Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 51

Chương 51: “Thời Dẫn, em không vui à?”

Editor: Chan

Ngực Thời Dẫn ngột ngạt. Cậu vặn vòi nước sang mức lớn nhất, rầu rĩ ừm một tiếng, cố gắng giữ giọng bình thường: “Hôm nay em đóng máy rồi. Anh Hình mời em ăn cơm. Anh không về ăn với bọn em à. Mai là em đi rồi.”

“Bao giờ đi?”

“Mười giờ sáng bay.”

Dụ Duy Giang lặng im giây lát, rồi chợt hỏi: “Thời Dẫn, em không vui à.”

Thời Dẫn nhìn dòng nước ào ào chảy ra, cảm thấy lãng phí quá bèn đóng vòi nước, tay ấn van xuống. Cậu không muốn nói dối nên im lặng.

Thời Dẫn không sao nói dối Dụ Duy Giang được. Cậu sẽ trốn tránh tình cảm của bản thân nhưng nếu Dụ Duy Giang hỏi thẳng cậu một câu: Thời Dẫn, em thích anh à? Đáp án của cậu chắc chắc sẽ là khẳng định. Chỉ là không biết khẳng định rồi thì sau này sẽ làm sao. Cậu còn trẻ, vẫn còn rất ham chơi, chưa hề tính đến tương lai, cũng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện như kết hôn lập nghiệp này nọ. Bởi ba mẹ cậu chẳng có yêu cầu gì với cậu cả.

Thời Dẫn biết bản thân thật sự là một kẻ rất bình thường, chẳng được cái nước gì, có lúc còn nhát gan, gặp chuyện không muốn đối diện là chọn trốn tránh.

Ngày qua ngày, mỗi khi cậu cảm thấy tình cảm dành cho Dụ Duy Giang càng lúc càng mãnh liệt, cậu lại nghĩ, đến tương lai của cậu cậu còn lười suy tính, có khi nào sẽ làm rối tung rối mù tương lai của Dụ Duy Giang không.

Giọng nói của Dụ Duy Giang luôn khiến người rất an tâm. Thời Dẫn nghe anh bảo: “Bây giờ anh đang có chút việc, xong việc sẽ về.”

“Ò, anh bận đi.” Thời Dẫn có rất nhiều khuyết điểm nhưng cậu rất hiểu chuyện.

Dụ Duy Giang nhiều khi rất phiền cái “hiểu chuyện” này của cậu.

Môi Dụ Duy Giang động đậy, không nói nhiều nữa, sau đó anh ngắt cuộc gọi.

“Có người trong lòng rồi à?” Cố Quân Thanh chớp mắt, hỏi anh.

Dụ Duy Giang và Cố Quân Thanh còn chưa thân quen đến mức gì cũng nói được. Anh im lặng không nói.

“Nếu không quá thích thì vẫn nên đừng lãng phí tâm sức.” Giọng Cố Quân Thanh dịu dàng nhẹ tựa mây bay nhưng lời nói ra miệng lại thật gay gắt và bạc bẽo.

“Nói chuyện sau này đi.” Cố Quân Thanh lộ ra nụ cười ung dung và tràn đầy hy vọng.

Cô không có cảm tình với Dụ Duy Giang nhưng Dụ Duy Giang rất anh tuấn, trong nửa năm ngắn ngủi tiếp quản Hưng Dụ cũng đã thể hiện ra năng lực rất mạnh. Bây giờ làm diễn viên tuy thân phận giảm sút nhưng làm việc đến nơi đến chốn, kiên định tự do, giống một người đàn ông làm gì cũng rất xuất sắc.

Xét mọi khía cạnh, Dụ Duy Giang chính là một đối tượng kết hôn vô cùng hoàn mỹ.

Cố Quân Thanh bắt đầu tâm sự tương lai sau này của họ, nói rằng cô đã ngắm được một căn nhà bên bờ biển, có sân vườn. Họ có thể nuôi một con chó, tốt nhất là giống chó to. Cô nói vài năm nữa rồi hãy có con. Cô không muốn mất dáng nhanh như thế, còn nói cô chỉ muốn sinh một con vì cô không muốn phân chia tình yêu của mình ra. Cô muốn toàn tâm toàn ý chỉ yêu một đứa bé.

Cố Quân Thanh còn nhắc tới chuyến trăng mật nữa. Cô tỏ ý muốn tới bắc Âu, lại tổ chức thêm một đám cưới ở đó, muốn tổ chức trong giáo đường, ở đó chỉ có ba người, cha xứ, cô, và cả Dụ Duy Giang.

Cố như nói rất nhiều, lại như nói chẳng bao nhiêu.

Cố Quân Thanh hiếm khi lộ ra nụ cười thẹn thùng, vừa nhắc tới kế hoạch tương lai với Dụ Duy Giang là cô trở nên bớt kiềm chế nhiều.

Dụ Duy Giang nghe không nghiêm túc lắm, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng ra cửa sổ. Anh đổi kế hoạch tương lai của Cố Quân Thanh thành tương lai của anh và Thời Dẫn.

Con đường đối diện có cụ già tóc bạc phơ dắt một chú chó Becgie đi qua. Sắc trời dần tối. Đèn đường đúng giờ bật lên rọi ánh sáng êm dịu lên con đường phía trước cụ già và chú chó.

Ảnh đại diện của Thời Dẫn là mèo, sau này họ có thể nuôi một bé mèo. Dụ Duy Giang thích chó hơn nên muốn nuôi thêm chó, chó to, uy vũ như chú Becgie phía đối diện kia kìa.

Dụ Duy Giang đợi Cố Quân Thanh dừng mới điềm đạm mở lời: “Hôm nay là tới nói chuyện huỷ hôn ước với em.”

Cố Quân Thanh sững sờ hai giây, biểu cảm không có quá nhiều biến hoá: “Sự kết hợp của chúng ta có thể mang tới vô vàn ích lợi cho hai nhà Dụ Cố, tốt cho cả hai bên, là sự lựa chọn song phương cùng có lợi.”

Đúng là sự lựa chọn song phương cùng có lợi thật.

Dụ Duy Giang xuất ngoại năm mười lăm tuổi, học xong cấp ba ở Anh, sau đó lại theo yêu cầu của ba mẹ chọn học đại học ở Hà Lan, vào một ngôi trường kinh tế nổi tiếng. Anh lại chuyển tới một quốc gia xa lạ, lần nữa thích nghi với cuộc sống sinh hoạt và ngôn ngữ bất đồng, hoàn thành nhiệm vụ học tập một cách máy móc sau đó thuận thế thi cao học, chờ đợi sắp xếp tiếp theo của ba mẹ dành cho anh.

Ba mẹ anh chỉ có một đứa con là anh. Anh không có lựa chọn, cũng không có tính cách tự do tự tại như Chu Đình Ngộ.

Hôn ước với Cố Quân Thanh được định ra khi anh còn đang học ở nước ngoài. Dụ Duy Giang chưa từng thích ai. Khi ba mẹ đơn phương thông báo anh phải đính hôn với Cố Quân Thanh, anh chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Ba mẹ Dụ Duy Giang là hôn nhân thương nghiệp, không có tình yêu nhưng cũng không tính là xem nhau như khách.

Những gì trải qua từ nhỏ đến lớn cho Dụ Duy Giang biết một sự thật: Không có tình cảm cũng có thể sống chung.

Vậy nên anh có thể quen với hình thức hôn nhân này.

Trước khi gặp Thời Dẫn, quả thật Dụ Duy Giang đã nghĩ sẽ lấy Cố Quân Thanh, sinh con, trở thành một gia đình đáng ngưỡng mộ.

Đây là con đường anh tất yếu phải trải qua, không có Cố Quân Thanh thì cũng là một cô gái khác.

“Anh biết.” Dụ Duy Giang nhìn Cố Quân Thanh, “Nhưng anh không muốn kết hôn với em.”

Tay Cố Quân Thanh dựng trên bàn hạ xuống, khẽ nắm váy, mặt cô không có ý cười nhưng biểu cảm xem như bình tĩnh: “Muốn kết hôn với người vừa gọi điện cho anh à?”

“Có lẽ vậy, nếu như em ấy đồng ý.”

“Ba anh đồng ý không?”

Dụ Duy Giang cảm thấy Cố Quân Thanh can thiệp có vẻ sâu rồi nên không trả lời vấn đề của cô, chỉ bảo: “Anh sẽ nói rõ với ba chuyện hủy hôn, hôm nay làm lỡ thời gian của em rồi, xin lỗi.”

Tay Cố Quân Thanh ra khỏi gậm bàn, lần nữa đặt lên trên. Cô cười: “Không đâu.”

Ngày cuối cùng trước khi rời đoàn, Thời Dẫn uống say.

Hình Kiêu không ngăn được cậu, Trương Tiệp thì lười cản. Anh ta bảo trẻ con cuối cùng cũng được thoát bể khổ uống nhiều tí cũng được, ngàn chén quên sầu.

Thời Dẫn trên bàn cơm mượn cơn say lên án Trương Tiệp, bao nhiêu lời bình thường không dám nói đều phun ra hết khiến Trương Tiệp tức đến phải cười.

Dụ Duy Giang không về kịp trước khi bữa cơm kết thúc. Thời Dẫn uống say khướt được Hình Kiêu rước về khách sạn.

Hai người chào nhau trong thang máy. Hình Kiêu muốn đưa Thời Dẫn về phòng nhưng Thời Dẫn mạnh miệng từ chối: “Không cần, có mỗi đoạn đường.” Cậu đứng ở cửa thang máy chốc lát, bỗng quay lại, cau mày hỏi Hình Kiêu: “Rốt cuộc là bao giờ Dụ Duy Giang mới về?’

Thái độ nói chuyện của cậu không tốt lắm, chẳng biết tức cái gì. Hình Kiêu dỗ cậu: “Lát anh gọi cho anh ấy, ông tướng mau về nghỉ đi.”

Thời Dẫn gặp Tiết Thịnh trên đường.

“Thời Dẫn?” Tiết Thịnh thấy cậu đi lảo đảo nên qua đỡ, “Cậu uống rượu à?”

Đến giọng Tiết Thịnh cũng giống Dụ Duy Giang, Thời Dẫn quay sang nhìn anh chàng.

Mũi, mày, đều giống. Nếu là Dụ Duy Giang thấy Thời Dẫn thế này kiểu gì mày cũng nhăn tít lại.

Lúc Dụ Duy Giang nhìn người bên cạnh, tầm mắt luôn hơi hạ xuống, biên độ chuyển động mắt không nhiều, tốc độ chớp mắt khá chậm.

Cách Tiết Thịnh nhìn người cũng là vậy.

Thời Dẫn lại sinh lòng cáu kỉnh. Cậu cản tay Tiết Thịnh: “Có thể đừng bắt chước anh ấy không? Làm chính mình không được à?”

Tiết Thịnh sững sờ.

Thời Dẫn quay người về hướng phòng mình. Tiết Thịnh lo cho cậu nên đi theo sau.

Hai người dừng trước cửa phòng. Thời Dẫn đặt thẻ phòng vào khóa cửa, nghe thấy một tiếng “tích” vang lên. Cậu đứng ở cửa giây lát rồi quay lại bảo Tiết Thịnh: “Xin lỗi.”

Tiết Thịnh tốt tính: “Không sao.”

Mắt Thời Dẫn bỗng chua xót. Cậu dựa lưng vào cửa.

Tiết Thịnh và Dụ Duy Giang có nét giống nhau nhưng tính cách hoàn toàn không giống. Tiết Thịnh là ấm, Dụ Duy Giang là lạnh. Tiết Thịnh trẻ hơn Dụ Duy Giang nhiều. Trong mắt Tiết Thịnh còn sự non trẻ, không giống đôi mắt tình cảm lại lạnh nhạt của Dụ Duy Giang.

“Cậu có sao không?” Tiết Thịnh lo lắng hỏi.

Thời Dẫn lắc đầu.

Tiếng “ting” mở cửa của thang máy vang lên. Tiết Thịnh ngẩng đầu thấy Dụ Duy Giang ra khỏi thang máy đi về phía này. Anh cầm một bó hoa màu vàng nhạt nho nhỏ trên tay.

Dụ Duy Giang đến gần, Thời Dẫn mới chậm chạp ngẩng lên. Quanh người cậu nồng nặc mùi rượu, Dụ Duy Giang khẽ nhíu mày.

“Cậu ấy uống nhiều lắm.” Tiết Thịnh bảo, “Không biết sao.”

Dụ Duy Giang ừ một tiếng, bảo cậu chàng: “Cậu về nghỉ trước đi.”

Tiết Thịnh đi. Thời Dẫn uể oải dựa cửa. Cổ và mặt cậu đều rất đỏ, tóc mai lung tung vén sau tai.

Dụ Duy Giang vuốt tóc bên tai cậu.

Thời Dẫn nghiêng đầu tránh né.

“Em còn trốn lần sau anh sẽ không chạm vào em nữa.” Dụ Duy Giang nói ra lời lạnh lùng bằng một thái độ thật bình tĩnh.

Thời Dẫn run lên một cái rõ ràng. Cậu ngẩng lên nhìn anh, lông mi ươn ướt.

Dụ Duy Giang đưa bó hoa trong tay cho cậu, giọng lại mềm xèo: “Chúc mừng đóng máy.”

Thời Dẫn cúi đầu nhìn bó hoa vàng nhạt trong tay anh, chậm chạp không nói gì.

“Sao lại uống nhiều thế?” Dụ Duy Giang cầm hoa, không nhịn được tới gần Thời Dẫn, “Toàn mùi rượu.”

Anh tới rất gần, hoa kẹp giữa anh và Thời Dẫn, hương hoa thoang thoảng.

Trông Thời Dẫn say rượu hơi đáng thương, lông mi ướt, chẳng biết có phải đã khóc không.

“Vì sao nãy giờ không nói gì?” Dụ Duy Giang áp cậu vào cửa, “Lúc nãy hỏi em có phải không vui không cũng không trả lời. Em có thấy em rất không lễ phép với anh không?”

“Có phải không vui không?” Dụ Duy Giang hỏi lại một lần nữa.

Thời Dẫn không đáp mà ngẩng đầu. Ánh mắt cậu nhìn Dụ Duy Giang có vẻ mờ mịt. Sau đó kề sát, cánh môi mềm dán lên môi Dụ Duy Giang.

Dụ Duy Giang giật mình giây lát.

Thời Dẫn nhắm mắt lại, hơi thở nặng trĩu. Đầu lưỡi vừa mềm vừa nhẹ l**m răng môi Dụ Duy Giang.

Nụ hôn này trúc trắc mà nóng bỏng. Dụ Duy Giang nhớ lại đêm sinh nhật Thời Dẫn hôm ấy, nhớ tới dáng vẻ Nguyên Dập quỳ trước Thời Tri Liên cầu hoan.

Dụ Duy Giang học Thời Tri Liên làm với Nguyên Dập, luồn tay vào tóc Thời Dẫn ấn đầu cậu rồi vội vã đáp lại nụ hôn của cậu sâu hơn.

Bọn họ càng dựa càng gần, Dụ Duy Giang gần như đè trên người Thời Dẫn, đùi áp bên hông cậu.

Hoa kẹp giữa hai người bị ép rơi một cánh hoa.

Cảnh báo khu vực giới hạn độ tuổi: Đề nghị khách từ 18 tuổi trở lên mới được bước vào.

Bình Luận (0)
Comment