Editor: Chan
Dụ Duy Giang với tay ấn tay nắm cửa. Cửa mở, hai người chen vào phòng. Dụ Duy Giang bóp eo Thời Dẫn đẩy cậu vào trong, chân đá cửa đóng cửa lại.
Hai người vẫn môi lưỡi triền miên. Dụ Duy Giang ấn Thời Dẫn lên tường. Bó hoa vàng nhạt bị anh ném trên đất. Hai tay anh đặt bên hông Thời Dẫn v**t v* xương hông cậu.
Có lẽ do uống rượu nên người Thời Dẫn rất nóng. Cậu bỗng mở mắt đẩy Dụ Duy Giang ra.
Môi Thời Dẫn bị hôn sưng. Mắt cậu mở to, vẻ mặt như chưa tỉnh hồn.
Mày Dụ Duy Giang nhăn tít, tới gần muốn hôn cậu, biểu cảm chưa đã thèm.
Thời Dẫn ngoảnh mặt sang một bên. Tay vịn trên vai anh giữ anh lại, “Xin, xin lỗi…”
“Xin lỗi cái gì?” Sắc mặt Dụ Duy Giang không đẹp lắm.
“Em… uống rượu.” Thời Dẫn giơ tay che mặt, cảm giác bản thân chẳng ra sao, lại còn không biết liêm sỉ. Đầu óc cậu rất loạn, bản năng thân thể chiến thắng lý trí. Đến khi tỉnh lại thì sự đã rồi… Cậu chủ động hôn Dụ Duy Giang, thậm chí còn muốn tiếp tục đi xa hơn.
Chẳng biết có phải do cồn hay không mà khứu giác Thời Dẫn trở nên nhạy cảm hơn. Cậu thấy mùi Dụ Duy Giang nồng hơn bình thường, là loại mùi hooc-môn giống đực cuốn hút của đàn ông trưởng thành.
Cơ thể Thời Dẫn ngày càng nóng, nhịn tới khó chịu. Cậu đẩy Dụ Duy Giang muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh.
Thời Dẫn không biết người mình mềm đến đâu, mềm đến nỗi Dụ Duy Giang có thể dễ dàng giam trong ngực. Một chút phản ứng nho nhỏ cũng có thể bán đứng Thời Dẫn.
Tầm mắt Dụ Duy Giang rơi xuống nơi bán đứng Thời Dẫn. Khóe miệng hiện lên ý cười không rõ. Anh nhấc cằm Thời Dẫn lên hôn cậu.
Thời Dẫn đỏ mặt, quay đầu đi bảo: “Đừng như vậy… Em… Uống nhiều rồi…”
Dụ Duy Giang cảm thấy đã cho cậu thời gian đủ nhiều, Thời Dẫn cũng nên nghĩ rõ ràng rồi. Vậy nên thái độ của anh lúc này không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn uy h**p Thời Dẫn. Anh cố ý bảo: “Thời Dẫn, anh chỉ cho em cơ hội lần này.”
Trẻ con uống say rất dễ lừa. Thời Dẫn bị dọa. Sau giây sững sờ, cậu bỏ hết nguyên tắc, lại lần nữa quấn quýt với Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang kéo áo Thời Dẫn lên, tay v**t v* lưng cậu.
Thời Dẫn hừ một tiếng, bị Dụ Duy Giang ôm đến giường.
Một chân Dụ Duy Giang giẫm lên bó hoa vàng nhạt, ôm Thời Dẫn ngồi xuống giường. Thời Dẫn hoảng hốt nhìn bó hoa trên đất. Cánh hoa tươi bị giẫm thành dấu, còn rơi ra mấy cánh, lả tả một bên.
Đó là Dụ Duy Giang tặng cậu. Thời Dẫn xót. Cậu đẩy Dụ Duy Giang ra một chút. Dụ Duy Giang khẽ cau mày nhìn cậu.
“Anh giẫm hỏng hoa rồi.” Thời Dẫn có vẻ không vui.
Dụ Duy Giang nói “xin lỗi” sau đó xuống giường nhặt hoa đặt lên bàn, phủi bụi bẩn trên cánh hoa.
Dụ Duy Giang quay lại ôm Thời Dẫn không có chút sức lực nào vào lòng lần nữa, để cậu ngồi lên đùi mình.
Thời Dẫn quay mặt về phía Dụ Duy Giang ngồi khóa trên đùi anh. Dụ Duy Giang động đậy th*n d***, khẽ chạm vào háng Thời Dẫn, bảo: “Cứng rồi.”
Dụ Duy Giang cũng cứng lắm, phía dưới nhô ra, lớn hơn Thời Dẫn nhiều.
Khả năng kiềm chế của cả hai đều thật kém, chỉ hôn thôi đã cứng.
“Làm không?” Dụ Duy Giang hỏi trước.
Thời Dẫn gục đầu vào vai anh, gật đầu, muốn làm.
Câu trả lời này khiến Dụ Duy Giang hơi bất ngờ nhưng d*c v*ng của anh cũng mãnh liệt lắm nên chưa kịp nghĩ nhiều đã lột áo Thời Dẫn.
Da Thời Dẫn rất trắng. Bởi vì có rượu nên từ cổ tới ngực đã đỏ ửng. Thời Dẫn nóng mặt quay sang một bên. Mái tóc lỡ xõa trên vai. Xương quai xanh rõ nét.
Dụ Duy Giang giơ tay cởi áo mình, ôm Thời Dẫn cũng c** tr*n vào lòng.
Đèn lớn đang bật, phòng sáng trưng. Thời Dẫn xấu hổ lí nhí hỏi Dụ Duy Giang: “Có thể tắt đèn không?”
Dụ Duy Giang cầm điều khiển tắt đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường. Ánh sáng tù mù. Mặt và cơ thể Thời Dẫn không đến nỗi lồ lộ rõ ràng.
Cồn đẩy thẹn thùng của Thời Dẫn xuống mức thấp nhất. Cậu bị Dụ Duy Giang c** q**n, kéo q**n l*t xuống, thấy xấu hổ nhưng không biểu hiện chút phản kháng nào.
Cho dù uống say, đầu óc không tỉnh táo nhưng Thời Dẫn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể tuyệt đẹp của Dụ Duy Giang. Vóc người Dụ Duy Giang rắn rỏi, c** q**n áo ra có thể thấy hết đường cong cơ thể, gợi cảm, khiến người ta hít thở không thông.
Dụ Duy Giang đẩy Thời Dẫn không mảnh vải che thân xuống giường. Quần tụt đến mắt cá chân. Thời Dẫn giơ tay che mắt, hai chân cong cong. Dụ Duy Giang v**t v* phía trước cậu, Thời Dẫn cắn môi r*n r*.
Thời Dẫn bắn rất nhanh. Lúc t*nh d*ch chảy ra, Dụ Duy Giang hơi sững sờ.
Thời Dẫn xấu hổ cuộn người nghiêng sang một bên. q**n l*t treo trên mắt cá chân lay động rơi xuống. Đã rất lâu rồi cậu không tự ấy ấy. Cồn và tay Dụ Duy Giang đều là tác nhân gia tăng k*ch th*ch đối với cậu.
“Lâu rồi em không…” Thời Dẫn sợ Dụ Duy Giang cười cậu nên giấu mặt sau khuỷu tay, rầu rĩ giải thích.
Dụ Duy Giang cười khẽ, nghiêng người đè xuống. Ngón tay lần tới khe mông Thời Dẫn.
Thời Dẫn run lên.
Dụ Duy Giang bỗng nhớ ra điều gì. Anh chống tay xuống giường ngỏng dậy, “Có cần bôi trơn không?
Thời Dẫn cũng không hiểu nhiều lắm. Cậu lơ mơ gật đầu: “Chắc là có.”
Dụ Duy Giang im lặng một chốc, ngồi dậy, dừng động tác bước tiếp theo. Anh nhịn đến khó chịu nhưng vẫn giữ lí trí: “Không làm nữa, chưa chuẩn bị gì cả.” Thời Dẫn hơi gấp gáp kéo tay anh, “Có thể dùng sữa tắm.”
Dụ Duy Giang nhíu mày, cảm thấy không được.
“Được mà,” Thời Dẫn hoảng, nghĩ đây là cơ hội cuối cùng Dụ Duy Giang cho cậu nên dẹp hết xấu hổ: “Lúc sau làm sạch là được. Anh đừng đi, em muốn làm với anh….”
Chưa kịp đợi Dụ Duy Giang phản ứng lại Thời Dẫn đã chạy vào phòng tắm, toàn thân trần như nhộng, sau đó cầm chai sữa tắm khách sạn chuẩn bị sẵn ra ngoài.
Trước khi thích Dụ Duy Giang, Thời Dẫn chưa bao giờ nghĩ mình là gay. Đối mặt với Dụ Duy Giang, cậu cũng không hiểu sao mình lại tự nguyện nằm dưới thân anh, cam chịu phận bị người đè.
Dụ Duy Giang do dự thật lâu, th*n d*** vẫn còn cứng rắn, nhịn cũng khổ sở lắm. Thời Dẫn bắn rồi, biểu cảm khổ sở mà khó chịu. Cuối cùng anh vẫn vứt bỏ băn khoăn, lấy sữa tắm bôi trơn cho Thời Dẫn.
Thời Dẫn rất chặt, lúc đầu đến một ngón tay còn khó vào. Dụ Duy Giang cố gắng làm chậm nhất có thể, từ từ mở rộng lối vào của cậu. Sữa tắm bị ép ở nơi tiếp xúc giữa ngón tay và lối vào phát ra tiếng lép nhép, còn tạo ra một chút bọt.
Dụ Duy Giang vừa nghĩ “Bôi trơn bằng thứ này thật sự không sao chứ?” vừa tăng thêm một ngón tay.
Thật ra Thời Dẫn rất đau, trán toát mồ hôi nhưng cậu cắn môi, tiếng kêu đứt quãng tràn ra từ khóe miệng.
Phía trước Dụ Duy Giang vừa phồng vừa đau. q**n l*t đen bọc d**ng v*t căng cứng. Anh thật sự có phần không chịu nổi. Trong lúc bôi trơn cho Thời Dẫn, anh nâng chân cậu lên, kéo q**n l*t mình xuống, để d**ng v*t ở khe mông cậu nhẹ nhàng cọ xát đồng thời ngón trỏ và ngón giữa liên tục chầm chậm ra vào lỗ nhỏ.
Dụ Duy Giang nửa đường nhớ ra bao cao su. Trong khách sạn không có bao cao su chuyên dụng cho quan hệ đồng giới, chỉ có loại dùng tránh thai bình thường.
“Không có bao.” Dụ Duy Giang dừng động tác lại, “Làm sao bây giờ.”
“Trong ngắn kéo không có à?” Thời Dẫn ý thức mơ hồ.
“Chỉ có loại tránh thai.” Ngón tay Dụ Duy Giang động đậy. Thời Dẫn ậm ừ một tiếng rất khẽ.
“Không sao… Dùng tạm đi.”
Dụ Duy Giang lấy một hộp từ tủ đầu giường ra, rút ngón tay khỏi người Thời Dẫn, mở hộp tự đeo cho mình.
Kích cỡ bao cao su hơi nhỏ, đeo vào hơi chật một chút.
Ngón tay Dụ Duy Giang lại đi vào Thời Dẫn một lần nữa. Nơi đó đã mềm hơn. Khi ngón tay tăng lên đến ba ngón, Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn đã không rõ thần trí, cúi người hôn lên môi cậu xem như vỗ về. Sau đó d**ng v*t cọ ở cửa, chầm chậm lại hung ác đẩy vào trong.
Thời Dẫn bất ngờ há miệng, thở dồn dập.
Dụ Duy Giang rất lớn, ba ngón tay mở rộng cũng chỉ đi vào được một chút.
Thời Dẫn đau ch** n**c mắt.
Dụ Duy Giang bị kẹp hơi đau, trán toát mồ hôi.
Anh nâng chân Thời Dẫn, đẩy dần vào.
Lúc toàn bộ vào hết, Thời Dẫn cảm giác trước mắt tối sầm, mắt đỏ hoe, bụng dưới hơi phồng. Dụ Duy Giang nhỏ hoàn toàn lấp đầy lối vào của cậu.
Dụ Duy Giang như vỗ về hôn cậu, l**m cậu, nắm chân cậu liên tục đẩy vào. Lúc đầu Dụ Duy Giang còn chần chừ, tới khi thật sự vào trong Thời Dẫn rồi là không muốn dừng nữa.
Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang đâm đến nỗi liên tục bị đẩy lên, ga giường hỗn loạn, sữa tắm giá rẻ hòa lẫn với chất lỏng chảy ra từ nơi kết hợp thấm xuống giường.
Huyệt thái dương Thời Dẫn đau nhức nhưng dần có kh*** c*m. Tốc độ của Dụ Duy Giang rất nhanh, lực cũng mạnh. Thời Dẫn suy yếu gọi anh: “Dụ Duy Giang, anh có thể chậm một chút không…”
Dụ Duy Giang dừng chút, giảm tốc độ lại.
Dụ Duy Giang làm Thời Dẫn rất lâu, bắn một lần, ném bao cao su đầy t*nh d*ch xuống, thay cái mới, lại làm Thời Dẫn một lần.
Dụ Duy Giang nằm trên giường, Thời Dẫn xụi lơ nằm trên người anh. th*n d*** hai người dính một chỗ.
Dụ Duy Giang biết Thời Dẫn bắt đầu thoải mái. Anh đẩy càng dùng sức hơn, Thời Dẫn kêu càng lớn. Tiếng kêu là sung sướng, không phải đau đớn.
Thời Dẫn không kiềm được giọng mình, có vẻ hơn lớn nên Dụ Duy Giang phải che miệng cậu lại, thầm thì: “Nhỏ thôi em.”
Thời Dẫn uất ức rầm rì một tiếng, nhỏ tiếng lại.
Sau nửa đêm, Thời Dẫn đã hoàn toàn hết sức. Cậu nheo mắt nhìn vết nước loang lổ trên giường, thầm nghĩ, sau này phải bớt uống rượu.
Cậu còn nghĩ, sau hôm nay cậu phải làm gì đây.