Editor: Chan
Có đánh chết Thời Dẫn cũng không ngờ cậu sẽ lên giường với Dụ Duy Giang ngay đêm cuối cùng trước khi cậu rời đoàn.
Quyết tâm muốn giữ khoảng cách với Dụ Duy Giang hồi đầu đứng trước d*c v*ng bị cồn xúc tác trở nên chẳng đáng một đồng. Thứ gọi là giới hạn cậu luôn giữ vững trước giờ biến thành có cũng được không có chẳng sao, dễ dàng bị chính cậu giẫm đạp.
Thời Dẫn sau khi tỉnh lại gần như là bắn khỏi giường, hoảng mất nửa phút mới nhớ được chuyện xảy ra đêm qua.
Dụ Duy Giang đã không còn trong phòng. Hôm qua ga giường bị bọn cậu làm cho vừa bẩn vừa loạn. Cả ga cả vỏ chăn đều bị Dụ Duy Giang thu lại ném vào phòng tắm. Thời Dẫn tỉnh lại là nằm trên đệm trải chăn, trên người khoác áo choàng tắm.
Người Thời Dẫn rất sạch sẽ. Mặc dù khắp người đau nhức nhưng da thịt khoan khoái, mặc đồ ngủ sạch sẽ, không có lấy một chút biểu hiện dâm mỹ thông thường sau tình một đêm.
Cứ như là cùng Dụ Duy Giang làm một cuộc tình bình thường và kiềm chế.
Dụ Duy Giang xử lý thoả đáng tất cả mọi thứ. Anh tắm sạch sẽ cho Thời Dẫn, giúp cậu thay đồ mới sau đó mới tới phim trường.
Thời Dẫn nằm trên tấm đệm sơ sài một chốc. Quần áo cậu có mùi Dụ Duy Giang. Thời Dẫn cuộn người túm cổ áo lên hít hít ngửi ngửi.
Thời Dẫn tới phòng tắm đánh răng rửa mặt, thấy xương quai xanh trong gương có dấu răng đỏ nhạt. Cậu giơ tay cởi áo, nhận ra không chỉ xương quai xanh mà chỗ khác trên người cậu cũng lưu lại dấu vết của Dụ Duy Giang.
Eo có dấu tay tím nhạt. Sức Dụ Duy Giang rất lớn, trên eo cậu, cổ tay cậu đều có dấu vết loang lổ.
Bây giờ là chín rưỡi sáng, chuyến bay của Thời Dẫn là mười giờ. Đã không kịp rồi nhưng Thời Dẫn vẫn thu dọn đồ đạc, đánh răng, rửa mặt, thay đồ chuẩn bị gọi xe đến sân bay.
Bó hoa vàng nhạt Dụ Duy Giang tặng vẫn còn trên bàn. Qua một đêm, cánh hoa đã có dấu hiệu héo.
Thời Dẫn không chào bất kì ai, khi đi mang bó hoa theo.
Thời Dẫn chuyển sang chuyến bay lúc mười một giờ. Mười giờ tới sân bay, cậu ngồi ngốc trên ghế dài ở sảnh sân bay suốt một giờ.
Máy bay hạ cánh ở Bắc thành. Mẹ Dụ tới sân bay đón cậu, thấy Thời Dẫn bà giật mình.
Sắc mặt Thời Dẫn rất tệ, chẳng thấy chút tinh thần nào. Dáng đi cũng có vẻ quái lạ, bước chân hư vô.
“Sao lại thế này.” Mẹ Dụ sờ trán Thời Dẫn, “Ốm à?”
Tài xế nhận hành lý và hoa trong tay Thời Dẫn. Thời Dẫn ôm hoa trong lòng, giọng khàn khàn: “Cái này để em tự cầm.”
Mẹ Thời giật mình: “Cổ họng con sao thế?”
“Không sao.” Thời Dẫn cười, “Đây là do nay được về nhà, phấn khích quá không ngủ được thành ra thức cả đêm.”
Phòng khách trong nhà chất kha khá đồ, xếp gọn gàng trong góc. Thời Dẫn nhìn một cái, hỏi: “Đống kia là gì thế?”
Mẹ Thời đẩy vali của Thời Dẫn cho giúp việc, bảo: “Đều là quà sinh nhật của con đấy. Gửi từ nơi khác đến.”
Thời Dẫn đi sang xem qua. Tên người gửi có cái quen mắt, có cái không quen, chắc là bạn học, có cái khả năng là bạn cấp hai, cấp ba.
Thời Dẫn tháo bó hoa, tìm bình hoa c*m v**, sau đó lên tầng.
Thời Dẫn về phòng ngủ một giấc. Trong mơ như vẫn bị Dụ Duy Giang đè dưới thân. Cảm giác áp bách nóng rực đêm qua cứ mãi quanh quẩn.
“Thời Dẫn, em còn muốn anh chậm bao nhiêu nữa?”
“Thời Dẫn, rốt cuộc em đã nghĩ kĩ chưa?”
“Thời Dẫn, em kêu nhỏ thôi.”
Thời Dẫn mở mắt, thân thể còn mang nhiệt lượng dư thừa, ngực toát một lớp mồ hôi, quần áo ướt dầm dề dính trên ngực.
Cậu trở mình nhìn điện thoại cạnh gối.
Sau bốn tiếng về đến nhà, Thời Dẫn cuối cùng cũng mở điện thoại. Màn hình nhảy lên rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn điện thoại, trong đó có Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang gọi cho Thời Dẫn một cuộc vào đúng mười giờ nhưng lúc đó Thời Dẫn đã tắt máy.
Thời Dẫn ngủ một giấc tinh thần đã tốt hơn nhiều, chỉ là chỗ nào đó vẫn còn đau, chân thì nhức. Cậu do dự một chốc, vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì với Dụ Duy Giang nên không gọi lại.
Thời Dẫn ăn tối xong bèn tới tiệm cắt tóc đảo đầu. Thợ cắt tóc hỏi cậu muốn cắt kiểu tóc thế nào. Thời tiết cuối tháng tám vẫn còn rất nóng nực, Thời Dẫn nghĩ nghĩ song bảo: “Đầu đinh đi.”
Thợ cắt tóc cắt cho Thời Dẫn một kiểu đầu đinh đơn giản. Trán và tai không bị tóc che làm Thời Dẫn cảm thấy mát hơn hẳn.
Dạo này cậu gầy đi, má hơi hóp rồi, trông có chút suy dinh dưỡng.
Lúc đóng phim, cái Trương Tiệp muốn chính là kiểu hiệu quả “suy dinh dưỡng” này. Nhưng là đêm qua cậu nhớ mang máng Dụ Duy Giang vừa bóp éo cậu đâm cậu vừa bảo cậu gầy quá.
Thời Dẫn nhìn người trong gương, ngón cái gãi cái cằm gầy.
Chuông điện thoại bỗng vang lên, tám giờ ba mươi hai phút, Dụ Duy Giang gọi cuộc thứ hai trong ngày hôm nay.
Thời Dẫn ra khỏi tiệm cắt tóc, chuông reo hết một lượt rồi cậu mới do dự nghe máy.
“Alo…?”
“Sao sáng không nghe điện thoại anh?” Giọng Dụ Duy Giang rất bình tĩnh, Thời Dẫn không nghe ra anh có giận hay không.
“Em… tắt máy.”
Giọng Thời Dẫn khàn. Bên kia điện thoại lặng im giây lát, sau đó truyền tới: “Có khó chịu không?”
Thời Dẫn không đáp lại ngay. Dụ Duy Giang lại hỏi: “Có làm đau em không? Anh thấy trên mạng bảo lần đầu có thể sẽ nhiễm trùng, phải bôi thuốc…”
Thời Dẫn nóng mặt, vội ngắt lời anh: “Em không sao.”
Dụ Duy Giang không nói gì, Thời Dẫn hơi lộ vẻ lo âu: “Bên cạnh anh không có ai chứ?”
“Không.” Dụ Duy Giang vừa xong việc, bây giờ đang trong xe du lịch, “Về nhà an toàn rồi à?”
Thời Dẫn dạ.
“Em nên nói với anh một câu chứ không phải không nghe điện thoại của anh.”
Thời Dẫn không có gì biện minh, chỉ có thể bảo: “Xin lỗi.”
“Cần đi viện không?” Dụ Duy Giang còn đang lo tình trạng cơ thể Thời Dẫn.
Thời Dẫn đi trên đường về nhà, vệt đỏ trên mặt mãi không tan, “Không cần.”
Dụ Duy Giang vệ sinh cho cậu rất sạch sẽ, ngoài chân mỏi lưng đau thì không còn gì không ổn nữa.
“Giọng em khàn lắm.” Dụ Duy Giang bảo.
Dụ Duy Giang như định gợi lại hồi ức đêm qua. Giọng khàn đương nhiên là do hôm qua kêu ác quá.
Cảm giác tội lỗi của Thời Dẫn càng nặng. Bốn chữ “Không biết liêm sỉ” đè nặng trên người cậu, ép đến nỗi cậu không thể thốt lên được một câu nào. Còn Dụ Duy Giang lại dùng một thái độ vô cùng tự nhiên, chẳng khác khác nào người yêu mà bảo Thời Dẫn: “Phải mấy tháng nữa anh mới về được, đến lúc đó đi tìm em.”
Thời Dẫn chần chừ hỏi: “Tìm em… làm gì?”
Dụ Duy Giang lặng im hai giây, hỏi: “Anh không được tìm người yêu mình à?”
Thời Dẫn đứng im tại chỗ, tay nắm chặt điện thoại mà ruột gan rối bời, tim đập rất nhanh. Bình thường mồm miệng mau lẹ bao nhiêu giờ lại quắn hết lại: “Anh, anh đừng nói bậy.”
Thời Dẫn trước đây rất biết làm Dụ Duy Giang vui, sau khi vào đoàn là kỹ năng thụt lùi, thường xuyên nói mấy lời khiến Dụ Duy Giang mất hứng.
“Ý em là sao?” Dụ Duy Giang vô cùng không vui.
“Hôm qua em say quá…” Tiếng Thời Dẫn ngày càng nhỏ. Phía sau truyền tới tiếng trẻ con cười khanh khách. Thời Dẫn bị tụi nó đùa giỡn nhau đi qua va phải một chút, tiếng cười của tụi nhỏ như lây cho cậu. Cậu nhìn bóng dáng hoạt bát của chúng chạy xa, không muốn thừa nhận bản thân lúc này cũng vui vẻ như tụi nó.
Thái độ nói chuyện như người yêu của Dụ Duy Giang khiến cậu vui. Dụ Duy Giang đơn phương nhận định quan hệ của bọn cậu cũng khiến cậu vui.
Giường cũng lên rồi, Thời Dẫn không làm trò cái đ* còn đòi lập đền thờ trinh tiết*.
*Tạm, chừng nào tìm được câu tiếng Việt nghĩa tương đương tớ sẽ sửa, hoan nghênh góp ý
Những lời trốn tránh, lùi bước nghẹn lại nơi cổ họng. Thời Dẫn hỏi lại bằng một giọng thiếu niềm tin, cũng không quá chắc chắn: “… Em có thể ở bên anh ạ?”
Những lời này cũng như đang hỏi chính cậu.
Dụ Duy Giang hỏi ngược lại: “Vậy em muốn thế nào? Làm bạn giường của anh à?”
Chủ đề lại quay về vấn đề say rượu mất trí đêm qua. Mặt mũi Thời Dẫn mất hết, đỏ mặt gọi tên anh: “Dụ Duy Giang…”
“Anh có thể đừng nói thế không?”
Dụ Duy Giang phát hiện có vẻ nội tâm Thời Dẫn rất truyền thống, không chịu được bị trêu. Anh nổi ý xấu, càng tệ hơn: “Bạn giường này có khiến em hài lòng không?”
Thời Dẫn trợn mắt, cảm thấy Dụ Duy Giang điên rồi. Cậu nóng lòng phủ nhận việc mình xem Dụ Duy Giang là đối tượng giải quyết d*c v*ng một đêm, sốt sắng bảo: “Em say nhưng em biết là anh mà, anh, anh nói gì đấy.”
“Làm gì gấp thế.” Dụ Duy Giang xoa dịu cậu, qua điện thoại, Thời Dẫn không biết anh đang cười.
“Hôm qua em thoải mái không?” Dụ Duy Giang lại hỏi.
Ngón tay Thời Dẫn siết chặt, vặn vẹo vào nhau, cầu xin: “Anh đừng hỏi nữa.”
“Ừ, không hỏi.” Dụ Duy Giang nói nhẹ tựa mây bay, “Chắc phải lâu lắm mới được gặp.”
“Ừm em biết…”
“Tạm biệt.”
“Ò… bai bai.”
Dụ Duy Giang tùy ý nói mấy câu trêu chọc khiến Thời Dẫn bị trêu đến nỗi mặt đỏ tới mang tai mới tỉnh bơ cúp điện thoại.
Thời Dẫn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Thật ra cậu không hài lòng với kiểu tóc mới này của mình lắm, cảm thấy khá xấu.
May mà còn một khoảng thời gian nữa mới tới lúc gặp mặt Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang sẽ không thấy kiểu tóc mới của cậu ngay, cậu sợ Dụ Duy Giang chê cái đầu đinh của cậu.
Cậu còn muốn béo lên một chút trước khi gặp lại anh.