Editor: Chan
Thời Dẫn vừa về đến nhà là mẹ Thời chú ý tới tóc cậu ngay: “Sao con cắt tóc ngắn thế?”
Tuy Thời Dẫn thấy quả đầu này mát mẻ nhưng cậu không có niềm tin về ngoại quan của nó. Cậu có gánh nặng thần tượng nên hỏi: “Đẹp không mẹ?”
“Trông mát mẻ.” Mẹ Thời bước tới sờ chân tóc cứng trên đầu cậu, “Con mẹ cắt tóc gì cũng đẹp.”
Thời Dẫn cười bảo: “Thôi đi, trước con nhuộm tóc vàng mẹ chả chê thì gì.”
“Tóc vàng đó ra ngoài còn ra cái gì nữa.” Mẹ Thời chỉ đống quà sinh nhật trong góc, “Đi xem giải quyết quà của con đi, để cả đống ở đó không được đâu.”
Thời Dẫn đi sang, “Sao không bảo cô cất đi giúp con.”
“Đều là đồ của con, chúng ta không tiện động vào.”
Thời Dẫn ngồi xuống bóc quà. Ngoài quà còn có rất nhiều thiệp kèm theo. Có mấy cái tên trên thiệp cậu không có ấn tượng, phần lớn đều là con gái.
Thời bé nhà Thời Dẫn cứ dăm bữa nửa tháng lại có một bữa tiệc tại gia. Từ nhỏ cậu đã là một cậu bé hoạt bát thường hay rủ bạn bè tới nhà chơi. Hồi đấy là nhà cậu đã chuẩn bị sinh nhật hằng năm cho cậu rồi, có những khi còn mời hết cả lớp đến.
Sau vì ngày một lớn, bước vào tuổi trưởng thành rồi nên đỡ đi nhiều, không thích náo nhiệt như xưa nữa.
Nhưng sinh nhật hằng năm Thời Dẫn vẫn sẽ nhận được rất nhiều quà.
Trên thiệp viết rất nhiều lời chúc của người tặng, còn có một vài lời thổ lộ kín đáo. Thời Dẫn đọc qua, chợt nghe tiếng cô giúp việc truyền tới: “Tiểu Dẫn, có cái này cô thấy trong vali của cháu này.”
Thời Dẫn quay lại. Cô giúp việc đưa cho cậu một chiếc hộp chất nhám. Nắp hộp quấn vòng ruy băng đỏ rượu, thắt thêm nơ bướm.
Thời Dẫn nhận hộp mở ra. Bên trong là một chú mèo tuxedo ôm cá nhỏ móc bằng len.
Thời Dẫn hỏi cô giúp việc: “Cô thấy trong vali của cháu ạ?”
“Đúng vậy, ai tặng thế? Đáng yêu thật.”
Thời Dẫn hơi thất thần nhìn mèo len, chợt nhớ tới một vấn đề rất cấp bách. Cậu không làm cái đ* còn đòi lập đền thờ trinh tiết nhưng lại quên chuyện Dụ Duy Giang từng thừa nhận anh đã đính hôn.
Lên giường với người đã đính hôn, nay còn muốn tính chuyện yêu đương với người ta, há chẳng phải hành vi của cái đ*?
Thời Dẫn chợt như vừa tỉnh mộng, môi bỗng chốc trắng bệch, lồng ngực ngột ngạt. Cậu để hộp sang một bên, mở điện thoại gửi tin wechat cho Dụ Duy Giang.
Tổ trưởng tổ pha trò: Em quên mất một việc quan trọng.
Y: Chuyện gì?
Tổ trưởng tổ pha trò: Anh đính hôn.
Y: Này cũng quên được.
Môi Thời Dẫn càng bệch hơn, lòng cũng càng khó chịu. Thái độ Dụ Duy Giang hờ hững, lạnh nhạt khiến Thời Dẫn thấy thật không thoải mái, muốn trút ra thật nhanh.
Tổ trưởng tổ pha trò: Vậy tức là anh ngoại tình…
Y: Ai là bé ba?
Thời Dẫn chuyển buồn thành cáu, sắp bị Dụ Duy Giang chọc tức chết rồi.
Từ khi Dụ Duy Giang phát hiện trong Thời Dẫn còn rất truyền thống, anh đã có thể nắm chắc ngôn từ khơi mào cảm xúc của cậu.
Thời Dẫn giận mà không dám hé răng, việc này đúng thật là cậu đuối lý.
Tình hình rất nghiêm trọng, tình yêu mới của cậu còn chưa bắt đầu đã bị cậu b*p ch*t từ trong trứng.
Dụ Duy Giang thấy đủ bèn dừng, nhắn lại.
Y: Hủy hôn rồi. Vào hôm em ngoại tình với anh đấy.
Người này còn chưa xong nữa!
Vì đề Thời Dẫn an tâm, Dụ Duy Giang còn nhấn mạnh thời gian là trước khi bọn họ “Lên giường ngoại tình”. Mặt Thời Dẫn nóng bừng ngồi xổm trên sàn nhà vùi đầu vào hai gối.
Thời Dẫn ngẩng đầu nhìn hộp quà màu đen. Cậu lấy mèo tuxedo ra đặt lên lòng bàn tay, ngón trỏ chọc chọc con cá khô trong ngực nó.
“Gió ngầm” quay xong vào mùa thu, gió thu tháng mười hiu hiu.
Ba Dụ Duy Giang như đã căn chuẩn ngày. Dụ Duy Giang vừa đóng máy xong đã nhận được thông báo của ba bảo anh về nhà một chuyến.
Ba Dụ làm việc co giãn có chừng mực, chủ động đợi tới khi Dụ Duy Giang quay xong “Gió ngầm” mới gọi Dụ Duy Giang về. Gọi anh về là vì anh tự ý hủy hôn với Cố Quân Thanh.
Dụ Duy Giang đã nửa năm không về nhà. Anh vào nhà, giúp việc giúp anh thay dép, quản gia hơi khom người với anh: “Ông chủ đang đợi cậu trong thư phòng.”
“Làm giúp tôi một cốc Espresso.” Dụ Duy Giang bảo giúp việc.
Giúp việc gật đầu: “Vâng cậu chủ.”
Dụ Duy Giang gõ cửa thư phòng.
“Vào đi.”
Dụ Duy Giang đẩy cửa vào, ba Dụ đang họp online. Ông nói mấy câu tiếng Anh với màn hình tuyên bố tan họp. Ba Dụ đóng máy tính, chẳng nói một câu hàn huyên nào đã vào thẳng vấn đề: “Sao không nói trước với ba chuyện hủy hôn với con gái nhà Cố?”
“Có thể ba sẽ không đồng ý.”
“Vậy nên con tiền trảm hậu tấu? Vậy nhỡ ba đồng ý thì sao?” Giọng ba Dụ bình tĩnh, “Lúc trước con muốn đóng phim chẳng phải ba cũng đồng ý rồi à? Ba thấy hẳn là mình không vô lý như con nghĩ.”
“Cho dù không phải con gái nhà Cố thì ba cũng sẽ chọn một người khác.”
Ba Dụ không phủ nhận: “Đúng là con gái nhà Cố không phải lựa chọn duy nhất nhưng mối hôn sự này không nên là con đứng ra từ chối. Con không hài lòng với con gái nhà Cố có thể nói với ba.” Giọng ông không tính là trách cứ nhưng thái độ cũng không hẳn là hòa nhã.
“Ban đầu lúc đồng ý gặp mặt con bé cũng đã nghĩ tới hủy hôn?” Ba Dụ hỏi anh.
Dụ Duy Giang thành thật trả lời: “Không.”
Ba Dụ nâng chén trà lên, nhìn thoáng qua anh: “Vậy tức là từng nghĩ sẽ cưới con bé.”
“Vâng.”
Ba Dụ nhấp một ngụm trà, bâng quơ hỏi: “Vậy vì sao lại thay đổi suy nghĩ?”
Dụ Duy Giang không đáp một lời.
Ba Dụ đặt chén trà xuống, “Có người trong lòng rồi à?”
Giúp việc nhẹ nhàng gõ cửa rồi bê cà phê vào đặt trên bàn trà, “Cậu chủ, cà phê của cậu.”
Ba Dụ mới nhận ra Dụ Duy Giang từ khi vào cửa vẫn luôn đứng. Ông giơ tay lên ý bảo anh ngồi xuống nói.
Dụ Duy Giang ngồi xuống sô pha cầm cốc cà phê nhấp một ngụm, vẫn không đáp lại vấn đề của ba Dụ.
“Con không muốn nói ba cũng không hỏi nhiều.” Hôn nhân đại sự của Dụ Duy Giang không phải trọng điểm quan tâm của ba Dụ. Một đối tượng kết hôn với gia thế tương đương hoặc thậm chí là hơn đối với Hưng Dụ mà nói chỉ là thêu hoa trên gấm, có cũng được mà không có cũng thôi.
Điều ba Dụ quan tâm nhất là sự lựa chọn của Dụ Duy Giang đối với con đường phía trước. Suy cho cùng Dụ Duy Giang không thể tự do, anh là con trai duy nhất, trên lưng là cả tập đoàn Hưng Dụ.
Ba Dụ biết lòng Dụ Duy Giang cũng rõ ràng chuyện này.
Nghiệp diễn của Dụ Duy Giang có thời hạn. Ba Dụ Duy Giang không nói nhưng cả hai đều nằm lòng.
Dụ Duy Giang hai mươi lăm tuổi đóng bộ phim đầu tiên, kí hợp đồng năm năm. Tuy ba Dụ không nói rõ yêu cầu năm năm sau anh phải quay về vị trí ban đầu nhưng ba mươi tuổi là một điểm giới hạn, đến lúc đó, Dụ Duy Giang cũng nên trở về rồi.
“Cảm giác bộ phim này thế nào?” Hiếm khi ba Dụ quan tâm chuyện này.
“Tối lắm.” Dụ Duy Giang có gì nói nấy. Kịch bản “Gió ngầm” đích thực là kịch bản tốt nhất anh nhận được từ khi ra mắt đến nay.
Ba Dụ gật đầu: “Tốt là được.” Ông nhìn Dụ Duy Giang đang uống cà phê, bảo: “Sắp tối rồi, bớt uống cà phê, tối không ngủ được.”
“Không đâu.” Dụ Duy Giang cầm cốc cà phê im lặng chốc lát, bỗng hỏi: “Bên phía Cố Quân Thanh có phải xảy ra chuyện gì không?”
Theo tính cách của ba Dụ Duy Giang, loại chuyện hủy hôn này căn bản không đủ để ông phí công, còn phải chủ động gọi Dụ Duy Giang về nhà một chuyến.
“Con gái nhà Cố rất thích con, lúc về có nói lại với chủ tịch Cố. Chủ tịch Cố rất yêu thương cô con gái này nên tìm ba nói chuyện.”
“Cô ấy không thích con.” Dụ Duy Giang rất biết nắm trọng điểm.
Ba Dụ thoáng nhìn anh một cái: “Có thích hay không không quan trọng, nói chung, con bé rất hài lòng với con.”
“Chắc là thêm phiền phức cho ba rồi.”
Từ chối của Dụ Duy Giang quả thật có gây chút tổn thất cho công ty. Ba Cố Quân Thanh hủy bỏ ba năm hợp tác thời gian tới với Hưng Dụ.
Nhưng không phải là không thể xoay chuyển, điều kiện tiên quyết là Dụ Duy Giang giữ lại hôn ước với Cố Quân Thanh, còn phải cưới trong vòng một năm.
Nếu Dụ Duy Giang đã từ chối thì ba Dụ hiểu anh sẽ không thay đổi quyết định, thôi thì thay Dụ Duy Giang từ chối luôn.
“Không sao.” Ba Dụ bảo.
“Tối muốn ăn gì?” Ba Dụ hỏi Dụ Duy Giang, “Để đầu bếp làm.”
“Lát con phải ra ngoài.”
“Hẹn hò?”
Dụ Duy Giang nghĩ nghĩ giây lát rồi gật đầu: “Coi là vậy.”
“Ra ngoài chú ý một chút, bây giờ con là người của công chúng.”
Thời Dẫn đang bàn với bạn cùng phòng xem tối nay đi ăn ở đâu, bỗng nhận được tin nhắn của Dụ Duy Giang.
: Sáu giờ, đợi em ở cổng trường.
Thời Dẫn bật dậy làm bạn cùng phòng giật mình, khóe mắt liếc thấy tên lưu trên điện thoại cậu liền phá ra cười.
Hóa ra Thời Dẫn cũng là người phàm, yêu đương vào rồi cũng làm ba trò ngốc xít giống tụi con gái. Cậu đổi tên Dụ Duy Giang thành một hình trái tim bụ bẫm.
Bạn cùng phòng trêu cậu: “Chủ tịch Thời bị tình yêu quật rồi đấy à? Cũng sến gớm, còn trái tim cơ.”
Những người khác ùa sang cười đùa: “Đâu đâu cho tớ xem với.”
Thời Dẫn giơ cao điện thoại tránh bọn họ rồi chạy ra ban công trả lời Dụ Duy Giang.
Tổ trưởng tổ pha trò: Anh về rồi à?
: Ừ, tan học chưa?
Tổ trưởng tổ pha trò: Rồi!
: Gặp ở cổng trường.
Thời Dẫn cất điện thoại đi, trái tim đập bình bịch. Từ khi rời đoàn, cậu và Dụ Duy Giang đã gần hai tháng chưa được gặp. Bình thường cậu cũng không dám gửi nhiều tin nhắn cho Dụ Duy Giang. Hai người rất ít liên lạc, cũng chẳng thấy cảm giác yêu đương chân thật.
Thời Dẫn vào phòng mở tủ quần áo lật tung lên, chọn chán chê vẫn không thấy ưng ý. Có bộ cậu mặc một lần là hết cảm giác mới, cậu nhìn không vừa mắt. Nhưng bây giờ đã hơn năm giờ rồi, không kịp mua mới.
Bạn cùng phòng thấy cậu mặt ủ mày chau đứng trước tủ quần áo, ngạc nhiên: “Chủ tịch Thời yêu đương với thần tiên nào thế?”
“Không cần chọn quần áo đâu, trông dáng cậu này thì cứ ở không chạy ra ngoài cũng được.”
Cả đám cười phá lên, đến Thời Dẫn cũng phải cười theo. Cậu mắng: “Biến.”
Cuối cùng Thời Dẫn chọn bộ quần áo vừa mua gần nhất, mới mặc một lần, cũng là mẫu mới quý này. Cậu soi gương sửa lại tóc, còn xịt ít nước hoa mùi gỗ cùng loại với Dụ Duy Giang. Hương đầu hơi nồng khiến cậu ho khan mấy tiếng.
Tuy đây không phải lần đầu Thời Dẫn yêu đương nhưng lúc trước không quan tâm như thế này. Cậu còn chủ động tới tiệm hoa một chuyến mua một bó hồng đỏ.
Dụ Duy Giang sắp đến khiến cậu kích động như một con quay. Tới khi cậu cầm hoa hồng đứng trước cổng trường chờ người và khi thấy các sinh viên qua lại ném cho cậu cái nhìn tò mò thì cậu mới nhận ra mình chơi trội đến thế nào.
Thời Dẫn vội vàng giấu hoa ra sau, di chuyển đến chỗ yên tĩnh vắng người.
Cậu bỗng hối hận.
Không nên mua hoa, biết đâu Dụ Duy Giang không thích cái này, có khi còn chê cậu th* t*c nữa.
Thời Dẫn cúi đầu nhin hoa hồng đến xuất thần. Dưới chân có ánh sáng rọi tới, nháy hai cái. Cậu ngẩng lên thấy bên đường có một chiếc Taycan thể thao điện đang đỗ. Người trong xe tháo khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn.
Thời Dẫn ôm hoa hồng bước nhanh tới, đi được nửa đường lại trộm giấu ra sau lưng. Cậu lên xe ngồi ghế sau, cất hoa xuống dưới chân.
Dụ Duy Giang đeo khẩu trang, nhìn cậu qua gương chiếu hậu: “Lên trước ngồi.”
Thời Dẫn “Ò” một tiếng, nhìn hoa hồng trong tay, xoắn xuýt chốc lát, đang định để hoa ở ghế sau thì Dụ Duy Giang thình lình lên tiếng: “Anh thấy hết rồi em còn giấu cái gì?”
Thời Dẫn xấu hổ xoắn tay.
“Không phải tặng anh?” Dụ Duy Giang lại hỏi. Anh ở trước mặt Thời Dẫn thường xuyên tự đánh giá cao bản thân.
Thời Dẫn ngồi xuống ghế cạnh tài xế, đưa bó hồng đỏ được gói ghém xinh đẹp cho anh, “Là tặng anh.”
Dụ Duy Giang cầm bó hoa, tay đặt trên tay Thời Dẫn, ngón tay luồn kẽ tay cậu. Anh nhìn vào mắt cậu nói: “Cảm ơn.”
Tay Dụ Duy Giang hơi lạnh nhưng tay Thời Dẫn rất nóng, bị Dụ Duy Giang nắm không những không hạ nhiệt mà còn càng nóng hơn.
“Ở đây nhiều người lắm.” Thời Dẫn mất tự nhiên rút tay về. Cậu ngước lên nhìn con thú bông cũng là thú móc len treo trên gương chiếu hậu. Đó là một chú chó nhỏ màu đen, trông có vẻ giống dòng Becgie.
Dụ Duy Giang nhanh chóng lái xe rời khỏi cổng trường, thuận miệng hỏi Thời Dẫn: “Muốn ăn gì?”
Thời Dẫn đáp gì cũng được.
Dụ Duy Giang lại hỏi: “Muốn đi đâu?”
Thời Dẫn bảo có thể đi nghe hòa nhạc. Trước khi ra khỏi cửa Thời Dẫn đã nghiên cứu địa điểm thích hợp với Dụ Duy Giang nhất.
“Em thích nghe cái này?”
Thời Dẫn đáp lại một cách không chắc chắn lắm: “Anh không thích ạ…” Dù sao Dụ Duy Giang đàn piano hay thế cơ mà.
“Anh không thích.”
“… Em tưởng anh sẽ thích nghe biểu diễn piano.”
Dụ Duy Giang bảo: “Anh ghét piano.”
Dụ Duy Giang lái xe tới một con phố tương đối vắng vẻ, dừng lại ở ven đường có thật nhiều cây ngô đồng.
“Chúng ta không đi nữa.” Thời Dẫn đáp ngay.
“Không sao, em muốn đi thì đi.”
“Em không muốn đi…”
“Cảm ơn hoa của em, anh không mang gì cho em,” Dụ Duy Giang quay sang hỏi cậu, “Em muốn cái gì?”
Thời Dẫn chớp mắt, ánh nhìn hạ xuống.
Không nói gì tức là muốn. Dụ Duy Giang tiếp tục dẫn dắt cậu: “Sao không nói chuyện?”
Lâu sau Thời Dẫn mới chậm chạp mở lời: “Muốn hôn anh.” Cậu đánh bạo áp thân trên lên người Dụ Duy Giang. Giữa họ quanh quẩn cùng một loại hương gỗ.
“Ừ.”
Tay trái Dụ Duy Giang đặt lên cổ cậu, tay phải kéo khẩu trang xuống nghiêng đầu hôn Thời Dẫn.
Miệng Thời Dẫn có vị hoa quả ngọt ngào. Trong lúc đợi Dụ Duy Giang, cậu đã ăn một viên kẹo cứng vị dâu.
Mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ như thế, chỉ đợi Dụ Duy Giang tới hôn cậu.
Thời Dẫn dán sát môi Dụ Duy Giang, chẳng giữ xấu hổ mà hơi hé miệng.
Dụ Duy Giang cũng thuận theo mang chút xâm lược cùng cậu môi lưỡi triền miên.