Editor: Chan
Thực tế thì Thời Dẫn và Dụ Duy Giang không có chỗ chơi nào thích hợp, ngay cả bữa tối cũng là ăn ở nhà hàng riêng tư Dụ Duy Giang đặt. Nhà hàng chỉ nhận khách đặt trước, số lượng món ăn có hạn mỗi ngày nên lượng người khá ít.
Dụ Duy Giang quá gây chú ý, không có thân phận người nổi tiếng cũng dẫn tới sự chú ý của người đi đường, rất khó đảm bảo sẽ không bị người mưu đồ xấu chụp được ảnh có thể làm tư liệu lên bài.
Gần đây cũng không có phim gì hay. Thời Dẫn không muốn lãng phí hai giờ ngồi ngốc trong rạp chiếu phim xem phim dở. Có khoảng thời gian này, cậu muốn ở chung với Dụ Duy Giang, chuyện trò, ôm ấp, hôn hít.
Sau bữa tối, hai người ngầm hiểu mà quấn quít nhau một hồi trong phòng riêng của nhà hàng.
Ban đầu Dụ Duy Giang hỏi Thời Dẫn dạo này đang làm gì một cách rất đàng hoàng.
Thời Dẫn đáp: “Đi học.”
“Trừ đi học thì sao.” Dụ Duy Giang lại hỏi.
Thời Dẫn nhìn anh một cái, ánh mắt sa xuống, tự cho rằng hiểu rõ trò chơi con chữ của Dụ Duy Giang nên ngượng nghịu mà cũng rất dung tục bảo: “Nhớ anh.”
Thật ra rất sến súa. Thời Dẫn nói xong cũng tự cảm nhận được, tai đỏ bừng nhưng ra chiều vẫn đắc chí lắm. Bởi vì cậu cảm thấy Dụ Duy Giang sẽ rất hài lòng với câu trả lời của cậu.
Kể cả nó có sáo rỗng cùng cực.
Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn chăm chú bằng đôi mắt tình cảm như mọi khi, anh không chơi chữ, chỉ là tiện miệng hỏi tình hình gần đây của người yêu thôi nhưng câu trả lời của cái cậu trông thật thà mà hoá ra láu cá phết này quả thực cho anh niềm vui.
Trong phạm vi toàn bộ nhận thức của Dụ Duy Giang về thế giới, Thời Dẫn là tồn tại tốt nhất, đáng yêu nhất.
Trong phòng có sô pha, Dụ Duy Giang bước tới ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh bảo Thời Dẫn qua ngồi.
Thời Dẫn ngồi xuống bên cạnh anh. Dụ Duy Giang dùng hành động thể hiện sự thích với Thời Dẫn và cũng để đáp lại trò láu cá của cậu.
“Ngồi ở đây.” Dụ Duy Giang vỗ vỗ chân mình.
Thời Dẫn hơi tròn mắt, biểu cảm tỏ ra dè dặt. Cậu giả vờ chốc lát rồi mới ngồi khoá trên đùi Dụ Duy Giang.
Trong Thời Dẫn chảy một dòng máu điên.
Dụ Duy Giang biết, nếu Thời Dẫn là thỏ thì cũng phải là một con thỏ gian xảo.
Thật ra Thời Dẫn có hơi căng thẳng xíu. Cậu sợ có người đột nhiên xông vào.
Tình huống này, tư thế này, rõ một đặc trưng cơ bản của yêu đương bí mật. Cậu và Dụ Duy Giang cứ như đang vụng trộm.
“Bị người thấy thì sao?” Thời Dẫn có vẻ hơi lo lắng.
“Em nói phải làm sao?” Dụ Duy Giang muốn cậu trả lời.
Thời Dẫn không phụ kì vọng: “Khoá cửa…?”
Dụ Duy Giang hôn vào khoé miệng cậu, trong nụ hôn còn mang ý cười: “Anh khoá rồi.”
“A, sao anh không nói sớm cho em!” Đầu mũi Thời Dẫn toát mồ hôi, điều này làm cậu thở phào, song gục đầu vào cổ Dụ Duy Giang, xụi lơ trong lòng anh.
Qua chốc lát, Dụ Duy Giang bảo: “Mới nãy là anh nghiêm túc hỏi em dạo này đang làm gì.”
Thời Dẫn cứng lại, lúng túng vùi đầu vào cổ Dụ Duy Giang, rầm rì: “Anh nghiêm túc chẳng lẽ em không nghiêm túc? Em đang nhớ anh thật mà.”
“Thế trừ việc này.” Dụ Duy Giang v**t v* bả vai cậu.
“Tập một vở kịch nói tiếng Đức.”
“Chơi vui không?”
“Cũng được.” Thời Dẫn bị giảng viên ép buộc báo danh, mặc kệ là chơi vui hay không vui.
“Kịch gì?” Dụ Duy Giang chẳng khác nào giáo viên dẫn dắt từng bước, vừa v**t v* cơ thể cậu vừa dẫn dắt cậu nói chuyện không ngừng.
Thời Dẫn hừ khẽ một tiếng, giọng trở nên mềm nhũn vô lực: “Bá tước Monte Cristo.”
“Kịch dài vậy à?”
Thời Dẫn nỉ non ôm cổ Dụ Duy Giang, giọng nói đứt đoạn: “Kịch, kịch ngắn, giảng viên cải biên rồi.”
“Em đóng vai gì?”
“A, Albert.” Tay Thời Dẫn ôm cổ Dụ Duy Giang ngày càng chặt. Cậu gọi tên anh bằng một giọng gần như cầu xin: “Dụ Duy Giang…”
Dụ Duy Giang thản nhiên ừ một tiếng, bảo: “Em rất hợp nhân vật này.”
Họ không nán lại nhà hàng lâu lắm, sau đó không nghĩ ra đi đâu tiếp theo. Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy đã chín giờ rồi.
Cứ như làm gì cũng phí thời gian.
Lúc xe ngang qua khách sạn nào đó, Thời Dẫn vô thức liếc mắt ra khỏi cửa sổ xe một cái.
Để kéo dài thời gian ở riêng với Dụ Duy Giang thì thuê phòng có vẻ là sự lựa chọn tốt nhất.
Thời Dẫn giật mình, hơi xấu hổ thu ánh mắt lại. Gặp mặt lần thứ hai từ sau khi xác lập quan hệ với Dụ Duy Giang cậu đã nghĩ tới mấy chuyện không phù hợp rồi.
Cũng tại Dụ Duy Giang, lúc nãy trong nhà hàng, đến lúc dừng tay rồi lại cứ phải nói một câu trêu chọc: “Chúng ta đến lúc đó lại tiếp tục.”
Một câu nói khiến Thời Dẫn nghĩ vẩn nghĩ vơ đến tận bây giờ.
Dụ Duy Giang nhạy bén bắt được hướng nhìn lơ đãng của Thời Dẫn, hỏi: “Đang xem gì đấy?”
“Không có gì.”
“Em muốn thuê phòng.” Dụ Duy Giang nói kiểu trần thuật.
Thời Dẫn ngó quanh quất, không nói gì tức là ngẩm thừa nhận.
Dụ Duy Giang cố ý bảo: “Thời Dẫn, em gấp thật.”
Thời Dẫn lập tức đỏ mặt quay sang nhìn Dụ Duy Giang, dáng vẻ như vừa bị vạch trần lại như vừa bị mạo phạm tới. Hình tượng của cậu bây giờ rất mâu thuẫn, vừa ngây thơ vừa kiều diễm trần tục, gò má ửng hồng là ngây thơ, đôi môi đỏ là kiều diễm trần tục.
Đối tượng mạo phạm bất đồng, tính chất cũng đổi khác. Mạo phạm giữa tình nhân xưng là v* v*n.
Dụ Duy Giang đang v* v*n Thời Dẫn nhưng không tính thuê phòng với Thời Dẫn.
Thời Dẫn có giờ giới nghiêm, Dụ Duy Giang không phải người xấu sẽ làm hư trẻ con. Anh lái xe đến cửa bên trường học. Bên đây rất vắng người.
“Em chỉ muốn ở cạnh anh lâu hơn một chút.” Thời Dẫn cuối cùng cũng chịu nói.
Dụ Duy Giang dừng xe dưới tán cây, cởi dây an toàn quay sang hôn cậu một cái rồi nhìn vào mắt cậu bảo: “Anh thì gấp lắm.”
Khoảng cách với lần ấy ấy trước đã là hai tháng rồi.
Thời Dẫn lập tức theo ngay: “Vậy anh lái xe đến đây làm gì!”
Dụ Duy Giang nhìn cậu chăm chú rồi cười khẽ một cái.
Dụ Duy Giang cười lên thật sự đẹp lắm. Hơn nữa bình thường anh rất ít cười, Thời Dẫn nhanh chóng bị bỏ bùa, nhào sang dụi đầu vào cổ anh như cún con.
“Học sinh ngoan là không được thường xuyên ngủ ngoài.” Dụ Duy Giang bảo.
“Em hai mốt rồi. Trai trưởng thành qua đêm ở ngoài là chuyện rất bình thường.” Thời Dẫn oan ức bảo, “Hơn nữa em có phải học sinh ngoan đâu.”
Thời Dẫn chu môi hôn lên cổ Dụ Duy Giang một cái song ngẩng lên, “Anh được nghỉ mấy ngày, mai em còn được gặp anh nữa không?”
Dụ Duy Giang v**t v* d** tai cậu, “Khoảng một tuần, mai anh muốn sang Anh một chuyến thăm ông.”
“Dạ.” Thời Dẫn gật đầu, “Mấy giờ bay? Em đi đưa anh.”
“Không cần, sớm lắm, em cứ ngủ đi.”
Thời Dẫn rất hiểu chuyện, mặt mũi đẹp trai, tính tình ngoan ngoãn, là một người yêu hoàn mỹ. Dụ Duy Giang bỗng cảm thấy Phó Lâm trước kia đúng là nhặt được một món hời lớn.
“Lúc em yêu đương với Phó Lâm cũng săn sóc thế này à?” Dụ Duy Giang hỏi.
Thời Dẫn sửng sốt, chột dạ: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này…”
“Muốn biết.”
Rồi làm sao nói?
Thời Dẫn tự thấy mình là trai ấm áp nên rất săn sóc phái nữ. Hơn nữa đúng là cậu và Phó Lâm từng chính thức bên nhau.
“Không săn sóc bạn gái là hành vi của trai tồi.” Thời Dẫn cười gượng một tiếng, đáp một câu trả lời tương đối ở giữa.
Dụ Duy Giang không lên tiếng.
“Em và chị ấy đã chia tay hơn một năm rồi.” Thời Dẫn nhấn mạnh.
Dụ Duy Giang ừ một tiếng.
“Aang đang ghen à?” Thời Dẫn có vẻ vui vẻ hỏi.
“Em thấy sao?” Dụ Duy Giang hỏi ngược lại.
“Em cảm thấy đúng vậy.”
“Ừ, em thông minh lắm.”
Thời Dẫn cười chết.
Điện thoại Thời Dẫn reo vang. Cậu rút ra xem, là Nguyên Dập gọi tới.
“Alo, chú Nguyên?” Giọng Thời Dẫn rất thoải mái, còn mang ý cười.
Giọng Nguyên Dập có vẻ lo lắng: “Thời Tử, chú nhỏ cậu bây giờ thế nào?”
“Hả?” Thời Dẫn sửng sốt, “Chú nhỏ em? Sao, ý là thế nào?”
“Ba mẹ cậu không cho cậu biết à?”
“Không, sao thế? Chú nhỏ em làm sao?”
Giọng Nguyên Dập nặng nề: “Bây giờ anh ta đang ở đồn công an.”
“Hả?” Thời Dẫn ngẩn ra.
“Sao thế?” Dụ Duy Giang hỏi.
Thời Dẫn sợ run dừng cuộc gọi, “Chú nhỏ em ở đồn công an… Anh có thể đưa em qua không?”
Dụ Duy Giang rất bình tĩnh: “Bây giờ em qua anh ta cũng không thể ra ngay được.”
“Anh đưa em đi đi…” Thời Dẫn cầu xin, “Chắc ba mẹ em cũng ở đó.”
Dụ Duy Giang nhìn cậu chốc lát, lần nữa khởi động xe.
Dụ Duy Giang đưa Thời Dẫn tới đồn công an. Trên đường Thời Dẫn đã liên lạc với ba mẹ cậu. Lúc cậu đến, ba Thời mẹ Thời đã chờ ở cửa chính.
“Ba, mẹ.” Thời Dẫn bước nhanh tới, “Chú nhỏ có chuyện sao mọi người không nói cho con?”
“Ba mẹ cũng mới biết, còn chưa kịp nói cho con.” Mẹ Thời bảo.
Dụ Duy Giang đi cùng phía sau Thời Dẫn.
Ba Thời trách: “Muộn thế này con tới đây làm gì?”
“Con lo, chú nhỏ sao vậy?”
Ba Thời và mẹ Thời nhìn nhau, nhíu mày kể lại tình hình cho Thời Dẫn.
Thời Tri Liên bị tình nghi cố ý giết người nên công an gọi tới tiếp nhận điều tra.
“Giết người?” Thời Dẫn không thể tin được.
“Con đừng gấp, mới chỉ là nghi ngờ, chưa kết tội. Người kia chết một năm rồi, lúc trước pháp y kết luận là tự tử nhưng gần đây công an mới nhận được thêm bằng chứng.” Ba Thời cau mày, “Bằng chứng mới chỉ vào chú nhỏ con.”
“Tự tử…?” Thời Dẫn túm tay ba cậu, “Người chết họ gì? Có phải họ Lương không? Một người đàn ông trung niên?”
Ba Thời giật mình: “Sao con biết?”