Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 56

Chương 56: “Em không tin Thời Tri Liên?”

Editor: Chan

“Thật sự là ông ta…” Thời Dẫn tự lẩm bẩm.

“Ai vậy?” Mẹ Thời sốt ruột hỏi, “Tiểu Dẫn, con biết à?”

Thời Dẫn lắc đầu: “Chuyện này nhất thời không nói rõ được đâu, ba, luật sư đâu? Trước hỏi công an tình hình đã.”

“Đã thông báo cho luật sư của Tri Liên rồi. Anh ta tới ngay đây.” Ba Thời bảo.

Nếu Thời Dẫn đoán không sai, người chết trong vụ án mạng này là gã đàn ông tự xưng ba ruột Lương Tử Hưng, người từng chém Dụ Duy Giang một dao trong buổi họp báo “Anh tôi” năm ngoái.

Người này chết vào đêm tất niên năm ngoái, rơi từ nóc nhà bệnh viện xuống tử vong.

Chuyện này có liên quan đến Lương Tử Hưng mà Lương Tử Hưng lại có mối quan hệ vi diệu đầy rắc rối với Thời Tri Liên, Thời Dẫn không tiện nhiều chuyện với ba mẹ.

Năm phút sau, luật sư riêng của Thời Tri Liên chạy tới đồn công an. Ngại thân phận và địa vị của ba Thời Dẫn nên chỉ huy đội điều tra hình sự đích thân tới tiếp đãi.

Ba mẹ Thời Dẫn theo chỉ huy tới phòng họp nhỏ trong nội bộ đồn công an.

Thời Dẫn quay lại bảo Dụ Duy Giang: “Anh về trước đi, mai phải bay rồi mà.”

Thời Dẫn trông đầy lo âu. Dụ Duy Giang hỏi cậu: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Em biết người chết?”

Thời Dẫn nhìn anh, “Anh cũng biết người đó đấy.”

Mặt Dụ Duy Giang lộ vẻ nghi hoặc.

“Anh còn nhớ họp báo “Anh tôi” năm ngoái không? Có người cầm dao đâm người rồi anh đỡ cho Lương Tử Hưng một phát ấy.”

Dụ Duy Giang hồi tưởng giây lát, hơi bất ngờ: “Người chết là ông ta à?”

Thời Dẫn gật đầu, kéo Dụ Duy Giang sang một bên tránh xa ba mẹ cậu một chút.

“Ông ta chết vì rơi từ một toà nhà xuống vào đêm giao thừa, chính là sân thượng bệnh viện ông ta nằm ấy. Hôm đó là giao thừa, em ấn tượng rõ lắm.” Thời Dẫn nói nhỏ, “Nhưng chuyện đấy chẳng có một chút tin tức nào trên mạng cả. Em đọc được trong nhóm trường đấy, bệnh viện đó ngay cạnh trường em.”

Dụ Duy Giang im lặng một chốc rồi bỗng bảo: “Chuyện ông ta cầm dao chém người lúc đó cũng không có bất kì tin tức nào trên mạng.”

“Đúng.” Thời Dẫn gật đầu, mày nhăn nhăn.

Dụ Duy Giang nhìn cậu, “Em còn chuyện gì chưa nói hết à?”

Thời Dẫn ngó sang anh, biểu cảm đầy đắn đo.

Dụ Duy Giang đoán thử: “Tin tức bị chặn có liên quan đến Thời Tri Liên à?”

Thời Dẫn vẫn im thin thít. Cậu không nói, Dụ Duy Giang tiếp tục đoán: “Thời Tri Liên và Lương Tử Hưng có quan hệ?”

Anh nói rất tế nhị. Nói đến đây rồi, Thời Dẫn cũng không giấu nữa: “Chú nhỏ em là đại gia sau lưng Lương Tử Hưng.” Cậu ngừng giây lát, “Trước thôi, bây giờ không biết còn không.”

Dụ Duy Giang thầm nghĩ, khả năng là không đâu.

Thời Dẫn biểu hiện rất lo âu. Nếu Thời Tri Liên trong sạch, kể cả bị cuốn vào vụ án thì nhiều nhất cũng chỉ phải tiếp nhận mấy ngày điều tra, không chịu bất kì tổn thất đáng kể nào, không cần lo lắng quá. Nhưng Thời Dẫn phản ứng thế này thì chỉ có một nguyên do.

“Em không tin Thời Tri Liên?” Dụ Duy Giang hỏi.

Thời Dẫn không hé răng, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt mông lung không dám chắc.

“Em nghĩ người là anh ta giết?”

“Em không biết…” Mày Thời Dẫn xoắn lại.

Thời Dẫn hiểu rõ chỗ đáng sợ của Thời Tri Liên, không phải không tin hắn mà chỉ là cảm thấy với tính cách của hắn nếu có ai dám chọc giận hắn thì không phải hắn không làm được chuyện như vậy.

Nếu không thì bằng chứng mới của công an là từ đâu đến.

Thời Tri Liên đối với Thời Dẫn rất được, là một ông chú xứng danh người chú. Mặc dù có những khi hơi độc miệng nhưng hắn đối xử với Thời Dẫn rất tốt, tất nhiên không mâu thuẫn với việc hắn máu lạnh với những người khác.

“Thời Tri Liên là người thế nào có lẽ em hiểu rõ hơn anh.” Dụ Duy Giang giữ vai Thời Dẫn, nhẹ nhàng xoa xoa, “Em nghĩ anh ta sẽ làm loại chuyện trăm hại không một lợi nào thế này à?”

Trong phòng thẩm vấn đội điều tra hình sự, Thời Tri Liên mặc nguyên bộ suit phẳng phiu, thoải mái ngồi trên ghế, biểu cảm bình tĩnh mà lạnh nhạt.

Hai tiếng trước, hắn đang họp trong phòng họp công ty.

Phụ trách thẩm vấn Thời Tri Liên là đội phó đội điều tra hình sự. Không giống đội trưởng cứng đầu khó đối phó, anh ta tương đối khéo léo lõi đời, nhìn người mà xuống tay. Đội phó đối xử với Thời Tri Liên khách sáo, các anh công an khác thì khỏi phải nói, soát người cũng chỉ như ngang qua sân khấu, còn chẳng còng tay Thời Tri Liên lại.

Trong túi Thời Tri Liên có thuốc lá. Hắn sờ túi lấy ra một điếu định châm.

Đội phó cười bảo: “Anh Thời đừng phá quy củ.”

Tay kẹp điếu thuốc của Thời Tri Liên ngừng lại, đốt ngón tay cong cong ném điếu thuốc lên trước mặt anh ta.

“Thời Tri Liên, đêm giao thừa năm 2020 anh ở đâu? Làm gì?”

“Ở nhà cháu tôi ăn cơm tất niên.”

“Trước sáu giờ thì sao? Anh ở đâu?”

Thời Tri Liên nhìn anh ta một cái.

“Có phải hôm đó anh đã tới bệnh viện trực thuộc Bắc thành không?”

“Có tới.”

“Mấy giờ?”

“Ai nhớ.” Thời Tri Liên mơ hồ có vẻ mất kiên nhẫn.

“Anh biết người này không?” Đội phó đưa ra một bức ảnh, giơ trước mặt Thời Tri Liên.

Thời Tri Liên dửng dưng liếc qua một cái: “Biết.”

Đội phó liên tục hỏi rất nhiều câu. Anh ta cho Thời Tri Liên biết có người tố cáo hắn cố ý giết người và còn cung cấp bằng chứng cho công an. Bằng chứng là một đoạn video quay lại Thời Tri Liên vào lúc năm giờ ba mươi chiều hôm tất niên năm 2020 xuất hiện trên sân thượng bệnh viện trực thuộc Bắc thành.

Thời gian khớp với thời điểm Lương Kiến Vĩ tử vong.

“Tôi kiến nghị các anh nên gọi người cung cấp video tới.” Thời Tri Liên thờ ơ đề ra ý kiến. Ánh mắt nhìn thẳng đội phó, mỉm cười, “Khéo hắn là đồng phạm với tôi đấy.”

Sắc mặt đội phó không tốt lắm.

Thời Tri Liên thôi không làm bộ làm tịch nữa, mặt lạnh tanh.

Dùng loại video này để tố cáo hắn giết người đúng là vừa ngu vừa liều. Thời Tri Liên hơi cúi đầu, đường nhìn dừng tại vị trí nào đó trên mặt bàn, dáng vẻ trầm ngâm.

Thời Tri Liên phủ nhận giết người. Đồng thời luật sư và ba mẹ Thời Dẫn cũng đang nói chuyện với chỉ huy.

“Bây giờ công an đang thẩm viến, luật sư không tiện làm phiền.” Chỉ huy bảo.

Ba Thời hỏi: “Chúng tôi có thể bảo lĩnh không?”

“Bây giờ thì không. Anh Thời, tôi khuyên mọi người hôm nay cứ về trước đi. Dù sao công tác thẩm vấn chắc chắn sẽ không xong trong tối nay đâu. Nhanh nhất cũng phải mai em trai anh mới có thể ra ngoài. Công an chúng tôi còn phải ghi chép làm tư liệu nữa, nhất thời không thể thả người được.”

“Phải thầm vấn cả đêm sao…” Mẹ Thời lo âu, “Thế này sao mà chịu được.”

Ba Thời thở dài. Ông không như mẹ Thời ít tiếp xúc khói lửa trần gian, “Người ta là công an, tình huống này cũng là bình thường. Nghe anh nói, để Thời Tri Liên trong đó một đêm cũng được. Nó làm việc theo ý mình, ai quản được nó.”

“Anh nói thì hay lắm.” Mẹ Thời oán tránh nhìn ông một cái, “Người ngồi trong đồn một đêm có phải anh đâu.”

“Chỉ cần nó không phạm pháp thì ở hai đrrm cũng có sao.”

“Ba, mẹ.” Thời Dẫn đi từ ngoài vào.

Mẹ Thời nhìn ra ngoài xem, “Tiểu Dụ đi rồi à?”

“Vâng, con bảo anh ấy về trước rồi. Bây giờ nói thế nào? Chú nhỏ sao rồi?”

“Chỉ có thể đợi,” Mày ba Thời nhăn chặt. Lần đầu tiên Thời Dẫn thấy ông nghiêm nghị thế này, “Sáng mai lại tính tiếp, bây giờ chúng ta ở đây cũng không được gì.”

Ba Thời yêu cầu vào khu vực thụ lý vụ án gặp Thời Tri Liên một chuyến, bị chính Thời Tri Liên từ chối. Thời Tri Liên nhờ công an chuyển lời cho họ: Bây giờ hắn không muốn gặp ai cả.

“Tuỳ nó.” Ba Thời tiêu sái rời đi.

Ba Thời đưa Thời Dẫn về trường. Trên đường, Thời Dẫn hỏi ba cậu: “Ba, ba có nghĩ người… là chú nhỏ giết không?”

Ba Thời quay sang lườm cậu một cái: “Nói bậy cái gì.”

Phản ứng của ba Thời có vẻ gay gắt một cách bất ngờ, Thời Dẫn ngoan ngoãn im miệng. Quan hệ của ba Thời Dẫn và Thời Tri Liên không hoà thuận như các cặp anh em ruột khác. Ba Thời nghiêm túc, ôn hoà. Thời Tri Liên ngạo mạn, máu lạnh. Hai người chảy cùng một dòng máu nhưng quan niệm đối nhân xử thế, tác phong hành động hoàn toàn không giống.

Thời Tri Liên không thường qua lại với nhà Thời Dẫn. Tiếp xúc nhiều nhất, thân nhất phải kể đến Thời Dẫn. Vì vậy trong nhận thức từ nhỏ đến lớn của Thời Dẫn, cậu vẫn luôn cảm thấy ba cậu chướng mắt Thời Tri Liên.

Lâu sau, ba Thời mới chậm rãi mở lời: “Chú nhỏ con là người có chúng mực. Nó không thể nào sẽ biến bản thân thành hung thủ giết người đâu.”

Thời Dẫn mím môi: “…Ba, đến lúc chú nhỏ ra ba đừng cho chú biết những gì con nói đấy.”

Cậu sợ Thời Tri Liên b*p ch*t cậu.

Ba Dụ cười to: “Ba đoán chắc nó sẽ tức chết.”

Bình Luận (0)
Comment