Edit + Beta: Chan + Yan
Ba Thời Dẫn đánh tiếng chào hỏi các lãnh đạo chi cục suốt đêm. Hôm sau Thời Tri Liên thậm chí không cần người bảo lãnh đã được công an thả ra rồi, còn tiện xem đoạn video “bằng chứng” nặc danh gửi đến mà công an nói tới.
Video rất ngắn, chỉ có mười mấy giây. Thời Tri Liên trong video quay lưng lại ống kính, trước mắt là Lương Kiến Vĩ mặc đồng phục bệnh nhân. Đoạn video này có khả năng là cắt ra từ cả một đoạn hoàn chỉnh khác. Đoạn video chiếu cảnh Thời Tri Liên từng bước đến gần Lương Kiến Vĩ, sau đó hết luôn.
Lấy đoạn video này làm chứng cứ khá là khiên cưỡng, nhiều lắm chỉ có thể chứng minh lúc đó Thời Tri Liên có mặt ở đấy. Công an triệu tập chỉ là điều tra theo thông lệ. Dựa theo nguyên tắc suy đoán vô tội, Thời Tri Liên sẽ không bị tạm giữ quá lâu, huống chi ba Thời còn đánh tiếng với bên trên rồi. Chỉ cần không có bằng chứng chính xác chứng minh Thời Tri Liên giết người, hắn sẽ được thả ngay.
Ba Thời bận việc công ty nên hôm sau không đến. Mẹ Thời gọi cho Thời Dẫn một cuộc báo buổi sáng Thời Tri Liên sẽ được thả, bảo cậu không cần lo lắng quá.
Thời Dẫn dậy sớm tới đồn công an ngồi ngoài cửa đợi một lúc.
Sáu giờ bốn mươi bảy phút, Thời Tri Liên ra khỏi đồn công an. Hắn không hề chợp mắt, phải ngồi trên cái ghế vừa lạnh vừa cứng đó cả một đêm. Sắc trời còn chưa sáng tỏ. Mặt trời mới nhô khỏi đường chân trời, trốn sau tầng mây ló ra chút viền ánh sáng vàng cam ấm áp. Bình minh êm dịu đổ bóng.
Xe Thời Tri Liên dừng ngoài cửa. Tài xế cung kính đứng cạnh cửa xe, trên tay vắt chiếc áo khoác mới toanh. Thấy Thời Tri Liên, anh ta vội qua đón.
“Chủ tịch Thời.” Tài xế khoác áo cho Thời Tri Liên. Thời Tri Liên giơ tay cản lại.
Thời Dẫn thò ra từ sau xe: “Chú nhỏ!”
Thời Tri Liên ngẩng lên nhìn một cái.
Chiếc áo vest vốn phẳng phiu của Thời Tri Liên nhiều thêm một nếp nhăn. Trông dáng vẻ hắn không hẳn là nhếch nhác nhưng sắc mặt có hơi tiều tuỵ, mắt phủ đầy tơ máu, quầng mắt cũng hơi thâm.
Đời Thời Tri Liên chưa từng phải chịu cái khổ này. Lúc nửa thêm bị tra khảo hắn chỉ hận không thể vung ghế vào gã công an đối diện kia.
Quá trình thẩm vấn bình thường đều là như vậy, cùng một vấn đề đổi cách hỏi, hỏi đi hỏi lại cho đến khi nghi phạm vô tình để lộ sơ hở. Hoặc là “Ngao ưng*”, lạnh lùng với bạn, không cho bạn nghỉ, khiến nghi phạm chịu gấp đôi dày vò lên thể xác lẫn tinh thần, từ đó đánh tan phòng tuyến tâm lý của nghi phạm.
*Một trong những cách huấn luyện chim ưng để nó tiếp nhận con người bằng cách làm hao mòn ý chí của nó như khiến nó không ăn, không uống, không ngủ…
Thời Tri Liên khá là xui xẻo. Lúc sau công tác thẩm vấn chuyển lại cho vị đội trưởng khó đối phó kia. Đối phương công chính công bằng, tận tâm tận trách thẩm vấn hắn cả một đêm.
“Cháu tới đây làm gì?” Thời Tri Liên hỏi Thời Dẫn. Bởi vì thức trắng đêm nên giọng Thời Tri Liên khàn hơn bình thường.
“Cháu tới đón chú nè.” Thời Dẫn bảo.
“Chú không phải ra tù.”
Thời Dẫn cười cười: “Vậy có sao không? Chú có phải vào đấy nữa không?”
Thời Tri Liên liếc cậu một cái: “Tại sao chú lại phải vào?”
“Điều tra tiếp theo…” Giọng Thời Dẫn nhỏ dần.
“Điều tra cái ***.” Thời Tri Liên lạnh mặt, “Chú không giết người.”
Hôm qua Thời Dẫn một khuôn mặt, hôm nay một khuôn mặt, vô cùng nịnh bợ: “Cháu biết ngay chú không làm loại chuyện này rồi mà.”
Thời Tri Liên quá hiểu cậu. Khoang mũi hắn phát ra một tiếng hừ lạnh: “Sợ là cháu đã nghĩ tới cảnh chú ở trong tù rồi ấy nhỉ?”
Thời Dẫn phản bác không chút khí thế nào: “Chú đừng nói bừa…”
Có một bóng dáng xuất hiện cách đây không xa, đang đi về phía này. Người đó đeo khẩu trang, đội mũ, che mặt kín mít. Thời Tri Liên ném tới một ánh nhìn. Kẻ ấy khựng tại chỗ giây lát rồi tăng tốc độ chạy nhanh tới.
Người này dừng nơi cách Thời Tri Liên chừng hai mét, ngập ngừng không bước thêm bước nào nữa.
Dáng người đó dong dỏng, thân hình mảnh khảnh, đôi mắt giấu dưới vành mũ nhìn chăm chú Thời Tri Liên.
Thời Dẫn thấy cánh tay buông thõng bên người kẻ đó run run. Gót chân nhấc lên rồi lại hạ xuống, vẻ như muốn tiến rồi lại thôi.
Thời Tri Liên thong thả bước tới chỗ người đó, đứng trước mặt cậu ta một chốc rồi bất ngờ vung tay hạ xuống một cái tát.
Một tiếng chát vang dội. Lực mạnh lắm, mạnh đến nỗi khiến người đó phải lảo đảo một chút.
Thời Dẫn bị dọa giật mình.
Mặt người kia lệch sang một bên, mũ lưỡi trai bị đánh văng lộ ra một nửa gương mặt. Lúc này thì Thời Dẫn thấy rõ rồi, cậu ta là Lương Tử Hưng.
Thời Tri Liên giơ tay, dáng vẻ như còn định cho cậu ta một cái tát nữa. Thời Dẫn vội vàng chạy lên cản hắn, “Chú nhỏ, chú làm gì thế.”
Thời Tri Liên nhìn chằm chằm Lương Tử Hưng, ánh mắt lạnh lùng. Hắn gạt nhẹ tay Thời Dẫn đi, “Chú không sao.”
Dứt lời, Thời Tri Liên túm áo Lương Tử Hưng, không cho giải thích đã lôi xềnh xệch đi. Lương Tử Hưng thất tha thất thểu đuổi theo bước chân hắn.
Thời Dẫn chạy theo: “Chú nhỏ! Chú làm gì đấy!”
“Đứng đó.” Thời Tri Liên quay lại liếc cậu một cái.
Thời Dẫn dừng bước, nhíu mày: “Chú có gì thì từ từ nói mà…”
Thời Tri Liên dừng lại cạnh một chiếc xe màu bạc. Hắn túm Lương Tử Hưng quăng vào cửa xe. Lưng Lương Tử Hưng đập mạnh vào cửa khiến cậu ta phải r*n r* một tiếng, đau đớn khom người.
“Chuyện tốt cậu làm.” Thời Tri Liên nhìn cậu ta bằng vẻ vô cảm.
Lương Tử Hưng ngoan ngoãn dựa sát cửa xe, không dám động đậy, đầu cúi gằm, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương. Cậu ta quả đúng một kẻ rất cuốn hút, là một chú thỏ răng dài.
Nếu không hiểu rõ bản tính của cậu ta, nói không chừng Thời Tri Liên sẽ bị dáng vẻ khiến người thương xót này lừa.
Lương Tử Hưng im lặng rất lâu. Thời Tri Liên tháo khẩu trang của cậu ta ra. Một tay bóp cằm cậu, lạnh giọng: “Đến cả tôi mà cậu cũng tính kế.”
Hôm tất niên ấy Thời Tri Liên đúng thật là đã tới bệnh viện trực thuộc Bắc thành, cũng đã thấy ông ba của Lương Tử Hưng. Nếu không phải lúc ấy Lương Tử Hưng tìm mọi cách xin Thời Tri Liên giúp đỡ, rồi gọi điện tới bảo cậu ta sắp bị ba mình ép chết rồi, cầu xin Thời Tri Liên cứu mình thì Thời Tri Liên cũng sẽ không xuất hiện ở hiện trường.
Để phòng ngừa thêm rắc rối, Thời Tri Liên đi một mình. Lúc đến sân thượng bệnh viện, hắn thấy Lương Tử Hưng ngã trên đất, cái cổ trắng bóc có dấu tay đỏ.
Đoạn video trong tay công an có lẽ là được quay vào lúc đó. Lương Tử Hưng ngã trên đất, vừa khéo nằm ngoài khung hình.
Thời Tri Liên đoán video là do Lương Tử Hưng sớm đã bố trí người trốn ở ch* k*n quay lại. Cậu ta cố ý dẫn hắn tới đây, bức chết Lương Kiến Vĩ rồi còn muốn bịa đặt thêm điểm yếu của Thời Tri Liên.
Lương Kiến Vĩ đúng là chết do nhảy lầu thật, có điều trung gian trải qua xúc tác bằng lời của Lương Tử Hưng. Tinh thần Lương Kiến Vĩ vốn đã không bình thường, rất dễ bị k*ch th*ch. Khi bị Lương Tử Hưng từng bước ép đến sân thượng, ông ta sảy chân rơi xuống.
Thời Tri Liên tận mắt thấy Lương Kiến Vĩ rơi xuống từ mép sân thượng.
Lúc đó Lương Tử Hưng cứng đờ đứng tại rìa sân, hai tay run rẩy, tầm mắt hạ xuống, hờ hững nhìn xuống dưới sân.
Sau đó, cậu ta quay lại dựa vào ngực Thời Tri Liên chảy chút nước mắt rồi lại lau sạch đi, vô cảm bảo Lương Kiến Vĩ chết không hết tội.
Cậu ta nói Lương Kiến Vĩ giết mẹ cậu ta, bây giờ một mạng đổi một mạng, trả hết nợ.
“Người quay video là ai?” Thời Tri Liên bóp chặt cằm Lương Tử Hưng, hỏi: “Là cậu tìm người quay à?”
Lương Tử Hưng không phủ nhận, chỉ là bảo: “Em không gửi video cho cảnh sát, anh ơi, em sẽ không hại anh.”
Video là cậu ta bảo trợ lý quay. Hôm đó cũng là cậu ta cố ý gọi Thời Tri Liên đến hiện trường. Cậu ta chỉ muốn lấy đoạn video làm sức nặng uy h**p Thời Tri Liên, đến ngày nào đó nếu Thời Tri Liên chán cậu ta, muốn bỏ cậu ta thì đoạn video này có lẽ sẽ phát huy chút tác dụng.
Cậu ta thật xảo trá, cũng thật ngây thơ.
Chỉ là Lương Tử Hưng không ngờ trợ lý sẽ tiết lộ đoạn video này cho phe đối thủ của cậu ta. Đối phương biết rõ muốn quật ngã Lương Tử Hưng thì trước tiên phải quật ngã được chỗ dựa sau lưng cậu ta. Mà cách nhanh nhất là đưa đoạn video này cho công an. Đồ đần kia có lẽ thật sự cho lằng Thời Tri Liên sát hại Lương Kiến Vĩ. Trợ lý đã thôi việc, dùng tin giả đổi lấy một khoản tiền tiêu cả đời không hết.
Lương Tử Hưng lộ ra nụ cười tự giễu.
“Anh,” Lương Tử Hưng khẽ khàng nắm chặt tay Thời Tri Liên, “Em chỉ sợ anh bỏ em.”
“Không phải đó là điều tất nhiên à.” Câu trả lời của Thời Tri Liên thật tàn nhẫn.
Chắc là Lương Tử Hưng đã đoán trước được gì đó nên mới đột nhiên nói những lời ngu xuẩn không biết trời cao đất dày này.
Tay Lương Tử Hưng run run, cười khổ: “Là em không ngoan, sau này sẽ không dám nữa.”
Thời Tri Liên thả lỏng tay, “Cút.”
Lương Tử Hưng cúi người nhặt khẩu trang trên đất lên, phủi bụi đất trên đó rồi đeo lại lần nữa. Chẳng biết Thời Dẫn đã đến gần từ lúc nào, đang nhìn bọn họ, trong tay là chiếc mũ lưỡi trai Lương Tử Hưng mới rơi trên đất.
Lương Tử Hưng bước tới lấy lại mũ mình, nói câu cảm ơn rồi đội mũ lên rời đi.
Bóng dáng Lương Tử Hưng biến mất khỏi tầm mắt. Thời Tri Liên bỗng nhiên gõ cửa kính xe chiếc SUV màu bạc, mở miệng: “Đừng trốn nữa.”
Thời Dẫn nhìn vào xe một cái. Chốc lát sau. Cậu thấy từ bên trong có một người rề rà thò lên. Thời Dẫn ngốc luôn, trong xe là Nguyên Dập. Biểu cảm của Nguyên Dập có phần lúng túng.
Thời Tri Liên nhìn Nguyên Dập qua cánh cửa kính: “Mở cửa sổ.”
Nguyên Dập ấn mở chốt cửa, cửa sổ dần dần trượt xuống.
“Chú Nguyên, sao anh lại ở đây?” Thời Dẫn bám cửa xe hỏi.
Nguyên Dập cười khan, không biết nên đáp thế nào.
Thời Dẫn nghĩ tới điều gì, lại hỏi: “Đúng rồi, sao hôm qua chú biết chú nhỏ cháu vào đồn thế?”
Mặt già của Nguyên Dập ngại đỏ cả lên.
Từ lần trước lăn giường với Thời Tri Liên trong ngày sinh nhật Thời Dẫn, sau đó Nguyên Dập và Thời Tri Liên còn có mấy lần quan hệ nữa. Lần nào cũng là Thời Tri Liên chủ động nhắc đến nhưng Nguyên Dập cũng không từ chối.
Hôm Thời Tri Liên bị công an đưa đi, hai người bọn họ lăn giường lần thứ tư tại nhà Nguyên Dập, đồng hồ của Thời Tri Liên rơi ở nhà y. Hôm sau lúc Nguyên Dập tới trả đồng hồ mới biết Thời Tri Liên bị đưa về đồn công an qua miệng trợ lý.
Hôm nay tới đây, sợ bị phát hiện nên Nguyên Dập còn phải mượn xe đồng nghiệp. Chiếc SUV này không phải của y. Ai biết mắt Thời Tri Liên tinh thế, y trốn nhanh vậy rồi vẫn không thoát được mắt hắn.
Khả năng là Thời Tri Liên cố ý kéo Lương Tử Hưng tới đây dạy dỗ. Nguyên Dập nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Nguyên Dập không có tình cảm với Thời Tri Liên, chỉ cảm thấy Thời Tri Liên là một bạn giường rất tốt. Y chưa từng có ý nghĩ vượt rào nào. Nhưng khi biết Thời Tri Liên còn có nhân tình khác, y không khỏi cảm thấy ghê.
Y không thấy Thời Tri Liên ghê, y thấy ghê chính bản thân mình.
Y nghĩ, sẽ không có lần lên giường thứ năm nữa.
Nguyên Dập sắp xếp tâm tư, cố ra vẻ tự nhiên trả lời Thời Dẫn: “Chú nhỏ cậu hiện tại cũng xem là sếp của anh. Sếp vào đồn mà anh không biết được chắc.”
“Sếp?”
“Dạo này anh phụ trách một chương trình giải trí, anh ấy đầu tư.”
Nguyên Dập không muốn nhìn Thời Tri Liên chút nào, mặc kệ ánh mắt Thời Tri Liên sắp thiêu bỏng mặt y tới nơi.
Nguyên Dập cứ nhìn Thời Dẫn thôi. Y lảng đi: “Sao mới sáng sớm cậu đã qua đây rồi? Có cần về đi học không, chú Nguyên đưa về.”
“Thế tốt quá, đúng lúc em cũng lười đi tàu điện ngầm.” Thời Dẫn vui vẻ lên xe.
Trước khi đi cuối cùng Nguyên Dập cũng quay lại nhìn Thời Tri Liên một cái. Sắc mặt Thời Tri Liên có chút tiều tuỵ, cằm lún phún chút râu ngắn ngủn.
Thời Tri Liên rất anh tuấn, nhưng Nguyên Dập sẽ không lên giường với hắn nữa.
Nguyên Dập khởi động xe, Thời Tri Liên đột ngột thò tay vào xe túm chặt cánh tay Nguyên Dập.
“Nguyên Dập, cậu giận cái gì.”
Nguyên Dập cảm thấy Thời Tri Liên thật tự cao, lại còn tự mãn. Y mang vẻ mặt giận rõ ràng mà phủ nhận: “Chủ tịch Thời nghĩ nhiều rồi. Tôi giận gì chứ.”
“Vậy à. Vậy là tốt nhất.” Thời Tri Liên thả lỏng tay.
Nguyên Dập hít sâu một hơi, lập tức đóng cửa sổ xe, phóng vèo đi.