Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 59

Chương 59: “Bây giờ có thể hôn em không?”

Edit + Beta: Chan + Yan

Dụ Duy Giang hỏi hội trường cuộc thi kịch nói của Thời Dẫn, định ra khỏi sân bay sẽ qua luôn. Ai ngờ giây sau Thời Dẫn lại khai trước.

“Bây giờ anh định qua à?”

“Sao vậy?” Dụ Duy Giang đang ngồi trên xe bảo mẫu công ty sắp xếp.

“Ừm là… thật ra cuộc thi vào buổi chiều. Em vừa mới tới sân bay. Nhiều người quá không chen vào được nên đi trước rồi.”

Dụ Duy Giang không có vẻ mất hứng, “Vậy thi lúc nào?”

“Chiều, ba giờ chiều ở nhà thi đấu Áo Thanh. Nếu anh đến thì không cần đến sớm quá đâu, bọn em phải sau mấy tiết mục mới lên.”

“Ừ.”

Thời Dẫn lặng im mấy giây, thình lình cảm thán một câu: “Hôm nay sân bay nhiều người ghê.”

“Nhiều thật.”

Điện thoại không có âm thanh nào nữa, Dụ Duy Giang nghi hoặc: “Thời Dẫn?”

“Dạ?” Thời Dẫn hồi hồn.

“Sao vậy?”

“Không sao, anh vừa xuống máy bay, nghỉ ngơi trước đi, em tắt máy nhé.”

Thời Dẫn chăm chú nhìn điện thoại trên tay ngẩn ngơ một chốc. Đến tận hôm nay cậu mới để ý tới một vấn đề… tại sao Dụ Duy Giang lại chọn cậu?

Bởi vì cậu chẳng có ưu điểm gì, rất bình thường, không có khả năng tự lực gánh sinh, nuôi thân còn khó, đó giờ vẫn luôn sống dưới sự che chở của ba mẹ. Mặc dù được cái mã ngoài nhưng showbiz là nơi không thiếu trai xinh gái đẹp nhất. Thế giới của Dụ Duy Giang rộng lớn, sau này anh có thể gặp được rất nhiều người vừa đẹp vừa ưu tú.

Dù sao Dụ Duy Giang cũng là một người như vậy mà.

Mà người rất rất thích anh đâu phải chỉ có một mình Thời Dẫn.

Thời Dẫn biết bản thân chẳng có gì đặc biệt.

Ba rưỡi chiều Dụ Duy Giang mới tới nhà thi đấu Áo Thanh. Bên ngoài kéo băng đỏ vạch ra đường vào nhà thi đấu, vào cửa miễn phí, không cần vé. Lúc Dụ Duy Giang vào trong, sân khấu đang có một nhóm sinh viên biểu diễn. Anh tìm một chỗ ngồi phía sau.

Vở kịch kết thúc, MC lên sân khấu giới thiệu chương trình, phần tiếp theo là kịch nói tiếng Đức “Bá tước Monte Cristo cải biên”.

Thời Dẫn đóng Albert, không phải vai chính, phần sau mới xuất hiện. Dụ Duy Giang đợi một lúc, cuối cùng thấy bóng dáng quen thuộc bước ra sân khấu. Ánh đèn sân khấu chiếu lên cậu – một cậu ấm nhà giàu mặc trang phục quý tộc thời trung cổ phương Tây, khôi ngô tuấn tú, tự tin, phóng khoáng.

Đồng thời còn mang đậm nét ngây thơ đầy lãng mạn.

Cốt truyện đã được thay đổi. Sau khi huỷ bỏ trận quyết đấu với Bá tước Monte Cristo là Albert ra sân. Đoạn này là đoạn cao trào trong mạch truyện của Albert. Khẩu âm tiếng Đức của Thời Dẫn rất truyền cảm. Cậu đội mái tóc cuộn sóng màu hạt dẻ, chẳng khác nào Albert xé sách bước ra.

Phần trình diễn của Thời Dẫn kết thúc, Dụ Duy Giang rời khỏi vị trí rồi đi qua hành lang tới sau sân khấu. Các bạn sinh viên trang điểm đậm và ăn mặc cầu kì liên tục ra vào phòng nghỉ phía sau. Những bước chân vội vàng của người xung quanh lướt qua người anh.

Cửa mỗi phòng nghỉ đều dán một cái tên của từng bộ kịch. Dụ Duy Giang tìm được phòng của “Bá tước Monte Cristo. Anh dừng ngoài cửa. Cửa đang đóng nên Dụ Duy Giang đứng ngoài một lúc.

Có tiếng cười đùa trong phòng truyền ra. Theo âm thanh ngày càng gần, cửa bất ngờ bị người phía trong mở ra. Hai bạn sinh viên nữ mới tẩy trang được một nửa chạy ra ngoài. Thấy Dụ Duy Giang, hai cô gái khựng lại ngay tức khắc, tiếng cười đùa rôm rả cũng im bặt.

Dụ Duy Giang đeo khẩu trang đen. Bạn nữ kẹt ở cửa nhìn đôi mắt anh không chớp mắt rồi bỗng vỗ mạnh khung cửa một cái, kinh ngạc thốt lên: “Vãi, là Dụ Duy Giang này!”

Thời Dẫn đang tháo tóc giả trên đầu xuống, nghe vậy quay lại ngay.

“Là anh, là anh!” Bạn nữ kích động nhảy dựng lên, “Aaa, đôi mắt này quá dễ nhận ra luôn, em nhìn một cái là biết ngay!”

Bạn nữ bên cạnh cô cũng ngạc nhiên lắm, mắt nhìn Dụ Duy Giang chăm chú.

“Gần đây em đang xem “Gió ngầm” của anh! Hay lắm luôn! Má nó hôm nay em ăn gì mà may thế không biết?”

Thời Dẫn quăng tóc giả lên bàn, rảo bước thật nhanh tới rồi dừng sau bạn nữ kia khoảng một mét.

Bỗng cậu do dự.

Nên nói thế nào nhỉ? Nói cậu quen Dụ Duy Giang à? Hay là khoe khoang với mấy bạn ấy là Dụ Duy Giang tới gặp cậu?

Trong lúc Thời Dẫn do dự, ánh mắt Dụ Duy Giang đã lướt qua hai bạn nữ chuyển tới cậu.

Hai bạn nữ nhìn theo anh.

Một bạn trong đó là bạn cùng lớp với Thời Dẫn, tên Tưởng Tình. Tưởng Tình phản ứng rất nhanh: “À! Tớ biết rồi! Anh ấy tới gặp cậu đúng không! Thời Dẫn!”

Những sinh viên khác trong phòng đồng loạt nhìn ra cửa.

“Anh có thể vào không?” Dụ Duy Giang hỏi.

“Đương nhiên, đương nhiên.” Hai bạn nữ tự động tránh ra một đường. Dụ Duy Giang đi vào phòng nghỉ.

Thời Dẫn không dám biểu hiện thân mật với Dụ Duy Giang quá nên quay về chỗ mình. Tưởng Tình tìm cho Dụ Duy Giang cái ghế, để bên cạnh Thời Dẫn. Cô tủm tỉm: “Không ngờ có ngày em được ở gần người nổi tiếng thế này đấy.”

Lớp bọn họ ai cũng biết việc Thời Dẫn tham gia diễn xuất trong “Gió ngầm”, chỉ là Thời Dẫn chưa xuất hiện trong mấy tập vừa ra.

Tưởng Tình lấy sổ bút trong balo ra xòe tới trước mặt Dụ Duy Giang, “Thầy Dụ, anh có thể cho em xin chữ kí riêng không ạ?”

Dụ Duy Giang nhận sổ kí tên mình lên mặt trong bìa.

“Nè tớ bảo nè Tưởng Tình, sao cậu bảo cậu phải đi vệ sinh?” Có người trêu, “Thấy anh đẹp trai là không đi nổi nữa à?”

“Không nói không ai bảo cậu câm đâu nhé.”

Có Tưởng Tình khởi đầu, các bạn nữ khác trong phòng cũng ào ào xin chữ kí Dụ Duy Giang. Mãi mới kí xong, cuối cùng Dụ Duy Giang mới có thời gian nói chuyện với Thời Dẫn.

Mặt Thời Dẫn trang điểm đậm, màu son cũng rất đậm. Kiểu trang điểm này sẽ giúp khán giả cảm nhận được hình tượng nhân vật thể hiện ra ngoài khi xem từ dưới sân khấu nhưng không thích hợp ở khoảng cách giao tiếp bình thường.

Có lẽ là do Thời Dẫn thấy ngượng nên cậu không dám nhìn thẳng Dụ Duy Giang, mặt cứ quay sang một bên, hơi cúi đầu, tay thì lần tìm nước tẩy trang.

Thời Dẫn cầm bông tẩy trang, đổ nước tẩy trang ra rồi lau mặt. Lớp trang điểm đậm bị lau đi lộ ra màu da trắng nguyên bản của Thời Dẫn.

Thời Dẫn không biết tẩy trang, chân tay lóng ngóng.

“Để anh.” Dụ Duy Giang bỗng bảo.

Thời Dẫn hơi sững lại, quay sang nhìn anh.

Dụ Duy Giang lấy một miếng bông tẩy trang, “Anh tẩy trang cho em.”

“Dạ?” Thời Dẫn vội ngó các bạn xung quanh, hết sức cố gắng tỏ vẻ nói chuyện như hai người bạn bình thường với Dụ Duy Giang: “Không cần đâu.”

“Em xem em tẩy trang thành thế nào kìa.”

Thời Dẫn quay về soi gương.

Tẩy trang thành gã hề.

Dụ Duy Giang cầm bông tẩy trang nhẹ nhàng lau lớp trang điểm trên mặt Thời Dẫn, mày, mũi, rồi tới mắt.

Xung quanh xôn xao tiếng bàn luận của những người khác. Dụ Duy Giang coi như không biết chăm chú nhìn Thời Dẫn. Thời Dẫn bị anh nhìn đến nỗi mất tự nhiên, mắt đảo loạn.

“Còn kẻ mắt nữa à?” Dụ Duy Giang bảo.

Thời Dẫn che mắt, “Anh đừng nói nữa, em ngại chết rồi đây này.”

Dụ Duy Giang cười khẽ, kéo tay cậu ra, bảo: “Nhắm mắt.”

Thời Dẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Dụ Duy Giang áp bông tẩy trang lên mặt Thời Dẫn lau.

Lau sạch mắt rồi tới môi.

Môi Thời Dẫn là son đỏ thắm dạng lì, viền môi rõ ràng, tô son vào càng họa rõ đỉnh môi.

Ngón tay Dụ Duy Giang chạm vào môi Thời Dẫn qua một lớp bông tẩy trang. Tay anh lau từ môi dưới bên trái đến bên phải rồi chầm chậm đi lên, dừng ở khóe môi.

Dụ Duy Giang đổi bông tẩy trang khác, làm tương tự xóa sạch vết son. Ngón tay anh dừng tại đỉnh môi mấy giây, lướt qua khoảng cách giữa hai bờ môi, gảy gảy môi dưới cậu.

Thời Dẫn run lên, ánh mắt hoảng loạn.

“Thời Dẫn, không ngờ quan hệ của cậu với thầy Dụ tốt vậy đó! Sau này tụi này có thể tìm cậu đi cửa sau khônggg?” Không biết là ai nói một cậu.

“Tớ vào nhà vệ sinh rửa mặt.” Thời Dẫn đứng dậy bảo.

“À, lát đặt trà sữa các cậu uống gì thì nhắn vào nhóm nhé.” Một bạn nữ lên tiếng. Cô nhìn Dụ Duy Giang bằng ánh mắt sáng rực, “À ừm… Thầy Dụ uống gì ạ?”

“Anh không uống, cảm ơn.”

“Oke…”

Thời Dẫn cầm chai sữa rửa mặt vào nhà vệ sinh rửa.

Chẳng biết Dụ Duy Giang đã đi theo từ lúc nào.

“Anh về rồi.” Cuối cùng Thời Dẫn cũng có cơ hội nói câu này ra.

Tóc trên trán Thời Dẫn ướt nhẹp, bọt nước nhỏ giọt theo ngọn tóc, rơi xuống mi mắt cậu. Thời Dẫn chớp mắt, bọt nước lại tuột khỏi mắt cậu.

Rất giống nước mắt.

“Anh về rồi.” Dụ Duy Giang giơ tay ấn công tắc trên tường tắt đèn nhà vệ sinh. Bốn phía chớp mắt đã sầm lại.

Dụ Duy Giang xoay Thời Dẫn lại, hai tay chống trên bệ rửa mặt, vây Thời Dẫn vào giữa.

“Tối thế này người khác không thấy đâu.” Thời Dẫn nghe Dụ Duy Giang nói.

“Bây giờ có thể hôn em không?” 

Thời Dẫn ừm một tiếng thật khẽ. Hơi thở Dụ Duy Giang sát gần, hôn cậu.

Thật sự rất nhớ.

Tay Thời Dẫn ôm hông Dụ Duy Giang, chủ động luồn lưỡi vào miệng anh, đôi môi nhanh chóng trở nên vừa mềm vừa ướt.

Nhận thưởng xong, Thời Dẫn được Dụ Duy Giang đưa về nhà.

Khả năng là đêm nay cậu không về rồi.

Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang đè trên ván cửa tiếp tục nụ hôn dang dở ở nhà vệ sinh, điện thoại mở loa ngoài để một bên.

“Alo? Con trai.”

Thời Dẫn khẽ đẩy Dụ Duy Giang ra, bình tĩnh lại, nhịp thở hơi gấp: “Mẹ, hôm nay con ở nhà bạn, không về đâu.” 

“Ừ, tối đừng có thức khuya, ngủ sớm đi đấy.”

Thời Dẫn ngắt cuộc gọi. Dụ Duy Giang hỏi cậu: “Còn chưa khai giảng à?” 

“Sắp rồi.” Thời Dẫn hôn anh một cái, “Em thấy thời gian trôi nhanh thật đấy, hết kì sau là em sang năm bốn rồi.”

“Thảo nào hôm nay cứ cảm giác em không vui, lo âu trước tốt nghiệp à?”

Thời Dẫn ngẩn ra.

Vậy mà cũng nhìn ra được ư?

Nhưng hình như cậu không vui không phải vì chuyện này.

“Ăn trước hay làm trước.”

Quần áo cũng cởi rồi, Dụ Duy Giang còn hỏi một câu thừa thãi làm gì. Thời Dẫn nhảy lên ngồi trên chân anh, khe mông có thứ đồ cứng rắn của Dụ Duy Giang chọc vào.

“Đến thế này rồi,” Thời Dẫn ngồi xuống, “Anh còn muốn ăn.”

Dụ Duy Giang túm eo cậu. Chỗ nào đó lại lớn thêm một chút, “Có thể vừa ăn vừa làm.”

“Khùng ghê…” Thời Dẫn đỏ mặt cười.

Lần trước quần nhau với Dụ Duy Giang là cậu say, hôm nay cậu tỉnh. So với lần trước thì xấu hổ hơn một chút nhưng không bị động như lúc ấy, lần này cậu chủ động khiêu khích Dụ Duy Giang hơn.

Hơn nữa cảm giác lúc này chân thật hơn khi ấy chút xíu.

Thời Dẫn cảm nhận được kích thước và nhiệt độ của Dụ Duy Giang, nhớ lại lần đầu tiên ấy cậu đau chảy cả nước mắt.

Chẳng biết Dụ Duy Giang đã chuẩn bị bôi trơn và bao cao su ở nhà từ khi nào. Nhưng anh không muốn dùng. Anh hỏi Thời Dẫn một cách rất đàng hoàng: “Có thể không dùng bao không?’

Thời Dẫn gật đầu.

“Sẽ làm sạch cho em.”

Dụ Duy Giang kéo sịp Thời Dẫn xuống một nửa, một phần mông cậu lộ ra ngoài không khí. Dụ Duy Giang bóp chút gel bôi trơn ra tay, luồn vào trong q**n l*t Thời Dẫn mở rộng cho cậu.

“Lần nào cũng phải mở rộng, cảm giác rất phiền.” Thời Dẫn hừ hừ.

“Làm thêm mấy lần sau không cần nữa.”

“Phải làm mấy lần thế?” Thời Dẫn hỏi ngu.

Dụ Duy Giang đẩy thẳng vào, Thời Dẫn chưa kịp chuẩn bị kêu thành tiếng, không phải lần đầu trải nghiệm nên Dụ Duy Giang động một hồi Thời Dẫn bắt đầu r*n r* khe khẽ.

“Lần này mềm hơn lần trước.” Dụ Duy Giang bảo.

Thời Dẫn bị anh đâm đến nỗi chẳng nói nổi một câu liên tục: “Chắc là… là do không, không đeo bao.”

“Lần trước chặt lắm.” Dụ Duy Giang sờ nơi tiếp xúc giữa hai người. Nơi đó có chất lỏng dính dớp chảy ra, “Thời Dẫn, em chặt lắm.”

Mặt Thời Dẫn đỏ bừng.

Thời Dẫn bị Dụ Duy Giang đè trên sô pha, ra sức đâm. Cậu bám vai Dụ Duy Giang, hai mắt mơ màng nhìn khuôn mặt anh tuấn bị phơi rám nắng. Mồ hôi chảy dọc cằm anh, rơi xuống ngực Thời Dẫn.

Trên vai Dụ Duy Giang có một vết bỏng. Thời Dẫn xoa vùng da bị bỏng ấy, hỏi Dụ Duy Giang chuyện gì xảy ra.

Dụ Duy Giang bảo quay phim vô tình bị.

Thời Dẫn rướn lên hôn lên cằm Dụ Duy Giang, hôn lên vết bỏng trên vai anh.

Tính ra cậu cũng không đến nỗi vô dụng lắm, ít nhất lúc Dụ Duy Giang l*m t*nh với cậu cũng rất sung sướng.

Dụ Duy Giang bỗng dừng lại, nhìn Thời Dẫn.

“Thời Dẫn.”

Thời Dẫn ơi một tiếng, nước mắt lặng lẽ chảy ra, “Làm em đau à?”

“Ừm…?” Thời Dẫn mơ hồ.

“Sao lại khóc?”

Thời Dẫn không nhận ra mình khóc. Cậu chớp mắt, nước mắt ào ra nhanh hơn. Hàng mi ướt nhẹp. Cậu nhớ từ bé đến giờ cậu chẳng mấy khi khóc nhưng đã ch** n**c mắt mấy lần vì Dụ Duy Giang rồi.

“Không sao,”Mắt Thời Dẫn đỏ hoe, “Chỉ tại nhớ anh.”

“Chúng ta không gặp nhau ba tháng rồi.” Giọng Thời Dẫn có vẻ khàn.

Không ai rơi nước mắt vì Dụ Duy Giang, cũng không ai vì nhớ anh mà khóc.

“Anh cũng nhớ em.” Dụ Duy Giang khẽ khàng.

“Đừng không có cảm giác an toàn.” Dụ Duy Giang tiếp tục.

Thời Dẫn nhìn anh đầy đáng thương.

Dụ Duy Giang dịu dàng hôn lên mi cậu, “Anh rất yêu em.”

Bình Luận (0)
Comment