Edit + Beta: Chan + Yan
Đây là lần đầu tiên Thời Dẫn ngủ ở nhà Dụ Duy Giang.
Thời Dẫn tỉnh lại trên giường Dụ Duy Giang, mặc trên người bộ đồ ngủ rộng thùng thình không hợp cỡ. Ánh mặt trời rực rỡ len qua chiếc rèm sợi chiếu vào trong, ấm áp tràn trên giường.
Thời Dẫn đi dép ra cửa, mở ra một cái khe, cậu thấy Dụ Duy Giang đang nấu nướng trong bếp.
Thời Dẫn đẩy cửa ra ngoài.
Dụ Duy Giang nghe tiếng ngẩng lên: “Dậy rồi à?”
“Vâng…” Thời Dẫn vào bếp.
Hình như Dụ Duy Giang đang làm mỳ Ý.
“Đi rửa mặt đi.” Dụ Duy Giang đổ sốt đã làm xong vào chảo.
Thời Dẫn mè nheo cạnh anh một hồi, cánh tay đẩy cánh tay anh, ngập ngừng hỏi: “Quần em là anh thay à?”
Dụ Duy Giang ừ.
“Của anh sao?
Dụ Duy Giang quay sang nhìn cậu một cái: “Em nghĩ anh mặc được size này à?”
“Ra là anh mua cho em…” Thời Dẫn đỏ mặt, “Anh, sao anh lại mua màu trắng.”
Đây là thú vui ác độc nào không biết. Từ khi vào cấp ba tới giờ cậu đã không mặc sịp trắng nữa rồi.
“Anh thấy rất hợp.” Dụ Duy Giang ra vẻ rất chân thành, “Em không thích à?”
“Không phải… Tại hơi không quen.” Thời Dẫn ngày càng sát Dụ Duy Giang. Cậu kiễng chân, nghiêng đầu chầm chậm tới gần gương mặt rám nắng của anh.
Dụ Duy Giang quay sang, tóm được cậu đúng lúc.
“Làm gì.” Đáy mắt Dụ Duy Giang hiện ý cười.
Môi Thời Dẫn chu chu, ánh mắt nhìn anh rất hồn nhiên, “Hôn trộm anh.”
“Rửa mặt đi rồi hôn.” Dụ Duy Giang cố ý không hiểu chuyện tình tự mà bảo.
Thời Dẫn khựng lại mấy giây, chớp mắt hai cái sau đó nhào tới hôn loạn lên cằm Dụ Duy Giang một cái.
“Em đi rửa mặt.” Thời Dẫn đi dép lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Dụ Duy Giang đã chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân cho Thời Dẫn, giờ chúng đang xếp gọn gàng trên bồn rửa. Vật dụng rửa mặt đánh răng nọ kia của Dụ Duy Giang không nhiều, chỉ có vài món đồ thiết yếu. Thời Dẫn mở lọ kem dưỡng sau cạo râu của Dụ Duy Giang ra ngửi, là mùi trên cằm anh lúc nãy.
Thời Dẫn đánh răng rửa mặt xong, rõ là râu còn chưa dài ra đáng bao nhiêu nhưng vẫn lôi bọt cạo râu của Dụ Duy Giang ra bôi, tưởng tượng dáng vẻ anh cạo râu khi nãy rồi cầm dao cạo cạo sạch sẽ bọt trên cằm.
Sau cùng, cậu dùng kem dưỡng sau cạo râu của Dụ Duy Giang, vậy là cùng mùi với Dụ Duy Giang rồi.
Dụ Duy Giang xong mỳ Ý, đang đợi Thời Dẫn.
“Sáng ra đã ăn mỳ Ý ạ?” Thời Dẫn kéo ghế ngồi xuống, mặt mũi hồng hào, trông tinh thần phấn khởi lắm.
“Mười hai giờ rồi.” Dụ Duy Giang bảo.
“Hả?” Thời Dẫn nhìn đồng hồ trên tường, “Em dậy muộn thế à?”
Dụ Duy Giang đứng dậy rót cho Thời Dẫn cốc nước ép trái cây rồi tới cạnh cậu, đặt cốc thủy tinh xuống bàn, đoạn nâng cằm cậu hôn lên môi cậu một cái, thực thi hứa hẹn khi nãy.
“Có thể hôn cái nữa không?” Thời Dẫn trông mong nhìn anh.
“Thời Dẫn.” Ngón cái Dụ Duy Giang xoa nhẹ chiếc cằm trơn bóng của cậu, “Sao em dính người thế nhỉ?”
“Không được ạ…?”
Rõ ràng hôm qua anh bảo anh rất yêu em.
Dụ Duy Giang bảo: “Không hề, tiếp tục phát huy.” Anh cúi đầu hôn Thời Dẫn một cái.
Cằm Thời Dẫn trơn mịn, còn tỏa mùi kem dưỡng quen thuộc.
Cơm nước xong, Thời Dẫn phải xem phim. Đêm qua chỉ lo nọ kia với Dụ Duy Giang, quên mất tập mới “Gió ngầm”.
“Ti vi nhà anh có phản chiếu màn hình được không?” Thời Dẫn hỏi Dụ Duy Giang, “Em muốn xem “Gió ngầm”.
“Được.” Dụ Duy Giang ngồi cạnh Thời Dẫn.
Thời Dẫn quay sang nhìn anh: “Hay là mình xem từ tập một đi, anh còn chưa xem mà.”
“Không cần, anh xem tập mới với em, mấy tập trước anh tự xem sau.”
“Ok.” Thời Dẫn mở ti vi, “Hình như tập này đến lượt em lên sóng rồi.”
Thấy chính mình trong ti vi, Thời Dẫn xấu hổ che mắt, “Không được, em chịu không nổi, sao mà ngại thế.”
Thời Dẫn hỏi Dụ Duy Giang: “Anh thấy em diễn thế nào?”
“Có vẻ hơi gồng.”
“Còn gì nữa không?”
“Rất đẹp.”
Bên ngoài vọng tới tiếng “tít tít” mở khóa. Thời Dẫn cả kinh đứng dậy, “Có người đến? Người ta đang nhập mật khẩu?”
“Chắc là Hình Kiêu.”
“Hả? Thế em đi trốn đây!” Thời Dẫn bỗng nghĩ tới điều gì, luống ca luống cuống, “Giày! Chưa cất giày ở cửa! Anh ấy sắp vào rồi, không kịp lấy!”
“Yên tâm, anh đổi mật khẩu rồi.” Dụ Duy Giang trấn an cậu, “Em vào phòng ngủ trước đi, để anh ra cất.”
Thời Dẫn phi vào phòng ngủ nhanh như một tia chớp.
Dụ Duy Giang để đôi giày thể thao trắng của Thời Dẫn vào ngăn tủ giày thấp nhất rồi mở cửa.
“Anh đổi mã rồi à?” Hình Kiêu bước vào, “Em thử mấy cái đều không đúng.”
“Đổi rồi.”
“Sao tự nhiên lại đổi?” Hình Kiêu cảnh giác nhìn anh một cái, “Anh Dụ, đừng bảo anh yêu đương rồi nhé?”
“Anh không được yêu đương à?”
Hình Kiêu trợn tròn mắt: “Anh yêu đương thật á?”
Dụ Duy Giang suy nghĩ giây lát rồi gật đầu.
Hình Kiêu vò đầu bứt tóc, biểu cảm như trời sắp sập đến nơi: “Anh giai của em ơi! Anh có biết bây giờ anh hot thế nào không? Bây giờ là giai đoạn sự nghiệp anh bay cao đấy, thế mà anh lại nhằm đúng cái lúc quan trọng này để yêu đương?!”
Hình Kiêu nói xong là quăng một xấp hợp đồng lên sô pha, “Anh xem này, bao nhiêu hợp đồng đây này!”
“Chẳng phải cậu bảo yêu đương thì báo à? Lời này không tính?”
“Cái này không phải tính hay không…” Hình Kiêu không cãi được, đành thôi giãy giụa, dù sao Dụ Duy Giang cũng không đi theo con đường thần tượng, “Thôi vậy, yêu thì yêu. Anh cố gắng bớt bớt một chút, yêu đương kín kín vào. Người đấy… Trong hay ngoài showbiz?”
“Ngoài.”
“Bao lâu rồi?”
“Gần nửa năm.”
“Vãi… Anh giấu em lâu thế? Không đúng, mấy tháng này anh toàn ở đoàn phim đóng phim mà? Anh yêu đương kiểu gì?” Hình Kiêu trỏ anh, “Anh đừng có lừa em đấy, có phải quen nhau lúc đóng phim không? Cùng một đoàn?”
“Sau này nói cho cậu.”
“Thôi được rồi, nói chính sự với anh trước.” Hình Kiêu trở mặt đúng một giây, vui vẻ ngồi xuống sô pha, sờ đống hợp đồng một cách đầy yêu thích, “Anh xem kĩ xem, có cái nào ưng thì kí. Dạo này còn có mấy nhà sản xuất chương trình giải trí tìm em muốn anh tham gia chương trình của họ.”
Hình Kiêu rút ra một hợp đồng, “Cái này, trong danh sách khách mời ngoài anh và Thừa Nam còn có một người nữa, anh đoán là ai?”
Không cần phải đoán, Dụ Duy Giang bảo: “Thời Dẫn.”
“Ô! Đúng luôn!”
Thời Dẫn trong phòng ngủ nghe được tên mình, cậu áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình.
“Cậu biết anh không tham gia chương trình giải trí.” Dụ Duy Giang bảo, “Bỏ hết mấy hợp đồng liên quan tới chương trình giải trí đi.”
“Anh thật sự không thử nghĩ thêm à?”
“Không.”
Hình Kiêu đi rồi, Dụ Duy Giang mở cửa phòng ngủ. Thời Dẫn đang nằm trên giường cầm điện thoại xem phim.
“Đi rồi à?” Thời Dẫn ngóc dậy.
“Đi rồi.” Dụ Duy Giang nằm xuống cạnh cậu.
Thời Dẫn cũng nằm xuống, dịch điện thoại sang phía Dụ Duy Giang. Hai người vai kề vai, nằm song song trên giường xem “Gió ngầm”.
“Dụ Duy Giang.” Thời Dẫn gọi tên anh.
“Ơi.”
“Sao anh không tham gia chương trình giải trí thế?”
“Nghề của anh là diễn viên.” Dụ Duy Giang quay sang cậu, “Em nghe được bọn anh nói chuyện à?”
Thời Dẫn gật đầu.
Dụ Duy Giang chẳng mấy chốc đã nhìn thấu cậu: “Em muốn tham gia?”
“Em chỉ thấy chắc là nó chơi vui.” Thời Dẫn cũng quay sang. Chóp mũi hai người chạm nhau.
Nhất là chơi cùng với Dụ Duy Giang, kiểu gì cũng càng vui hơn. Thời Dẫn muốn kéo dài thời gian tiếp xúc của hai người. Cho dù không thể phơi bày mối quan hệ này ra ánh sáng nhưng ít nhất có thể đường hoàng nói chuyện, giao lưu với Dụ Duy Giang dưới vỏ bọc chương trình.
“Đều có kịch bản hết, anh không muốn lãng phí thời gian.” Dụ Duy Giang bảo.
Thời Dẫn không đáp.
Dụ Duy Giang hôn lên môi Thời Dẫn một cái, chẳng biết có phải để an ủi cậu không: “Thời Dẫn, anh có nguyên tắc của anh.”
Thời Dẫn gật đầu: “Em biết.”
Nếu Dụ Duy Giang là người bình thường không có chính kiến thì Thời Dẫn đã không thường xuyên cảm thấy thiếu tự tin mỗi khi đối mặt với anh đến vậy.
Thời Dẫn tạm dừng bộ phim, bỏ điện thoại sang một bên.
“Không xem nữa à?” Dụ Duy Giang hỏi cậu.
“Cầm mỏi tay.” Thời Dẫn xoay người sang phía Dụ Duy Giang, “Em muốn nói chuyện với anh.”
“Ừ.” Dụ Duy Giang cũng quay sang.
Bọn họ nhìn nhau im lặng thật lâu.
“Dụ Duy Giang, có phải anh rất thích đóng phim không?”
Dụ Duy Giang nói đúng sự thật: “Không đến nỗi rất thích.”
Mặt Thời Dẫn có vẻ hoang mang.
“Có thể xem là khá thích thôi.” Dụ Duy Giang gạt tóc trên trán Thời Dẫn, “Anh không có chuyện gì rất thích cả.”
“Thế sao anh lại làm diễn viên? Em nghe bảo anh không làm người nổi tiếng là phải về nhà thừa kế gia sản?”
Dụ Duy Giang cười: “Em nghe ở đâu vậy?”
“Trên báo…” Thời Dẫn chột dạ.
“Quả thật cũng có thể nói như vậy.”
“Thế sau này anh có đóng phim nữa không?”
“Không biết.”
“Anh bảo anh thích đóng phim mà?”
“Thích chứ không phải rất thích.” Dụ Duy Giang rất tỉnh táo, cũng hiểu rất rõ, “Làm diễn viên vì anh không thích cuộc sống một màu, anh có thể cảm nhận được cuộc sống khác nhau của các nhân vật khác nhau trong quá trình diễn xuất mỗi vai diễn.”
“So với các diễn viên giỏi anh còn kém xa. Đóng phim với họ là sự yêu thích nồng nhiệt, còn với anh, là công việc. Chỉ là anh rất hài lòng với công việc này.”
Thời Dẫn lặng thinh không nói, chỉ nhìn Dụ Duy Giang không chớp mắt.
“Có phải em thất vọng lắm không?” Dụ Duy Giang hỏi cậu, “Có phải cảm thấy sự yêu thích đối với anh lúc trước đều phí phạm không? Bạn fan nhỏ của anh.”
“Em không có.” Thời Dẫn hơi giận, trở mình, mặt hướng trần nhà, “Em không thích anh vì anh là diễn viên. Chỉ là lúc thích anh thì đúng lúc anh là diễn viên.”
“… Từ bỏ đóng phim và tiếp tục đóng phim, anh sẽ chọn cái nào?” Thời Dẫn hỏi.
“Anh không có lựa chọn.” Dụ Duy Giang bảo. Anh bỗng lật người đè Thời Dẫn xuống, “Anh phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người, rất nhiều chuyện.”
Hôm nay Dụ Duy Giang nói rất nhiều khiến Thời Dẫn thấy được một Dụ Duy Giang rất khác. Yếu đuối, lý trí, tỉnh táo, vô cảm, nhiệt tình.
Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn bằng đôi mắt tình cảm ấy. Ánh mắt anh nóng bỏng hơn cả trước kia, Thời Dẫn không sao miễn dịch được. Trán Thời Dẫn được Dụ Duy Giang hôn, sau đó cậu nghe anh nói:
“Anh cũng sẽ chịu trách nhiệm với em nữa.”