Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 61

Chương 61: “Anh biết em ghen mà.“

Edit + Beta: Chan + Yan

“Gió ngầm” lên sóng chắc chắn sẽ mang tới ảnh hưởng nhất định cho cuộc sống của Thời Dẫn. Cậu đột nhiên nổi tiếng ở trường, thành nội dung chủ đề nói chuyện của các bạn cùng lớp.

Giờ giải lao, Thời Dẫn vừa mở điện thoại ra các bạn xung quanh đã vây đầy bàn cậu, trước sau trái phải, đâu đâu cũng có.

Đây là chuyện bình thường mấy hôm gần đây, Thời Dẫn đã quen rồi.

“Thời Dẫn, cậu định làm người nổi tiếng à?” Có người hỏi.

“Không đâu.” 

“Đóng phim thế nào, hay không?”

“Chơi không vui lắm.” Thời Dẫn ăn ngay nói thật, “Mệt chết người.”

“Thời Dẫn Thời Dẫn, có phải cậu thân với Dụ Duy Giang lắm không? Cậu có thể xin chữ ký giúp tớ không?” Một bạn nữ đưa cho Thời Dẫn một quyển sổ có trang bìa xinh xắn.

“… Tớ không thân với anh ấy lắm.” Thời Dẫn cúi đầu xem điện thoại, mặt tỉnh bơ bảo, “Anh ấy là vị trí thế nào? Tớ là vị trí thế nào? Lúc đóng phim có nói chuyện được mấy câu đâu.” 

Có người bóc trần cậu: “Thế mà tớ nhớ cậu mê Dụ Duy Giang lắm mà! Cậu là fan anh ấy còn gì!”

Thời Dẫn nghẹn. Cậu ngẩng lên nhìn người đó: “Là fan đâu có nghĩa tớ nhất định sẽ thân với anh ấy.” 

Trông bạn nữ nhờ Thời Dẫn xin chữ kí Dụ Duy Giang có vẻ rất thất vọng, tay cẩm sổ rụt về. Thời Dẫn thấy bạn ủ ê có chút đồng cảm, đành chìa tay ra: “Để tớ thử xem, xem có tìm được cơ hội xin chữ kí không.”

Hai mắt bạn nữ lập tức sáng bừng, hai tay dâng sổ: “Cảm ơn cậu! Ký ở trang đầu là được rùi.”

Một khi đã có mở đầu, người muốn nhờ Thời Dẫn xin chữ kí bắt đầu ào ào xông đến, không chỉ chữ kí, mà còn nhờ gửi quà nữa.

Thời Dẫn từng trải qua chuyện này rồi, ở cái thời cậu còn là Đại Đại trong giới fans ấy.

Lâu rồi Thời Dẫn không lên nội dung blog ảnh của Dụ Duy Giang nữa. Thứ nhất cậu không muốn mang thân phận người yêu Dụ Duy Giang rồi mà vẫn còn tiếp tục tự nhận là người hâm mộ của anh trên mạng. Thứ hai, chỉ có đồ ngốc mới chụp ảnh người yêu mình mang lên mạng khoe với một đám tình địch khác. Vậy nên, trên mạng đồn “…Pinduoduo của Dụ Duy Giang” Đại Đại đã bỏ nhà, lui giới rồi.

Tách…

Thời Dẫn ngẩng đầu, phát hiện có bạn nữ hàng đầu chụp cậu một cách rất lộ liễu. Chạm phải ánh mắt cậu, bạn nữ đỏ mặt, xấu hổ cười cười rồi quay đi.

“Hầy…” Thời Dẫn thở dài lấy một cái khẩu trang đen trong balo ra đeo, kéo khẩu trang che hơn nửa mặt.

“Sắp vào lớp rồi cậu còn đeo khẩu trang à?” Có bạn cùng lớp trêu cậu.

“Tớ ngồi yên bình mà cứ có người chụp tớ, rốt cuộc vẫn phải tự bảo vệ quyền riêng tư của mình thôi.” Thời Dẫn chống đầu nói đùa, “Biết tớ có gánh nặng thần tượng rồi thì nhớ chụp góc nào đẹp đẹp ấy.”

Giảng viên vào lớp, nhóm sinh viên vây quanh Thời Dẫn cũng tự động tản ra về chỗ mình, để lại trên bàn Thời Dẫn một đống quà và sổ sách để xin chữ kí.

“Chà.” Giảng viên chống hai tay trên bệ giảng, cười nhìn về phía Thời Dẫn, “Anh chàng minh tinh lớp chúng ta đi học không cần phải đeo khẩu trang đâu, Thời Dẫn.”

Thời Dẫn nghe lời tháo khẩu trang.

“Được rồi,” Giảng viên hòa nhã bảo, “Anh chàng minh tinh dọn đồ trên bàn mình một chút đi nhé, để trong ngăn bàn đừng chất đống trên bàn thế không người tới kiểm tra lại thấy.”

Thời Dẫn dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn. Bao nhiêu quà cáp, thư từ hay sổ sách, giấy tờ nhờ kí tên cũng cất hết vào balo. Điện thoại trên bàn báo có cuộc gọi đến, Thời Dẫn từ chối cuộc gọi.

Mấy hôm nay cậu hay nhận được cuộc gọi lạ, toàn là quản lý từ một số công ty giải trí gọi tới muốn kí hợp đồng với cậu.

Màn hình điện thoại sáng, một tin nhắn điện thoại nhảy lên, khóe mắt Thời Dẫn liếc qua một cái.

“Thời Dẫn, cục cưng.”

Thời Dẫn hơi khựng lại, phản ứng đầu tiên là tưởng là Dụ Duy Giang. Nhưng đến bây giờ Dụ Duy Giang chưa từng gọi cậu như thế, hơn nữa cậu cũng không biết số điện thoại này.

Tin nhắn thứ hai tới ngay sau đó.

“Em hợp vai Lý Lạc lắm, em là Lý Lạc trong tưởng tượng của anh. Em đẹp lắm.”

Sau khi xác nhận đó không phải Dụ Duy Giang, Thời Dẫn phát ghét nhíu mày. Cậu nén sự khó chịu, chặn số.

Tan học, đám sinh viên tụ tập tốp năm tốp ba ra ngoài. Thời Dẫn bị mấy người lạ chặn ở cửa phòng học.

Mấy người kia tranh nhau đưa danh thiếp cho Thời Dẫn rồi thể hiện mục đích tới đây. Đây là Công ty TNHH Giải trí Hạ Uyển, kia là Công ty TNHH Truyền thông văn hóa Hoa Nhuận, ai cũng hỏi Thời Dẫn có ý định kí hợp đồng với công ty quản lý không.

Xung quanh có rất nhiều sinh viên ngang qua hóng chuyện. Thời Dẫn cố gắng giữ nụ cười, từ chối thân thiện: “Cảm ơn, tôi không có ý định ký hợp đồng với công ty.”

Thời Dẫn khoác balo quay người đi. Mấy công ty giải trí theo sát phía sau, bám riết không thôi, Thời Dẫn rảo bước nhanh, bọn họ cũng bước nhanh theo.

Tới trước cửa một phòng học bỗng có người đi ra, Thời Dẫn suýt thì va phải.

Thời Dẫn phanh kịp, gọi một tiếng: “Thầy Vương.”

Thầy Vương cầm tách trà, giáo án kẹp nách, bước chân dừng lại. Ông quay đầu nhìn Thời Dẫn, lại thấy mấy người phía sau cậu.

“Tới văn phòng với thầy một chuyến.” Thầy Vương bày ra dáng vẻ của một người giáo viên chủ nhiệm, cứu Thời Dẫn khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Dạ! Vâng!” Lần đầu Thời Dẫn vui vẻ khi bị gọi lên văn phòng như thế.

Thầy Vương nói chuyện với mấy quản lý từ công ty giải trí một cách đâu ra đấy: “Không phải ngày nghỉ, những người không phải nhân viên trong trường không thể đi lại tùy tiện. Mong các vị tuân thủ quy định của trường học chúng tôi, nhanh chóng ra về, đừng làm ảnh hưởng tới việc học của sinh viên.”

Mấy người thất vọng, hết cách đành phải tha cho Thời Dẫn, đi về.

Thầy Vương dẫn Thời Dẫn vào văn phòng, quen thuộc nhấp nửa tách trà, nhả lá trà ra rồi mới vào vấn đề chính.

“Quyết định làm người nổi tiếng rồi à?”

Thời Dẫn lắc đầu: “Không ạ.”

“Vậy sao anh lại đóng phim?” Vẻ mặt thầy Vương nghiêm túc, “Anh xem anh kìa, khiến các bạn cùng lớp suốt ngày bàn tán, vây quanh anh nói chuyện, có mấy giảng viên nhắc với tôi rồi đấy.”

Thời Dẫn không phục: “… Cái này mà cũng tại em ạ.”

“Không tại anh, chỉ là đang muốn làm rõ tình hình với anh, anh có định làm diễn viên thật không?”

“Không đâu, thầy Vương, em thấy đóng phim vui vui thôi, em còn phải học hành chăm chỉ mà.”

“Vậy anh có ý định học thạc sĩ không? Giờ đã là nửa cuối năm ba rồi, quyết định học thì bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ được rồi.”

“Em không định học đâu.” Thời Dẫn đáp lại một cách thiếu chắc chắn.

Thầy Vương lạnh mặt: “Thôi kệ nhà anh, tôi mặc anh, dù sao nhà anh cũng giàu.”

“Thầy Vương, em thế này có vô dụng lắm không ạ?”

“Vô dụng mà anh có thể thi đỗ đại học này à?” Thầy Vương tới cây nước rót thêm nước, “Đời người có tính giai đoạn, mỗi giai đoạn anh sắm một vai khác nhau, thái độ với cuộc sống cũng khác. Tôi là giảng viên, định hướng sau này cho các anh chị là trách nhiệm. Không phải thấy anh vô dụng nên mới định hướng cho anh.”

“Tương tự như vậy, anh là sinh viên, trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết, sống hết mình cho trước mắt. Những điều này rất bình thường, đừng mất niềm tin vào bản thân như thế. Lúc trước cậu có thế này đâu, ôi chà, cái thói ngông nghênh trước kia đâu mất rồi…”

Thời Dẫn nở nụ cười: “Thầy Vương, thầy đừng cười em.”

Thầy Vương vỗ vai Thời Dẫn: “Phải kiên định, cũng phải tự tin.”

Ra khỏi văn phòng, Thời Dẫn lại nhận được một tin nhắn điện thoại khó hiểu.

“Em chặn tôi rồi à? Không sao, dù sao ngày nào tôi cũng nhìn em.”

Số điện thoại khác nhưng có lẽ vẫn là người vừa nãy.

“Thằng điên.” Thời Dẫn mắng thầm một câu, gọi luôn tới.

Đối phương từ chối cuộc gọi.

“Em gọi tôi làm gì vậy? Muốn biết tôi là ai à? Bây giờ không thể cho em biết đâu cục cưng.”

Lần đầu tiên Thời Dẫn tức giận đến nổi gân trán thế này, gõ chữ thật mạnh: “Cút.”

Sau đó lại chặn.

Tâm trạng sau giây phút thấy Dụ Duy Giang lập tức hóa rạng rỡ.

Dạo này Dụ Duy Giang không nhận được thông báo của đoàn phim nên ngày nào cũng về nhà sớm sau khi xong công việc hằng ngày. Mà mấy hôm nay, Thời Dẫn cũng không về phòng, ngày nào cũng ở nhà Dụ Duy Giang.

Bạn cùng phòng hỏi cậu yêu đương rồi à. Cậu ậm ừ, thừa nhận một cách nửa thật nửa giả.

Dụ Duy Giang nhận balo của Thời Dẫn, lắc mấy cái: “Đựng gì mà nặng thế này.”

“Quà của anh đấy.” Thời Dẫn lấy balo về thò tay vào trong.

Dụ Duy Giang tưởng Thời Dẫn tặng quà cho anh, nào ngờ Thời Dẫn lôi ra một đống quà của người khác, còn có rất nhiều thư.

Thời Dẫn đặt quà và thư trên sô pha, mang sổ xin chữ kí tới trước mặt Dụ Duy Giang, “Bạn em muốn xin chữ kí của anh.”

Dụ Duy Giang khoanh tay ngồi trên sô pha, lạnh nhạt nhìn Thời Dẫn.

Thời Dẫn bị anh nhìn mà chột dạ: “Sao vậy ạ?”

“Sao em lại làm mấy việc nhàm chán này nữa thế.”

Thời Dẫn bị phê bình, căng thẳng mím môi.

“Anh không thích người yêu anh làm thế này.” Dụ Duy Giang bảo cậu.

Thời Dẫn hiểu sao Dụ Duy Giang không vui. Nếu như cậu nhận được một đống quà của người khác từ Dụ Duy Giang, cậu cũng không vui.

“Lần sau em không vậy nữa đâu.” Thời Dẫn đẩy quà và thư sang một bên, “Em, em không tiện từ chối, mấy cậu ấy mong chờ lắm.”

Dụ Duy Giang không định tha cho cậu: “Em bóc thư của các bạn đấy đi, đọc cho anh nghe.”

“Đừng mà…”

“Đọc.” Dụ Duy Giang nhìn qua chỗ thư một cái.

Thời Dẫn kì kèo một hồi rồi chơi xấu nhào vào Dụ Duy Giang, hôn loạn lên đôi môi mím chặt của anh, “Em không đọc đâu, anh biết em ghen mà.”

Dụ Duy Giang ngoảnh mặt đi, cố ý không cho cậu hôn. Mấy lần Thời Dẫn hôn phải mặt anh.

“Mặt anh thơm thế.” Thời Dẫn mặt dày chu môi cọ cằm Dụ Duy Giang.

Dụ Duy Giang vỗ mạnh mông cậu một cái, mắng: “Đồ xấu bụng.”

Bình Luận (0)
Comment