Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 62

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 62: Anh sẽ ghét, cũng sẽ yêu.

Edit + Beta: Chan + Yan

Thời điểm Dụ Duy Giang nhận được điện thoại của Khương Lâm, anh đang quay quảng cáo cho một thương hiệu.

“Tốt, qua, thợ trang điểm dặm lại đi!” Đạo diễn kêu dừng.

Thợ trang điểm vào Studio dặm lại lớp trang điểm cho Dụ Duy Giang. Tiểu Đường cầm điện thoại chạy đến, “Anh Dụ, điện thoại anh kêu mấy lần rồi này. Anh xem xem, chắc là có chuyện quan trọng.”

Dụ Duy Giang nhận điện thoại, màn hình hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, đều là từ trợ lý cũ của anh – Khương Lâm.

Dụ Duy Giang gọi lại.

“Alo?” Khương Lâm nghe máy rất nhanh.

“Chuyện gì?”

“Anh Dụ, giám đốc Ngô bà ấy… bị tai nạn giao thông.”

“Giám đốc Ngô” trong lời Khương Lâm là mẹ của Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang lặng đi giây lát.

Thợ trang điểm cầm m*t nhẹ nhàng dặm lại vị trí bị mất lớp trang điểm trên mặt anh. Dụ Duy Giang giơ tay cản lại: “Xin lỗi, tạm dừng trước đã.”

“Được được.” Thợ trang điểm rút tay về.

Dụ Duy Giang bước sang một bên, bình tĩnh xác nhận với y: “Tình hình nghiêm trọng không?”

“Tình hình cụ thể em không rõ nhưng hiện tại giám đốc Ngô đang cấp cứu trong bệnh viện.”

Dụ Duy Giang cảm thấy trái tim hơi siết lại. Anh mím chặt môi, hơi thở nặng trĩu: “Ba anh đâu, đến bệnh viện chưa?”

“Chủ tịch Dụ đang trên đường rồi, là ông ấy bảo em gọi cho anh.”

Ba Dụ Duy Giang trước giờ đều không muốn nhắc đến mẹ Dụ Duy Giang trước mặt anh, cũng như việc ông không nhắc về gia đình mình với người ngoài.

“Anh Dụ, anh…”

“Anh biết rồi.” Dụ Duy Giang nói rất bình tĩnh, “Công việc hôm nay của anh chưa xong, đợi xong việc anh sẽ qua.”

Khương Lâm động lòng trắc ẩn, lời nói ra không khỏi mang theo sự thương cảm: “Anh Dụ, tình huống đặc thù, công việc chậm lại một chút cũng không sao đâu…”

“Mấy chục con người đang quay quảng cáo với anh. Bây giờ anh bỏ họ chạy tới bệnh viện đợi thì phẫu thuật sẽ kết thúc ngay được à? Anh không phải bác sĩ, đến sớm đến muộn đều không thể thay đổi kết quả phẫu thuật.” Dụ Duy Giang bảo, “Khương Lâm, nhớ thân phận của cậu, đừng quá giới hạn.”

“Em xin lỗi.”

Dụ Duy Giang ngắt cuộc gọi, tiếp tục quay.

“Sao vậy? Chuyện gì đấy?” Hình Kiêu qua hỏi.

Dụ Duy Giang không trả lời, chỉ bảo: “Có thể bảo đạo diễn đẩy nhanh tiến độ không? Tranh thủ xong trước khi trời tối.”

“Anh có việc à?”

Dụ Duy Giang gật đầu.

“Được, lát em ra nói chuyện.”

Thời Dẫn tan học về nhà thấy đèn trong nhà không sáng. Dụ Duy Giang vẫn chưa về.

Cậu mở điện thoại định nhắn tin cho Dụ Duy Giang. Ai ngờ còn chưa nhắn đã nhận được một tin nhắn quấy rối, thời gian hiển thị là mười phút trước. Lúc đó cậu vẫn đang trên tàu điện ngầm.

“Sao dạo này ngày nào em cũng ra ngoài thế? Không ở trường nữa à?”

“Cục cưng, quần bò của em hôm nay đẹp lắm, làm chân em vừa dài vừa thẳng.”

“Bình thường em có tự tuốt không? Mấy hôm nay tôi thường xuyên nghĩ đến em mà tuốt đấy.”

Thời Dẫn buồn nôn phát tởm, lòng nghĩ mày có nhiều điện thoại gớm nhỉ. Lần này cậu không trả lời, cũng không chặn đối phương.

Kẻ này biết mấy hôm nay cậu không ở trường, cũng biết hôm nay cậu mặc gì, chứng tỏ hắn là người trong trường, hơn nữa còn rất gần cậu.

Thời Dẫn mở wechat, nhập số điện thoại vào thanh tìm kiếm bạn bè. Nhưng cậu không biết tài khoản vừa hiện ra. Có hai khả năng, một là cậu hoàn toàn không biết hắn, hai là đây là tài khoản ảo của hắn.

Thời Dẫn thêm số điện thoại này vào danh bạ, sau đó chọn tùy chọn thêm bạn bè wechat là “Số liên lạc di động”. Hệ thống nhận diện tài khoản này trong danh sách bạn bè danh bạ có cấp độ rất thấp, nhìn là biết chắc chắn là tài khoản ảo. Nhưng tài khoản hiển thị có một bạn chung với Thời Dẫn.

Người bạn chung này chỉ có thể có hai khả năng. Một, thực sự chỉ là bạn chung. Hai, chính là tài khoản chính của kẻ kia. Bất kể là khả năng nào cũng chỉ dẫn đến một kết quả, Thời Dẫn biết kẻ đó. Hơn nữa còn là người trong trường Thời Dẫn.

Thời Dẫn phân tích ra được một phần kết quả. Cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Qua giờ ăn tối rồi mà Dụ Duy Giang vẫn chưa về.

Thời Dẫn gọi cho Dụ Duy Giang một cuộc.

“Alo, chưa xong việc à? Anh ăn cơm chưa?”

“Anh có chút việc, phải muộn chút mới về được.”

“Sao thế?”

Dụ Duy Giang đeo tai nghe không dây, đang lái xe tới bệnh viện.

“Mẹ anh bị tai nạn, giờ đang phẫu thuật trong bệnh viện.”

“Gì cơ?!” Thời Dẫn bật dậy, “Nghiêm trọng không? Tình hình thế nào?”

“Không biết, vẫn đang phẫu thuật.”

Dụ Duy Giang rất ít khi nhắc đến người nhà. Hiểu biết của Thời Dẫn chỉ vẻn vẹn giới hạn ở Dụ Duy Giang. Giọng Dụ Duy Giang nghe rất bình tĩnh, không nhận ra bất kì sự thay đổi cảm xúc nào. Anh bình tĩnh như thế mà Thời Dẫn đâm ra ngược lại lại có chút bất an.

“Dụ Duy Giang, em qua được không?”

Dụ Duy Giang biết giờ Thời Dẫn qua thì cũng chỉ có sốt ruột nhưng anh tôn trọng ý muốn của cậu.

“Được.” Dụ Duy Giang đồng ý, cho cậu biết địa chỉ bệnh viện.

Ngô Mẫn xảy ra tai nạn xe có lẽ là sự cố lớn nhất mà Dụ Duy Giang gặp phải trong đời từ trước đến nay. Anh nhớ lại tâm trạng của mình lúc nghe Khương Lâm thông báo. Lúc đầu là kinh hoàng, có lẽ có một chút sợ hãi nhưng anh biết chắc chắn anh không giống số đông mọi người, anh sẽ không nóng lòng như lửa đốt, bất chấp tất cả chạy tới giống những đứa con khác khi nghe tin mẹ mình gặp tai nạn.

Từ khi Dụ Duy Giang còn bé Ngô Mẫn đã không cho anh nhiều tình yêu nên Dụ Duy Giang cũng không yêu bà lắm.

“Nhiều tình yêu” là một từ đã chải chuốt bóng bẩy rồi, nói vậy đã là đề cao Ngô Mẫn. Đối với mẹ anh, Dụ Duy Giang chỉ chẳng qua chỉ là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương nghiệp.

Cửa phòng phẫu thuật có rất nhiều người vây quanh, đều là người nhà họ Ngô, còn có mấy thành viên trong hội đồng quản trị tập đoàn Ngô Thức. Ba Dụ Duy Giang đứng ở vòng ngoài cùng, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Ba.” Dụ Duy Giang đi về phía ba anh.

Ba Dụ quay lại: “Tới rồi.”

“Tình hình sao rồi?”

“Vẫn chưa phẫu thuật xong nhưng tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Dụ Duy Giang gật đầu một cái, một chút sợ hãi hoàn toàn biến mất. Anh thả lỏng tay, mồ hôi lòng bàn tay hở ra không khí đem đến cảm giác man mát.

Đám người chắn trước cửa quay sang, Dụ Duy Giang đối mắt với bọn họ. Trong mắt những kẻ đó lộ ra rất nhiều loại cảm xúc, trách móc, ghét bỏ, xem thường, thất vọng… Ánh mắt bọn họ rất đa dạng, biểu cảm khác nhau nhưng tầm mắt thống nhất một hướng, trừng trừng nhìn Dụ Duy Giang, cứ như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành bức tường người xông tới lên án Dụ Duy Giang tập thể.

Thời Dẫn tới muộn hơn Dụ Duy Giang một chút. Cậu chạy tới phòng phẫu thuật tầng một.

“Duy Giang, cháu là thế nào đấy!”

Thời Dẫn vừa vào đã nghe tiếng người trách móc Dụ Duy Giang.

“Mẹ cháu gặp tai nạn đang mổ ở bệnh viện. Cháu thì hay rồi, không một chút sốt ruột nào. Bà hỏi cháu, cháu có chuyện lớn gì mà ngay cả mẹ đẻ cũng chẳng màng?”

Người đánh vào ngực Dụ Duy Giang khóc lóc là cô của Ngô Mẫn, bà họ của Dụ Duy Giang. Con gái bà cụ đỡ bà sang một bên, vừa lau nước mắt cho bà vừa trách cứ Dụ Duy Giang: “Mẹ cháu ly hôn với ba cháu nhưng ít nhất cũng là người sinh ra cháu, cháu rốt cuộc là thế nào mà sao không có lấy một chút tình nghĩa nào thế này.”

“Duy Giang, không phải nói cháu chứ dù sao đi nữa nó cũng là mẹ đẻ của cháu, có đứa con nào giống như cháu không!”

“Nó là đứa vong ân phụ nghĩa! Sau khi A Mẫn ly hôn, mọi người có thấy nó về nhà ngoại lần nào chưa! Nó đã lộ mặt ra lần nào chưa!”

“Làm người nổi tiếng quan trọng, đóng phim quan trọng, cái gì cũng quan trọng hơn mẹ nó!”

Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang bị một nhóm người lớn vây quanh xô đẩy, chỉ mặt mắng mỏ tức thì nổi giận. Mặt cậu đen sì chạy qua. Dụ Duy Giang bất ngờ mở miệng, giọng nói bình tĩnh mà lạnh lùng vọng tới.

“Mọi người nghĩ cháu tới sớm một giây là mổ xong ngay được ư?” Ánh mắt Dụ Duy Giang quét một vòng, “Sao cháu phải lãng phí thời gian làm việc cho việc chờ đợi vô nghĩa.”

“Mày nói gì đấy!” Có người quát mắng.

Dụ Duy Giang liếc người đó: “Đây là bệnh viện, ngậm miệng anh lại.”

“Mày…”

Ba Dụ Duy Giang bước lên đẩy Dụ Duy Giang ra sau, lạnh lùng: “Dụ Duy Giang họ Dụ. Đã biết tôi và Ngô Mẫn ly hôn rồi thì cũng nên rõ ràng chúng tôi và cô ấy, cũng như các vị đây chẳng có chút quan hệ nào. Con tôi không đến lượt mọi người lắm lời!” 

Cửa phòng phẫu thuật từ từ mở ra. Bác sĩ mổ chính và y tá cũng ra ngoài. Đám người vọt tới bên cạnh họ, liên mồm hỏi tình hình.

“Đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Thời Dẫn chạy tới bên cạnh nắm tay Dụ Duy Giang.

Lòng bàn tay Dụ Duy Giang có vẻ ướt.

Dụ Duy Giang nghiêng đầu. Nhân lúc tất cả mọi người vây quanh phòng phẫu thuật, Thời Dẫn miết ngón tay Dụ Duy Giang. Khi ba Dụ quay lại, cậu nhanh chóng thả tay ra.

Thời Dẫn không biết quan hệ của Dụ Duy Giang và mẹ anh thế nào nhưng cậu ghét tất cả những kẻ lấy tình cảm và đạo đức ra trói buộc anh ấy, huống chi những người gọi là họ hàng nhà ngoại này có tư cách gì chứ. 

“Không sao.” Thời Dẫn cười với Dụ Duy Giang.

Dụ Duy Giang nhìn vào mắt cậu, lát sau, anh hỏi: “Ăn tối chưa?”

Hai tiếng sau, Ngô Mẫn được chuyển sang phòng bệnh VIP. Ở đây hai tiếng đồng hồ, người nhà ngoại và hội đồng quản trị tập đoàn Ngô Thức lần lượt rời đi. Dụ Duy Giang bảo Khương Lâm đi mua cơm tối cho Thời Dẫn.

Thời Dẫn bảo không đói nhưng Dụ Duy Giang yêu cầu cậu lấp bụng.

“Anh không ăn ạ?” Thời Dẫn ngồi trên ghế ngoài hành lang ăn một suất cơm sốt thịt bò. Ba Dụ Duy Giang cũng ở bên cạnh. Cậu hơi ngại, ăn rất dè dặt.

“Anh không đói.” Dụ Duy Giang bảo.

“Bạn à?” Ba Dụ bất ngờ hỏi Dụ Duy Giang.

Thời Dẫn sặc: “Khụ khụ… Cháu chào chú.”

Ba Dụ gật đầu, đứng lên bảo: “Ba vào trong xem.”

Hành lang chỉ còn lại Dụ Duy Giang và Thời Dẫn. Thời Dẫn ngó vào cửa phòng bệnh. Xác nhận ba Dụ vào trong rồi mới thò tay túm tay Dụ Duy Giang.

“Tay anh lạnh quá.”

Dụ Duy Giang lật lại nắm tay cậu. Ngón tay luồn kẽ ngón tay, cùng cậu mười ngón đan xen.

Hai người chẳng nói câu gì, mãi tới khi ba Dụ Duy Giang ra khỏi phòng bệnh Thời Dẫn mới căng thẳng thả tay Dụ Duy Giang ra.

“Mẹ con muốn gặp con.” Ba Dụ bảo Dụ Duy Giang.

Dụ Duy Giang đứng lên vào phòng bệnh.

Ngô Mẫn nằm trên giường bệnh, trán quấn băng gạc. Bà nhìn Dụ Duy Giang một cách suy yếu. Tình hình có vẻ không tệ như Dụ Duy Giang nghĩ.

Dụ Duy Giang dù sao cũng là con ruột của bà. Người vào khi sinh mệnh sắp chấm dứt, người đầu tiên nghĩ tới luôn là người thân nhất của mình.

Ngô Mẫn chưa bao giờ phủ nhận mình khắt khe với Dụ Duy Giang nhưng bà ích kỷ, cũng rất lạnh nhạt, thời khắc yếu đuối nhất cũng vẫn sẽ lấy thân phận mẹ ruột trói buộc Dụ Duy Giang: “Mấy hôm này… tới chăm mẹ đi.”

Mấy phút sau, Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang và ba Dụ ra ngoài. Ba Dụ bảo Dụ Duy Giang: “Ba có thể thuê điều dưỡng cho mẹ con, con không cần phải chịu trách nhiệm.”

“Không cần, để con chăm bà ấy.”

Ba Dụ nhíu mày: “Tùy con.”

Ba Dụ trước khi đi còn nhìn Thời Dẫn một cái. Thời Dẫn không khỏi lo lắng, chạy sang hỏi Dụ Duy Giang: “Có phải anh cần ở lại chăm bà ấy không?”

“Ừ.”

“Có phải anh không… không thích bà ấy không?”

“Không phải không thích, chỉ là không có tình cảm.”

“Thật ra anh có thể thuê điều dưỡng chăm sóc cho bà ấy.” Nghĩ tới việc Dụ Duy Giang bị chèn ép là bởi mẹ anh, Thời Dẫn lại cảm thấy bất mãn với bà, “Anh đừng mềm lòng thế.”

Dụ Duy Giang không ngờ Thời Dẫn sẽ nói được những lời này, anh không khỏi nở nụ cười: “Anh cảm thấy người mềm lòng nhất thế giới là em.”

“Hả?” Thời Dẫn không phản ứng kịp.

“Anh không mềm lòng.” Cuối cùng Dụ Duy Giang không nhịn được hôn Thời Dẫn, nồng nhiệt, lưu luyến.

Dụ Duy Giang rời khỏi môi cậu.

Hơi thở của Thời Dẫn thêm phần nặng nề.

“Nói đến cùng bà ấy vẫn là mẹ ruột anh, một trong số những người anh cần chịu trách nhiệm.” Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, “Nhưng chỉ là hiện tại.”

“Còn có vài người cần phải chịu trách nhiệm cả đời, ví dụ như em.” 

Tính cách Dụ Duy Giang có rất nhiều nét riêng thu hút người khác. Tính kỉ luật mạnh mẽ là một trong những nét riêng mê người nhất. Nét riêng này khiến anh có vẻ mâu thuẫn, khi thì lạnh nhạt, khi lại rất đậm sâu.

Anh sẽ ghét, cũng sẽ yêu.

Nội tâm anh góc cạnh rõ ràng nhưng Thời Dẫn tự nguyện ôm thật chặt.

Bình Luận (0)
Comment