Ai Muốn Giữ Khoảng Cách Với Em

Chương 63

Chương 63: Cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa bao giờ có.

Edit + Beta: Chan + Yan

Mấy hôm nay gần như ngày nào Thời Dẫn cũng nhận được những tin nhắn quấy rối b**n th**. Nhưng b**n th** trong tối, cậu ngoài sáng. Nếu gã b**n th** không chủ động hiện thân thì cậu chẳng có cách nào túm được hắn, hơn nữa, manh mối từ phân tích số điện thoại cũng không thể xác nhận được thân phận của hắn. Vì vậy Thời Dẫn chỉ có thể yên lặng chờ động thái từ kẻ đó.

Làm người nổi tiếng quả không dễ dàng. Nói không chừng việc mà Thời Dẫn đang gặp đây chính là món ăn hằng ngày mà các nghệ sĩ phải chịu. Không biết Dụ Duy Giang đã gặp phải loại fan cuồng b**n th** này chưa.

Hết tiết bốn buổi chiều, Thời Dẫn thu dọn balo chuẩn bị đến bệnh viện tìm Dụ Duy Giang.

Thời Dẫn ra đến cửa phòng học bỗng nghe Tưởng Tình gọi cậu: ” Thời Dẫn!”

Thời Dẫn quay lại.

Tưởng Tình hừng hực khí thế chạy đến: “Đi, đến văn phòng lĩnh tiền!”

“Hả? Lĩnh tiền gì?”

“Cậu không vào nhóm xem à? Vở kịch của chúng ta giành giải nhất đó. Cô hướng dẫn đã xin khoa tiền thưởng cho chúng ta rồi, xuống tiền rồi. Cô bảo chúng mình năm giờ chiều nay lên văn phòng nhận.”

Thời Dẫn cười.” Còn có chuyện tốt thế này à?”

“Đi đi đi, đi lấy tiền.” Tưởng Tình hồ hởi chạy ra ngoài phòng học.

Ngoài Thời Dẫn và Tưởng Tình, còn có sinh viên khoa tiếng Đức nhưng khác khóa cũng đến văn phòng cô hướng dẫn. Mọi người đến đúng giờ, sung sướng nhận tiền.

“Hôm nay chúng ta đi ăn lẩu đi!” Một chị gái năm tư đề xuất, “Coi như đi ăn mừng, mọi người thấy sao?”

Cả đám dù sao cũng đã tập luyện với nhau lâu rồi, xem như đã thân, cầm tiền thưởng đi ăn một bữa là chuyện rất bình thường. Vậy nên phần đông mọi người đều hưởng ứng, chỉ có hai ba bạn từ chối khéo.

Thời Dẫn vốn không muốn đi nhưng cũng không muốn làm mọi người mất vui nên cũng đi cùng. Cậu gửi cho Dụ Duy Giang một tin nhắn bảo hôm nay cậu ra ngoài ăn lẩu với bạn.

Bầu không khí ăn uống vô cùng sôi nổi. Mọi người đều cùng một chuyên ngành, mặc dù khác khóa nhưng vẫn có rất nhiều chủ đề chung, về tiếng Đức này, rồi là ra nước ngoài, rồi là tương lai này.

Thời Dẫn tự nhúng cho mình nửa cái óc heo vào nồi lẩu cay. Cậu đứng dậy vớt óc ra đúng lúc chị gái bên cạnh cũng đứng dậy nâng cốc chúc mọi người, kết quả là chị gái va vào khuỷu tay cậu, vô tình đổ đồ uống lên áo cậu luôn.

“Ấy chết, xin lỗi xin lỗi.” Chị gái vội bỏ cốc xuống, nhanh tay rút mấy tờ giấy ăn ra lau cho cậu.

Thời Dẫn mặc một chiếc hoodie màu nhạt, tay áo ướt một mảng lớn rõ màu của coca.

“Làm sao bây giờ, không lau được…” Chị gái mặt ủ mày ê, “Thật sự rất xin lỗi, em khóa dưới này, hay là thế này, em cho chị tên hãng đi, sau chị mua lại một cái cùng loại cho em nhé.”

“Không có gì.” Ngực áo Thời Dẫn cũng bị bắn một mảng coca. Cậu lấy khăn ướt lau mấy cái.

Một anh khóa trên ngồi đối diện Thời Dẫn đứng dậy, “Không thì em vào nhà vệ sinh thay áo ra đi. Quần áo ướt mặc cũng khó chịu. Anh có một cái khác khoác này, em không để ý thì có thể lấy mặc tạm.” Anh ta lấy một chiếc áo khoác thể dục trong balo đưa sang.

Cũng chỉ có thể thế này vậy.

Thời Dẫn cầm áo, nói tiếng cảm ơn.

Thời Dẫn cầm áo khoác vào nhà vệ sinh. Cậu để áo cạnh bồn rửa, mở vòi nước rửa tay trước, sau đó lau khô tay, cầm áo khoác đi vào vách ngăn.

Thời Dẫn khóa cửa. Cậu cởi hoodie ra, vốn định ném đi luôn nhưng vì không muốn bị mẹ cậu mắng phá của nên cậu lại gấp gọn gàng lại. Cậu trần nửa người trên, khoác luôn áo khoác vào, kéo khóa lên cao.

Thời Dẫn mở cửa, bị người đứng ngoài cửa dọa giật mình.

“Anh?”

Người ở ngoài là anh khóa trên cho Thời Dẫn mượn áo khoác, tên Chu Vũ Lợi. Anh ta cũng khựng lại, có vẻ không ngờ Thời Dẫn bất ngờ mở cửa ra thế.

Tay Thời Dẫn đặt trên tay nắm cửa. Vóc người Chu Vũ Lợi cao to, đứng ở cửa là chặn mất lối đi của Thời dẫn. Anh ta đứng ở cửa một hồi, cuối cùng Thời Dẫn không nhịn được phải nhắc nhở: ” Anh khóa trên, anh chắn đường em rồi.”

Đường nhìn của Chu Vũ Lợi di chuyển từ mặt tới cổ Thời Dẫn rồi bỗng thình lình giơ tay thò ra sau gáy cậu kéo kéo cổ áo cậu, bảo: “Cổ áo em chưa bẻ hết.”

Thời Dẫn vô thức lùi lại một bước, tránh tay anh ta.

Tay Chu Vũ lợi dừng giữa không trung. Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Thời Dẫn, trên người tỏa ra mùi giống chiếc áo Thời Dẫn đang mặc trên người.

“Sao thế?” Chu Vũ Lợi bước lên trước nửa bước, thứ mùi đó xộc tới Thời Dẫn.

Thời Dẫn bất giác lùi bước, bỗng nhiên cậu khựng lại nhìn Chu Vũ Lợi rồi móc điện thoại khỏi túi, bấm gọi một số điện thoại.

Thời Dẫn nhìn chằm chằm Chu Vũ Lợi, điện thoại áp bên tai. Hai giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên trong nhà vệ sinh vắng vẻ, nguồn gốc âm thanh là từ túi áo của Chu Vũ Lợi.

Thời Dẫn ngắt cuộc gọi, cười lạnh một tiếng: “Thật sự là anh.”

“Em khóa dưới.”

“Cút ngay.” Thời Dẫn cởi áo khoác của Chu Vũ Lợi ra ném vào mặt hắn ta. Lúc cậu quay đi lấy áo của mình, Chu Vũ Lợi đột nhiên đẩy mạnh cánh cửa, chen vào trong. Thời Dẫn còn chưa kịp phản ứng, Chu Vũ Lợi đã khóa cửa lại rồi.

“Thời Dẫn.” Chu Vũ Lợi tóm cổ tay Thời Dẫn.

Tiếp xúc chân tay khiến Thời Dẫn phát điên: “Anh cút mẹ đi!”

Chu Vũ Lợi bịt miệng cậu, đè một tay cậu lên vách tường, nói nhỏ: “Em nhỏ tiếng thôi.”

Thời Dẫn đạp mạnh vào đầu gối hắn ta, Chu Vũ Lợi chẳng hề nhúc nhích, vẫn nhìn cậu bằng vẻ mặt như cũ. Hắn không chỉ to con mà lực tay cũng rất khỏe. Nhận ra sức hai người có khoảng cách quá xa, lòng Thời Dẫn bắt đầu hoảng. Cậu dùng tay còn lại sờ điện thoại trong túi vội vàng bấm gọi số ngắn* của Dụ Duy Giang.

*Số ngắn thường gồm ba đến bốn số được nhà mạng bên TQ gắn với số điện thoại bình thường khi các thuê bao đăng ký dịch vụ gọi nhóm. Số này chỉ dùng để gọi cho thành viên trong nhóm. Thành viên trong nhóm có thể gọi cho nhau bằng số điện thoại bình thường hay số điện thoại ngắn đều được.

Dụ Duy Giang bổ quả táo đã gọt vỏ thành từng miếng, xếp gọn trên đĩa. Điện thoại bỗng reo vang, Ngô Mẫn nằm trên giường bệnh quay sang nhìn anh.

Dụ Duy Giang cầm đĩa, nghe điện thoại.

“Alo?”

Điện thoại kết nối được một giây đã tắt.

Chu Vũ Lợi giật điện thoại của Thời Dẫn. Chẳng bao lâu sau, chuông báo cuộc gọi vang lên, số hiển thị là số ngắn. Chu Vũ Lợi từ chối ngay, sau đó tắt nguồn điện thoại.

Nhân lúc hắn ta bận chuyện, Thời Dẫn chớp cơ hội nhào ra cửa nhưng bị Chu Vũ Lợi lôi về.

“Chu Vũ Lợi, anh điên rồi à? Anh muốn ngồi tù à?” Thời Dẫn căn bản không sao thoát khỏi áp chế của anh ta được, tim đập bình bịch. Cậu cảm nhận được nỗi sợ hãi chưa từng có.

“Tôi chỉ muốn ở cùng em một lúc. Em ngoan ngoãn nghe lời. Đừng làm ồn, cũng đừng động đậy, tôi sẽ không làm em bị thương.” Chu Vũ Lợi v**t v* cánh tay trần của Thời Dẫn, giọng nhẹ bẫng, “Cửa ngoài cũng đã khóa rồi, sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.” 

Thời Dẫn căng thẳng nuốt nước bọt, thuận theo ý hắn ta, bình tĩnh lại.

Nếu càng cứng kết quả sẽ càng hỏng.

Dụ Duy Giang không gọi được cho Thời Dẫn. Cuộc đầu tiên bị từ chối, cuộc thứ hai thì điện thoại tắt luôn. Anh nhíu mày nhìn điện thoại, đứng dậy.

“Sao thế?” Mẹ Dụ hỏi.

Dụ Duy Giang đặt đĩa táo bổ xong lên tủ đầu giường, quay đi không đáp.

Mẹ Dụ ngồi dậy: “Duy Giang, con đi đâu?”

“Có việc.” Dụ Duy Giang ra khỏi phòng bệnh, gọi cho Khương Lâm một cuộc.

“Khương Lâm, tra ngay giúp anh định vị điện thoại này…”

Định vị hiển thị ở một tiệm lẩu cách chỗ Dụ Duy Giang không xa, năm phút là tới.

Dụ Duy Giang bước vào tiệm lẩu nhìn một vòng. Thấy một nhóm khách có vẻ giống sinh viên, anh bèn bước nhanh tới, hỏi: “Các bạn có phải bạn của Thời Dẫn không?”

Tưởng Tình trợn mắt há mồm: “Dụ, Dụ Duy Giang?!”

Thấy Tưởng Tình, Dụ Duy Giang xác nhận Thời Dẫn đã đến cùng nhóm này. Anh hỏi Tưởng Tình luôn: “Thời Dẫn đâu?”

“Áo cậu ấy vừa dính bẩn nên vào nhà vệ sinh thay rồi. Ừ nhỉ, lâu thế này rồi sao còn chưa về nhỉ?”

Dụ Duy Giang đi thẳng đến nhà vệ sinh luôn.

“Đó là Dụ Duy Giang?”

“Má nó vãi, người thật đẹp trai thế!”

“Anh ấy lại đến tìm Thời Dẫn à? Quan hệ của họ tốt thật đấy.”

Dụ Duy Giang không đeo khẩu trang, gương mặt điển trai hiện rõ rành rành. Các bạn nữ ở đây đều có vẻ phấn khích, hồ hởi thảo luận.

Trước cửa nhà vệ sinh nam đặt một cái biển báo “Đang vệ sinh” màu vàng. Lòng Dụ Duy Giang trầm xuống. Anh bước tới vặn tay nắm cửa, cửa khóa. Dụ Duy Giang lui về sau một bước, nhấc chân đạp thật mạnh mấy cái. Ván cửa rung lên dữ dội phát ra tiếng động rất lớn.

Chu Vũ Lợi nghe động quay ra. Mặt hơi biến sắc. Hai tay Thời Dẫn bị anh ta ấn trên đỉnh đầu, miệng cũng bị bịt, không thể động đậy.

Thời Dẫn bị nhốt ở đây suốt mười phút dài đằng đẵng, phải bị động đáp lại những lời nói rồ dại không đâu vào đâu của Chu Vũ Lợi. Cậu không dám giãy giụa, không dám kêu cứu. Cậu sợ làm Chu Vũ Lợi tức giận rồi bị làm này làm kia. Đó là kết quả xấu nhất cậu có thể nghĩ tới. Trước giờ cậu nào đã phải chịu khuất nhục thế này đâu.

Mắt cậu bắt đầu xót, chỉ mong người bên ngoài có thể vào cứu cậu nhanh lên.

Rầm một tiếng, hình như cửa bị ai đó đạp ra.

Vùng mày Chu Vũ Lợi nhăn nhó, lỗ tai áp ván cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Thời Dẫn giơ chân yếu ớt đạp vào ván cửa một cái.

Bịch…

Dụ Duy Giang dừng lại, bước tới nơi âm thanh phát ra. Anh đứng bên ngoài vách ngăn, đạp thẳng vào ván cửa không chút nghĩ ngợi.

“Thời Dẫn!” Dụ Duy Giang gọi một tiếng, trán nổi gân xanh.

Mắt Thời Dẫn sáng rực, chớp mắt, giọt lệ rưng rưng trên mi lăn xuống.

Cửa vách ngăn yếu hơn cửa chính nhiều. Dụ Duy Giang đạp hai cái đã đạp được cửa ra. Chu Vũ Lợi không ngờ kẻ bên ngoài sẽ bạo lực như thế. Hắn ta bịt miệng Thời Dẫn lùi vào trong một chút, vẻ mặt khiếp sợ nhìn ra ngoài.

Dụ Duy Giang lặng đi hai giây.

Trước khi thấy cảnh trước mắt. Dụ Duy Giang đã nghĩ tới vô vàn trường hợp Thời Dẫn có thể gặp phải. Đến khi phát hiện cửa nhà vệ sinh bị khóa, anh đã đoán được khả năng lớn nhất. Anh đã chuẩn bị tâm lý, cho rằng bản thân có thể khống chế cảm xúc.

Thời Dẫn cứ như vậy nhìn anh đầy bất lực và ngơ ngác, khóe mắt đỏ hoe như thể không thể tin người đứng trước mặt chính là anh.

Dụ Duy Giang nhìn sang Chu Vũ Lợi. Chu Vũ Lợi há miệng, còn chưa nói được câu nào Dụ Duy Giang đã nhấc chân đạp mạnh vào bụng anh ta làm anh ta ngã xuống bồn cầu.

Dụ Duy Giang kéo Thời Dẫn tới cạnh mình. Thời Dẫn không mặc áo, cổ tay trắng nõn có dấu tay rất rõ ràng. Dụ Duy Giang đỡ cánh tay cậu, ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo.

Thời Dẫn ngẩng đầu nhìn Dụ Duy Giang, đầu khẽ dựa vào vai anh.

“Em tưởng anh không nhận được cuộc gọi của em.” Giọng Thời Dẫn ấm ách, có chút gì đó ngậm ngùi như sắp hỏng mất.

Bình Luận (0)
Comment