Edit + Beta: Chan + Yan
“Không sao.” Dụ Duy Giang xoa đầu Thời Dẫn.
Dụ Duy Giang cởi áo khoác choàng lên người Thời Dẫn. Hương gỗ quen thuộc trên áo anh khiến Thời Dẫn thả lỏng.
Dụ Duy Giang xoa nơi bị nắm đỏ trên cổ tay Thời Dẫn. Thời Dẫn cúi đầu, trên mặt là biểu cảm mà Dụ Duy Giang chưa từng thấy, hoảng hốt, rối loạn. Thời Dẫn lặng người, chậm chạp nắm ngón tay Dụ Duy Giang, ngẩng đầu nhìn anh.
“Không sao.” Dụ Duy Giang dịu dàng nhìn cậu.
Chu Vũ Lợi ngồi trên nắp bồn cầu ôm bụng ho khan. Tuy vóc dáng cao to nhưng hắn ta chỉ dám có ý xấu mà không có gan làm. Hôm nay không nhịn được ra tay với Thời Dẫn là do bị Thời Dẫn mặc áo của mình k*ch th*ch. Khi hiện trường xuất hiện người khác, ý xấu của hắn sẽ lui đi ngay, có vẻ không muốn phản kháng.
Huống gì thế tới của Dụ Duy Giang lại rào rạt như thế.
Chu Vũ Lợi muốn trốn nhưng lại bị Dụ Duy Giang đạp một cái nữa, lần này là ngã luôn xuống đất. Người hắn to cao, lúc này lại chật vật chen giữa bồn cầu và vách cửa, trông thật nực cười.
“Mày muốn làm gì?!” Chu Vũ Lợi cuối cùng cũng bùng nổ, trợn mắt nhìn chằm chằm Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang chẳng nói chẳng rằng, mặt mày cũng chẳng tỏ vẻ gì. Anh để Thời Dẫn lại bên ngoài, còn mình bước vào vách ngăn, cúi người túm cổ áo Chu Vũ Lợi.
“Mày làm gì!” Chu Vũ Lợi giơ tay tung một đấm, bị Dụ Duy Giang tránh được.
Dụ Duy Giang túm cổ áo Chu Vũ Lợi, mở nắp bồn cầu, lôi Chu Vũ Lợi đến. Cằm Chu Vũ Lợi đập mạnh vào bệ ngồi, đau đến nỗi phải kêu thành tiếng.
Động tác của Dụ Duy Giang rất lưu loát, căn bản chẳng cho Chu Vũ Lợi cơ hội giãy giụa. Anh thả Chu Vũ Lợi ra, đồng thời vặn tay hắn ta ra sau, đè chặt.
Ngay lúc Chu Vũ Lợi kêu lên, Dụ Duy Giang túm tóc hắn ấn xuống bồn cầu.
Thời Dẫn lặng người, kinh ngạc nhìn Dụ Duy Giang.
“Ư ưm…” Tiếng Chu Vũ Lợi chìm trong nước, trở nên ùng ục không rõ ràng.
Dụ Duy Giang nhấc đầu Chu Vũ Lợi lên một chút, nhấn nút xả nước, “Rào” một tiếng, nước trong bồn cầu xoay trong nhanh chóng, đổ từ bốn phương tám hướng về gột rửa mặt Chu Vũ Lợi. Chu Vũ Lợi quỳ trên đất, đầu không ngừng giãy giụa dưới tay Dụ Duy Giang, ra sức ngoi lên nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Mồm hắn ta phát ra tiếng òng ọc, nghe có vẻ hô hấp thật khó khăn, sắp ngạt đến nơi.
Thời Dẫn hơi lo lắng, bị hành động của Dụ Duy Giang dọa sợ. Cậu bước tới chạm vào vai Dụ Duy Giang, gọi anh: “Dụ Duy Giang…”
Dụ Duy Giang quay lại nhìn cậu, ánh mắt rất lạnh.
Thời Dẫn cảm giác được Dụ Duy Giang rất tức giận, lòng càng thêm lo. Cậu nhìn sang Chu Vũ Lợi, nói nhỏ: “Hơi quá tay rồi, anh đừng như thế.”
“Lúc nãy em có ghi âm không?” Dụ Duy Giang hỏi cậu.
Thời Dẫn sửng sốt, lắc đầu: “Không.”
“Quay video không?”
“…Không.”
Dụ Duy Giang túm tóc Chu Vũ Lợi xách lên, cho hắn ta ba giây hô hấp, sau đó lại nhúng xuống. Dụ Duy Giang quay đầu hỏi ngược lại: “Quá à?”
Thời Dẫn không biết nên nói gì. Cậu chẳng có chút lòng trắc ẩn nào với Chu Vũ Lợi. Cậu chỉ lo Dụ Duy Giang gặp phiền phức.
“Em qua đây.”
Thời Dẫn có vẻ chần chừ bước tới bên người Dụ Duy Giang.
“Không ghi âm, không video, công an sẽ không xử lý chuyện này, trường học cũng không, ngay cả lý do định tội cho hắn cũng không có nốt.” Dụ Duy Giang trần thuật cho Thời Dẫn một sự thật, “Loại người này, chúng ta chỉ có thế tự xử lý.”
“Đậu má, chuyện gì vậy?!” Bên ngoài có mấy người xông vào, là bạn đi ăn cùng Thời Dẫn. Bọn họ đều sợ ngây cả người, nhìn Dụ Duy Giang đầy kinh hãi.
“Chu Vũ Lợi!” Có người nhận ra bóng lưng Chu Vũ Lợi nên vội vàng chạy tới trừng Dụ Duy Giang, “Anh làm gì đấy hả?! Anh điên rồi?!”
Bạn nam vừa lên tiếng kéo tay Dụ Duy Giang ra, biểu cảm rất tức giận: “Anh mau thả tay ra!”
“Dụ Duy Giang…” Thời Dẫn gọi anh.
Dụ Duy Giang thả tay.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?” Mọi người ở đây đều hoang mang, “Thời Dẫn, chuyện gì thế?”
Thời Dẫn nhíu mày, lặng im không nói.
Chu Vũ Lợi được người ta đỡ dậy. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc, run rẩy, tóc trên trán ướt đẫm.
Dụ Duy Giang không định nói chuyện ghê tởm Chu Vũ Lợi làm ra. Anh lo sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của Thời Dẫn. Anh chậm chạp không giải thích hành vi của mình khiến mọi người ở đây đều cảm thấy anh vô lý, ánh mắt nhìn anh cũng đầy giận dữ.
Dụ Duy Giang coi như không thấy. Anh bước tới cạnh bồn rửa, nhấn một ít nước rửa tay, cẩn thận rửa tay sạch sẽ.
Dụ Duy Giang tới trước mặt Thời Dẫn: “Đi thôi.”
Thời Dẫn quay lại nhìn Chu Vũ Lợi. Hắn ta bị Dụ Duy Giang dạy dỗ rất thảm, giờ đang được các em khóa dưới đỡ, an ủi, dáng vẻ chẳng khác nào người bị hại.
Dụ Duy Giang mới là bên chính diện. Sao anh lại phải nhận ánh mắt chỉ trích của tất cả mọi người?
Thời Dẫn giơ tay chỉ vào Chu Vũ Lợi, bình tĩnh bảo: “Người này đã liên tục nhắn tin quấy rối em suốt mấy ngày nay. Hôm nay còn nhốt em trong nhà vệ sinh không cho ra ngoài, động tay động chân với em. Dụ Duy Giang xả giận giúp em, mọi người đừng hiểu lầm anh ấy.”
Mọi người sốc ngẩn ra. Cậu em đang đỡ Chu Vũ Lợi thả lỏng tay, dòm anh ta đầy khó tin.
Dụ Duy Giang nhìn Thời Dẫn, nhíu mày rất nhẹ.
Lúc Dụ Duy Giang và Thời Dẫn ra khỏi nhà vệ sinh, bên ngoài có kha khá người, chắc là nghe được động tĩnh bên trong nên chạy tới xem tình hình. Quản lý chen ra khỏi đám người, trợn mắt há mồm trông cái khóa cửa thê thảm không nỡ nhìn trước mắt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?!”
Quản lý quýnh quáng chạy vào nhà vệ sinh. Tình hình bên trong còn bết bát hơn, cửa vách ngăn tung luôn, ván cửa lắc lư.
“Trời ạ! Rốt cuộc ai đã làm?!”
Dụ Duy Giang bước tới trước mặt anh ta: “Tôi.”
Quản lý đực ra nhìn anh: “Quý khách, anh… có gì không vừa lòng với cái quán con của chúng tôi hay sao?”
Dụ Duy Giang rút ví trong túi, lấy ra một tấm thẻ, “Xin lỗi, tôi bồi thường bây giờ.”
Quản lý giải tán đám người vây ở cửa rồi dẫn Dụ Duy Giang đi quẹt thẻ. Thấy rất nhiều người giơ điện thoại chụp ảnh, bấy giờ Thời Dẫn mới nhớ tới thân phận của Dụ Duy Giang. Cậu nghĩ, lần này xong, khéo về nhà là thấy tin tức #Dụ Duy Giang đá hỏng cửa nhà vệ sinh tiệm lẩu trước mặt bàn dân thiên hạ# đấy.
May không có ai chụp được ảnh trong nhà vệ sinh. Nếu ảnh Dụ Duy Giang dạy dỗ Chu Vũ Lợi bị lan truyền trên mạng thì Dụ Duy Giang có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.
Thời Dẫn không đợi Dụ Duy Giang mà ra ngoài trước. Cậu nấp sau một gốc cây ngô đồng lớn, mở điện thoại, đang định gọi cho Dụ Duy Giang thì anh gọi tới.
“Người đâu?”
“Em ra rồi, đứng sau cây ngô đồng ấy.”
“Sao không đợi anh?”
Thời Dẫn cười hề hề: “Anh mau ra đây đi.”
Thời Dẫn nhấc cổ áo lên hít mùi Dụ Duy Giang, sau ngẩng đầu lên trời thở ra một hơi, uể oải dựa cây.
“Sao không đợi anh?”
Tiếng Dụ Duy Giang vọng tới từ phía sau. Thời Dẫn vòng tay qua thân cây quơ quơ nhưng không quơ được. Cậu cứ trốn sau gốc cây, tay quờ quạng. Dụ Duy Giang bất đắc dĩ bật cười, túm tay cậu: “Làm gì đấy?”
Thời Dẫn nắm tay Dụ Duy Giang kéo anh tới.
“Sợ bị người ta bắt gặp.” Thời Dẫn đứng đối diện với Dụ Duy Giang.
“Làm việc thừa.” Dụ Duy Giang đánh giá hành vi của cậu một cách vô tình và khách quan. Anh nhìn Thời Dẫn chăm chú, hỏi: “Thời Dẫn, em sợ người khác thấy chúng ta ở cùng nhau lắm à?”
“Anh là người của công chúng mà, em sợ ảnh hưởng anh.” Thời Dẫn nhìn quanh, xác nhận không có ai mới nắm ngón tay Dụ Duy Giang nghịch tiếp.
“Vậy nếu anh bảo đến tận bây giờ anh vẫn không muốn giấu giếm quan hệ của chúng ta.”
Thời Dẫn ngẩng đầu nhìn anh.
Dụ Duy Giang đơn phương chấm dứt chủ đề này, không có đoạn sau. Anh hiểu Thời Dẫn, dựa theo mức độ trưởng thành về mặt nhận thức tình cảm của Thời Dẫn bây giờ, chủ đề này không thể vào sâu thêm được.
Thời Dẫn chưa nghĩ gì đến tương lai, Dụ Duy Giang biết. Với cậu, tình yêu không có quá nhiều vướng bận, thích là thích, hoàn toàn chỉ có yêu đương, chỉ có săn sóc.
Nhưng tình cảm Dụ Duy Giang dành cho cậu là trân trọng.
Anh muốn cho Thời Dẫn thật nhiều.
Dụ Duy Giang chuyển chủ đề: “Quan hệ của em và những bạn kia thế nào?”
Thời Dẫn biết anh nhắc đến những người hôm nay đi ăn cùng cậu, “Có quen biết nhưng không phải kiểu thân thiết.”
Dụ Duy Giang gật đầu: “Vậy sau này không cần qua lại nhiều với họ.”
Thời Dẫn hiểu ý anh, gật đầu rất hiểu chuyện.
“Em không khó chịu khi anh xen vào các mối quan hệ của em à?”
Thời Dẫn lắc đầu, trừ ba mẹ cậu, không ai tôn trọng cậu hơn Dụ Duy Giang, không ai bảo vệ cậu như Dụ Duy Giang.
“Dù sao cũng là những mối quan hệ không quan trọng lắm.” Thời Dẫn cười, “Chuyện của em anh cứ xen vào thoải mái.”
“Không có nguyên tắc thế à?” Khóe miệng Dụ Duy Giang có ý cười nhẹ.
Thời Dẫn hiểu cách làm anh vui: “Ai bảo em iu anh vậy chứ.”