Edit + Beta: Chan + Yan
Mỗi bước chân lên tầng đều như bước vào không trung. Thời Dẫn cảm giác mất trọng lượng vô tận. Ngay giây phút cửa phòng đóng lại, thế giới cũng bị cậu chặn ngoài cửa.
Thời tiết mùa này đã ấm dần lên nhưng trong phòng vẫn còn khí lạnh cuối mùa len lỏi. Nhất là sau khi mặt trời lặn, ngồi lâu sẽ khiến người ta lạnh run.
Thời Dẫn ngồi khom lưng trên giường một hồi. Đầu óc trống rỗng. Chừng năm phút sau cậu mới trì trệ mở máy tính.
Top tìm kiếm về cậu và Dụ Duy Giang hôn nhau trong khách sạn cứ mãi chễm trệ trên bảng danh sách mãi không xuống. Thời Dẫn nắm chuột, con trỏ chuyển tới vị trí “bình luận”. Cậu cứ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chậm chạp không dám mở bình luận.
Giống như lúc trước khi đáp lại tình cảm của Dụ Duy Giang, cậu lại nảy sinh ý tưởng tránh né trong đầu.
So sánh với Dụ Duy Giang, cậu thật sự không đủ chín chắn. Cậu sợ đối diện với hiện thực, sợ vì lần bại lộ này mà phải đi tới hồi kết sớm với Dụ Duy Giang.
Hẳn là nên hỏi sớm hơn một chút, hỏi Dụ Duy Giang có nghĩ tới sau này không, còn phải sớm nói cho anh biết: Cậu muốn ở bên anh. Kể cả khi quan hệ hai người lộ ra, cậu cũng sẽ không chủ động buông tay. Mong anh có thể chịu được một đứa hơi dính người nhưng lại rất thích anh này…
Nếu chuẩn bị sớm hơn có lẽ sẽ không bị động như bây giờ.
Con trỏ dừng ở vị trí bình luận thật lâu. Thời Dẫn cắn môi, mở bình luận.
[????????? Má sợ vãi]
[Quả diễn viên tuyến mười tám Thời Dẫn này dựa hơi mà dựa đến mức này luôn hả? Mình là gay thì đừng kéo trai thẳng xuống nước cùng thế được không? Tui không còn gì để nói luôn, thật sự là muốn nổi đến phát điên rồi]
[Mấy tài khoản truyền thông này vẫn chưa nghỉ à, mù hết rồi sao? Trên mạng bảo Dụ Duy Giang có hôn thê rồi mấy người không thấy à? Đừng tìm trai cho trai thẳng nữa được không vậy?]
[Rõ là bị bôi đen, đúng thời khắc quan trọng thì tung ra, cảm giác là ảnh giả. Có khi nào Dụ Duy Giang bị người tên Thời Dẫn này gài không?]
[Tui nhớ là Dụ Duy Giang có hôn thế rồi mà. Thế mà còn… với trai??? Mấy người showbiz thật biết chơi]
[Kể cả là thật khéo cũng phải phủ nhận. Sự nghiệp đang trên đà phất, Dụ Duy Giang không đến mức ngu vậy đâu]
[Không phải đâu, chắc chắn người kia là Dụ Duy Giang à? Nói là ai tui cũng tin]
[Mấy người mù à mà bảo không phải Dụ Duy Giang. Showbiz có mấy ai cao to vai rộng thế này. Đừng tự lừa mình dối người nữa]
[Đậu má… Đây là hotboy trường tụi tui nè….Vãi]
[Bảo Thời Dẫn gài thì mời tới Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh hỏi xem, nhà người ta giàu lắm đó được không…]
[Yêu nhau trong lúc quay phim á??? Trời ạ, tui đu sai CP rồi à???]
[Ảnh này chụp rõ vậy, chưa từng thấy paparazi nào chụp thẳng mặt thế này đâu. Không phải bày ra cho chụp à]
[Tuy là fan nhưng ảnh này ưng thế nhỉ hahahahahahahaha (Tui lạc quẻ)]
…
Bình luận của người hâm mộ đã bị anti và người qua đường dìm xuống từ lâu, đập vào mắt phần lớn đều là vài bình luận châm chọc gai mắt, chủ yếu là nhắm về phía Thời Dẫn.
Thời Dẫn gập máy tính lại. Cảm giác mí mắt thật nặng nề, cậu vừa ngả lưng xuống giường là nhắm chặt. Ngực như bị một tàng đá lớn đè lên, trái tim trở nên ngột ngạt và nặng nề. Từ lúc sinh ra đến nay, cậu đều được sống trong một thế giới tốt đẹp, có ba mẹ hiền từ, có bạn bè dễ mến, có người yêu ưu tú, vậy nên ác ý đầy tràn trong những bình luận kia rất dễ làm tổn thương cậu.
Điều đáng buồn nhất là mặc dù dư luận trên mạng chỉ trích Thời Dẫn dữ dội nhưng cậu lại đồng tình với ý kiến của một nhóm người.
Bình luận của những người này và các loại phân tích như ở đủ loại góc độ dự đoán cách Dụ Duy Giang xử lý vụ bê bối này: Phủ nhận, bác bỏ tin đồn, sau đó cho Thời Dẫn và người hâm mộ một câu trả lời vẹn cả đôi bên.
Thời Dẫn trở mình, vùi đầu vào gối, lại một lần nữa ch** n**c mắt vì Dụ Duy Giang.
Tiếng khóc đè nén, ngộp trong gối.
Đến giờ cơm, mẹ Thời lên tầng nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Tiểu Dẫn, xuống nhà ăn cơm.”
Bên trong không có tiếng trả lời. Mẹ Thời lại gõ: “Tiểu Dẫn, ăn tối nào. Hôm nay mẹ con đích thân xuống bếp đấy, có nhiều món con thích lắm.”
Vẫn không có tiếng trả lời. Mẹ Thời nắm tay nắm cửa: “Tiểu Dẫn, mẹ vào được không?”
“Mẹ…” Giọng khàn khàn của Thời Dẫn vọng ra, “Con không đói.”
“Ít cũng phải ăn một chút, không được uổng phí công lao của mẹ con.” Mẹ Thời mở tay nắm cửa, nhận ra cửa khóa. Bà lo lắng: “Tiểu Dẫn, sao lại khóa cửa? Cho mẹ vào.”
“Có gì thì nói với mẹ, đừng bỏ bê bản thân. Ba con không thật sự nổi giận với con đâu. Con không được như vậy, biết không? Mau mở cửa cho mẹ.”
“Mẹ, con thật sự không đói. Mẹ cho để con một mình một lúc.”
Mẹ Thời đứng ở cửa một chốc, khẽ thở dài: “Mẹ biết rồi.”
Lúc mẹ Thời quay đi, ba Thời Dẫn đứng ở đầu cầu thang. Ông nhìn cửa phòng Thời Dẫn, cau mày: “Không ăn một bữa không chết. Nó bị chúng ta chiều hư rồi. Không cần lo cho nó, chúng ta xuống nhà ăn.”
“Anh nhốt nó là được rồi, sao còn phải thu điện thoại nó.”
“Anh không thu điện thoại nó, nó thấy mấy thứ trên mạng kia rồi lại càng không ăn được.”
“Anh hồ đồ thế nhỉ? Trong phòng nó có máy tính, nó không biết xem trên máy tính chắc?” Mẹ Thời có phần cạn lời, “Không biết anh thu điện thoại làm gì, nhỡ bạn Tiểu Dẫn gọi nó.”
Bước chân ba Thời khựng lại. Ông quay sang nhìn mà Thời, mày càng nhíu chặt.
“Nói sau đi.” Ba Thời khoát tay ngăn lại, xuống tầng.
Mẹ Thời theo sau: “Bây giờ tình hình trên mạng thế nào? Tiểu Dụ đã lên tiếng gì chưa?”
“Nó có mà lên tiếng.” Ba Thời nhìn mẹ Thời rất không vui, vẻ như vô cùng bất mãn với cách gọi “Tiểu Dụ” thân thiết của bà, “Có khi còn đang bàn bạc với ê-kíp xem làm cách nào lợi dụng triệt để Tiểu Dẫn nhà chúng ta đấy.”
Cả đêm Dụ Duy Giang không liên lạc với Thời Dẫn. Anh và đội quan hệ công chúng của công ty nói chuyện đến căng thẳng, suốt cả đêm không đưa ra đáp lại gì về “bê bối” của anh và Thời Dẫn. Nhưng sức nóng của “bê bối” này chỉ có tăng chứ không giảm, treo trên top tìm kiếm cả ngày không có lấy một chút xu hướng hạ nhiệt.
Càng khiến người ta sốt ruột hơn là sự việc này y như hiệu ứng cánh bướm. Bao nhiêu tin tức tức từ quá khứ dính dáng với Dụ Duy Giang và danh tính ngầm của anh, bao gồm gia thế hiển hách, xuất thân quyền lực, thậm chí cả chuyện ở tiệm lẩu cũng bị dân mạng kéo ra bằng hết, kéo theo cả chủ đề #ra mặt vì Thời Dẫn#.
Gần sáng Dụ Duy Giang mới ra khỏi công ty thay một bộ quần áo sạch.
Thời Dẫn ngủ không yên, mê man, căn bản không biết mình có ngủ hay không. Cậu dậy rất sớm, dậy rồi cũng chẳng làm gì, chỉ nằm trên giường mở mắt thao láo, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Tỉnh rồi cảm giác khó chịu nhộn nhạo trong dạ dày mới bắt đầu xuất hiện. Cậu không thấy đói nhưng dạ dày vẫn đau. Cậu sờ cái bụng gần như xẹp lép của mình, cảm giác như sờ thấy xương sườn rồi.
Cậu xuống giường rót cốc nước ấm, cảm giác dạ dày thoải mái hơn nhiều.
Tám giờ sáng, mẹ Thời gõ cửa phòng Thời Dẫn. Để không làm mẹ cậu lo, Thời Dẫn nằm trên giường đáp lại một tiếng.
“Con trai, con dậy rồi à? Đói chưa? Mẹ làm đồ ăn sáng cho.”
“Con không đói.” Thời Dẫn thật sự không đói, bây giờ cậu chẳng muốn ăn bất kì thứ gì.
Cách cánh cửa, Thời Dẫn không nghe thấy tiếng thở dài của mẹ cậu, chỉ nghe được mẹ cậu bảo: “Tiểu Dẫn, bên ngoài có người tìm con.”
Thời Dẫn sững sờ, tay chống giường ngồi dậy. Biểu cảm có phần mở mịt, chậm chạp hỏi: “Mẹ, anh ấy đâu?”
“Dưới nhà.”
Thời Dẫn gần như nhảy xuống giường trong nháy mắt. Vì chân nhũn ra nên lảo đảo một chút. Ra đến cửa rồi cậu lại do dự. Thời Dẫn vuốt cánh cửa, hỏi mẹ cậu: “Con xuống được không?”
Mẹ Thời có vẻ như không kịp phản ứng, sững sờ giây lát mới nhẹ nhàng bảo: “Là một cô gái.”
Lời này kéo Thời Dẫn về thực tại. Thời Dẫn cảm thấy mình bây giờ thật nực cười.
“Con bé bảo nó tên Phó Lâm, là bạn của con.”
Thời Dẫn dạ một tiếng, quay người về giường, “Mẹ, mẹ bảo chị ấy là con đang ngủ, bảo chị ấy về đi.”
“Có phải con bé cố ý tới thăm con không?”
Thời Dẫn trùm chăn lên đầu: “Mẹ, con muốn nghỉ ngơi.”
“Thôi được rồi, để mẹ bảo con bé một tiếng.”
Thời Dẫn nhịn cơn đau dạ dày, mơ màng ngủ thiếp đi. Tay cậu đặt trên cái bụng trống rỗng của mình, co người, đến khi ngủ thiếp đi cũng vẫn giữ nguyên tư thế này.
Đêm qua, Thời Dẫn đã vô số lần muốn mở máy tính nhưng nghĩ lại vẫn thấy ở trong chăn thoải mái hơn.
Thật ra chỉ là cậu không đủ can đảm xem Dụ Duy Giang đáp lại bê bối giữa cậu và anh thế nào, cũng không muốn thấy những ngôn từ khó nghe của dân mạng.
“Tiểu Dẫn, Tiểu Dẫn.”
Thời Dẫn đang ngủ nghe tiếng mẹ cậu gọi. Tiếng mẹ cậu lúc nào cũng dịu dàng như thế.
“Đang ngủ à?”
Thời Dẫn ậm ừ đáp lại một tiếng. Nhưng có vẻ mẹ cậu không nghe thấy. Cậu nghe mẹ cậu gõ cửa mấy cái, nói một câu mơ hồ: “Tiểu Dụ đến.”
Thời Dẫn tỉnh hẳn. Lúc này, tiếng bước chân của mẹ Dụ cũng đã đi xa.
Thời Dẫn xuống giường bước tới cửa, khựng lại một chốc rồi mới mở cửa. Cậu cúi đầu, thấy trên sàn có một cái khay. Trong khay có sữa tươi, cháo hạt ý dĩ và vài món ăn nhẹ. Thời Dẫn bê khay vào phòng, vô tình chạm vào cốc sữa, thành cốc còn ấm.
Dưới tầng vọng tới tiếng trò chuyện mơ hồ. Thời Dẫn đứng trên hành lang tầng hai, vịn lan can nhìn xuống dưới.
Dụ Duy Giang ngồi trong phòng khách đối diện với ba Thời Dẫn. Hai người đang nói gì đó.
Từ vẻ mặt nghiêm trọng của ba Thời có thể đoán được hai người nói chuyện không được thoải mái lắm. Dụ Duy Giang mặc một chiếc sơ mi xanh xám, ăn mặc chỉnh tề, tư thế ngồi ngay ngắn. Ánh mắt anh khi nhìn ba Thời rất nghiêm túc.
Thời Dẫn không nghe rõ họ nói gì. Cậu chỉ thấy ba cậu nhíu mày suốt cả cuộc nói chuyện, có một khoảnh khắc mắt ông bất ngờ mở to, biểu cảm kích động, to tiếng nói gì đó với Dụ Duy Giang, loáng thoáng mấy chữ như “Không thể” “Điên rồi”.
Cậu thấy ba cậu nhìn thẳng Dụ Duy Giang bằng một ánh mắt vừa khó tin vừa khó hiểu. Sau đó là Dụ Duy Giang nói, mãi tới khi anh đứng dậy, hơi cúi người với ba cậu một cái rồi mới mở cửa ra khỏi nhà.
Trước khi đi, Dụ Duy Giang bỗng ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng hai. Chẳng biết sao Thời Dẫn vội vàng tránh đi, sững sờ tại chỗ giây lát rồi mới mất hồn mất vía vào phòng.
Thời Dẫn ngồi xuống giường, chân trần giẫm trên tấm thảm mềm. Cậu cúi đầu nhìn chân mình.
Mấy phút sau, hình như Thời Dẫn nghe được tiếng bước chân của ba cậu, nặng nề mà vững vàng, ngày một gần.
Ba Thời bước vào phòng nhìn bữa sáng trên tủ đầu giường, nhíu mày: “Con mấy tuổi rồi còn chơi trò bỏ cơm với mẹ con.”
“Không ạ.” Tiếng Thời Dẫn rất khàn, cổ họng như bị nghẹn, giọng nói như thể phải mất rất nhiều sức mới phát ra tiếng được.
Ba Thời tới trước mặt cậu, vỗ vỗ mái đầu xù của cậu, sau đó mới chìa tay trả điện thoại lại cho cậu.
“Dụ Duy Giang có chuyện muốn nói với con.”
Thời Dẫn chậm chạp nhận điện thoại, nhìn màn hình hồi lâu không động. Cảm giác đau dạ dày hình như mạnh hơn. Ba Thời đã ra khỏi phòng, không biết có phải vì muốn cho cậu không gian giải quyết việc riêng không.
Thời Dẫn khởi động lại điện thoại. Cổ họng khô khốc. Cậu ho khan mấy tiếng, do dự thật lâu vẫn không bấm số Dụ Duy Giang, mãi tới khi Dụ Duy Giang tự gọi đến.
Thời Dẫn nhấn nghe, điện thoại áp bên tai chẳng nói gì.
“Alo?”
Thời Dẫn ậm ừ một tiếng, siết chặt điện thoại.
“Thời Dẫn.” Tiếng Dụ Duy Giang có vẻ trầm hơn bình thường. Thời Dẫn thầm nghĩ liệu có phải cả đêm anh chưa ngủ không. Cậu còn nghĩ có phải Dụ Duy Giang đã giao hẹn gì với ba cậu rồi không, loại giao hẹn có thể sẽ khiến cậu giận ấy.
“Em ổn không? Có sợ không?” Dụ Duy Giang hỏi cậu, “Anh không ngờ sẽ thế này, hơi gấp.”
Thời Dẫn lặng im, cắn chặt môi.
“Thời Dẫn, chúng ta công khai nhé, được không?”
Chân Thời Dẫn giẫm trên thảm, gót chân bỗng nhón lên, mũi chân đẩy về phía trước, tấm thảm bằng phẳng bị đẩy nhăn.
“Anh nhận được đồng ý của ba* em rồi.”
*Gốc là phụ thân.
Dụ Duy Giang dùng từ “phụ thân” khiến cuộc trò chuyện trở nên trịnh trọng.
“Được không?” Dụ Duy Giang hỏi lại một lần nữa, “Sao em không nói gì?”
Đầu óc Thời Dẫn đã ngừng vận hành. Cậu đáp lại bằng bản năng: “Được.”
Dụ Duy Giang cũng ừ một tiếng.
Gót chân Thời Dẫn lại hạ xuống, cả bàn chân nhẹ nhàng thả trên tấm thảm mềm.
Vành mắt cậu bắt đầu xót. Trái tim thay đổi lên xuống từ sáng tới giờ đã có dấu hiệu hoại tử, mãi tới khi Dụ Duy Giang oán trách mách rằng ba Thời Dẫn tạm thời không cho anh gặp cậu, cậu mới kéo khóe miệng lên bật cười. Nước mắt rưng rưng.