Edit + Beta: Chan + Yan
Quy mô đêm từ thiện lần này thuộc top đầu. Rất hoành tráng và mọi thứ đều tiến hành rất trật tự, đâu ra đó. Lúc ra khỏi xe, Thời Dẫn bị ánh đèn flash lóe lên làm chói mắt. Cánh phóng viên đã nhốn nháo vây đầy quanh cửa tòa nhà Áo Văn. Nhưng vì có hai hàng bảo vệ duy trì trật tự nên phóng viên không thể tiếp cận khách mời.
Thời Dẫn chưa từng trải qua cảnh tượng này nên cứ bám sát sau ba cậu vào trong.
Trong hội trường cũng có phóng viên, nhưng có vẻ phải có giấy tờ đặc biệt mới có thể vào trong quay chụp, lấy tin tức. Thời Dẫn thấy trên cổ họ đều đeo loại thẻ giống nhau.
Vừa vào trong chưa được bao lâu, ba Thời Dẫn đã được một người nam mặc suit đi giày da đến mời tới chỗ ba Dụ Duy Giang gặp gỡ. Vậy là Thời Dẫn bị bỏ lại một bên.
Ban đầu có rất nhiều phóng viên vây quanh cậu chụp ảnh đặt câu hỏi. Thái độ của bọn họ không quá vồ vập, người này hỏi xong mới đến người khác, không dồn dập vào một lúc. Nhưng mật độ quá dày, Thời Dẫn căn bản không có thời gian suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa, ánh đèn flash thật sự làm cậu đau mắt.
Ngay lúc Thời Dẫn sắp không kiểm soát được biểu cảm sắp nhíu mày thì cánh phóng viên bỗng bỏ qua cậu, ào ào chạy ra cửa như ong vỡ tổ.
Thời Dẫn ngẩng lên. Cậu thấy Dụ Duy Giang bước vào hội trường trong ánh mắt của biết bao người. Anh mặc một bộ suit đen kiểu dáng trang trọng, vóc dáng cao lớn, đứng thẳng tắp giữa đám đông.
Dụ Duy Giang đáp lại mấy vấn đề một cách đơn giản và thoải mái, dường như đã quen với quy trình của những sự kiện lớn thế này. Anh ngẩng lên, quét tìm một vòng. Tầm mắt dừng lại trên người Thời Dẫn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Sau đó, Thời Dẫn thấy Dụ Duy Giang bước về phía mình một cách vững vàng, theo sau là rất nhiều phóng viên.
Cùng đi về phía Thời Dẫn giống Dụ Duy Giang còn có ba Thời Dẫn và ba Dụ Duy Giang. Hai người họ đến trước Dụ Duy Giang một bước. Thời Dẫn cúi người, lễ phép chào ba Dụ một tiếng: “Chú.”
Ba Dụ sửa lại: “Dụ Duy Giang hơn tuổi cháu nhiều, cháu phải gọi là bác.”
Thời Dẫn sửa ngay: “Bác.”
Cậu hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn Dụ Duy Giang đã đến, rồi mau chóng dời mắt đi.
“Các vị, chụp một tấm nhé.” Giọng phóng viên mơ hồ truyền tới tai mọi người.
Dụ Duy Giang giơ tay định kéo Thời Dẫn đến bên cạnh.
Thời Dẫn vẫn tâm thần không yên, không nghe rõ phóng viên nói gì. Cậu thấy Dụ Duy Giang chìa tay tới, tưởng là anh muốn bắt tay mình nên mới ngu ngu chìa tay ra bắt tay anh, còn lắc lắc rồi nở nụ cười lúng túng, khách sáo với anh.
Mọi người đều phì cười, ngay cả Dụ Duy Giang cũng không nhịn được nhìn cậu cười.
Tai Thời Dẫn đỏ lên, vội thả tay, hoảng hốt nhìn sang Dụ Duy Giang: “Sao, sao vậy?”
“Sao em căng thẳng thế?” Dụ Duy Giang thầm thì với Thời Dẫn ngay trước mặt rất nhiều người.
Thời Dẫn còn chưa kịp nói gì đã bị ba Thời trợn trắng mắt kéo về phía mình.
“Chụp một tấm nhé, mọi người xin hãy giữ nụ cười.” Phóng viên nói to.
Hai nhân vật chính của sự kiện chia ra ai đứng cạnh ba người ấy. Một người gượng gạo nặn ra một nụ cười không được đẹp lắm. Một người thì khóe miệng nằm ngang, chẳng thấy có chút ý cười nào.
Khoảng cách của hai người rất xa, chỉ nhìn biểu cảm thì không thấy một chút dấu vết yêu đương nào, cứ như bị ai ép duyên không bằng.
Biểu hiện tiếp theo của Dụ Duy Giang càng thêm minh chứng việc anh chẳng có chút tình cảm nào với cậu người yêu công khai này. Phóng viên mưu đồ bắt được một vài hành vi thân mật của đôi này, ai ngờ nhận ra bọn họ hoàn toàn không hề giao lưu.
Rất nhiều quan chức có tiếng chào Dụ Duy Giang. Dụ Duy Giang bận xã giao, không có cơ hội nói chuyện với Thời Dẫn, Đến khi anh tiếp hết mọi người thì Thời Dẫn đã mất dạng rồi.
Tầng cao nhất tòa nhà Áo Văn Bắc thành, trong phòng nghỉ của khách VIP cao cấp, Thời Dẫn đang nghiêm túc chịu nỗi hoảng hốt không rõ ràng.
Ba Dụ Duy Giang ngồi đối diện với Thời Dẫn, thong thả pha một ấm trà. Ông rót cho Thời Dẫn một chén, tay giơ đến trước mặt cậu.
“Uống rượu nãy rồi giờ uống trà, giải rượu.”
Thời Dẫn vội nhận lấy: “Cảm ơn bác ạ.”
Thời Dẫn cúi đầu nhấp một ngụm, ôm chén trà trong tay. Cậu ngước lên nhìn ba Dụ, sau đó vội rời mắt đi ngay, chuyển hướng xuống mặt đất.
“Cháu căng thẳng lắm à?” Ba Dụ hỏi.
Thời Dẫn thật thà gật đầu.
“Cháu nghĩ bác gặp riêng cháu vì chuyện gì?”
Thời Dẫn lắc đầu: “Cháu không biết.”
“Đoán thử xem.”
Thời Dẫn ngẩng lên nhìn ông. Cái chén trong tay bị siết rất chặt: “Chắc là không phải bảo cháu và thầy Dụ phủi sạch quan hệ đâu nhỉ?”
Ba Dụ không cho ý kiến.
“Thưa bác, cháu đoán không được thật. Bác cứ nói đi ạ.”
“Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm.” Ba Dụ nâng chén trà lên nhấp một ngụm, “Chỉ là mong cháu có thể khuyên Dụ Duy Giang rời khỏi showbiz sớm một chút. Tuy hợp đồng của nó còn hai năm nữa mới hết hạn nhưng bác mong nó có thể về sớm hơn.”
Thời Dẫn không có lập trường để tùy tiện phê phán suy nghĩ của ba Dụ. Nhưng cậu gấp lắm, mặt lộ rõ sốt ruột, lòng nghĩ gì là nói ra ngay: “Bác, bác có thể để Dụ Duy Giang tiếp tục đóng phim không?”
Ba Dụ ngẩng lên nhìn cậu: “Bác bảo cháu khuyên nó chứ không bảo cháu tới khuyên bác.”
Thời Dẫn mím môi, vùng mày nhăn tít.
Ba Dụ nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống: “Nói thử nguyên nhân xem.”
Thời Dẫn nghĩ ngợi giây lát, nói một cách chân thành mà cũng rất thẳng thắn: “Bởi vì anh ấy bảo anh ấy thích đóng phim. Đóng phim khiến anh ấy vui. Cháu thấy anh ấy lúc nào cũng không vui, muốn anh ấy có thể làm việc mình thích.”
“Không nhiều người có thể làm mãi việc mình thích.” Ba Dụ nhìn Thời Dẫn bằng vẻ mặt không đổi, “Thời Dẫn, bác cảm thấy cháu cũng rất ngây thơ.”
Chữ “cũng” này có lẽ còn bao gồm cả Dụ Duy Giang.
Đánh giá của ba Dụ Duy Giang về Thời Dẫn làm Thời Dẫn thấy lúng túng. Tai Thời Dẫn nong nóng. Vì cậu thấy ba Dụ Duy Giang nói đúng.
Nhưng cậu vẫn thấy lời ba Dụ nói có phần bất công: “Có thể là cháu rất ngây thơ nhưng Dụ Duy Giang thì không. Anh ấy biết mình muốn gì, cũng biết mình nhất định phải làm gì. Anh ấy là một người rất lý trí.” Thời Dẫn nhìn ba Dụ một cái, nhỏ giọng lầu bầu: “Trẻ con không khóc không la luôn không có kẹo.”
Ba Dụ cười: “Cháu bảo gì?”
Thời Dẫn nhéo ngón tay mình, lí nhí: “Cháu đang so sánh thôi.”
Ba Dụ đứng dậy tới cạnh cửa sổ sát đất, chắp tay sau lưng, mắt dõi ra ngoài.
“Nó từng nói với cháu nó rất thích đóng phim à?” Ba Dụ hỏi Thời Dẫn.
Thời Dẫn đáp lại theo đúng thực tế: “Thật ra là chưa từng nói rõ.”
Dụ Duy Giang không chỉ chưa từng nói rõ là “thích” mà còn thừa nhận anh không phải quá yêu thích nghiệp diễn này. Thứ anh tận hưởng là cảm giác trải nghiệm khác nhau mà nghề diễn mang tới. Nhưng mặc kệ là có thích nhiều hay không thì ít nhất đóng phim cũng khiến Dụ Duy Giang vui vẻ. Thời Dẫn chưa từng đi sâu vào vấn đề này với Dụ Duy Giang nhưng Thời Dẫn cảm giác mình có thể hiểu được ý nghĩa của đóng phim đối với Dụ Duy Giang.
Dụ Duy Giang sống qua nhiều vai diễn, cũng chào tạm biệt rất nhiều nhân vật. Qua đóng phim, anh trải nghiệm được cuộc sống của người khác, cảm nhận niềm vui, nỗi buồn của họ, lấy đó thể hiện mình, bày tỏ mình.
Anh không quan tâm hoa tươi và tiếng vỗ tay, không tận hưởng cảm giác được người chú ý, anh chỉ cảm nhận bản thân thật sự.
Thời Dẫn nhớ rõ Dụ Duy Giang bảo anh phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người, rất nhiều việc.
Anh của trước kia không được tự do, cũng phải là chính anh.
“Bác, bác xem thầy Dụ đóng phim chưa?”
Ba Dụ im lặng hồi lâu mới trả lời: “Bình thường bác bận nhiều việc không thường xem ti vi.”
“… Vậy ạ.” Thời Dẫn bỗng cảm thấy thật khó chịu.
Việc Dụ Duy Giang kiên trì suốt ba năm, chưa từng được ba mẹ quan tâm. Không phải họ không tôn trọng Dụ Duy Giang mà căn bản không xem kiên trì của Dụ Duy Giang ra gì.
“Bác… Có thời gian có thể xem thử xem. Anh ấy diễn tốt lắm.” Thời Dẫn đề nghị một cách khéo léo.
“Có thời gian lại nói.” Ba Dụ quay lại, “Cháu vừa hỏi có thể cho nó tiếp tục đóng phim không, cũng không phải không được.”
Mắt Thời Dẫn sáng lên: “Thật ạ?”
“Bác chưa bao giờ phản đối nó theo đuổi điều nó thích. Nhưng nó là Dụ Duy Giang, là đứa con duy nhất của bác, trọng trách trên người nó không phải nói bỏ là bỏ được.” Ba Dụ nhìn thẳng Thời Dẫn, biểu cảm nghiêm túc, “Cháu muốn cho nó tiếp tục nghề diễn. Vậy cháu có nghĩ có lẽ cháu có thể giúp nó không?”
Thời Dẫn sửng sốt: “Cháu?”
“Hưng Dụ có thể giao cho cháu.” Ba Dụ nói ngắn gọn.
Thời Dẫn kinh ngạc vô cùng, còn tưởng mình nghe nhầm: “Sao ạ?!”
“Quan trọng là vị trí của Dụ Duy Giang trong lòng cháu nặng đến đâu.” Trông ba Dụ rất nghiêm túc, “Cháu còn trẻ, cũng rất thông minh, sau này có thể thay nó tiếp nhận sản nghiệp nhà Dụ.”
“Tuy rằng nói thế này không hợp lý lắm nhưng quan hệ của cháu và Dụ Duy Giang cùng gần như hôn nhân thương mại.”
Thời Dẫn bối rối đến mức triệt để luôn.
Ánh mắt ba Dụ nhìn cậu có vẻ sắc bén: “Nếu không cháu nghĩ sao bác có thể thản nhiên chấp nhận quan hệ của cháu và Dụ Duy Giang như thế?”
Thời Dẫn vẫn còn tâm trạng nói đùa: “Ra là bác không thích cháu.”
Ba Dụ nhìn cậu, ý cười trong mắt: “Đến giờ thì vẫn còn ổn.”
““Hôn nhân thương mại” à…” Thời Dẫn lẩm bẩm. Dùng bốn chữ này để nói về bọn cậu cứ cảm thấy sao sao đó, “Bác, có phải lúc nãy bác nói gì đó với ba cháu không?”
“Nói chuyện lợi ích kinh tế và giá trị thương mại nếu hai nhà hợp tác thôi.”
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Chắc là tới tìm cháu đấy.” Ba Dụ nhìn Thời Dẫn, “Đi đi.”
“Bác Dụ, lúc nãy bác nói thật ạ?”
Ba Dụ chớp mắt chậm rãi: “Đương nhiên.”
“Cháu biết rồi.” Thời Dẫn cúi đầu với ông, “Cháu đi trước, tạm biệt bác.”
Dụ Duy Giang mở cửa vào, sắc mặt khó coi. Anh nhìn Thời Dẫn, rồi lại nhìn ba mình.
Dụ Duy Giang ra khỏi phòng nghỉ. Thời Dẫn đi theo sau anh. Giữa hai người vẫn giữ một khoảng cách.
“Ba anh tìm em làm gì?”
“Nói chuyện bình thường thôi.”
Dụ Duy Giang dừng bước, quay lại nhìn Thời Dẫn. Biểu cảm rõ ràng rất không vui: “Anh tìm em mãi.”
Lúc Dụ Duy Giang tới tầng thượng tìm Thời Dẫn, có một phóng viên bám đuôi anh. Người phóng viên này muốn moi được một tin nóng bí mật nên cứ thế bám theo Dụ Duy Giang đến đây.
Anh ta thấy Dụ Duy Giang đẩy cửa vào phòng nghỉ VIP, hai phút sau ra khỏi phòng, theo sau còn có cậu người yêu mới công khai.
Trong lúc hai người ra ngoài, anh phóng viên nhanh nhẹn núp vào góc cầu thang dẫn xuống tầng dưới.
Góc này có thể thấy rõ mọi hành động của Dụ Duy Giang và cậu thanh niên kia.
Hành lang dài và sâu. Vách tường dọc lối đi treo đầy những bức tranh sơn dầu đẹp đẽ. Sàn nơi tiếp giáp giữa hai hành lang đặt những chiếc bình hoa được chế tác tinh xảo. Hai người đang đứng trước một cái. Mặt tường trên đầu họ treo bức tranh mô phỏng “Đồng cỏ” của Monet.
Bấy giờ anh phóng viên mới quan sát kĩ càng cậu thanh niên tên “Thời Dẫn.”
Đó là một anh chàng điển trai, môi hồng răng trắng. Tuy mặc trang phục trang trọng, dáng người cũng không thấp nhưng trông có vẻ non trẻ hơn Dụ Duy Giang rất nhiều. Tóc cậu rất ngắn, màu hơi nhạt, lúc nhìn Dụ Duy Giang phải hơi ngẩng lên.
Đối với cặp đôi công khai quan hệ mà vẫn giữ nguyên khoảng cách không xa không gần này, anh phóng viên cũng chán hết muốn rình mò. Anh ta thở dài, mất hứng thả máy xuống.
Ngay lúc anh ta bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của mối quan hệ này thì anh ta chợt thấy Dụ Duy Giang kéo anh chàng điển trai bên cạnh đến gần, cúi đầu nhìn cậu đôi giây, sau đó hôn lên môi cậu.
Ban đầu Thời Dẫn tưởng Dụ Duy Giang chỉ muốn chạm môi cậu thôi. Ngờ đâu sau đó, Dụ Duy Giang bắt đầu ngang ngược mở miệng cậu, l**m đầu lưỡi cậu, cắn môi cậu, vội vã trao cậu nụ hôn sâu.
Hai người không gặp nhau nhiều ngày rồi. Vừa rồi trong hội trường họ đã phải kiềm chế, nhất là Dụ Duy Giang. Anh nắm tay Thời Dẫn đẩy cậu vào tường. Đầu Thời Dẫn nhẹ nhàng dựa vào khung tranh sơn dầu.
Dụ Duy Giang vừa hôn cậu, vừa giơ tay bảo vệ sau gáy cậu.
Thời Dẫn đẩy nhẹ anh ta, hơi thở khi nói chuyện có phần nặng nhọc: “Hình như em thấy có phóng viên.”
“Anh biết.” Dụ Duy Giang nhìn đôi môi hồng của cậu.
“Dụ Duy Giang.” Thời Dẫn gọi tên anh, l**m môi một cái.
“Ơi.” Dụ Duy Giang đáp.
“Em đang nghĩ thi tiếp lên thạc sĩ. Anh thấy thế nào?”
“Ngành gì?”
“Ừm… Kinh tế gì đó.”
“Em muốn thi thì thi.” Dụ Duy Giang không hỏi nhiều.
Hai người lại hôn thêm lúc nữa, hẹn l*m t*nh đêm nay xong mới bước tới thang máy. Thang máy ở ngay cạnh cầu thang.
“Bạn phóng viên chụp lén bên kia, phiền qua đây một chút.” Tiếng Dụ Duy Giang làm anh phóng viên chuẩn bị đi xuống sửng sốt.
Phóng viên cầm theo máy ảnh, chậm chạp leo lên từ giữa cầu thang.
“Anh Dụ.” Phóng viên cười gượng.
Dụ Duy Giang sửa sang cổ áo cho Thời Dẫn, chỉnh lại tóc cho cậu một chút rồi đứng cạnh cậu.
“Nhờ bạn chụp cho chúng tôi một tấm.” Dụ Duy Giang nói với phóng viên.
“Hả?” Phóng viên sửng sốt, “Chụp ảnh?”
Dụ Duy Giang ừ, song bổ sung thêm: “Ảnh hai người.”
Anh ôm vai Thời Dẫn, Thời Dẫn ngơ ngác nhìn anh.
Dụ Duy Giang quay sang cậu: “Lúc nãy không chụp được thì giờ bổ sung.”
“Làm phiền bạn.” Dụ Duy Giang lần thứ hai quay về phía anh chàng phóng viên. Thời Dẫn mím môi, nhìn vào máy ảnh, ánh mắt hơi rạng ngời.
Phóng viên giơ máy ảnh hướng về hai thanh niên ăn mặc sang trọng, bảo: “Hai vị xin giữ nguyên nụ cười.”
Thời Dẫn mất tự nhiên cong khóe miệng, cười không được đẹp lắm nhưng vẻ mặt đáng yêu, trong lòng thật vui vẻ.
Dụ Duy Giang ôm vai Thời Dẫn, mỉm cười, cười rất đẹp, trong lòng cũng vui vẻ hệt như Thời Dẫn.
Máy ảnh lưu lại thời gian, cũng lưu lại nụ cười của họ.
_____
Ơn giời, xong rồi Còn 2 ngoại truyện tui sẽ đăng sau. Ngoại truyện 1 có cảnh 18+, cảnh báo độ tuổi rồi nha. Ngoại truyện 2 về CP phụ Thời Tri Liên và Nguyên Dập.