Edit + Beta: Chan + Yan
Vào ngày sinh nhật tuổi ba mươi của mình, Nguyên Dập gặp lại Thời Tri Liên. Y và Thời Tri Liên đã hơn hai tháng không gặp nhau kể từ lần cuối trước đồn công an.
Nguyên Dập cho rằng mình sẽ không gặp lại Thời Tri Liên nữa. Dù sao lần trước chào nhau đàng hoàng, còn có chút gì đó rất quyết tuyệt.
Nhưng Nguyên Dập biết không thể nào cả đời không qua lại được. Y là đạo diễn kiêm biên kịch, Thời Tri Liên là nhà đầu tư một chương trình giải trí do y chịu trách nhiệm và hắn còn có quan hệ làm ăn với đài truyền hình.
Phòng làm việc của Nguyên Dập ở tầng dưới. Lúc thang máy mở ra, Thời Tri Liên và nhà sản xuất đang đứng bên trong. Hai người họ vừa từ tầng trên đi xuống, bên cạnh Thời Tri Liên còn có trợ lý của hắn.
Nguyên Dập ngây ra một chút, vô thức muốn đi. Mất hai giây phản ứng mới mỉm cười: “Thầy Lý.” Y chuyển hướng nhìn sang Thời Tri Liên, lịch sự, khách khí mà gọi một tiếng “chủ tịch Thời”, sau đó bước vào thang máy.
Có người đứng sau Nguyên Dập cũng vào cùng. Đó là đồng nghiệp của y – Phương Mậu Hưng. Phương Mậu Hưng là MC của một chương trình talk show, không có liên hệ gì với Thời Tri Liên nên không biết hắn. Anh ta chào hỏi nhà sản xuất một câu rồi lịch sự gật nhẹ đầu với Thời Tri Liên.
Thang máy bỗng trở nên có vẻ chật trội. Nguyên Dập có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne tỏa ra từ người Thời Tri Liên. Nguyên Dập đã quá quen với mùi này. Thời Tri Liên ngủ lại nhà y hai đêm, cả hai lần đều lưu lại mùi này trên gối.
“Nay Tiểu Nguyên đẹp trai đấy.” Nhà sản xuất cười bảo, “không đeo kính trông có sức sống hơn nhiều.”
Nguyên Dập thầm nghĩ, nay tôi sinh nhật ba mươi tuổi, lẽ nào tôi lại không đẹp trai lên chút. Y cười: ” Vậy à, vậy sau này tôi phải ít đeo kính hơn mới được.”
Nhà sản xuất nói chuyện với Nguyên Dập mấy câu, chẳng mấy mà thang máy đã tới tầng một.
Nguyên Dập tới nhà ăn công ty. Phương Mậu Hưng đi cùng y. Hai người chào nhà sản xuất và Thời Tri Liên.
Từ đầu đến cuối Thời Tri Liên chẳng nói lấy một câu. Nguyên Dập không dám nhìn thẳng hắn, mà y đoán Thời Tri Liên cũng chẳng nhìn y làm gì.
Nguyên Dập bê khay cơm tìm chỗ ngồi. Phương Mậu Hưng ngồi xuống đối diện y.
“Sinh nhật hôm nay định thế nào?” Phương Mậu Hưng hỏi y, “Có hẹn rồi?”
“Không có.”
Phương Mậu Hưng cười: “Cậu mặc đẹp thế này tớ còn tưởng cậu có hẹn rồi cơ đấy.”
“Sinh nhật không được mặc đẹp à? Tâm trạng cũng tốt.”
Phương Mậu Hưng gật đầu: “Tối nay tớ đón sinh nhật với cậu.”
Dù sao cũng không có hẹn, Nguyên Dập gật đầu: “Được.”
Thật ra xét theo kiểu quê Nguyên Dập thì năm nay y phải ba mốt tuổi rồi. Thế hệ trước thích thêm một tuổi gọi là tuổi mụ. Nhưng Nguyên Dập không thích, y thích tuổi dương. Tuổi dương của y là ba mươi tuổi.
Phương Mậu Hưng là đồng nghiệp của Nguyên Dập, cũng là người yêu cũ của y. Hai người họ là bạn đại học, từng quen nhau một khoảng thời gian thời còn học chung. Tốt nghiệp được hơn một năm thì chia tay.
Lúc còn chưa chia tay, năm nào Nguyên Dập cũng đón sinh nhật cùng Phương Mậu Hưng. Quê y cách xa thành phố này, ba mẹ không bên cạnh. Sau chia tay thì y đón sinh nhật một mình. Y có nhiều bạn bè ở đây nhưng y không thích rình rang. Rất ít người biết sinh nhật y. Năm nào y cũng một mình đi ăn, gọi mấy món ngon, uống dăm ly rượu xịn, tự chiêu đãi bản thân thật tốt.
Chỉ là hai năm nay đều là Phương Mậu Hưng cùng y qua sinh nhật. Cũng không phải vì y có ý muốn tiếp tục tiền duyên cùng Phương Mậu Hưng, hai người chia tay cũng đến năm sáu năm rồi, chút cảm tình năm đó sớm đã bị thời gian bào mòn hết thảy. Ba năm sau chia tay, hai người chưa từng gặp lại. Mãi tới khi Nguyên Dập chuyển tới công ty hiện tại, họ mới gặp lại nhau.
Bây giờ y xem Phương Mậu Hưng như một người bạn.
Phương Mậu Hưng ăn một miếng, hỏi: “Người vừa nãy trong thang máy là ai thế? Người cạnh thầy Lý ấy.”
“Nhà đầu tư.”
“Tớ còn tưởng minh tinh nào mới ra mắt cơ đấy.”
Nguyên Dập cười cười, không nói.
Kĩ năng bếp núc của Phương Mậu Hưng rất được. Đấy cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Nguyên Dập sẵn lòng đón sinh nhật cùng anh ta. Nguyên Dập không thích nấu cơm, thích ăn sẵn, hơn nữa miệng còn kén ăn.
Một năm cũng chỉ có một lần, bình thường Nguyên Dập không bao giờ chiếm lợi của Phương Mậu Hưng.
Cơm nước xong, Phương Mậu Hưng mang mì trường thọ tới.
“Cảm ơn thầy Phương.” Nguyên Dập cười, “Trình độ nấu nướng của cậu thế này, sau thất nghiệp làm đầu bếp được đó.”
Phương Mậu Hưng ngồi xuống, cũng cười: “Cậu có thể mong muốn gì tốt hơn được không?”
Phương Mậu Hưng lái xe tới, không uống rượu. Anh ta cầm ly nước ép, nâng ly: “Chúc mừng sinh nhật, mãi mãi tự tại.”
Nguyên Dập cụng ly với anh ta, nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Mỳ thế nào?”
“Kĩ năng nấu nướng của cậu không cần tớ phải bình luận, đẳng cấp đầu bếp Michelin.”
Phương Mậu Hưng uống ngụm nước ép, cười thành tiếng: “Đừng tâng bốc tớ thế.”
“Nguyên Dập.”
“Hử?” Nguyên Dập ngẩng đầu, phát hiện biểu cảm Phương Mậu Hưng bỗng hoá nghiêm túc.
“Qua hôm nay cậu ba mươi rồi, còn hai tháng nữa tới cũng ba mươi.”
Nguyên Dập cười: “Ba mươi thì sao? Cậu vẫn còn lo lắng tuổi tác à?”
“Không phải,” Phương Mậu Hưng nhìn vào mắt y, “Nguyên Dập, cậu bằng lòng tiếp tục với tớ không?”
Thật ra Phương Mậu Hưng đã muốn hỏi câu này từ lâu rồi, cứ mãi không nói ra miệng là bởi y cảm thấy mình không có tư cách nói ra câu ấy, cũng sợ hỏi rồi lại nhận lại đáp án giống năm ấy.
Lúc Nguyên Dập chuyển đến đài truyền hình, Phương Mậu Hưng đã có ý muốn quay lại với y. Suy nghĩ này chưa từng thôi kể từ khi hai người chia tay tới nay… Anh ta vẫn không buông bỏ được Nguyên Dập.
Chỉ là thời gian ấy người đã đủ chín chắn, không còn l* m*ng như năm xưa. Anh ta biết mặt dày theo đuổi là không thể, vả lại cũng không muốn gây thêm phiền cho y.
Nhưng mấy năm nay Nguyên Dập vẫn chưa yêu đương với ai. Ba mươi tuổi, bảo trẻ cũng không còn trẻ nữa. Từ sau khi chia tay Nguyên Dập, Phương Mậu Hưng chưa từng tìm người khác. Anh ta không biết Nguyên Dập nghĩ thế nào nhưng anh ta thật sự không muốn lại sai lầm thêm nữa. Anh ta vẫn muốn cố gắng thêm một lần vì bản thân.
Phương Mậu Hưng vẫn muốn ở bên Nguyên Dập.
“Không được.” Nguyên Dập không cần phải suy nghĩ quá lâu.
Đáp án này đúng như trong dự đoán của Phương Mậu Hưng. Anh ta cười cười. Nụ cười mang đôi phần bất đắc dĩ, “Cậu suy nghĩ thêm xem?”
“Không cần phải nghĩ thêm đâu.” Nguyên Dập bảo, “Thầy Phương, chuyện của hai ta đã qua rồi.”
Phương Mậu Hưng lặng đi mấy giây, ánh mắt hạ xuống, mỉm cười: “Ừ.” Anh ta đứng dậy: “Tớ vào nhà vệ sinh chút.”
“Đi đi.”
Bát mì trường thọ đã bắt đầu trương. Mùi vị không còn ngon như lúc mới lấy ra khỏi bếp nữa. Nguyên Dập vừa ăn hơi nhiều nên giờ không còn khẩu vị. Y chậm rãi từ tốn húp mì.
Y và Phương Mậu Hưng yêu nhau hồi năm hai đại học. Hai người là bạn cùng lớp, cùng phòng luôn. Yêu nhau hơn bốn năm, tốt nghiệp được hơn năm thì chia tay.
Hai người học chuyên ngành Phát thanh – Truyền hình. Phương Mậu Hưng có ngoại hình, có tài ăn nói, lại là dân gốc Bắc thành, nhà cũng có quan hệ nên vừa tốt nghiệp đã vào làm MC tại đài truyền hình.
Trong thời gian hai người qua lại những năm đại học, ba mẹ không hề hay biết. Quan hệ của họ chỉ bị phát hiện sau khi tốt nghiệp. Phía ba mẹ Phương Mậu Hưng làm ầm lên rất nhiều lần, làm đến nỗi Nguyên Dập mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Phương Mậu Hưng là MC đài truyền hình. Mặc dù không nổi tiếng như các minh tinh nhưng xét cho cùng vẫn là người của công chúng. Công việc của anh ta nhạy cảm và cần mặt mũi như vậy nên đương nhiên người lớn trong nhà phải phản đối anh ta qua lại với Nguyên Dập rồi.
Giằng co với ba mẹ phải đến hơn một năm trời, hết lần này đến lần khác, mãi chẳng xong. Có lẽ Phương Mậu Hưng cũng mệt rồi nên y mới đưa ra đề nghị “tách ra một thời gian” với Nguyên Dập. Anh ta không nói thẳng là chia tay nhưng từ lần đó anh ta và Nguyên Dập đã thật sự chia lìa đôi ngả.
Nguyên Dập hiểu sự bất lực của Phương Mậu Hưng khi phải kẹt giữa ba mẹ. Dù sao người nhà anh ta ở ngay bên, không như y, ba mẹ cách rất xa, y không phải nhận áp lực trực tiếp từ người lớn. Phương Mậu Hưng vừa tốt nghiệp được một năm, chưa đủ sự tự tin đứng ở phía đối lập với người nhà. Việc này rất bình thường. Nhưng đề xuất tách ra của anh ta thật sự khiến Nguyên Dập có phần thất vọng.
Nguyên Dập cũng rất mệt. Nhưng y chưa từng có ý muốn tách ra với Phương Mậu Hưng.
Có lẽ ý của Phương Mậu Hưng không phải là chia tay. Chỉ là kể từ giây phút anh ta nói ra câu ấy, Nguyên Dập bỗng không muốn tiếp tục nữa.
Y và Phương Mậu Hưng yêu nhau bốn năm, từng ầm ĩ, từng cãi cọ, từng chiến tranh lạnh, khi đỉnh điểm cuộc cãi vã không phải chưa từng nói lời chia tay. Nhưng những lần ấy không giống bây giờ.
Nếu như con người tôi làm bạn mệt mỏi, bạn có thể chọn vứt bỏ mối duyên này. Nhưng người khiến bạn mệt mỏi là người nhà bạn cơ mà.
“Chúng ta nên giải quyết vấn đề cùng nhau chứ không phải trốn tránh nó.”
Đây là lời Nguyên Dập với với Phương Mậu Hưng năm ấy.
Sau khi hai người chia tay, Phương Mậu Hưng vẫn thường tìm Nguyên Dập giải thích, muốn quay lại nhưng Nguyên Dập không đồng ý. Sau đó Nguyên Dập tới nơi khác thực tập, dừng chân tại một thành phố khác, mấy năm sau mới quay lại Bắc thành.
Trong nhà vệ sinh, Phương Mậu Hưng thấy một chiếc khuy tay áo trên giá để đồ bồn rửa tay, chất liệu bạc ta, trên mặt tô điểm kim cương đen.
Bình thường Nguyên Dập rất ít khi mặc sơ mi, loại sơ mi cần dùng khuy tay áo thì càng khỏi nói đến. Chiếc khuy tay áo này không giống thứ đồ nên xuất hiện trong ngôi nhà này.
Mì trường thọ của Nguyên Dập cuối cùng cũng sắp ăn xong rồi. Lúc Phương Mậu Hưng ra khỏi nhà vệ sinh, chuông rửa reo.
“Tớ mở cho.” Phương Mậu Hưng ra mở cửa, “Giờ này ai đến nhỉ, đến đón sinh nhật với cậu à?”
Phương Mậu Hưng mở cửa. Sững sờ. Người ngoài cửa là người đàn ông gặp hôm nay trong thang máy, là nhà đầu tư theo lời Nguyên Dập nói. Bên cạnh hắn còn có một người đàn ông khác, trong tay xách theo một hộp bánh sinh nhật.
Thật sự giống đến đón sinh nhật với Nguyên Dập.
Thời Tri Liên không lên tiếng, nhìn thoáng qua trong phòng.
Nguyên Dập hỏi “ai thế?”, đoạn đặt đũa xuống đứng dậy. Lúc y quay lại nhìn thấy người ngoài cửa, y khựng lại, đối diện với ánh mắt Thời Tri Liên.
Biểu cảm của Nguyên Dập sững sờ, ngây người giấy lát rồi đi tới.
“Chủ tịch Thời.”
Thời Tri Liên ừ.
Nguyên Dập nhìn thoáng qua chiếc bánh kem trong tay trợ lý, lòng nghĩ sao Thời Tri Liên biết nay sinh nhật mình. Y cảm thấy kinh ngạc với hiểu biết về Thời Tri Liên trước giờ, còn thấy hơi bối rối không biết làm sao. Nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ kiềm chế tự nhiên. Y cười: “Chủ tịch Thời tới đón sinh nhật với tôi à?”
Mặc dù lần trước chia tay kiểu “đời này không muốn qua lại” nhưng Nguyên Dập thức thời, biết không cần phải khiến quan hệ của mình và Thời Tri Liên trở nên căng thẳng như thế.
Y tội gì phải bọc kín quan hệ của mình và Thời Tri Liên trong một lớp “camr giacs đặc thù” giấu đầu hở đuôi như thế.
Cứ dứt khoát thoải mái coi những chuyện trước kia như chưa từng xảy ra đi. Y vẫn còn phải sinh tồn trong đài truyền hình mà.
Thời Tri Liên không nói gì, vẫn chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Nguyên Dập giới thiệu: “Đây là chủ tịch Thời. Đây là đồng nghiệp của tôi, Phương Mậu Hưng, thầy Phương.”
“Chào anh.” Phương Mậu Hưng chìa tay.
Trông Thời Tri Liên có vẻ không dễ gần nhưng hắn vẫn bắt tay với Phương Mậu Hưng một cách rất có giáo dưỡng.
Trợ lý đặt bánh và quà xuống bàn ăn rồi đi, chỉ còn lại ba người trên bàn ăn nhìn nhau.
“Ăn rồi à?” Thời Tri Liên nhìn cơm canh còn lại trên bàn.
Nguyên Dập “à” một tiếng: “Tám giờ rồi mà.”
Thời Tri Liên tưởng là Nguyên Dập trách hắn đến muộn nên bảo: “Tôi vừa họp xong.”
Một câu không đầu không cuối làm Nguyên Dập ngơ luôn. Y nhìn Thời Tri Liên cười gượng một tiếng: “Chắc mệt lắm, vất vả rồi.”
Thời Tri Liên không lên tiếng. Áo vest giày da, phong độ hiên ngang, quả thật giống vừa từ cuộc họp chạy tới thật.
Bầu không khí thật sự lúng túng. Nguyên Dập đứng lên bảo: “Tôi bóc bánh nhé?”
Thời Tri Liên gật đầu.
Thật ra Nguyên Dập không ăn nổi bánh kem nữa, hơn nữa y cũng không thích ăn đồ ngọt nên mới bảo Phương Mậu Hưng đừng đặt bánh.
Nhưng không thể không nể mặt chủ tịch Thời đc.
“Để tớ làm cho.” Phương Mậu Hưng bảo y ngồi xuống rồi mở gói lấy nến ra, “Cậu là nhân vật chính, cứ ngồi yên đấy là được.”
“Đừng cắm nến, một nùi tuổi rồi không muốn nghe hát mừng sinh nhật nữa đâu.” Nguyên Dập bảo.
Thời Tri Liên đang ngồi trước mặt y, y có thể tưởng tượng ra cảnh hát mừng sinh nhật sẽ quái dị đến nhường nào.
Phương Mậu Hưng cười không ngừng: “Thế thì cũng phải ước đi chứ.”
“Để ước.” Nguyên Dập nói rồi nhắm mắt lại, ước giàu thật giàu, sau đó mở mắt thổi nến.
“Cảm ơn bánh sinh nhật của chủ tịch Thời.” Nguyên Dập bảo.
“Đừng khách sáo.” Thời Tri Liên đáp lại.
Nguyên Dập cắt bánh sinh nhật thành mấy phần, đặt trong đĩa. Y ăn không nổi nữa nhưng cũng không muốn lãng phí.
“Để tôi mang sang hàng xóm.”
Nguyên Dập đưa bánh về đúng lúc thấy Phương Mậu Hưng ra.
“Về à?” Nguyên Dập bước tới hỏi.
“Ừ, cảm giác đực ra đấy lúng túng lắm, không ngồi nổi.”
Nguyên Dập cười: “Sao thế, nhà giàu ngồi trước mặt nên áp lực à?”
“Nguyên Dập, cậu có đối tượng rồi à?”
“Không.”
“Tớ tưởng là anh ta.”
Nguyên Dập cười cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Đấy là chủ tịch công ty đấy. Cậu nghĩ sẽ cùng tần sóng với mấy người chúng ta ư?”
“Vậy là tớ thật sự không có cơ hội à?”
“Thầy Phương à, tớ nói rồi, chuyện chúng ta đã qua rồi.”
Phương Mậu Hưng gật đầu: “Đã biết. Tớ đi nhé.”
“Gặp sau.”
Nguyên Dập vào nhà. Y nghe Thời Tri Liên bảo: “Cậu ta bảo về trước.”
“Biết. Vừa mới chào nhau ngoài cửa.”
Nguyên Dập ngồi xuống ăn bánh sinh nhật, hỏi Thời Tri Liên: “Anh ăn chưa chủ tịch Thời?”
“Chưa.”
Mặt Nguyên Dập lộ vẻ khó xử: “Hay tôi gọi đồ ăn ngoài cho anh nhé?”
“Tôi không ăn đồ gọi ngoài.”
Nguyên Dập bảo: “Cơm tôi làm không ăn dược đâu.”
Thời Tri Liên nhấc đĩa bánh sinh nhật trước mặt lên, cầm thìa xúc một miếng, bắt đầu ăn một cách nhã nhặn.
“Mấy món này đều là đồng nghiệp cậu làm à?” Thời Tri Liên hỏi.
“Hở?” Nguyên Dập còn đang bận nghĩ việc Thời Tri Liên vừa tan họp còn chưa ăn đã đến, lòng không được tự nhiên. Y đứng lên bảo: “Tôi nấu cho anh bát mì nhé.”
“Không cần, tôi ăn bánh là được.” Tầm mắt Thời Tri Liên thoáng qua hộp quà, “Không mở ra xem à?”
Nguyên Dập à một tiếng, vừa mở quà vừa hỏi Thời Tri Liên: “Sao chủ tihcj Thời biết hôm nay sinh nhật tôi?”
“Tôi xem căn cước của cậu.” Thời Tri Liên ngẩng lên, “Lần trước lúc chúng ta đi thuê phòng.”
Nguyên Dập cụp mắt, lòng bàn tay hơi nóng lên: “Trí nhớ của chủ tịch Thời tốt thật đấy, liếc qua đã nhớ được.”
Trong hộp là một chiếc đồng hồ đeo tay đắt đỏ, giá trị có thể ngang với một chiếc xe.
“Qúy giá quá,” Nguyên Dập thả đồng hồ lại, “Cảm ơn ý tốt của chủ tịch Thời, nhưng tôi không nhận đồng hồ này được.”
Có lẽ Thời Tri Liên đoán được y sẽ không nhận nên không nói gì.
“Không thích ăn bánh sinh nhật à?” Thời Tri Liên phát hiện Nguyên Dập ăn bánh rất chậm, chẳng khác nào gà con mổ thóc.
“Vừa nãy ăn hơi nhiều, giờ hơi căng bụng, không ăn nổi nữa.”
“Không ăn nổi thì đừng miễn cưỡng.”
Đeo kính áp tròng cả một ngày, Nguyên Dập thấy mắt bắt đầu khó chịu. Y đứng lên bảo: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Y bỏ kính áp tròng ra, vệ sinh rồi thả lại vào hộp đựng, đổi sang kính đen bình thường. Chợt Nguyên Dập thấy chiếc khuy tay áo trên bồn rửa mặt. Đó là của Thời Tri Liên.
Trông Thời Tri Liên có vẻ không giống người não cá vàng hay vứt đồ bừa bãi. Nhưng hắn đã quên đồ ở chỗ y hai lần rồi, lần khác là đồng hồ. Chiếc khuy tay áo này có lẽ rơi ở đây vào lần đầu tiên hắn đến, quá nhỏ nên lúc Nguyên Dập dọn chăn ga mới vô tình thấy nó kẹt trong khe giường.
Nguyên Dập ra khỏi nhà vệ sinh, y thấy Thời Tri Liên đã chuyển sang phòng khách, giờ đang ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Thời Tri Liên tiện tay lật mấy trang, song ngẩng lên nhìn Nguyên Dập một cái.
Thời Tri Liên chỉ ăn một miếng bánh nhỏ. Nguyên Dập thu dọn bát đũa. Y nghe Thời Tri Liên hỏi: “Cậu cũng thích cậu này à?”
Quyển tạp chí trong tay hắn là số đặc biệt có chân dung Dụ Duy Giang. Dù sao Nguyên Dập cũng là fan nhan sắc của ddg mà, đương nhiên cũng sẽ ủng hộ vài thứ như tạp chí này kia.
“Tôi là fan qua đường thôi, không tình sâu nghĩa nặng được như cháu trai ngoan của anh.” Nguyên Dập bỏ đĩa vào bồn, mở vòi nước.
Tiếng nước chảy vang lên một hồi, Nguyên Dập hơi thất thần, phía sau thoảng tới mùi nước hoa cologne, còn thoáng cả hơi ấm. Eo Nguyên Dập bị ai ôm.
Người Nguyên Dập cứng đờ. Thời Tri Liên chẳng cho y lấy một tẹo nhạc đệm nhẹ nhàng nào đã cắn d** tai y.
“Chủ tịch Thời,” Nguyên Dập hơi tránh về phía trước, bình tĩnh bảo: “Đừng như vậy.”
Y không hiểu nổi, tại sao Thời Tri Liên lúc nào cũng tự tin, tự cho mình là đúng đến vậy. Trước khi làm những việc này còn chẳng muốn thăm dò trước xem sao.
Thời Tri Liên không thả y ra nhưng cũng không có động tác tiến xa hơn. Nguyên Dập để mặc hắn ôm mình, lẳng lặng rửa bát.
Qủa thật, cho tới tận bây giờ Thời Tri Liên vẫn chưa tỏ bất kì ý muốn kết thúc mối quan hệ nào với Nguyên Dập. Giường cũng lên rồi thì dăm cử chỉ thân mật này có đáng gì.
Nguyên Dập đóng vòi, vẩy nước trên tay.
“Rửa xong rồi đấy à?” Thời Tri Liên kề tai y hỏi.
Nguyên Dập ừ một tiếng.
Thời Tri Liên nắm cằm Nguyên Dập xoay đầu y lại, môi áp tới hôn mạnh y.
Thời Tri Liên không uống rượu nhưng lại ngang ngược chẳng khác nào ma men.
Đầu lưỡi Nguyên Dập bị hắn m*t đau. Thật sự không thể nhẫn nại được nữa, y đẩy mạnh Thời Tri Liên ra, lạnh lùng gọi thẳng họ tên Thời Tri Liên: “Thời Tri Liên, anh điên rồi à? Hay say rồi? Không say tôi có nên báo công an anh quấy rối không hả?”
Nguyên Dập chống một tay trên bàn bếp, thờ dồn dập, hai má hây hây.
Biểu hiện của Nguyên Dập quá tự nhiên nên khiến phán đoán của Thời Tri Liên xuất hiện sai lầm. Hắn ở nước ngoài hai tháng nay, vừa mới về nước. Từ lần chia tay ở đồn công an hắn đã nghĩ đến trạng thái giữa mình và Nguyên Dập sẽ có thay đổi nhưng Nguyên Dập không có bất kì thay đổi nào…
Y biểu hiện rất tự nhiên nên tự nhiên Thời Tri Liên cũng muốn thân mật với y, giống như trước.
Nguyên Dập đẩy gọng kính lệch, bảo: “Là tôi phản ứng quá, xin lỗi. Qủa thật lúc trước không nói rõ ràng, hôm nay vừa đúng lúc giải quyết chuyện giữa chúng ta. Chủ tịch Thời, sau này đừng như này nữa.”
Thời Tri Liên hỏi: “Như nào?”
“Như bạn giường ấy.”
Đã rất lâu Nguyên Dập không yêu ai. Sau khi chia tay Phương Mậu Hưng, y có quen một người nhưng yêu đương chưa được hai tháng đã chia tay. Sau này vẫn cứ một mình như thế. Y chưa từng tìm bạn giường, Thời Tri Liên là người duy nhất.
Y và Thời Tri Liên biết nhau chưa tới hai tháng đã quan hệ.
Thời Tri Liên rất đẹp trai, lại có năng lực. Loại hơi thở ưu tú xuất chúng này không phải chỉ dùng tiền là có được. Thật ra khí chất Thời Tri Liên có phần tương tự ddg, chỉ là hắn không có cảm giác thanh cao như ddg. Hắn là kiểu mà Nguyên Dập thích, rất có thủ đoạn, cũng rất mê người.
Hôm ấy Nguyên Dập có rượu trong người, lý trí còn tỉnh nhưng bản năng sinh lý đã không chịu nổi mê hoặc của Thời Tri Liên. Dù sao anh chịu tôi cũng ưng nên không có gánh nặng tâm lý hay đạo đức nào.
Sau đó hai người lại phát sinh thêm mấy lần nữa, Nguyên Dập cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi như đáp ứng nhu cầu sinh lý.
Mãi cho tới khi y biết quan hệ của Thời Tri Liên và Lương Tử Hưng.
Tuy y không rõ quan hệ của Thời Tri Liên và Lương Tử Hưng là thế nào, người yêu hay bạn giường? Nhưng bất kể là loại quan hệ nào thì y cũng không muốn tiếp tục với Thời Tri Liên nữa. Đây là vấn đề nguyên tắc. Hơn nữa Thời Tri Liên giữ quan hệ với Lương Tử Hưng còn quan hệ không rõ ràng với y, điều này khiến y cảm thấy rất khó chịu.
Nguyên Dập lấy khuy tay áo của Thời Tri Liên từ túi, đưa cho hắn: “Của anh rơi này.”
Thời Tri Liên không nhận, hỏi một câu: “Không phải cậu nói cậu không giận ư?”
Nguyên Dập sửng sốt, không phản ứng kịp: “Sao cơ?”
“Lần trước ở đồn công an, cậu nói cậu không giận.”
Nguyên Dập cười: “Tôi không giận nhưng việc này với việc kết thúc quan hệ giữa chúng ta hình như không mâu thuẫn nhỉ?”
Thời Tri Liên hỏi thằng: “Nguyên Dập, cậu không muốn quan hệ với tôi hay là không qua được rào cản trong lòng?”
Nguyên Dập trước mặt Thời Tri Liên là quá dễ thấy. Y luôn bị Thời Tri Liên nhìn thấu tâm tư, nếu không đã không bị hắn nắm giữ mãi như thế. Nhưng y thật sự không muốn giải thích quá nhiều: “Chủ tịch Thời, lòng tôi không có rào cản nào cần vượt qua cả. Tôi chỉ không muốn làm với anh nữa. Mấy chuyện này chẳng phải là đôi bên đồng thuận ư? Bây giờ tôi không đồng ý, chúng ta hợp được tan được đi.”
“Được chứ.”
Nguyên Dập ừ một tiếng, sau trả khuy áo cho hắn, dịu giọng: “Đừng quên cầm đi. Sao lúc nào anh cũng quên nọ quên kia ở chỗ tôi thế? Lần sau quên tiền ấy…” Nghĩ tới sau này không có lần sau, Nguyên Dập lập tức dừng chủ đề lại.
Nói đến đây, Nguyên Dập đã định đưa tiễn Thời Tri Liên ra ngoài rồi nhưng trông Thời Tri Liên không giống vẻ muốn đi, vẫn ngồi trên sô pha.
“Chủ tịch Thời, cũng muộn rồi, anh còn việc gì không?” Nguyên Dập có ý đuổi khách.
“Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Nguyên Dập ngồi xuống sô pha, gật đầu: “Còn chuyện gì? Anh cứ nói.”
“Lương Tử Hưng chỉ là bạn giường,” Thời Tri Liên ngừng, bổ sung: “Cũ của tôi.”
Nguyên Dập nhìn hắn không nói.
Thời Tri Liên tiếp tục: “Tôi đã không chạm vào cậu ta từ lâu rồi, trước cả khi tôi phát sinh quan hệ với cậu. Có phải cậu cho rằng trong thời gian tôi và cậu lên giường tôi còn quan hệ với cậu ta?”
“Chuyện này không liên quan đến tôi. Muốn quan hệ với ai là tự do của chủ tịch Thời.”
“Bây giờ tôi muốn quan hệ với cậu.”
Hơi thở Nguyên Dập cứng lại, bị Thời Tri Liên kéo sang ấn vào lòng.
“Tôi biết trong lòng cậu không thoải mái.” Thời Tri Liên tháo kính của y xuống, nhẹ nhàng cọ sống mũi y, “Đừng tự so đo với mình. Cậu không phải người thứ ba. Lương Tử Hưng cũng không phải người tình của tôi.”
“Tôi không hề cảm thấy mình là người thứ ba.” Nguyên Dập nhíu mày, “Sao lúc nào anh cũng tự cho mình là đúng thế?”
“Vậy là cậu không tự so đo với mình?”
Nguyên Dập không lên tiếng.
Nguyên Dập không đeo kính đẹp trai hơn nhiều. Nhưng nếu so với Lương Tử Hưng đẹp kiểu mỹ nam thì không so được. Y là người trông bình thường nhất mà Thời Tri Liên quen.
Nhưng Thời Tri Liên sao mà chịu nói mấy lời nhảm nhí như vậy với y.
“Hai tháng nay tôi đều ở nước ngoài.” Thời Tri Liên sờ cằm Nguyên Dập, bảo.
Nguyên Dập ừ một tiếng, hai mắt mất tiêu cự nhìn dưới đất. Y bị Thời Tri Liên lấy mất kính nên tầm mắt rất mơ hồ.
“Ngồi lên chân tôi.” Thời Tri Liên lại bảo.
Nguyên Dập lấy lại kính trong tay Thời Tri Liên, giãy khỏi lòng hắn: “Chủ tịch Thời, chẳng phải mới nãy chúng ta đã nói rõ rồi ư? Hợp được tan được. Anh đừng như thế.”
“Kết thúc một mối quan hệ. Bây giờ tôi muốn bắt đầu một mối quan hệ mới. Tôi còn chưa làm gì, cậu căng thẳng cái gì?”
Nguyên Dập cười khẽ: “Anh còn nói được. Nói được khúc dạo đầu thành văn vẻ thanh thoát quá.”
“Em cho rằng đây là khúc dạo đầu?” Đẳng cấp của Thời Tri Liên rất cao, nếu không Nguyên Dập đã không thất thủ nhanh đến thế.
Thời Tri Liên kéo Nguyên Dập ngồi lên chân mình, khẽ khàng: “Tôi cho rằng đây là mập mờ.”
Thời Tri Liên giỏi đối nhân xử thế, còn có phần mưu mô. Nhưng đây là lần đầu dùng vào việc tình cảm. Những kẻ khác thì không cần, bọn họ sẽ tự bám đến.
“Mập mờ xong chẳng phải vẫn là lên giường à? Có gì khác nhau? Chủ tịch Thời, chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, được không? Anh muốn tìm bạn giường thì còn đầy người hơn tôi. Anh muốn thế nào mà chẳng có, anh gọi một tiếng là người ta đến ngay.”
Thời Tri Liên nhíu mày, giận tím mặt: “Nguyên Dập, cậu không hiểu tiếng người à?”
“Vậy anh không thể nói tiếng người được à?” Nguyên Dập cũng nóng theo, “Tôi đã bảo tôi không muốn như vậy với anh. Tôi muốn một mối quan hệ bình thường, muốn tình cảm ổn định. Anh không cho được thì đừng tới làm phiền tôi. Lúc trước là tôi ti tiện, tôi không nhịn được cám dỗ. Hôm nay anh muốn một lần nữa phải không? Được, tôi có thể thỏa mãn anh, qua hôm nay đừng ai để ý tới ai nữa.”
Nguyên Dập rất mệt mấy lời mơ hồ không rõ ý của Thời Tri Liên, chẳng khác nào Phương Mậu Hưng lúc trước bảo “tách nhau ra một thời gian”, mệt y như nhau.
Chia tay thì chia tay, hẹn ch*ch thì hẹn ch*ch, mập mập mờ mờ làm quái gì.
Nguyên Dập ngồi xuống bắt đầu c** th*t l*ng Thời Tri Liên.
Điện thoại Thời Tri Liên reo. Hắn phải vừa giữ tay Nguyên Dập lại vừa cầm điện thoại lên.
“Alo?” Thời Tri Liên giữ chặt tay Nguyên Dập, nhìn thẳng y.
Điện thoại truyền ra tiếng Thời Dẫn. Động tác của Nguyên Dập dừng lại.
“Tự lo.”
“Chú không ở nhà.”
“Không về, đừng tới tìm chú.”
Thời Tri Liên ngắt cuộc gọi. Nguyên Dập quan tâm: “Nhóc Thời sao thế?”
“Lo nó làm gì?”
“Anh là chú nó đấy, anh không lo nó thì ai lo?”
“Giờ tôi quản em còn chẳng được.”
Thời Tri Liên kéo Nguyên Dập dậy: “Muốn mối quan hệ bình thường, muốn tình cảm ổn định. Nguyên Dập, em có ý gì với tôi?”
“Tôi không có ý với anh thì tôi sẽ lên giường với anh chắc?”
Hiếm khi thấy Thời Tri Liên lộ vẻ sững sờ.
“Ý tôi không phải thế. Ý tôi là nếu tôi hoàn toàn không có cảm giác với anh thì chắc chắn tôi sẽ không như thế với anh. Ý tôi là thế.”
Thời Tri Liên cười chê: “Em chơi nói líu lưỡi đấy à?”
“Anh hiểu được là được.” Lòng Nguyên Dập trở nên bình tĩnh, “Chủ tịch Thời, tôi không giống anh. Tôi ba mươi rồi, không muốn phung phí cuộc sống của mình nữa, mà cũng không có nhiều vốn liếng đó. Hai ta không phải người cùng một thế giới, ở cùng nhau không có kết quả. Vậy nên anh đừng cứ nói mấy lời mờ ám như vậy nữa. Tôi mềm lòng, nghe nhiều dễ bị cuốn theo. Anh tha cho tôi đi.”
Thời Tri Liên không tha cho y.
Thời Tri Liên kéo Nguyên Dập tới trước mặt mình, môi dán lại gần: “Không chỉ mềm lòng thôi đâu, môi em cũng rất mềm. Anh muốn hôn.”
“Hôm nay anh thật sự không uống rượu à?” Nguyên Dập nghi ngờ.
“Hai tháng không gặp rồi…” Thời Tri Liên rầm rì, rồi lại hỏi: “Em không ngửi ra anh uống rượu hay không ư?”
Nguyên Dập không đáp. Thời Tri Liên thầm thì: “Xác nhận thử xem?”
Sau đó Thời Tri Liên hôn tới. Một nụ hôn nhẹ nhàng. Đầu lưỡi khẽ khàng luồn vào.
Nguyên Dập xác nhận, quả thật không uống.
“Xác nhận được chưa?” Thời Tri Liên hỏi.
Nguyên Dập choáng váng gật đầu.
“Nguyên Dập, sao em biết chúng ta không cùng một thế giới?”
“Sự thật rõ ràng như thế mà.”
“Mọi chuyện đừng vội chắc chắn như thế.”
Đêm nay, Nguyên Dập lại phát sinh quan hệ với Thời Tri Liên một lần nữa. Y cho rằng lần gặp mặt hôm nay có lẽ sẽ là lần cuối, chẳng ngờ lại là bắt đầu.
Lúc Nguyên Dập bị làm, Thời Tri Liên cứ mãi rầm rì “Hơn hai tháng không gặp rồi”, sau đó hôn y thật lâu, còn ngậm cho y. Lúc trước họ rất ít hôn, có hôn cũng chỉ hôn rất nhanh. Nhưng tối đó đầu lưỡi Nguyên Dập chẳng mấy chốc đã bị Thời Tri Liên m*t đến tê rần.
Thời Tri Liên có buổi họp sáng, lúc đi rơi lại kẹp cà vạt.
Ngày đầu tiên tuổi ba mươi của Nguyên Dập, trên gối lại vương lại hương nước hoa cologne quen thuộc.