Nói xong nàng mới phát giác không ổn, quay đầu nhìn Dạ Lăng Chi nguyệt một chút “Vương gia tới rồi sao?”
Hỏi xong nàng lại ờ một tiếng, giống như giật mình tự hỏi tự trả lời: “Chắc là tới tìm ta tính sổ".
Dạ Lăng Chi nguyệt không vui ngồi xuống: “Khi nào mà Bản vương nói muốn tìm người tính số rồi?”
“Không tìm ta tính số mới kỳ quái đi, ta phạt người ngài yêu, đã chuẩn bị nghe ngài mắng.
Trên mặt của hắn mất tự nhiên, đối chủ đề: “Tiểu quỷ này sao thành dạng này?”
“Vài người cường tráng đánh đá, còn giữ mạnh là vô cùng may mắn rồi.”
Nàng kéo quần áo hẳn lên, trên người hắn còn tím xanh một mảng, tất cả đều là máu bầm.
Dạ Lăng Chi nguyệt hô hấp nặng nề, không đành lòng nhìn tiếp.
Tiểu Hồng tìm dây thừng đưa Mai Ngọc Dương , cẩn thận từng li từng tí nhìn Dạ Lăng Chi nguyệt : “Vương gia, Vương phi không cố ý phạt Trắc phi, nàng trong tình thế cấp bách thôi, mong vương gia bỏ qua cho vương phi Tiểu Yến cũng nói theo: “Đúng vậy vương gia, thực tế vương phi đau lòng hài tử, cùng không cố ý khó xử trắc phi.
Vương phi hôm nay còn nói đau đầu, sợ là không chịu được trách phạt vương gia muốn phạt thì phạt nô tỷ đi.” Hằn muốn nổi giận, dù sao nữ nhân này đã làm băng nhi chịu ủy khuất lớn vậy, hắn vì Sở băng đến mắng nàng một trận mà Nhưng chẳng biết tại sao, lời nói đến bên miệng lại là: “Các người xem bản vương mãnh thú, bản vương vô ý làm cái gì, sao còn muốn đánh người chứ?”
Mai Ngọc Dương động tác lưu loát cột chặt tấm ván gỗ, rồi nghi ngờ quay đầu nhìn hắn, trong miệng lẩm bẩm: “Kỳ quái, mặt trời mọc ở hướng tây à”
Hắn liếc qua, nhưng thấy Mai Ngọc Dương thuần thục làm mọi thứ, vô sau lưng đứa bé.
“Tốt, nhớ kỹ mấy ngày nay không được đụng vào cánh tay, ba ngày đến vương phủ đổi thuốc một lần, tầm vẫn phải nửa tháng mới khỏi được.” “Ba ngày sau ta còn phải tới sao?” Tiểu ăn mày nghĩ đến chuyện bị đánh, cơ thể run lên.
“Còn phải đến, đừng sợ, bản cung phân phó, không ai dám chặn người nữa”
Mai Ngọc Dương nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Tiểu Nguyệt, bất giác run rẩy.
Nàng đổi lời.
“À không, ngươi không cần tới, bản cũng sẽ cho người đầy đủ thuốc, người dưa theo đó nói nương người bội thuốc là được.
Hàn mờ mịt nhìn nàng, Mai Ngọc Dương cười khổ: “Chuyện này vì tốt cho ngươi.”
Dạ Lăng Chi nguyệt cũng nghĩ đến chuyện kia, nhìn nàng.
Mai Ngọc Dương tự tay dùng nước ấm làm ướt khăn lau gương mặt bẩn kia: “Nhìn nào, một bộ dạng đoạn chính nha.”
Tiểu ăn mày xấu hổ cười: “Tạ ơn phu nhân, ngài thật tốt, giống Bồ Tát sống!”
Dạ Lăng Chi nguyệt cười nhạo một tiếng, hiển nhiên không đồng ý.
hài tử trộm nhìn Dạ Lăng Chi nguyệt, hôm trước hắn không xuống xe ngựa, cho nên chưa từng gặp qua.
Lúc này nhìn đến xuýt ngốc, trên đời lại có nam nhân đẹp đến vậy sao, thật giống thần tiên.
hắn không dám nói chuyện với Dạ Lăng Chi nguyệt , nhỏ giọng hỏi Triệu Khương Lan: “Phu nhân, vị này là Tứ vương gia sao?
“Đúng.”
“Ngài là Tứ vương phi, vậy hắn chẳng phải phu quân ngài?” nàng sững sờ, cười khổ một tiếng: “Xem như thế di.”
Dạ Lăng Chi nguyệt có chút bất mãn, cái gì gọi là xem như giống như ủy khuất nàng vậy.
Lúc trước là nữ nhân này mặt dày mày dạn cầu hắn cưới.
Tiểu ăn mày cũng cảm thấy kỳ quái, tiếp tục trầm thấp hỏi: ” không phải là không phải, vì cái gì nói xem như ?”
Nàng nói nhỏ vào lỗ hằn: “Bởi vì hắn không thích ta, trong lòng hắn Trắc Phi mới là phu nhân của hắn
“A?”
Hài tử khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lên, giống như vỏ quýt khô: “Vì sao nam nhân đều thích nữ nhân xấu” Mai Ngọc Dương lập tức che miệng hắn: “xuỵt, cái này không thể nói ra.”
Dạ Lăng Chi nguyệt có nghĩ lực vô cùng tốt, cái này tiểu ăn mày nhìn ánh mắt của hắn dường như cũng có ý vị, phảng phất im lặng oán trách, ánh mắt vương gia thật kém.