Hiện chờ thuốc xong, Mai Ngọc Dương gọi Chu An đến, phân phó hắn sắp xếp đem hài tử đưa về.
Nàng cầm bút viết ra phương thuốc , cách thức cho hắn, tiểu ăn mày cảm kích nói tạ ơn.
Đưa tiền người xong, Mai Ngọc Dương mới nhìn Dạ Lăng Chi nguyệt : “Vương gia, có gì muốn nói thì cứ nói đi.” “Sau này người không cần phạt băng nhi
“Nàng đã làm sai, ta dựa vào cái gì không thể phạt?”
Dạ Lăng Chi nguyệt không muốn cùng nàng tranh cãi, không kiên nhẫn nói: “Thân thể nàng yếu, không chịu được quỳ lâu như vậy.
Hiện tại trời lại lạnh, trên mặt đất khá lạnh, Trắc Phi bệnh thì sao bây giờ.”
Mai Ngọc Dương lắc đầu: "Lý do này ta đã nghe thật lạ, thân thể của ta so với nàng còn muốn kém hơn, còn chưa được vương gia chiếu cố.”
Hắn dừng một chút, buồn buồn nói: “Kia là người tự tìm".
Mai Ngọc Dương nắm tay chỉ: “Nếu có một ngày Trắc Phi phạm vào tội không cách nào tha thứ, vương gia vẫn muốn một mực bao che sao? Ngài có phải không nghĩ tới, có lẽ phần dung túng này có một ngày sẽ hại chính ngài.”
Dạ Lăng Chi nguyệt đứng dậy muốn đi, Mai Ngọc Dương lại đột nhiên kéo hắn lại: “Trắc Phi cùng Ngũ vương gia có quan hệ, ngài chưa từng hoài nghi sao?”
Câu nói này như chạm vào vảy ngược Dạ Lăng Chi nguyệt , hắn lạnh lùng hất tay nàng ra.
Bình thản ban đầu không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại hàn khí dọa người: “Chớ có nói bậy!”
Mai Ngọc Dương nhíu mày, nhìn thẳng hắn, như muốn đem người kia nhìn thấu: “Ngài sợ gì chứ, hay trốn tránh gì, không chịu đựng được người yêu thương nhất phản bội mình, thì ra vương gia là người sợ hãi”
“Mai Ngọc Dương !” hắn ép nàng vào tường, ánh mắt hờ hững “Nàng không phản bội ta, từ nhiều năm trước, nàng đã chọn đứng cạnh ta không có nàng bản vương đã chết
“Báo ân cũng phải có mức độ, chẳng lẽ người muốn báo đáp nàng, thì lại tự che mình Mai Ngọc Dương tránh được sự giam cầm của trong ngực hắn có chút trống rỗng".
Từ Tịch Chiếu Các ra, Dạ Lăng Chi nguyệt đụng phảo bộ dàng vội vàng đi vào trong Lý Huyền.
Tâm tình hắn không tốt, nhìn thấy Lý Huyền sắc mặt cũng không tốt: lại tới làm gì? Lần trước ta muốn hỏi sao suốt ngày đến chỗ Vương phi.”
Lý Huyền không ngờ tới Dạ Lăng Chi nguyệt cũng ở đây, lúng túng gãi đầu một cái: “Vương gia, ta tìm Vương phi có việc gấp.” “Chuyện gì?” “Nghiên cứu thảo luận y thuật”
Dạ Lăng Chi nguyệt hừ lạnh một tiếng, không vui phất tay áo đi.
Chờ hắn đi xa, Lý Huyền mới vội vàng tìm tới Mai Ngọc Dương : “Vương phi, gần đây trong kinh phát sinh một việc, thuộc hạ cảm thấy kỳ quặc, tới để nói cho ngài một tiếng”
“Ngươi nói đi.”
“Vương phi có biết kinh đô có một Thanh lâu tên là Yên Vũ lâu?” Mai Ngọc Dương gật đầu “Nghe nói qua".
Lý Huyền tiếp tục nói: Yên Vũ lâu có một vị là Đình Nhi cô nương được quá Lạc Nam yêu thích, đó là nhi tử của Thái Thường Tự Khanh Lạc đại nhân, Lạc Nam kia muốn cưới Đình Nhi về nhà nhưng Lạc đại nhân chết sống không chịu đáp ứng.
Thái Thường Tự Khanh phụ trách lễ tông miếu, coi trọng nhất là lễ pháp tôn ti, Lạc đại nhân ngăn cản cũng là bình thường.
“Lạc Nam dùng hết tất cả biện pháp, xém chút nữa bị cha hắn đánh chết.
Ai biết được trước đó không lâu hắn như bị điên, không gặp Đình Nhi thì sẽ không ngủ nghỉ, thậm chí dùng cái chết bức ép, dọa Lạc phu nhân cùng lão thái quân thay phiên nhau cầu khẩn Lạc đại nhân, cuối cùng chịu chuộc thân cho Đình Nhi, còn muốn dùng kiệu tám người khiêng rước vào cửa làm chính thế”
Nữ tử thanh lâu có thể được cưới về làm chính thê, có thể thấy được mê hoặc này cực lớn.
Lạc gia gật đầu, chỉ sợ cũng vì Lạc Nam lấy mạng mình ra đổi.
Mai Ngọc Dương lập tức bắt lấy điểm trong tâm trong lời nói của hàn: “Có phải người cảm thấy việc này rất kỳ quái, nói không chừng có quan hệ tới Độc tình?”
“Không sai, không gạt Vương phi, thuộc hạ có duyên gặp qua Lạc Nam, đối với mọi chuyện hắn vô cùng tỉnh táo, lại không phải là hạng người dễ xúc động, cho nên xảy ra chuyện lớn như vậy, quả thực có chút kỷ quái”
“Bao giờ Đình Nhi kia đã tới Lạc phủ "
Lý Huyền lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng Lạc gia đã thu xếp hôn sự, không lâu nữa sẽ vào cửa".
Mai Ngọc Dương đứng dậy: “Ta muốn đi đến Yên Vũ lâu.
“Vương phi muốn tự tìm Đình Nhi cô nương kia?”