Trong căn phòng tối nhà giam, ánh sáng lẻ loi, Thiên Băng dang viết chữ dưới đất.
Nàng không biết làm gì để giết thời gian.
Nơi đây bóng tối bao trùm.
Bỗng có tiếng mở cửa.
Lãnh Tuyết khí thế bước vào, ra lệnh cai ngục mở cửa.
Đi đằng sau rất nhiều nô tì, thái giám.
Thiên Băng khinh bỉ, cười nhếch mép
" Hoàng Hậu, đây là muốn làm gì?"
Nô tì thân cận bên cạnh Lãnh Tuyết lên giọng
" Zô, thấy Hoàng Hậu nương nương không biết quỳ xuống hay sao"
" Không ngờ Hoàng Hậu đã nhanh tìm thấy con chó mới cho bản thân mình, có vẻ rất được việc"
Lãnh Tuyết nhìn thấy bộ dạng khinh miệt của nàng ta, thấy rất ngứa mắt, tại sao Thiên Băng chết rồi giờ lại lòi ra Vong Xuyên.
Nàng ta tiến tới bóp cằm Thiên Băng
" Chết đến nơi rồi, còn tỏ vẻ thanh cao cho ai xem".
Không quên cho Băng bạt tai.
" Ha, Hoàng Hậu đây là muốn tới kiếm chuyện.
Hại Hoàng Thái Hậu trúng độc chưa đủ, giờ muốn tới đây giáo huấn ta hay ép ta nhận tội đây?"
Hoàng Hậu liếc mắt với nô tì, thái giám bên cạnh mình.
Tất cả chụm nhau giữ Thiên Băng lại.
Lãnh Tuyết ghé tai nàng chế giễu
" Phải hay không phải cũng đã làm sao.
NGƯƠI THUA RỒI".
Nàng ta nhấn mạnh từng từ.
Nàng thách thức:" Vậy sao?".
Thiên Bằng chỉ dùng mấy chiêu, tất cả nô tì, thái giám đều ngã lăn đất.
Hoàng Hậu bị nàng giáng bạt tai.
" Ngươi tưởng thích làm gì thì làm sao.
Ta đã lâm tới bước đường này, thì đánh chết Hoàng Hậu cũng không sao nhỉ.
Có muốn thử cảm giác chết từ từ không?"
Lãnh Tuyết tái mét mặt:" Phản rồi, người đâu, người đâuuuu".
Nô tài, nô tì xông vào cũng không ngăn được nàng vả Hoàng Hậu.
Trong nhà lao giờ toàn những tiếng bốp, chát.
Đột nhiên, tiếng của Đoan Minh Vương vang lên.
" Phạm nhân to gan, vào trong ngục rồi còn ngôn cuồng như vậy".
Nàng ngừng tay, cơn tức chưa hết hắn lại xuất hiện, liền không muốn nhìn quay lưng với hắn.
Khoanh tay bất cần đời.
Mỉa mai
" Hoàng Thượng thấy rồi đó, ta là đánh Hoàng Hậu.
Tội càng thêm nặng, người muốn xử trí như nào, chém đầu hay ban khăn?"
" Ngươi"- Hắn thầm nghĩ nàng vẫn bướng bỉnh như xưa.
Nhìn thấy ánh mắt nhìn lên người Thiên Băng.
Lãnh Tuyết liền lên tiếng cắt ngang dòng hồi tưởng của hắn:" Hoàng Thượng, người xem nàng ta thật ăn nói ngông cuồng.
Thiếp chỉ muốn đến xem tình hình, muốn mau chóng tìm ra hung thủ....".
Nói tới đây, Lãnh Tuyết mặt mày ướt đẫm, mang theo mặt bị đánh, cầm vạt áo hắn lải nhải:" Người phải đòi lại công bằng cho thiếp"
Hắn thấy thật đau đầu.
Thực ra hắn đã tới đây từ nãy.
Cất giọng giáo huấn
" Hoàng Hậu, người tưởng trẫm mù không nhìn thấy gì sao".
Ánh mắt cảnh cáo.
" Đêm hôm không ở Trữ Tú cung lại tới đây làm loạn với một phạm nhân.
Trẫm đã quyết định đích thân xử trí vụ này, người lại xen vào.
Đây là chán làm Hoàng Hậu rồi phải không."
Lãnh Tuyết định lên tiếng giải thích, liền bị cắt ngang
" Sát La, mau đưa Hoàng Hậu hồi cung!"
Sát La mặt lạnh băng:" Hoàng Hậu, mời về với thần".
Lãnh Tuyết ngỡ ngàng, nàng không ngờ hắn lại để nàng chịu tát ấm ức như vậy.
Nô tì bên cạnh nàng ta đỡ nàng dậy, liền bị đẩy ngã:" Không cần, ta tự đi được"
Không khí rơi vào trầm mặc, yên tĩnh.
Ánh mắt hắn vẫn đổ dồn về nàng không nói một câu gì.
Thiên Băng bực mình quay người lại
" Hoàng Thượng kịch vui hết rồi, người mau quay trở về đi "
" Nếu như trẫm không tới kịp thời, liệu ngươi còn định gây ra chuyện gì: giết Hoàng Hậu ? Ngươi có biết hậu quả là gì không "
" Chẳng phải người đang đứng ở đây sao, người nghĩ rằng ta không biết người đứng ở đây?"
" Ngươi biết thừa, muốn mượn cớ ép trẫm ra mặt?"
" Đã xem kịch thì phải xem cho chót!"
" Ngươi!".
Hắn ứ họng, nàng lúc làm cũng làm hắn á khẩu như vậy.
" Minh Khôi thế nào rồi?, Ngươi không trống hắn ngủ sao?"
" Trẫm lo cho ngươi xảy ra chuyện, không được lời cảm ơn.
Giọng điệu của ngươi đang trách ta sao ?"
" Cảm ơn vì người có một Hoàng Hậu hiền hậu, biết gây chuyện cho ta à ?"
" Ngươi đừng có mở miệng ra nó mắng chửi trẫm như vậy được không ?"
" Vậy Hoàng Thượng có thể đến Trữ Tú cung để nghe đường mật.
Ở đây ta không có bán đường!"
Hắn chán nản, liền nhớ ra chuyện tới đây: " Hoàng Thái Hậu, muốn gặp ngươi"
Nàng định cất tiếng thì hắn liền nói tiếp
" Yên tâm, trẫm nhất định không để ai biết, ngươi không cần sợ tai mắt."