Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 2

“Sinh nhật cậu.”

“Mười sáu tháng tư. Ngày đó mưa to gió lớn, suốt một ngày một đêm, rạng sáng tôi ra đời, sau đó liền hết mưa.” Ngô Hạo lưu loát nói, lập tức cảm thán một chút, “Sinh nhật của tôi cũng vào tháng tư, có phải hay không trời thường xuyên mưa? Vận khí của tôi cũng không tệ lắm, không có chết đuối rồi mới được người ta phát hiện.”

Lâm Bá Huân lãnh đạm nhìn cậu một cái, Ngô Hạo lập tức ngồi xuống, cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi.”

“Cậu phải nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ cậu chính là Lâm Thiếu Triết, người trước kia, tôi là nói cậu ngày trước, không tồn tại, đã không còn, đây là lần cuối tôi nhắc nhở cậu.”

Ngô Hạo yếu ớt kháng nghị: “Chính là tôi rõ ràng đã từng đi học, có bằng tốt nghiệp, cũng có chứng minh thư, còn có rất nhiều người nhận thức tôi...”

“Giấy chứng nhận có thể làm giả, thật cũng có thể biến thành giả, về phần nhận thức...” Lâm Bá Huân nheo mắt, Ngô Hạo nhìn mà cả người sợ hãi, “Tôi đảm bảo bọn họ đối với cậu không có gì ấn tượng, câu tiếp theo, sinh nhật cha mẹ cậu cùng ngày giỗ.”

“Cha Lâm Vệ Quốc, sinh nhật ngày ba tháng mười một, nhóm máu A, hai năm trước ngày hai mươi ba tháng hai, sau giờ ngọ ba khắc (nguyên văn: 三点 – tam điểm, mình nghĩ là ba khắc, là giữa trưa mười hai giờ) đột nhiên phát bệnh tim, tại bệnh viện Tân Huệ qua đời, hưởng thọ năm mươi tám tuổi. Mẹ Hà Nhã Lỵ, sinh nhật mười tám tháng tám, nhóm máu B, đêm trừ tịch mười năm trước bởi vì tai nạn xe cộ ở Los Angeles qua đời, bọn họ hai mươi năm trước bởi vì tình cảm bất hòa mà ly hôn, thời điểm mẹ mất tôi không có về chịu tang, vì bà nội không cho phép.” Ngô Hạo dừng lại, thì thào nói: “Thực tàn nhẫn.”

“Trên thực tế phu nhân từ sau khi sinh hạ cậu liền thường xuyên không ở đây, các người căn bản không hề có tình cảm gì.” Lâm Bá Huân thực bình thản nói, “Bà nội đâu?”

“Bà nội sinh ra ở trên biển, sinh nhật mùng năm tháng bảy, nhóm máu A, năm nay bảy mươi tám tuổi, sinh nhật ông nội là ngày một tháng mười hai, nhóm máu không rõ, qua đời trong loạn lạc từ sớm, không có tin tức xác thực, bà nội tín Phật, chiều nào đến giờ cũng niệm kinh nửa tiếng, bà còn thích cắm hoa, yêu nhất hoa hồng, trong sự nghiệp gia tộc bà nội quan tâm nhất là công ty bất động sản, còn có dây chuyền khách sạn, bà trước kia hàng năm mùa thu đều quay về Thượng Hải ăn đại áp giải (nguyên văn: 大闸蟹, là một loại cua Trung Quốc), sinh nhật phải ăn mì trường thọ chứ không phải bánh ngọt, bình thường thích khẩu vị Chiết Giang, không thích ớt cùng các loại chất kích thích, chỉ thường uống một chút hoàng tửu (nguyên văn: 黄酒, rượu vàng hay rượu Thiệu Hưng), không hút thuốc lá, mỗi tháng ngày mười lăm sẽ đi tổng công ty nghe báo cáo, nhưng gần đây cũng rất ít đi, bà nội không thích nhất là tôi lái xe nhanh...” Ngô Hạo bỗng nhiên quẫn bách, ngẩng đầu nhìn Lâm Bá Huân: “Tôi sẽ không lái xe.”

“Bình thường, từ sau năm cậu mười tám tuổi lái xe ở trên đường cao tốc đụng phải xe cảnh sát, bà nội đã muốn cấm cậu lái xe.” Lâm Bá Huân phất tay bảo, “Tiếp tục.”

Trên tay Ngô Hạo cầm một xấp dày tư liệu, đều là về cậu cùng người nhà tương lai của cậu. Một buổi sáng muốn đem tư liệu nhiều như vậy hoàn toàn ghi tạc trong đầu, cơ hồ là không có khả năng, cậu nhíu mày, thì thào nói: “Trong nhà còn có lão quản gia, là bạn tốt từ nhỏ của bà nội, sau lại bởi vì gia đình có vấn đề mà độc thân. Cho nên bà nội đưa về ở trong nhà làm bạn... Này đó tôi đều phải nhớ kỹ sao?”

Lâm Bá Huân liếc mắt nhìn cậu: “Về chuyện của bà nội, cậu tốt nhất nên nhớ nhất thanh nhị sở cho tôi, việc này có quan hệ đến sự thành bại của kế hoạch.”

“Tôi hiểu được, lão bản.” Ngô Hạo thành thật gật gật đầu, tiếp tục trôi chảy đọc thuộc lòng, trên mặt Lâm Bá Huân dần lộ ra nụ cười, gật đầu: “Nhìn không ra, trí nhớ của cậu cũng không tệ lắm.”

“Ân, trước đây tôi mua không nổi sách tham khảo, đều là mượn bạn học xem, xem một lần sẽ nhớ kỹ toàn bộ, nếu không thì...” Ngô Hạo có chút ngượng ngùng cúi đầu, lúc này mới phát hiện tư liệu trong tay đã đến trang cuối cùng, cậu lật lật lại trang trước, kỳ quái hỏi: “Cái này, không có phần về anh...”

Mặt Lâm Bá Huân lại bắt đầu biến lãnh, thản nhiên nói: “Tôi không trong phạm vi diễn trò của cậu, không tất yếu.”

“Chính là... Anh ít nhất cũng nên nói cho tôi biết, anh ở Lâm gia là ai...” Thanh âm Ngô Hạo giảm thấp, bởi vì Lâm Bá Huân đã muốn dùng ánh mắt rất không hài lòng nhìn cậu.

Tự hỏi một trận, Lâm Bá Huân mới mở miệng: “Tôi là họ hàng xa của Lâm gia, cha mẹ qua đời, Lâm tiên sinh thu dưỡng tôi, đem tôi bồi dưỡng thành người hữu dụng với sự nghiệp gia tộc, hiện tại cậu còn chưa tiếp nhận, cho nên vẫn là tôi xử lý công ty, phụ trách hết thảy sự vụ. Đợi cho cậu chính thức ngồi trên vị trí chủ tịch, tôi liền sẽ là trợ lý của cậu.”

“Kia đối với anh không phải thực không công bình sao?” Ngô Hạo kìm lòng không đặng hỏi.

“Không tới phiên cậu tới nói cái gì công bình hay không công bình.” Lâm Bá Huân nghiêm khắc nói, “Hơn nữa, điều tôi làm chỉ là đoạt lại những thứ vốn dĩ thuộc về mình.”

Bị ánh nhìn lạnh sống lưng của hắn quét tới, Ngô Hạo thức thời cúi đầu, cái gì cũng không dám nói.

“Hảo, sát hạch buổi sáng chấm dứt.” Lâm Bá Huân đứng dậy lấy tài liệu trong tay cậu, từng tờ từng tờ cẩn thận xếp lại, thuận tay đem một tập văn kiện thật dày vứt qua, “Ăn xong cơm trưa thì xem cái này, tôi đi ra ngoài một chút, sau bữa chiều lại sát hạch tiếp.”

“Đây là cái gì?” Ngô Hạo trợn mắt há hốc mồm cầm văn kiện so với tư liệu gia đình kia còn dày gấp đôi, có chút tuyệt vọng: một ngày nhồi vào đầu nhiều thứ như vậy, có thể nổ tung hay không a!

“Tư liệu cơ bản các công ty chi nhánh của tập đoàn Quảng Ích, xem như là hướng dẫn tra cứu đi, học thuộc lòng.”

Ngô Hạo cầm văn kiện, chán nản cúi đầu, thấp giọng kháng nghị: “Anh không phải nói tôi lúc trước không quan tâm sự nghiệp gia tộc sao...”

“Cậu là không quan tâm, nhưng hai mươi mấy năm mưa dầm thấm đất, làm sao có thể một chút cũng không biết? Sẽ bị người chê cười.” Lâm Bá Huân đi đến phía sau cậu, bàn tay to ấm áp không nặng không nhẹ vỗ thắt lưng cậu: “Ngồi thẳng! Cậu bây giờ là Lâm gia thiếu gia, không được ủ rũ như vậy.”

Ngô Hạo tim đập mạnh một cái, nơi bị hắn chạm vào nóng bỏng, còn có chút đau, nhưng là... Chưa từng cùng người khác có tiếp xúc thân thể gần gũi như vậy, tim cậu bỗng đập thật sự nhanh.

Ngày đầu tiên ở hoàn cảnh mới này thật quá sự thuận lợi, ba bữa phong phú, ghế bành ở thư phòng cậu ngồi cũng thực thoải mái, sát hạch buổi tối Ngô Hạo cũng thuận lợi thông qua, sau hai giờ người hỏi kẻ đáp, Lâm Bá Huân cuối cùng lộ ra mỉm cười khó có được: “Làm tốt lắm.”

“Ân... Cám ơn...” Ngô Hạo không quen được người khác khích lệ, dù sao suốt hai mươi ba năm cậu khát vọng được ai đó khen ngợi như vậy mà cũng không có cơ hội nghe, nên đã sớm hình thành thói quen thích ứng với cuộc sống đó, hơn nữa toàn bộ tâm tư đều đặt ở bài sát hạch Lâm Bá Huân cấp, không có nguyên nhân khác, cậu chính là theo bản năng nghĩ hắn vì muốn lấy lòng gì đó mà đối cậu cười.

Mới trước đây, lấy lòng người khác có thể ngoài ý muốn được kẹo, lớn lên, lấy lòng người khác có lẽ chỉ vì cơ hội... Hiện tại, Lâm Bá Huân còn cần phải lấy lòng gì cậu sao?

Cậu không biết, nhưng, mặc kệ là cái gì, cậu đều thực chờ mong, ở những năm tháng đã qua, thứ cậu có được thực sự là quá ít.

“Cậu lúc trước đều thích đi chơi đêm, y như con cú, thường thường đến rạng sáng mới trở về.” Lâm Bá Huân cùng Ngô Hạo đều rất ăn ý dùng loại phương thức nói chuyện kì quái mà không đề cập tới thân phận của Ngô Hạo, dù sao đã muốn diễn trò thì phải làm giống một chút.

“Thật vậy sao?” Ngô Hạo bắt đầu ngáp, kẻ làm việc và nghỉ ngơi nhất quán bình thường như cậu hiện tại đã thấy có chút mệt nhọc, “Tôi đây đi uống tách cà phê nâng cao tinh thần.”

“Không cần, đi ngủ sớm một chút đi, bà nội cũng lải nhải rất nhiều lần cậu đi chơi suốt đêm, lần này trở về nghe lời một chút bà khẳng định sẽ cao hứng.”

Ngô Hạo từ trên ghế sa lon đứng lên, hoạt động bả vai đã cứng còng một cái, vừa rồi cậu vẫn khẩn trương chuyên tâm trả lời câu hỏi, hiện tại mới cảm thấy xương sống thắt lưng đau: “Ngủ ngon... Anh không ngủ sao?”

Cậu thấy Lâm Bá Huân ngồi trở lại trước bàn làm việc, lấy ra tập gì đó so với văn kiện chính mình buổi chiều xem còn dày hơn, trong lòng run sợ hỏi, sợ cái đó chính là bài tập ngày mai của mình.

“Tôi còn có việc chưa xử lý xong.” Lâm Bá Huân đầu cũng không nâng trả lời, “Lúc ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”

“Nga.” Ngô Hạo đáp ứng đi ra ngoài, trong nháy mắt đóng cửa, cậu nhìn khuôn mặt Lâm Bá Huân, đã muốn khôi phục nghiêm túc hàng ngày, hết sức chăm chú cúi đầu nhìn văn kiện, thỉnh thoảng ngẩng lên màn hình máy tính đọc cái gì đó.

Văn kiện dày như vậy, không biết phải xem tới khi nào mới xong, hắn hẳn là đem thời gian quý báu đều đặt trên người mình đi. Cố ý hoàn thành sát hạch với mình trước, để mình có thể nghỉ ngơi sớm một chút.

Ngô Hạo yên lặng trở lại phòng, mở nước đầy bồn, từ từ ngồi xuống ngâm mình trong nước nóng, thoải mái mà thở dài một tiếng, trước nay nghĩ cũng không dám nghĩ có thể được hưởng thụ như vậy, hết thảy tựa hồ đều rất thuận lợi, có lẽ, chính mình thật sự thông minh, đáng ra ngay từ đầu liền thống khoái đáp ứng có phải hơn không...

***

“A!” Ngô Hạo cắn chặt răng, nhưng trong cổ họng vẫn thoát ra một tia thanh âm, giống như khóc lại giống như rên như ngâm: “Tôi không được...”

“Đứng vững! Thắt lưng thẳng lên!” Lâm Bá Huân không chút lưu tình một chưởng đem thân thể cậu vừa dịch đi một chút quay về chỗ cũ: lưng dựa tường, dán chặt kín kẽ, đứng thẳng tắp, trên đầu còn đặt một quyển từ điển thật dày.

“Không được...” Ngô Hạo dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lâm Bá Huân, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa, hai chân cũng không ngừng run rẩy, bên trong giống như bị điện giật, theo tứ chi trăm hài (nguyên văn: 四肢百骸, tứ chi – hai tay hai chân, hài –  xương cốt, ý nói là cả thân thể) không ngừng tán loạn, tùy thời đều có thể triệt để xụi lơ sụp đổ trên mặt đất.

“Không được cũng phải chống, cậu nhìn lại bộ dáng mình xem!” Giờ phút này Lâm Bá Huân ở trong mắt Ngô Hạo tuyệt đối là ma quỷ, ánh mắt âm lãnh quét từ trên xuống dưới, “Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, lưng còng gập cong, quả thực giống với ăn mày ngoài đường (nguyên văn: 小瘪三 – dân lang thang, ý chỉ những người không việc làm, sống vật vờ)!”

Ngô Hạo ở căn phòng thoải mái này ba ngày, mỗi ngày đều xem văn kiện dày a dày cùng với băng ghi hình mà trôi qua, trí nhớ cậu tốt kinh người, rất nhanh đã đem hoàn cảnh tổng công ty nhớ rõ nhất thanh nhị sở, tư liệu tập đoàn Quảng Ích cũng đã nhớ hết, Lâm gia một nhà trên dưới già trẻ kể cả sơ đồ phòng ở cũng đã rõ như lòng bàn tay, Lâm Bá Huân thật cao hứng, buổi tối cố ý khui một chai rượu vang chúc mừng một chút, đương nhiên, nói là ăn mừng nhưng cơ bản đây cũng là một trong những bài học của cậu, thưởng thức rượu, biến thành trong bụng cậu tất cả đều là một đống tư liệu, căn bản không nếm được rượu vang có tư vị gì.

Tối qua Lâm Bá Huân khinh miêu đạm tả (nguyên văn: 轻描淡写, nhẹ nhàng bâng quơ) nói hôm nay muốn dạy cậu lễ nghi cơ bản, rốt cục có thể thoát khỏi ác mộng học thuộc lòng khiến Ngô Hạo thả lỏng không ít, cậu làm sao cũng không nghĩ đến, gặp phải lại là thể huấn (nguyên văn: 体训, huấn luyện cho thân thể) tàn khốc như thế này.

Đứng thẳng, động tác theo cậu từ năm hai tuổi giờ phút này lại gian nan đến vậy, quay lưng về phía tường, đứng mà một bộ phận cũng không được sai lệch, bả vai, thắt lưng, mông, gót chân, đều phải kề sát mặt tường, trên đầu bị bỏ thêm sách, Lâm Bá Huân tạm thời lấy ra trong thư phòng một quyển đại từ điển đặt trên đỉnh đầu cậu. Phải duy trì đầu không được di động, cằm hơi hơi nâng lên, tư thế như vậy đứng cũng gọi là đạt đến năm phần, nhưng cậu đã đứng tận ba tiếng rồi!

“Tôi không được...” Ngô Hạo vô lực rên rỉ, mồ hôi thấm ướt áo sơmi, nghĩ đến mặt tường phía sau cậu có phải hay không đã in một cái hình người ướt đẫm rồi a? Cậu toàn thân run run, cảm giác cả người dường như không phải là của mình, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ hôi phi yên diệt (nguyên văn: 灰飞烟灭, gần giống như tan thành khói bụi).

“Câm miệng!” Lâm Bá Huân thô bạo nói, lấy tay kéo cằm cậu một chút, “Rơi xuống một lần đứng thêm mười phút.”

Khó khăn thở phì phò, Ngô Hạo dùng ánh mắt cừu hận xuyên thấu qua tầng mồ hôi mơ hồ trừng Lâm Bá Huân, nguyên bản huấn luyện một giờ bởi vì góc độ đầu của cậu không đúng, đại từ điển kia một lần lại một lần rơi xuống, mỗi lần rơi là thêm mười phút... Cậu muốn chết... Cậu sẽ bị đứng đến chết mất...

Có phải hay không chết còn tốt hơn? Chết rồi cũng không cần chịu tội như vậy, Ngô Hạo bỗng nhiên biến thái nổi lên khát vọng muốn chết, cậu hiện tại thiết tha muốn được giải thoát, cái gì ba trăm vạn cái gì thiếu gia, cậu chịu đủ rồi... Cậu cái gì cũng không muốn, sao không để cho cậu bị chuột rút nằm dưới đất luôn đi a...

“Đã đến giờ.” Thanh âm Lâm Bá Huân giờ khắc này tựa hồ như vang lên phía chân trời, xa xôi không chân thực. Ngô Hạo nhất thời không kịp phản ứng, toàn thân cao thấp ngay cả ánh mắt cũng không dám nháy một cái, như trước đứng thẳng, cho đến khi Lâm Bá Huân thân thủ bỏ từ điển trên đầu cậu xuống, không kiên nhẫn nói: “Đứng đến nghiện rồi? Luyện tập buổi sáng đã xong.”

Hoàn toàn không được... Ngô Hạo trước mắt biến thành màu đen, cảm giác sàn gỗ trơn nhẵn dưới chân bỗng nhiên có sinh mệnh mà chuyển động, cậu không biết mình ngã xuống như thế nào, đợi trận mê muội kia qua đi, phát hiện hai chân đã muốn không nghe sai sử mà kéo lê trên mặt đất, cả người dựa vào người Lâm Bá Huân, cánh tay đối phương chặt chẽ ôm lấy thắt lưng chính mình, khiến đầu mình dựa vào trên bả vai hắn. Hai tai ù mất một lúc, lại nghe hắn ở bên tai thấp giọng nói: “Không có việc gì, Thiếu Triết, đã xong... Cậu làm rất khá, không có việc gì.”

Loại thanh âm này... Thực không giống như từ hắn nói ra... Thực ôn nhu, mang theo yêu thương của huynh trưởng cùng một cỗ săn sóc khiến Ngô Hạo chua xót, cậu ngay cả khí lực nghiêng đầu nhìn Lâm Bá Huân cũng không có. Ghé vào trên bả vai hắn, nước mắt nước mũi không chịu thua kém cùng nhau chảy ra, thấm ướt áo sơmi Lâm Bá Huân.

Không xong... Dơ... Hắn chắc chắn sẽ một cước đem mình đá văng đi... Ngô Hạo lo lắng đề phòng nghĩ, nhưng Lâm Bá Huân một chút ý tứ đẩy ra cũng không có, ngược lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, an ủi: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, lập tức là có thể ăn cơm trưa, hôm nay làm món bạch chước tôm (nguyên văn: 白灼虾, là tôm luộc đó) cậu thích ăn.” Ôn nhu quả thực giống như thay đổi thành một người khác, làm cho Ngô Hạo không tin tưởng lỗ tai mình.

Hấp dẫn của bạch chước tôm dĩ nhiên rất lớn, nhưng khi Ngô Hạo ngồi trước bàn ăn, cánh tay thoát lực vẫn run nhè nhẹ, cơ hồ cầm không được đũa, Lâm Bá Huân cư nhiên còn tại bữa cơm cẩn thận tỉ mỉ sửa chữa cậu: “Không được lấy tay, dùng đũa lột vỏ tôm... Thân thể ngồi thẳng, ai cho cậu đem miệng chạm vào bát? Vị trí của đầu không được thay đổi... Đầu tôm không được gặm!”

Tôm vốn ngon vô cùng ăn vào miệng lại nhạt như nước ốc, Ngô Hạo căm giận mà đem đũa thu hồi, sửa gắp một đũa rau xanh, từng miếng từng miếng nuốt cơm, còn như vậy sửa đến khi đúng, cơm có khi cũng lạnh mất.

Lâm Bá Huân đối loại kháng nghị không tiếng động này thì thờ ơ, chỉ thản nhiên nhắc nhở: “Nhớ kỹ, cậu bây giờ là Lâm gia thiếu gia, nhất cử nhất động đều phải phù hợp lễ nghi, không thể bị người khác nhìn ra sơ hở.”

“Tôi trước đã nói với anh, điều đó là không có khả năng.” Ngô Hạo miệng đầy ứ cơm, nhỏ giọng oán giận.

“Lúc miệng đang nhai không thể nói chuyện.” Lâm Bá Huân nghiêm khắc quét mắt nhìn cậu một cái, sau đó đem thanh âm phóng bình thản, “Không có gì là không có khả năng, tôi muốn làm cái gì, nhất định có thể thành công.”

Lần này đem cơm miệng nuốt xuống lúc sau, Ngô Hạo mới dám mở miệng: “Chúng ta thân phận cách xa, từ nhỏ căn bản là ở hai thế giới lớn lên, anh trông cậy vào tôi trong vòng vài ngày lập tức biến thành một thiếu gia nhà giàu sao? Cũng không nghĩ tới tôi từ nhỏ chịu giáo dục gì.”

“Đúng vậy, cậu căn bản không chịu qua dạy dỗ gì...” Lâm Bá Huân gật gật đầu, “Cho nên, tôi vốn nghĩ cậu sẽ càng thêm quý trọng cơ hội này, dù sao đây là cơ hội duy nhất có thể thay đổi vận mệnh nửa đời còn lại của cậu, ngẫm lại đi, bằng hữu của cậu hiện tại cuộc sống thế nào? Mà cậu, về sau cuộc sống có thể ra sao? Như vậy chẳng lẽ còn không đáng để cho cậu càng thêm cố gắng một chút sao?”

Ngô Hạo mỉm cười tự giễu: “Kỳ thật anh không cần phải nói khó hiểu như vậy... Chỉ cần nói với tôi về sau ngày ngày đều có thịt ăn, tôi chính là liều mạng cũng sẽ đi diễn tốt kịch này... Tôi sẽ thật sự cố gắng.”

Thanh âm cậu trầm xuống, mang theo chút cam chịu, đáng tiếc Lâm Bá Huân một chút cũng không phản ứng, dùng đũa linh hoạt mà tao nhã bóc ra một con tôm, ở đĩa nước tương chấm chấm, đặt vào trong bát cậu, “Trong mắt tôi, còn chưa đủ, buổi chiều tiếp tục cố gắng.”

“Ách?!” Bị hành động vừa rồi của hắn làm cho trợn mắt há mồm Ngô Hạo đầu tiên là kinh ngạc, sau đến khiếp sợ nhưng vẫn tận lực bồi tiếp: “Buổi chiều còn có?!”

“Đúng vậy, cho nên cậu phải ăn nhiều một chút, mới có thể lực huấn luyện.”

Ngô Hạo cau mày nuốt tôm Lâm Bá Huân bóc cho cậu, không biết là có phải bị dọa tới rồi không, lần này cậu ngay cả mùi vị cũng chẳng cảm thấy gì, trong lòng âm thầm kêu khổ buổi tối không biết mình còn có thể bò lên giường hay không.

Một ngày huấn luyện lễ nghi cường độ cao để lại hậu quả chính là buổi tối Ngô Hạo thật sự không rời nổi giường, xương sống thắt lưng rất đau, toàn thân giống như có kiến bò, hoàn toàn không chịu khống chế chính mình, tắm qua loa bằng nước ấm xong tựa hồ tình trạng lại càng thêm nặng, ngay cả xoay người cũng khó khăn.

Có người tới gõ cửa, không đợi cậu đáp lại Lâm Bá Huân đã mở cửa đi vào, trên tay cầm một lọ thuốc, cau mày đến bên giường: “Chỗ nào đau liền bôi lên.”

“Chỗ nào cũng đau.” Ngô Hạo thành thật trả lời.

“Là vậy sao? Vậy bôi hết.” Lâm Bá Huân cứng nhắc trả lời, một chút ý tứ muốn giúp cũng không có, Ngô Hạo rủa thầm, bóp nhẹ một chút thuốc ra lòng bàn tay, cong người ngồi dậy, nhe răng trợn mắt cứng ngắc xoa bắp chân, “Ngày mai huấn luyện cái gì?”

“Tiếp tục.”

“Còn muốn luyện?” Ngô Hạo mở to hai mắt, không ngừng kêu khổ, “Không có gì khác... Chuyện khác có thể cho tôi làm sao? Này so với quân huấn (nguyên văn: 军训, huấn luyện quân sự) còn mệt hơn a, tôi cũng không biết ngày mai có thể xuống giường hay không nữa.”

“Không có biện pháp, thời gian quá ít.” Lâm Bá Huân thở dài, “Được rồi, sáng mai tôi cho cậu làm quen nghiệp vụ công ty một chút, nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều tiếp tục huấn luyện.”

Ngô Hạo trên tay nghĩ muốn dùng sức lại sợ đau cười ha ha, không yên lòng hỏi: “Anh không phải nói tôi đối tình hình công ty không có hứng thú sao?”

“Đúng vậy, không có hứng thú, nhưng thân là người thừa kế tập đoàn Quảng Ích, cũng không thể ngay cả một phần kế hoạch cũng không xem đi?” Khẩu khí Lâm Bá Huân lộ ra không kiên nhẫn, “Đêm nay tôi sẽ chỉnh sửa lại, ngày mai giữa trưa thời điểm tôi trở về, cậu phải làm xong hết bài tập rồi.”

“Anh lại muốn thức đêm a?” Ngô Hạo biết từ khi mình ở lại đây, Lâm Bá Huân một khắc cũng không thả lỏng huấn luyện đối với mình, mà công tác ở bên ngoài của hắn tựa hồ cũng bề bộn nhiều việc, mỗi ngày thời gian ngủ tính tính tối đa là bốn tiếng, nhưng vô luận khi nào nhìn hắn cũng đều là thần thái sáng láng, không có… chút mệt mỏi nào.

Hóa ra làm kẻ có tiền cũng là không dễ dàng a, cậu cảm thán.

Chuông di động dễ nghe bỗng nhiên vang lên, Lâm Bá Huân nhíu mi, ấn nghe rồi đưa đến bên tai, thực ngắn gọn nói: “Tôi nghe.”

Ngô Hạo vểnh tai, có điểm tò mò là ai gọi điện thoại cho hắn, dường như thời điểm hắn bên cạnh mình chưa tiếp điện thoại bao giờ, lúc này hẳn là thời gian cá nhân đi, không phải là công việc.

“Ân... Ngài yên tâm... Đúng vậy, hắn tốt lắm... Đúng vậy... Ngoan một chút...” Lâm Bá Huân vừa nói vừa nhìn về phía Ngô Hạo, bên môi nổi lên một mạt cười ôn nhu, “Ngài muốn cùng với hắn nói chuyện sao?”

Ngô Hạo còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đem di động đưa tới, không tiếng động làm ra hình dạng của miệng khi phát ra thanh âm: “Là bà nội”.

Cái gì?! Ngô Hạo trong đầu nổi lên ý niệm muốn chui vào chăn trốn đi, như thế nào lại sớm như vậy?! Cậu còn chưa có kịp thích ứng thân phận của này. Không, cậu còn không có học tốt giả bộ làm người khác, thế nhưng đã sớm như vậy cùng “bà nội” nói chuyện?! Lộ thì làm sao bây giờ? Cậu không được! Cậu nhất định là không được!

Theo bản năng liều mạng lắc đầu, lui về phía sau, Ngô Hạo gấp đến độ mặt đỏ rần, làm ra một cái thần ngữ (nguyên văn: 唇语, chính là mấp máy môi như đang nói) “Tôi không được”, nhưng Lâm Bá Huân lại làm mặt nghiêm, không cho thương lượng mà đem di động đưa tới trước mặt, tay kia thì ấn chặt lên vai cậu, khiến cậu không đường thối lui.

Không còn cách nào, Ngô Hạo chỉ có thể nơm nớp lo sợ tiếp nhận di động, đưa đến bên tai, cúi đầu, nao núng “Uy” một tiếng.

Đầu kia là thanh âm một lão thái thái hiền lành, ôn hòa, già nua, mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Thiếu Triết?”

“Ân... Là con...” Ngô Hạo trống ngực khẩn trương vô cùng, thiếu chút nữa đã quăng di động tông cửa xông ra, nhưng Lâm Bá Huân ngay tại bên người, nếu như mình làm vậy hắn sẽ không tha chính mình! Mượn hắn cho bản thân thêm chút can đảm, cậu nuốt nước miếng, gian nan kêu một tiếng: “Nội...”

Không biết vì cái gì, một tiếng này, cư nhiên mang theo chút nghẹn ngào, Ngô Hạo cũng không rõ vì sao lúc đó hốc mắt mình bỗng nhiên bắt đầu nóng lên, là bởi vì đời này cậu chưa từng kêu lên ai bà nội, cũng không có ai cho cậu cơ hội này sao? Cậu chưa từng gọi cha, mẹ, ông ngoại, bà ngoại, ông nội, bà nội... Bởi vì cậu căn bản không biết bọn họ là ai...

“Như thế nào? Vẫn còn đang cáu kỉnh a? Bên ngoài tốt như vậy? Đều chơi đến điên rồi, đại ca (đại ca ở đây là chỉ Lâm Bá Huân, vì Thiếu Triết là con một, Bá Huân lại là con trên danh nghĩa nên không thể dịch là anh cả hay anh hai) ngươi tới tìm, ngươi còn chưa chịu trở về?” Nói là chất vấn, chi bằng nói là sủng ái cưng chiều thì đúng hơn, “Vẫn còn giận dỗi nội?”

“Không... Không có...” Ngô Hạo khiếp đảm nhìn thoáng qua Lâm Bá Huân, ấp a ấp úng nói, “Con không có...”

“Được rồi, nội còn không biết ngươi đang suy nghĩ gì sao, lần trước chuyện kia, là nội lo lắng không chu toàn, không trưng cầu ý kiến của ngươi... Đã là quá khứ rồi, ngươi cũng đừng giận dỗi nữa, ngoan, hôm nay trở về nhà đi?”

Ngô Hạo giật mình, cậu lúc này may ra thì được nửa thiếu gia, làm sao có thể trở về? Từ trong mắt Lâm Bá Huân cậu nhìn ra được mình cách Lâm Thiếu Triết chân chính không biết xa đến mấy con phố, chỉ sợ mới vừa vào cửa đã bị người ta đuổi ra rồi.

“Con không cần!” Không biết dũng khí ở đâu ra, cậu cắn răng một cái, dùng ngữ khí nửa làm nũng nửa tức giận chính mình chưa từng dùng qua nhẹ nhàng nói, “Đại ca lúc trước mắng con, về nhà lại đến nội mắng con.”

“Ngươi đứa nhỏ này, thực không có biện pháp bắt ngươi.” Thanh âm lão nhân tràn ngập bất đắc dĩ, “Để cho ngươi ở bên ngoài giải sầu chút đi, đem điện thoại đưa cho đại ca ngươi, ta muốn cùng hắn giao đãi một chút.”

Ngô Hạo đôi mắt đen láy vòng vo một chút, cò kè mặc cả nói: “Kia nội đừng bảo đại ca lại giáo huấn con, lỗ tai đều đau hết cả.”

Không đợi câu trả lời cậu liền vội vàng đem di động đưa cho Lâm Bá Huân, chính mình ngã xuống giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, tim đập thình thịch, cơ hồ không thể tin được, vừa rồi người nói chuyện chính là mình? Những lời kia thế nhưng thật là theo chính miệng mình nói ra sao?

Lâm Bá Huân tiếp nhận di động, đơn giản trả lời vài câu liền ngắt máy, cúi đầu nhìn cậu, trên mặt không nói ra được là biểu tình gì.

“Như thế nào? Tôi làm sai rồi sao?” Ngô Hạo lo lắng đề phòng nói, có lẽ Lâm Thiếu Triết chân chính căn bản là không phải nói như vậy đi? Cậu mới vừa làm đổ bể mọi chuyện? Cậu căn bản là không có khả năng sắm vai một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé... Một cuộc điện thoại đã lộ rồi!

“Không có.” Lâm Bá Huân thản nhiên nói, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu, “Cậu làm rất khá, ngủ đi, ngủ ngon.”

Ngô Hạo hoàn hảo thở dài một hơi, toàn thân cao thấp thả lỏng, không thể phủ nhận, cậu vẫn đều khát vọng được người khác tán thành, trước mắt mà nói, quan trọng nhất, chính là khẳng định Lâm Bá Huân dành cho cậu.

“Ngủ ngon.” Cậu cảm thấy mỹ mãn, nói xong, nhắm hai mắt lại.

Hết thảy, đều dựa theo kế hoạch của Lâm Bá Huân mà tiến hành, tất cả giao cho hắn, chính mình chỉ cần cố gắng, là tốt rồi, không phải sao?

Hết chương 2
Bình Luận (0)
Comment