Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 3

Ba tuần nhanh chóng trôi qua, mỗi ngày đều bị chương trình học dày đặc oanh tạc khiến não Ngô Hạo choáng váng căng muốn nứt ra, rốt cục dưới ánh mắt soi mói của Lâm Bá Huân, miễn cưỡng đủ tư cách.

“Vẫn có chút vấn đề.” Lâm Bá Huân nhìn từ trên xuống dưới Ngô Hạo đã thay đổi một thân âu phục thủ công, hơi hơi bất mãn nhíu mày, chỉ nhìn bề ngoài, Ngô Hạo hiện tại đã giống như lột xác (nguyên văn: 脱胎换骨 – thoát thai hoán cốt), hoàn toàn là một quý công tử, cùng cái tên trước kia ở phòng trọ rẻ tiền hàng ngày xách cặp đi làm thuê là hoàn toàn bất đồng.

“Làm sao?” Ngô Hạo hơi khẩn trương hỏi, tay không tự giác vân vê góc áo, cậu cúi đầu nhìn kỹ toàn thân mình, tựa hồ không có chỗ nào không thích hợp a.

“Chớ khẩn trương, không phải sai ở cậu.” Lâm Bá Huân nhìn thấu tâm tư cậu, trấn an vỗ vỗ vai, “Hơi gầy. Trở về có thể cùng bà nội nói là ở bên ngoài ăn không hợp khẩu vị.”

Ngô Hạo ngượng ngùng cười cười: “Còn gầy a? Tôi đây nửa tháng nay đã béo lên vài cân … Mỗi ngày đều ăn ngon như vậy.”

Tuy chương trình học vừa nghiêm khắc vừa bận rộn lại nhiều, nhưng Lâm Bá Huân ở phương diện vật chất tuyệt đối không bạc đãi cậu, mặc dù trong biệt thự nhỏ không có đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng một ngày ba bữa đều có người tới tận nơi làm, khẩu vị không cố định, ba tuần nay Ngô Hạo đã đem những món hai mươi ba năm qua muốn ăn đều ăn hết một lần, chính là nghĩ còn không dám nghĩ tới.

Quần áo là thỉnh thiết kế sư riêng (nguyên văn: 师傅量身 – sư phụ lượng thân) làm theo yêu cầu, đo đi đo lại từng chút cũng mất đến một giờ, tóc thì phải đến salon của nhà tạo mẫu hạng nhất, ước chừng tốn cả một buổi sáng, ngay cả móng tay cũng tỉ mỉ bảo dưỡng, lại nói tiếp thời điểm Lâm Bá Huân ném cho cậu một gói bao tay dưỡng da (một loại màng dưỡng da tay), Ngô Hạo thiếu chút nữa tông cửa xông ra.

“Tôi lại không phải nữ nhân! Vì cái gì phải dùng này a?!” Cậu yếu đuối kháng nghị.

Lâm Bá Huân liếc tay cậu một cái, mang theo vài phần khinh miệt nói: “Những cái khác không nói đến, nhưng chỉ cần nhìn thấy tay cậu, liền lập tức biết cậu không phải thiếu gia.”

Ngô Hạo không nói gì cúi đầu, đúng vậy, cậu từ nhỏ đã bắt đầu làm kiêm chức, hiển nhiên là sẽ có một đôi tay thô ráp, móng tay cắt ngắn ngủn, thậm chí các đốt ngón tay còn có chút thô to, cùng ngón tay Lâm Bá Huân thon dài hữu lực căn bản không cách nào so sánh, nhưng là…

Không có cách nào, trả tiền chính là lão bản, chính mình hẳn phải chuyên nghiệp a, cậu than thở như vậy, dứt khoát kiên quyết cầm lên thứ được đóng gói tinh mỹ kia.

Sau những ngày được Lâm Bá Huân khắc nghiệt chiếu cố, Ngô Hạo hiện tại đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác, nếu đồng nghiệp trước kia giờ thấy cậu, khẳng định nghĩ cậu hẳn là chủ quản cao cấp của công ty luôn áo mũ chỉnh tề thần thái phi dương (nguyên văn: 飞扬, hào hứng, phấn chấn), mà không phải viên chức nhỏ lúc nào cũng khúm núm ngày trước đi?

Thân thủ vỗ vỗ mặt, làm cho chính mình tỉnh lại một chút, Ngô Hạo hít sâu vài lần: “Chúng ta hiện tại trở về nhà?”

“Ân, chúng ta về nhà.” Lâm Bá Huân lấy áo khoác, “Bà nội đợi không được nữa rồi, còn tiếp tục kéo dài tôi sợ bà sẽ tìm tới cửa. Có tự tin không?”

Ngô hạo gật gật đầu: “Có!”

Tuy nói như vậy, nhưng khi xe rẽ vào đường tư nhân hướng đến nhà lớn Lâm gia, Ngô Hạo khống chế không được bắt đầu khẩn trương, ven đường là bóng râm dày đặc từ những cây ngô đồng đầu hạ, màu xanh biếc kia giống như ánh tới trên mặt cậu, Lâm Bá Huân một bên lái xe một bên quan sát sắc mặt cậu, khóe môi khẽ nhếch, mỉm cười nói: “Lo lắng cái gì, đây là về nhà a.”

Ngô Hạo nghĩ muốn quay lại mỉm cười một cái, nhưng là mỉm cười cứng ngắc so với khóc còn khó coi hơn, xe đi qua một khúc cua, trong rừng cây xanh biếc, lộ ra một góc mái hiên màu trắng, vừa vặn nhìn thấy tòa kiến trúc kia, khiến tim cậu lại bắt đầu đập loạn lên, mặc dù qua băng ghi hình đã muốn thuộc đến từng góc tòa nhà, cậu hiện tại dù nhắm mắt cũng không đi nhầm, nhưng vì cái gì thời điểm vừa được tận mắt nhìn thấy, bỗng nhiên lại có một loại cảm giác thở không nổi như vậy?

Đã về đến nhà rồi… Như vậy là sẽ phải gặp gỡ người đi? Về sau, chính mình hẳn là sẽ đối diện với một lão nhân thích lải nhải qua điện thoại, mặt đối mặt đi giả mạo cháu đích tôn của người ta… Chính mình còn có thể thả lỏng giống như trong điện thoại sao? Bà chắc chắn sẽ biết mình là hàng giả a! Nhất định là vậy! Chính mình thậm chí còn không dám nhìn tới ánh mắt bà, bởi vì mình là đang nói dối a! Nói dối! Nói dối!

“Tôi mặc kệ… Tôi mặc kệ!” Cậu lòng bàn tay đầy đổ mồ hôi lạnh, thì thào nói, Lâm Bá Huân kỳ quái nhìn cậu một cái, tiếp tục lái xe, Ngô Hạo đột nhiên cuống cuồng quay người muốn mở cửa xe, không khống chế được hô to: “Không nên không nên! Khẳng định sẽ bị vạch trần! Tôi muốn đi! Dừng xe! Dừng xe!”

Lâm Bá Huân trước tiên dừng xe, dùng sức kéo bả vai Ngô Hạo lại, giơ tay không nặng không nhẹ cho cậu một bạt tai.

Một bạt tai này đem Ngô Hạo đánh tỉnh, không biết làm sao nhìn khuôn mặt nghiêm khắc của Lâm Bá Huân, môi run run, nói không ra lời.

“Đã tỉnh táo lại chưa?” Lâm Bá Huân lạnh lùng hỏi, “Có muốn thêm một cái nữa không?”

Ngô Hạo cả người bắt đầu run rẩy, nơi bị đánh trên mặt chậm rãi nổi lên một mạt đỏ ửng, ánh mắt đen láy tội nghiệp nhìn Lâm Bá Huân, miệng vẫn không biết điều mà lải nhải: “Tôi không được… Nhất định sẽ bị người khác nhận ra… Làm sao bây giờ? Tôi làm không được…”

“Tôi ở trên người của cậu hao phí thời gian ba tuần cùng vô số tâm huyết, hiện tại cậu lại nói với tôi không được?” Lâm Bá Huân cười lạnh một tiếng, “Lâm Thiếu Triết, chuyện tôi muốn làm, không thể thất bại, nếu cậu dám can đảm sau lưng tôi nói ra, tôi cho cậu chết cũng không được thoải mái!”

“Tôi… Tôi thật sự không được… Van cầu anh buông tha tôi đi… Thật sự…” Ngô Hạo cầu xin nhìn hắn, tự tin mười phần lúc ra khỏi cửa đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại khủng hoảng, còn có sợ hãi bị vạch trần, cậu không dám tưởng tượng nếu… Chính mình lúc đó sẽ mang bộ mặt gì đi ra cánh cửa kia.

Lâm Bá Huân trong mắt lãnh khốc dần tán đi, nhìn Ngô Hạo đang run rẩy giống như động vật nhỏ đáng thương, hít một hơi, thả chậm thanh âm hỏi: “Vì cái gì không được?”

“Rất giả, người khác liếc mắt một cái liền có thể nhận ra tôi không phải Lâm Thiếu Triết!” Ngô Hạo kích động nói, “Nếu cho tôi nhiều thời gian thêm một chút, tôi có lẽ có thể diễn giống hơn, nhưng hiện tại mới ba tuần! Tôi cái gì cũng không biết! Tôi làm sao có thể đi giả bộ một tên thiếu gia nhà giàu? Tôi chỉ vừa vào cửa không cần lên tiếng cũng đã lập tức bị người khác nhận ra rồi!”

Lâm Bá Huân không nói gì, chỉ đưa tay kéo gương chiếu hậu xuống, nhắm ngay mặt Ngô Hạo.

“Nhìn xem, đây mới là cậu.” Hắn ngữ điệu bình thản nói, “Cậu là Lâm Thiếu Triết, từ giờ trở đi, không, từ lúc cậu sinh ra, cậu đã là Lâm Thiếu Triết, nơi này là nhà của cậu, hiện tại cậu không phải đang phải qua một cuộc thi khó khăn nào đó, mà là về nhà, hiểu chưa?”

Ngô Hạo mím chặt môi, tầm mắt tựa như bị ánh mắt hắn thu hút, di động không được, mà thanh âm trầm ổn của Lâm Bá Huân, giống như thôi miên ghé vào lỗ tai cậu vang lên, chậm rãi làm cho tâm cậu an tĩnh lại: “Đây là nơi cậu lớn lên, bên trong có người thân duy nhất của cậu, lão thái thái đã bảy mươi tám tuổi, bà thương cậu như vậy, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho tôi hỏi cậu có hảo hảo ăn cơm không, có hay không đúng giờ nghỉ ngơi, cậu là con cưng trong nhà, là người thừa kế tập đoàn Quảng Ích, tất cả mọi người đều lấy cậu là trung tâm, luôn luôn như vậy… Cậu là Lâm Thiếu Triết, đã hiểu chưa?”

Có điểm gian nan, nhưng Ngô Hạo vẫn là dùng sức gật gật đầu, trên mặt biểu tình yếu đuối sợ hãi kia chậm rãi tiêu thất, thay vào là thần thái phi dương mỉm cười: “Tôi về nhà.”

“Đúng, cậu về nhà.” Lâm Bá Huân đồng ý cười, một lần nữa khởi động ô tô.

Cảm giác về nhà, hóa ra là như vậy.

Ngô Hạo trong lòng nghĩ, đưa mắt về phía Lâm gia lão thái thái, mới đầu khẩn trương tay không biết để vào đâu, cùng cậu tưởng tượng giống nhau, bà nội một đầu tóc bạc biểu tình hiền lành, sống an nhàn sung sướng, cũng giống như những người bà khác yêu thương cháu đích tôn của mình, lúc đầu còn hơi nén giận nói: “Như thế nào? Đã chịu đã trở lại?”

Thấy bộ dáng Ngô Hạo cúi đầu vẻ mặt nhận sai liền đem chuyện cháu trai rời nhà trốn vứt ra sau đầu, lên tiếng phân phó nhà bếp làm “Mấy món Thiếu Triết thích ăn”, lại hỏi một lão nhân khác bên người đang cười tủm tỉm: “Phòng Thiếu Triết đã dọn xong chưa? Mấy tháng không trở lại, nên mở cửa sổ cho lưu thông không khí một chút.” Lập tức lại lôi kéo tay Ngô Hạo: “Muốn hay không tắm rửa trước? Này mấy tháng ở bên ngoài chơi đến điên rồi đi? Xem gầy như vậy…”

Chưa từng được người khác đối đãi nhiệt tình như vậy, Ngô Hạo choáng váng, lí do thoái thác hoàn hảo nghĩ đến lúc đầu giờ tất cả đều vứt ra sau đầu, chỉ là liên tiếp ngây ngô cười, vẫn là Lâm Bá Huân giải vây, bàn tay tùy ý đặt lên bả vai cậu, cười nói: “Bà nội, người đừng nuông chiều Thiếu Triết thái quá, bằng không hắn sẽ không chừa, lần sau động đến một chút liền rời nhà trốn đi thì làm sao bây giờ?”

“Phải rồi, Bá Huân nói rất đúng.” Bà nội cười vỗ vỗ mặt Ngô Hạo, “Đã lớn như vậy rồi, còn không hiểu chuyện, cùng nội giận dỗi liền trốn đi a? Nếu đại ca ngươi không tìm được ngươi, ngươi vẫn còn chưa muốn trở lại đúng hay không? Lần này nội phải phạt ngươi… Một tháng không cho phép ra khỏi cửa.”

“A? Một tháng?” Ngô Hạo nửa thật nửa giả mở to hai mắt nhìn, “Lâu như vậy? Nội, con biết sai rồi, nội tha cho con đi, ở nhà ngốc một tháng, con không phải là buồn chết sao!”

“Chính là muốn ngươi buồn chết, hảo hảo dạy dỗ ngươi.” Bà nội cố ý nghiêm mặt, “Qua một thời gian nữa sẽ tiếp quản công ty của gia tộc, vậy mà còn tâm tính tiểu hài tử như vậy, ham chơi lại tùy hứng. Bá Huân, hắn liền giao cho ngươi, hảo hảo trông chừng hắn cho ta.”

Ngô Hạo phối hợp hét thảm một tiếng, liều mạng lắc đầu: “Không cần a! Đại ca thực nghiêm khắc đó! Con mới không cần! Nội…”

“Sớm nên có người quản giáo ngươi một chút, ta đã lớn tuổi, không đủ sức nữa, bằng không a, liền trông coi ngươi rồi.” Bà nội nói xong tự mình cười trước, sau đó chống quải trượng (gậy, ba-toong) hướng vườn hoa đi, “Mặc kệ hai huynh đệ các ngươi, gây sức ép vậy thôi, ta đi xem hoa hồng của ta nở hoa hay chưa đây…”

Ngô Hạo ở sau lưng bà làm cái mặt quỷ, thời điểm bị Lâm Bá Huân lôi lên lầu khoa trương mà gào lên: “Cứu mạng a! Đại ca muốn chấp hành gia pháp! Nội… Cứu mạng a… Người tới a… Cứu mạng a…”

Vừa vào cửa khóa lại cẩn thận, không kịp thưởng thức phòng ngủ xa hoa tạm thời của bản thân, Ngô Hạo đã thở dài ra một hơi, dựa vào cánh cửa ngồi phịch xuống đất, cảm giác áo sơmi sau lưng đều đã ướt đẫm mồ hôi, vừa rồi nhập tâm diễn không cảm giác được, hiện tại mới thấy tim đập thình thịch, chân đều bị dọa đến mềm nhũn.

“Đứng lên.” Lâm Bá Huân không hờn giận nhìn cậu một cái, “Nhìn cậu lá gan bé vậy thôi à, không phải mới vừa làm rất khá sao?”

“Anh nói nghe dễ dàng nhỉ.” Ngô Hạo nhỏ giọng oán giận, từ trên thảm đứng lên, thì thầm, “Tôi sợ đến choáng váng, ngay cả mình nói cái gì cũng không biết.”

“Nga… Tôi đây chỉ có thể nói, cậu tuy rằng học tập này nọ chậm một chút, nhưng là có tài diễn kịch trời cho a.” Khóe môi Lâm Bá Huân nhếch lên xem như nở nụ cười, “Ải thứ nhất, thuận lợi thông qua, bọn họ không có ai hoài nghi cậu không phải Lâm Thiếu Triết.”

“Thật vậy chăng?” Ngô Hạo thật không có cao hứng phấn chấn, ngược lại mang theo vài phần cô đơn nói, “Tôi thực không thể tin được, một bà nội, lại nhận sai cháu trai của mình… Cho dù tôi cùng Lâm Thiếu Triết bộ dạng giống nhau, dù sao cũng là hai người hoàn toàn khác biệt… Bà không nên nhận không ra, đó là cháu trai ruột của bà a. Anh cảm thấy được, một người mẹ cũng có thể nhận sai con mình sao?”

Lâm Bá Huân cười lạnh một tiếng: “Cậu thật sự thương cảm? Vậy cậu muốn thế nào? Hy vọng bà nhìn một cái liền nhận ra cậu là hàng giả, sau đó ngay cả cậu lẫn tôi cùng bị đuổi khỏi Lâm gia sao? Cậu muốn mọi việc đổ bể có phải không?”

“Tôi không phải có ý này.” Ngô Hạo cuống quít giải thích, “Tôi sẽ hảo hảo diễn, anh yên tâm, tôi ngay cả có chút…” Cậu không biết nên giải thích như thế nào, gấp đến độ mặt bắt đầu phiếm hồng.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Sắc mặt Lâm Bá Huân dịu xuống, đi qua mở tủ quần áo ra, tìm ra một bộ quần áo thoải mái ở nhà ném cho cậu, “Đi tắm rửa rồi thay đổi y phục, đợi lát nữa xuống dưới ăn cơm trưa. Lâm gia phòng ở nhiều, Thiếu Triết cũng không phải suốt ngày chỉ ở trong này, bà nội lớn tuổi, ánh mắt không tốt, hơn nữa, cậu là tác phẩm của tôi, cậu chính là Lâm Thiếu Triết.”

“Ân.” Ngô Hạo nhẹ giọng đáp ứng.

Lâm Bá Huân thế nhưng không bỏ qua, đi tới hai tay nâng mặt cậu lên, chăm chú nhìn ánh mắt thấp thỏm lo âu của Ngô Hạo, lặp lại một lần: “Nhớ kỹ, cậu chính là Lâm Thiếu Triết.”

Bàn tay hắn thật ấm áp, từ chỗ da thịt tiếp xúc xuyên thấu qua một cỗ cảm giác khiến người an tâm, Ngô Hạo vừa mới có chút chột dạ dâng lên liền nhanh chóng tiêu tán mất, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Tôi chính là Lâm Thiếu Triết.”

Lộ ra một nụ cười khó thấy được, Lâm Bá Huân thấp giọng nói: “Thật ngoan, đi tắm rửa đi.”

Nói xong hắn rời khỏi phòng, để lại một mình Ngô Hạo ngốc hồ hồ đứng, qua thật lâu, trên mặt chậm rãi hiện lên một mạt đỏ ửng, cậu đưa tay sờ sờ nơi mới vừa bị Lâm Bá Huân chạm qua, kinh ngạc nở nụ cười.

***

Vượt qua ngày đầu tiên ở Lâm gia, Ngô Hạo cũng không có khẩn trương như tưởng tượng, có lẽ lời Lâm Bá Huân nói với cậu thật sự có tác dụng, cậu thực tự nhiên nhập vai thiếu gia Lâm Thiếu Triết kia, sau cơm trưa bồi bà nội hàn huyên một hồi, đem mấy lời nói dối về cuộc sống vài tháng qua có lệ nói ra, tựa hồ không ai hoài nghi, quản gia cùng bà nội còn thực cảm thán vài câu “Ở bên ngoài một mình chịu khổ rồi.” Ngô Hạo không khỏi nghĩ, nếu thật sự cho bà nhìn qua phòng thuê rẻ tiền mình từng ở, còn không biết sẽ sợ hãi thành bộ dáng gì nữa.

Bà nội nói chuyện không nhiều lắm, chỉ cười nghe Ngô Hạo câu được câu không nói chuyện tào lao, đối cháu trai bốc đồng này có một loại cưng chiều đặc biệt, ánh mắt dừng trên mặt cậu, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, xem ra Lâm Bá Huân không nói sai, Lâm Thiếu Triết lúc trước là một thiếu gia ham chơi, thời gian ở nhà quá ít, thời gian chịu ngoan ngoãn ngồi xuống bồi lão nhân nói chuyện phiếm như vậy chỉ sợ càng ít hơn. Ngô Hạo nghĩ, trong lòng lại có chút tiếc hận, đối với cậu mà nói, người một nhà ngồi xuống nói chuyện giống như thế này nếu không phải trong mộng, thì cũng chỉ là hy vọng xa vời.

Lâm Thiếu Triết… Thật là một kẻ được sủng ái, từ lúc cậu bước vào cửa nhà này, đã cảm giác được, mỗi người trong nhà, từ bà nội, quản gia, đầu bếp, người làm vườn, bảo mẫu… Tất cả mọi người đều là vây quanh cậu, mỗi người tựa hồ rất thương yêu Lâm Thiếu Triết, trọng tâm cuộc sống cũng hoàn toàn hướng về tiểu thiếu gia này.

“Tôi thật sự không rõ, vì cái gì Lâm Thiếu Triết lại muốn rời nhà này đi… Nhiều người yêu thương hắn như vậy.” Thời gian buổi chiều, lúc cậu cùng Lâm Bá Huân một mình ngồi trong thư phòng chuẩn bị bài tập, Ngô Hạo cảm thán nói một câu.

Tuy rằng bên ngoài cậu đã đạt tới trình độ lấy giả tráo thật, nhưng Lâm Bá Huân đối với bên trong vẫn phi thường không hài lòng, nhất là chuyện hoạt động thương mại của tập đoàn, thiên tư Ngô Hạo cũng phải đem ra dùng hết, Lâm Bá Huân cũng biết không phải là chuyện nói một hai lần là lĩnh hội được, hắn đương nhiên phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần cậu mới có thể hiểu.

“Cậu lúc này muốn thay người khác lo lắng, không bằng trước lo lắng bài sát hạch của mình đi.” Lâm Bá Huân lấy trên bàn ném tới một tập tài liệu, “Đây là tư liệu cơ bản của khách sạn, hai quý gần đây, lợi nhuận khách sạn vừa mới bị giảm so với trước (phần này nói về kinh doanh ta không hiểu lắm nên chém đại =))), tôi muốn cậu trình lên bản kế hoạch giải quyết vấn đề, cuối tuần giao cho tôi.”

“Bản kế hoạch a…” Ngô Hạo ngập ngừng tiếp nhận tư liệu, “Tôi không phải…”

“Tôi không muốn nghe từ miệng cậu thêm một chữ không nào nữa, không được nói linh tinh, hiểu chưa?” Thái độ Lâm Bá Huân có thể dùng từ khắc nghiệt để hình dung, trên mặt không hề tươi cười mà cứng rắn như thép, “Lúc trước tôi đã dạy cậu rất nhiều rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình nhiều như vậy.”

“Tôi… Tôi không hiểu lắm…” Ngô Hạo cố lấy dũng khí hỏi, “Anh muốn tôi sắm vai Lâm Thiếu Triết, tôi cảm thấy được đã muốn không sai biệt lắm, vì cái gì còn muốn…”

Ánh mắt lợi hại của Lâm Bá Huân đảo qua, Ngô Hạo liền theo bản năng lập tức rụt cổ, không dám tiếp tục nói tiếp.

“Cậu cảm thấy mình diễn không tồi?” Lâm Bá Huân cười lạnh, “Hiện tại chỉ mới vừa bắt đầu, bề ngoài không có trở ngại, toàn bộ đều do khuôn mặt này, còn có điểm tiểu thông minh, nếu muốn thật sự đạt tới trình độ lấy giả tráo thật, còn kém xa lắm! Cái khác không nói, Lâm Thiếu Triết từ nhỏ đã chịu bồi dưỡng dành cho người thừa kế gia tộc, xử lý mọi việc thành thạo, hắn chính là không muốn động tay vào làm mà thôi, nếu đã muốn cũng không phải là không thể, dáng vẻ không giống như cậu, viết một bản kế hoạch cũng không làm được.”

Hắn nghiêng thân tới trước, hung hăng trừng Ngô Hạo: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng vào được Lâm gia rồi là không vạch trần, là có thể thả lỏng cảnh giác sống phóng túng làm đại thiếu gia, còn sớm lắm, nhớ kỹ lời tôi nói lúc trước, nếu cậu dám làm đổ bể mọi chuyện…”

Ngô Hạo khiếp đảm gật gật đầu, Lâm Bá Huân nhất định phi thường để ý biểu hiện của mình, nói cách khác, vì cái gì hắn bình thường có thể coi như hòa ái, đụng tới loại chuyện này liền trở nên lãnh khốc vô tình, hoàn toàn giống như thay đổi một người khác vậy.

Chiếm được tập đoàn Quảng Ích… Đối với hắn hẳn rất trọng yếu đi… Mà mắt xích tối trọng yếu trong đó, chính là mình, có thể thành công diễn đến cùng vai diễn kia không…

“Tôi sẽ cố gắng.” Ngô Hạo nắm chặt nắm tay kiên định nói, không biết là nói với mình, hay là nói với Lâm Bá Huân.

“Tôi thực chờ mong.” Lâm Bá Huân cúi đầu mở máy tính xách tay, “Cậu từ từ xem tư liệu, có cái gì không hiểu liền hỏi tôi, tôi hôm nay không đi làm, nhưng phải xử lý một chút công sự.”

“Nga.” Ngô Hạo ngoan ngoãn lên tiếng, cúi đầu bắt đầu gian nan nghiên cứu tập tài liệu.

***

Ngô Hạo luôn luôn ngủ rất nhẹ, nhất là lần này đổi một cái giường mới, cậu tối hôm qua thời điểm đi ngủ còn có một trận thấp thỏm lo âu, phòng ở Lâm gia có chút cũ, tuy rằng cũng là giường cao gối ấm, nhưng cùng với biệt thự của Lâm Bá Huân lúc trước cậu ở không giống, chóp mũi ngửi được một cỗ hương cỏ cây nhàn nhạt mà thơm ngát, còn có hương vị mát mẻ của phòng cổ lâu năm, phảng phất như người đã ở nơi cách xa hồng trần thế tục.

Cậu mở to mắt, mệt mỏi nhìn trần nhà, không phải đây đúng là nơi lánh xa thế tục hồng trần đấy chứ? Ở nơi này cậu là Lâm Thiếu Triết, tiểu thiếu gia Lâm gia, có bà nội hiền lành, có quản gia nuông chiều, có người làm từ nhỏ nhìn cậu lớn lên đối cậu quan tâm vô cùng, khiến cho một cô nhi cho tới bây giờ chưa từng được chú ý, ngày hôm qua lại nhận được sủng ái như vậy cơ hồ hạnh phúc đến bắt đầu sợ hãi.

“Hô…” Ngáp một cái thật dài, cậu nằm ì trên giường, hưởng thụ nhàn hạ hiếm có, không cần đi làm, không cần nhìn sắc mặt lão bản, cũng không cần đi học, Lâm Bá Huân tuy rằng không có bạc đãi cậu, nhưng bố trí bài tập cho cậu khó cũng không phải khó bình thường. Hôm nay không giống, hôm nay cậu đã thành công vượt ải tiến vào Lâm gia lừa gạt trở thành Lâm Thiếu Triết, hẳn không ai sẽ đến kêu Lâm Thiếu Triết rời giường đi? Cho dù tỉnh cũng không dậy, liền nằm như vậy thực thoải mái a.

Thoải mái của cậu cơ hồ lập tức bị phá vỡ, cửa bị Lâm Bá Huân một phen đẩy ra, thấy cậu trợn tròn mắt nằm trên giường, ghét bỏ nhíu mày, thấp giọng nói: “Tỉnh còn chưa chịu dậy?” Lập tức đề cao thanh âm: “Thiếu Triết, tỉnh tỉnh, rời giường ăn điểm tâm!”

“Nga.” Ngô Hạo không tình nguyện trả lời một tiếng, không dám bất tuân mệnh lệnh của hắn, lăn lông lốc từ trên giường đứng lên chạy vào nhà vệ sinh bắt đầu rửa mặt, cách cánh cửa còn nghe thấy bà nội lải nhải: “Bá Huân a, ngươi để cho Thiếu Triết ngủ thêm một lát đi, hắn không phải luôn luôn đều thích nằm ì trên giường sao? Ngày hôm qua ngủ cũng muộn…”

“Bà nội, Thiếu Triết không phải tiểu hài tử, chậm nhất thì sang năm hắn sẽ làm chủ công ty, bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ đem đồ lười biếng hắn đánh cho hết lười đi.”

“Kia cũng phải từ từ a, hắn ngày hôm qua mới vừa về nhà… Hài tử lớn lên rồi không nghe lời nữa, hoàn hảo hắn còn sợ đại ca ngươi một chút. Bất quá ngươi cũng chú ý một chút, đừng nóng nảy mà bức hắn quá.”

Ngô Hạo miệng đầy bọt kem đánh răng đối gương làm cái mặt quỷ: chỉ sợ thật ra Lâm Thiếu Triết cũng là bởi vì chịu không nổi Lâm Bá Huân mới rời nhà trốn đi ấy, nghe vậy đây hẳn cũng không phải lần đầu tiên, ai, đại ca a… Anh bộ dạng cùng khuôn mặt rõ ràng anh tuấn như vậy, vì cái gì tôi vừa thấy trong lòng liền phát lạnh a?

Trên bàn cơm đã sớm bày đầy món ăn, so với ở chỗ Lâm Bá Huân còn muốn phong phú hơn nhiều, đậu hũ trơn bóng còn có đến bốn đĩa sứ tinh xảo cùng bốn mùi vị khác nhau, chà bông, cải muối, trứng muối, dưa bao tử muối, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh trứng… Khiến Ngô Hạo nhìn hoa cả mắt.

Quản gia mặt mày hớn hở tự mình bưng lên một chén cháo hoa cấp Ngô Hạo, đau lòng hỏi: “Đã lâu chưa được nhìn cậu nếm qua điểm tâm, có quen ăn cháo hoa không? Muốn hay không ăn thứ khác?”

“Ngô?” Ngô Hạo không rõ vậy là có ý gì, chỉ cười gượng, Lâm Bá Huân ngồi đối diện liếc mắt nhìn cậu, lạnh lùng nói, “Về sau đừng chơi suốt đêm nữa, sáng rồi cũng không rời nổi giường, giống như bây giờ người một nhà ngồi xuống ăn điểm tâm có phải tốt không.”

“Đúng vậy a, Thiếu Triết.” Bà nội gắp một cái ngũ vị hương am thuần đản (trứng chim cút ngũ vị) đặt ở bát trước mặt Ngô Hạo, hiền lành nói.”Ngươi đã sắp tròn hai mươi mốt tuổi, chọn ngày lành về công ty làm việc nga, sau này cùng với đại ca ngươi đi làm rồi, cũng không thể tái ì trên giường nữa.”

“Đã biết.” Ngô Hạo ngoan ngoãn gật đầu, dùng thìa uống một hơi cháo, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, “Vẫn là cháo trong nhà uống ngon, dạ dày cũng thoải mái hơn.”

“Cậu hay thức đêm, không ăn điểm tâm, dạ dày như thế nào lại không khó chịu a.” Lâm Bá Huân dừng đũa, “Còn có sandwich và mứt này, kính nhờ, thiếu gia, chúng ta là người Trung Quốc, cậu lại tham ăn cơm Tây tiện lợi làm gì? Lần sau không được ăn nữa.”

“Đã biết.” Ngô Hạo hướng hắn làm cái mặt quỷ nho nhỏ, bà nội nhìn mà nở nụ cười, “Ta vẫn nghĩ Thiếu Triết tới thời kỳ phản nghịch liền cùng Bá Huân bất hòa, hiện tại xem ra, huynh đệ vẫn là huynh đệ, ngươi rời nhà trốn đi, ai cũng tìm không thấy, vẫn là Bá Huân mang ngươi trở về… Không chịu về nhà gặp bà nội, ngược lại chịu ở cùng đại ca ba tuần a? Như vậy cũng tốt, nhìn huynh đệ các ngươi hòa thuận, ta cũng thấy yên tâm đem Quảng Ích giao cho các ngươi cùng nhau xử lý rồi.”

Nhã nhặn nuốt xuống đồ ăn, Ngô Hạo mới mở miệng kháng nghị: “Nội! Nội nói con cùng đại ca còn muốn diễn màn nhà giàu ân oán huynh đệ tình cừu gì a… Chúng con là huynh đệ tốt!”

Thời điểm nói lời này, cậu chột dạ nhìn thoáng qua Lâm Bá Huân, vừa mới nhìn hắn, không biết tại sao, ánh mắt rất nhanh từ trên mặt hắn ly khai, không yên lòng gắp một miếng chân giò hun khói.

Ăn điểm tâm xong, Ngô Hạo thấy Lâm Bá Huân cầm chìa khóa xe nói một tiếng “Tôi đi công ty” rồi hướng ra cửa, vội vàng chạy qua, thấp giọng hỏi: “Hôm nay anh không ở nhà?”

Lâm Bá Huân kỳ quái nhìn cậu: “Tôi đương nhiên phải đến công ty làm việc.”

“Chính là…” Ngô Hạo ngập ngừng mở miệng, “Tôi sợ… Tôi một mình ở trong này…”

“Đùa cái gì vậy.” Lâm Bá Huân làm bộ để cậu sửa sang lại áo, lại gần thấp giọng uy hiếp, “Tôi cũng không muốn từ miệng cậu nghe ra sợ cái gì linh tinh này nọ nữa, nhớ kỹ cho tôi!”

Hắn nhìn Ngô Hạo hai mắt trừng lớn, biểu tình ôn nhu xuống: “Hảo hảo ở thư phòng làm bài tập, đừng quên cậu cuối tuần còn có bản kế hoạch phải giao… Bà nội sẽ không hoài nghi cậu, thời gian bà cùng cậu ở chung vốn không nhiều, cậu nghe lời là được.”

Hơi hơi trầm ngâm, hắn vỗ vỗ đầu Ngô Hạo: “Có chuyện gì liền gọi điện thoại cho tôi.”

Ngô Hạo lưu luyến nhìn bóng dáng cao ngất của hắn biến mất nơi cửa, chốc lát sau liền truyền đến tiếng ô tô rời đi, căn nhà to như vậy đột nhiên trở nên vắng vẻ, cậu quay đầu lại nhìn khu nhà cao cấp cổ kính này, không khỏi rùng mình một cái.

Lâm Thiếu Triết chân chính, từng ở trong này… Căn nhà này có thể hay không nhận ra mình là hàng giả? Có thể hay không nghe thấy đoạn đối thoại của mình cùng Lâm Bá Huân? Trần nhà trầm mặc nhìn mình, tựa hồ như muốn đè lên hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi không phải hài tử nhà này, ngươi là ai?”

“Tôi là… Tôi… Tôi là.” Ngô Hạo thấp giọng tự động viên mình, Lâm Bá Huân nói không sai, cậu đã không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục bước tiếp.

Có lẽ, cho đến khi Lâm Bá Huân đạt được mục đích, cho mình một số tiền, bản thân sau khi rời khỏi, mới có thể chân chính thả lỏng đi, hiện tại mình, hoàn toàn là sắm vai một người xa lạ, đi ứng phó những “Thân nhân” rõ ràng không quen biết.

“Thiếu Triết?” Quản gia tủm tỉm cười xuất hiện, “Ngoan như vậy, còn tiễn đại ca đi làm a? Đừng lo, cậu cũng sắp lập tức quay về công ty, Thiếu Triết trưởng thành rồi, càng ngày càng hiểu chuyện… Giữa trưa… có gì nghĩ muốn ăn không?”

“Có!” Một khắc quay đầu lại, Ngô Hạo liền như biến thân, từng bước nhảy lên bậc thang, “Con muốn ăn thanh thái ngư diện cân (cải xào chả cá), khấu trừ tam ti, sao tố thập cẩm (rau xào thập cẩm), du muộn hà (tôm om dầu)! Còn muốn nhục bì thang (canh bì lợn)! Lúc còn ở chỗ đại ca đều ăn đồ ăn bên ngoài, con nghĩ muốn ăn đồ nhà làm.”

“Hảo hảo hảo.” Quản gia trên mặt cười như hoa nở, “Xem cậu tham chưa kìa, đều có, đều có! Buổi chiều điểm tâm làm bánh trôi nhân thịt được không? Trước kia cậu thích ăn nhất đó.”

Này Lâm Bá Huân không có nói tới a, Ngô Hạo trong lòng nhanh chóng vừa chuyển, tùy hứng lắc đầu: “Người lại đem con thành tiểu hài tử! Con mới không cần ăn bánh trôi nước.”

“Đúng vậy a, Thiếu Triết trưởng thành rồi.” Bà nội hợp thời đi ra, trên tay cầm một cái kéo cắt trúc, hướng Ngô Hạo vẫy tay, “Bồi nội đến hoa viên cắt vài bông cắm một bình hoa được không a? Bé ngoan, lâu như vậy không gặp ngươi, nội rất nhớ ngươi a.”

“A?” Ngô Hạo kiên trì nói, “Đại ca bố trí con xem tư liệu công ty mà…”

Không cho là đúng khoát tay, bà nội chậm rãi đi xuống cầu thang, Ngô Hạo hoàn toàn theo bản năng đi lên đỡ lấy bà: “Đại ca ngươi có ngày nào không gọi ngươi xem tư liệu? Như thế nào, lần này thực sợ rồi? Đừng lo, bồi bà nội một chút thôi còn không được sao? Về sau a, ngươi làm chủ tịch, liền càng không có thời gian ở nhà, bà nội còn có thể sống bao lâu? Chút thời gian này cũng không thể cho ta?”

“Nội người nói cái gì a!” Ngô Hạo vội vàng đánh gãy lời bà, “Người thân thể tốt như vậy, đương nhiên sẽ trường mệnh trăm tuổi!”

“Ha hả, đúng vậy, ta chưa được ẵm chắt làm sao cam lòng đi gặp ông nội ngươi?” Bà nội thư thái nở nụ cười, lôi kéo tay cậu về đi đến phía sau cánh cửa, trong hoa viên lúc này chính là từng bụi từng bụi hoa hồng mạnh mẽ nở rộ, còn vương sương sớm, phô bày hết vẻ kiều diễm.

Người làm vườn đang ở cắt cỏ, thấy lão thái thái đi ra cuống quít chạy tới hỗ trợ, đeo một cái rổ đằng sau giới thiệu: “Lão thái thái, hoa nở rất đẹp, ngày hôm qua vẫn là nụ… Này từng bụi nở ra không giống nhau, ngày đông so với bình thường còn đẹp hơn…”

Ngô Hạo cảm giác có điểm nhàm chán, tuy rằng cậu đã đem Lâm gia từ người đến phòng ở đều thuộc làu làu, nhưng thân lâm kỳ cảnh (nguyên văn: 身临其境, người ở vào cảnh vật mới) vẫn là cảm thấy xa lạ, một loại cảm giác xa cách làm cho cậu thấy thực không thoải mái.

Nơi này không thuộc về cậu… Cậu chỉ là một khách qua đường, một kẻ đóng giả mà thôi… Cậu cảm thấy không được tự nhiên, hận không thể mau trốn về thư phòng, ở nơi đó ít nhất cậu có thể tự do thở mà không cần lo lắng nhất cử nhất động của chính mình, cho dù là xem tư liệu căn bản không hiểu cũng tốt a.

Cắt một vài nhành hoa hồng xanh đưa cho Ngô Hạo cầm, lão thái thái không hề có ý trở lên lầu trên chút nào, ngược lại nhàn nhã ở chòi nghỉ mát ngồi xuống, bắt đầu chậm rãi từng cành từng cành cắt tỉa.

“Cảm thấy nhàm chán đi?” Bà híp nửa con mắt, cẩn thận tỉa đi gai nhọn, một câu vô tình lại làm cho Ngô Hạo sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phủ nhận nói: “Không có!”

“Này, ngươi đứa nhỏ này ta còn không biết sao, bảo ngươi bồi bà nội một lần làm chút chuyện ngươi lại có thể ngồi yên được đấy?” Bà nội buông kéo, đối cậu cười, “Không đến nửa giờ là tìm đủ các loại lý do chính mình chạy đi chơi, lần này thật khó có được, nha, đã… Bốn mươi phút.”

“Nội!” Ngô Hạo đỏ mặt, “Con trước kia không hiểu chuyện, nội đừng nhắc đến nữa mà.”

“Vậy ngươi hiện tại liền hiểu chuyện rồi?” Bà nội nghiêng đầu nhìn Cậu, “Còn là một mao đầu tiểu tử… Bị đại ca ngươi dạy dỗ như vậy rồi mà bản tính một chút cũng không đổi được a.”

Lâm Bá Huân đã đem tôi từ đầu tới chân hoàn toàn cải tạo một lần rồi a! Ngô Hạo ở trong lòng trộm nghĩ, bằng không cho dù ở trên đường đụng phải, người cũng không thể đem tôi nhầm thành cháu trai của người nha.

“Thiếu Triết a… Ta đã nói với ngươi,” Bà nội thần sắc có phần chua xót, “Ta biết các ngươi trẻ tuổi, cùng chúng ta khác nhau, có một số việc, chúng ta cho rằng rất trọng yếu, các ngươi lại không cần, tựa như căn nhà này.”

Bà nâng mắt thấy nhà cổ vách tường bám đầy dây leo, thở dài nói: “Ngại căn nhà cổ, kiến trúc cũ kỹ, trang hoàng lỗi thời, gia cụ thỉnh thoảng hư hỏng, chung quanh cũng không náo nhiệt, đều không muốn ở nhà, muốn ra bên ngoài chơi… Chính là, nhà này muốn bảo tồn cũng không dễ dàng a.”

Ánh nắng ban mai rải ấm áp lên mái đình viện xinh đẹp, thanh âm lão nhân ôn hòa vang lên: “Từ rất lâu rồi, ngôi nhà này là nhà mẹ đẻ ta, sau lại, cha mẹ cùng người nhà ta đều bị thất lạc trong chiến tranh, căn nhà này cũng bị trưng dụng, khi đó ta chỉ là nữ sinh mới mười sáu tuổi, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, là ông nội ngươi một lần nữa mua lại căn nhà này, làm lễ vật đính hôn tặng cho ta, ngươi không biết a… Ta lần đầu tiên được trở lại ngôi nhà này, đã khóc … Có người nam nhân yêu ta như vậy, cùng ta trải qua một đời, ta còn cầu mong gì hơn nữa?”

Bà chầm chậm cầm lấy cành hồng tiếp theo tiếp tục cắt tỉa, thủ thỉ nói: “Vốn đã cho ta một mảnh hạnh phúc, ai biết… Thế sự khó liệu, ông ấy cuối cùng cũng bỏ ta mà đi… Ta lại bị đuổi ra khỏi nơi này, mang theo cha ngươi xuống dưới chân núi ở trong một căn nhà nhỏ, dựa vào công việc dán giấy hộp mà sống qua ngày, đoạn thời gian kia khổ cực sao? Ta cũng thực không biết, chỉ là đôi khi nhớ tới có chút tiếc nuối: ta rốt cuộc không được nhìn thấy hoa hồng của mình nữa rồi.”

“Về sau, dần dần cũng tốt lên, chúng ta lại trở về đây.” Bà nội vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn bằng đá cẩm thạch, “Ba lần bốn lượt, vẫn là trở lại. Thiếu Triết, nhà chúng ta đã ở nơi này mấy đời, con có thể không thích nó, nhưng tương lai tuyệt đối không thể bán nó đi, được không? Nơi này là kỷ niệm giữa ta và ông nội con, cũng chứa đựng hồi ức của cha con, còn có của con nữa… Làm con cháu Lâm gia, đây đều là điều phi thường trọng yếu. Hy vọng của ta, đều ký thác trên người con, con đừng làm cho bà nội thất vọng a.”

“Nội, người yên tâm.” Ngô Hạo cầm lấy tay bà, trịnh trọng nói, “Con lúc trước không hiểu chuyện, khiến nội sinh khí, con thề, từ hôm nay trở đi nhất định sẽ làm tốt bổn phận con cháu Lâm gia, không để cho nội phải bận tâm.”

Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua căn nhà: “Con lại càng không muốn bán đi căn nhà này của nội, con cháu Lâm gia, sẽ vĩnh viễn sống ở đây. Đến lúc đó nội cũng có thể cùng hài tử của con nói: nội năm đó a, là như thế nào ở hoa viên tình cờ gặp gỡ ông nội để rồi nhất kiến chung tình.”

“Ác, tiểu quỷ, làm sao ngươi biết ta ở đây gặp được ông nội ngươi?” Lão nhân trên mặt xuất hiện một đỏ ửng như thiếu nữ mới yêu, vỗ nhẹ đầu Ngô Hạo một chút, “Lại trêu nội rồi.”

“Nội đã nói với con nhiều lần rồi mà, đương nhiên là biết.” Ngô Hạo ngược lại nói “Đúng vậy, nội lớn tuổi rồi, nhớ không được đi?”

“Ha hả, đây cũng không phải chuyện gì mất mặt, nội đã nói với ngươi a,” bà giơ tay lên chỉ vào bụi hoa hồng xa xa, “Khi đó hoa hồng này mới được gieo không lâu, lần đầu tiên nở hoa, ta sau khi tan học chạy đến hoa viên hái trộm, vừa lúc ông nội ngươi lại đây cùng ngoại tổ phụ ngươi nói chuyện làm ăn, ông ấy về sau nói với ta, lúc đó nhìn thấy ta một cái, liền thích ta.”

“Về sau thì sao?”

“Ngươi không phải nói nội kể quá nhiều lần rồi a, sao còn không biết?”

“Con thích nghe nội kể lại thôi.”

“Lúc sau a…”

Bà nội ít khi có được hưng trí như vậy, cùng Ngô Hạo nói chuyện trời đất, từ chuyện thời con gái của mình nói đến chuyện Lâm Vệ Quốc dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ chuyện ngôi nhà cũ này là do thiết kế sư người Pháp xây nên đến chuyện tập đoàn Quảng Ích sáng lập, thẳng đến khi ánh nắng chói chang chiếu qua đầu, quản gia đến thúc dục nhiều lần mới đứng dậy đi ăn cơm trưa.

“Lão thái thái hôm nay có cao hứng hay không a?” Quản gia biết rõ còn cố hỏi, “Tiểu thiếu gia lần này thật ngoan, không hề có một chút không kiên nhẫn.”

“Đúng vậy a, quả thực tựa như thay đổi thành một người khác vậy.” Bà nội mặt mày hớn hở nói, vô cùng thân thiết nhưng Ngô Hạo nghe đến câu sau cả người liền cứng ngắc, trên mặt méo đi, “Cũng không biết đại ca ngươi ép ngươi vào khuôn phép thế nào mà đem ngươi dạy đến hiểu chuyện như vậy, mệt hắn còn nói không có biện pháp bắt ngươi.”

Ngô Hạo yên lòng, tự tìm bậc thang cho mình: “Đại ca lúc trước là không muốn trông nom con mới được thả lỏng, lần này là con chọc tức hắn, hắn liền giam con vài ngày giảng đạo lý, giảng đến hai lỗ tai đều đau.”

“Đại ca ngươi cũng không dễ dàng, có thể đem ngươi quản đến ngoan ngoãn vâng lời như thế. Bất quá vẫn là hài tử nhà chúng ta, ham chơi thì ham chơi, một khi hiểu được, liền so với người khác còn ngoan hơn.” Bà nội lôi kéo cậu đi về phía phòng ăn, “Đi nhanh nào, thấy ngươi như vậy, nội bữa trưa hôm nay phải ăn nhiều hơn một chén cơm a.”

Hết chương 3
Bình Luận (0)
Comment