Ái Thượng Giả Diện Trợ Lý

Chương 4

Lâm Bá Huân hôm nay đúng giờ trở về nhà ăn cơm chiều, vào cửa nhìn thấy Ngô Hạo mới thở phào một hơi, bả vai căng thẳng cũng buông lỏng xuống, Ngô Hạo biết hắn lo lắng cho mình, không khỏi lộ ra một nụ cười, mở miệng nói: “Đại ca đã trở lại!”

“Ân, đã trở lại.” Lâm Bá Huân đi đến gần cậu, thấp giọng hỏi, “Không xảy ra chuyện gì đi?”.

Ngô hạo cười lắc đầu: “Không có!”

Vui vẻ của cậu vẫn kéo dài đến tận khi bà nội đi ngủ, người làm công đều tự trở về phòng, cậu đi theo Lâm Bá Huân tới thư phòng trả bài tập, Lâm Bá Huân nhìn cậu mấy cái, rốt cục nhịn không được hỏi: “Xem tư liệu khách sạn buồn cười vậy sao?”

“Không phải… Tôi…” Ngô Hạo xoay người ngồi xuống ghế salon, ánh mắt sáng lấp lánh, “Hôm nay buổi sáng bà nội muốn tôi bồi nói chuyện, tôi ngay từ đầu có khẩn trương, sợ bị lộ tẩy! Sau đó bà nội nói chuyện hoa hồng này…”

“Nói trọng điểm.” Lâm Bá Huân mắt nhìn màn hình vi tính, không kiên nhẫn đánh gãy lời cậu.

Tâm tình đang tốt lại thấy có chút bị tổn thương, Ngô Hạo cúi đầu: “Tóm lại bà nội không hoài nghi, còn nói tôi hiểu chuyện, đều là anh dạy tốt.”

Bên môi hiện lên một tia cười, Lâm Bá Huân không nói chuyện, Ngô Hạo ngược lại cảm thấy hắn cười thập phần chói mắt: đúng vậy, đây chỉ là một trò lừa đảo, chính mình chẳng qua là một kiện phục chế phẩm Lâm Thiếu Triết hoàn mỹ nhất mà Lâm Bá Huân tạo ra, từng thành công đơn giản của mình chỉ là cấp kế hoạch của Lâm Bá Huân tăng thêm một chút lợi thế mà thôi, kia mình ban ngày tâm tình bị lão nhân làm cảm động thì là cái gì? Lão nhân lôi kéo tay mình, ôn nhu hiền lành cười như vậy lại tính là gì chứ? Dưới đáy lòng cậu cơ hồ đã đem lão nhân trở thành bà nội ruột thịt của mình, phần tình cảm vương vấn quấn quýt này chẳng lẽ cũng chỉ là một phần kế hoạch của Lâm Bá Huân thôi sao?

“Tôi biết, sáng hôm nay cậu bồi bà nội nói chuyện phiếm, buổi chiều ở nhà chạy loạn, cùng người làm vườn, đầu bếp, lái xe, người hầu… Đều thân thiết nói chuyện một phen, còn cùng quản gia nói nửa ngày, bọn họ không một người hoài nghi cậu, làm được không tồi.”

Ngô Hạo trừng lớn hai mắt, khiếp sợ nhìn hắn, “Làm sao anh biết?”

Mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, Lâm Bá Huân lúc này mới quay sang cậu: “Cậu cho là trong nhà không có người của tôi sao?”

Nói đúng hơn là trong nhà còn có người khác biết thân phận mình! Ngô Hạo chỉ cảm thấy máu toàn thân đều lập tức tụ lại trên mặt, cái loại cảm giác bị giám thị này vẫn còn phải chịu đựng sao, vừa nghĩ tới chính mình giống ngốc tử ở trước mặt một người đã biết rõ diễn vai Lâm Thiếu Triết, đối phương ở mặt ngoài toàn lực phối hợp, chỉ sợ ở trong lòng đã muốn cười đến nở hoa đi?!

“Cậu làm sao?” Lâm Bá Huân kỳ quái nhìn mặt cậu đỏ lên, “Tôi lại chưa nói cậu làm không đúng, cậu làm phi thường tốt, Lâm Thiếu Triết chính là như vậy, hắn thích trêu đùa, cũng tương đối thân thiết, không có dáng vẻ kiêu ngạo của chủ nhân, cùng bất luận người nào cũng đều chơi thân, người làm vườn lúc trước còn thường nướng khoai cho hắn ăn, cậu hiện tại làm vậy, chính là cũng giống như việc Lâm Thiếu Triết sau khi trở về cũng sẽ làm, một chút cũng không có vấn đề.”

“Tôi đi ngủ đây.” Ngô Hạo rầu rĩ nói, đứng lên định đi ra ngoài, Lâm Bá Huân ngón tay gõ lên mặt bàn, dùng khẩu khí ra lệnh nói: “Đứng lại.”

Theo lời đứng lại, đưa lưng về phía hắn, Ngô Hạo quả thực không biết mình nên đối mặt với Lâm Bá Huân thế nào.

“Ở nhà giao thiệp là tất yếu, nhưng bài tập vẫn phải làm, nhớ kỹ cuối tuần cậu phải giao bản kế hoạch cho tôi.” Lâm Bá Huân hoàn toàn là dùng ngữ khí giải quyết công việc, “Toàn bộ tư liệu tôi đã cung cấp cho cậu, làm cũng đâu có khó.”

“Thực xin lỗi, tôi ngày mai sẽ bắt đầu.” Ngô Hạo tâm tro mất một nửa, người nam nhân này tại sao có thể dùng ngữ điệu cứng nhắc như vậy cùng cậu nói chuyện bài tập gì đó, vào lúc này?!

Rất muốn đối hắn nói không cần phái người giám thị tôi, tôi một chút cũng không thích loại cảm giác này, nhưng là… Ngô Hạo tinh tường biết, trước mặt Lâm Bá Huân, cậu hèn mọn giống như bụi trên mặt đất, căn bản một chút ý kiến bản thân cũng không có khả năng có, càng chớ đòi hỏi Lâm Bá Huân đi chiếu cố tâm tình cậu… Thực buồn cười, cậu rõ ràng là một công cụ bị Lâm Bá Huân mua về mà thôi.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lâm Bá Huân vòng qua bàn làm việc, đi tới phía sau cậu, trầm ổn hỏi: “Cậu lại đang phát tính gì?”

“Không có.” Ngô Hạo lắc đầu.

“Còn nói dối!” Lâm Bá Huân thoáng đề cao thanh âm, “Tôi đã nói qua với cậu, cậu là bộ phận tối trọng yếu của kế hoạch này, biểu hiện của cậu quan hệ đến thành bại của tôi, cho nên tôi phải nắm được suy nghĩ của cậu, ở trước mặt tôi, không nên có gì giấu diếm.”

“Tôi không có giấu diếm… Tôi sẽ làm tốt.” Ngô Hạo cô đơn nói, “Chỉ là hơi mệt chút, nghĩ muốn đi ngủ… Có thể chứ?”

Không tốn sức chút nào xoay thân thể cậu qua, kháng cự rất nhỏ của Ngô Hạo so với cánh tay mạnh mẽ của Lâm Bá Huân quả thực không thể so sánh, tiến gần nhìn vào hai mắt Ngô Hạo, hắn mềm mỏng hỏi: “Cậu có cái gì liền nói thẳng, đừng giận dỗi.”

“Tôi không có giận dỗi…” Thanh âm Ngô Hạo như muỗi kêu, đối mặt Lâm Bá Huân, cậu đột nhiên thấy hoảng hốt, không phải sợ hãi, mà là một loại cảm giác đặc biệt, khát vọng hắn có thể vĩnh viễn đứng trước mặt mình như vậy, cảm giác an toàn trong lòng ngực dày rộng kia làm cho người ta cảm thấy vô luận phát sinh chuyện gì cũng đều không sao cả, kế hoạch điên cuồng này là Lâm Bá Huân từng bước từng bước tiến hành, cậu vốn không tin mình có thể sắm tốt vai một phú gia công tử, nhưng Lâm Bá Huân… Hắn nói không có gì hắn không làm được.

“Lại nói dối!” Thanh âm khiển trách nghiêm khắc từ đỉnh đầu truyền đến, sự tức giận của Lâm Bá Huân tỏa ra khiến Ngô Hạo kìm không được run lên, thiếu chút nữa đưa hai tay ôm đầu sợ bị đánh, cậu nuốt nước miếng, khiếp đảm lắc đầu: “Tôi không có…”

Lời còn chưa nói hết, ngón tay Lâm bá huân đã muốn bóp chặt cằm cậu, bắt buộc cậu ngẩng lên, cười lạnh nói: “Đến nói dối cũng không biết nói sao cho tốt, tôi cũng lười miễn cưỡng cậu.”

Nước mắt trong mắt Ngô Hạo vòng quanh, không biết là do cằm bị hắn nắm chặt rất đau hay là bởi vì sự khinh miệt trong giọng nói của hắn, Ngô Hạo cố nén lại, vẫn kiên trì lắc đầu: “Tôi không có!”

“Tốt lắm, cậu quay về ngủ đi.” Thình lình, Lâm Bá Huân buông cậu ra, xoay người trở lại bàn làm việc, “Tôi không còn gì để nói.”

Ngô Hạo sửng sốt, thiếu chút nữa thân thủ đi kéo lấy tay áo hắn, cảm giác cô đơn bị vứt bỏ lại một lần nữa trào lên, rất muốn lớn tiếng nói: “Không cần đi! Không cần không để ý tới tôi… Không cần bỏ lại tôi một mình…”

Không cần vứt bỏ tôi… Anh hỏi a! Hỏi một câu nữa thôi tôi sẽ nói mà… Anh vì cái gì liền dứt khoát buông tha tôi như vậy… Một chút cơ hội cũng không cho… Tôi không nghĩ muốn giấu diếm anh… Tôi cái gì cũng có thể nói cho anh nghe mà…

Cậu đứng ở tại chỗ, bất động, cũng không nói gì. Lâm Bá Huân mở ra tài liệu, ngẩng đầu nhìn cậu: “Còn có chuyện gì?”

“Anh nói cho tôi biết, trong nhà này ai là người của anh…” Ngô Hạo hỏi thập phần gian nan, cậu tuyệt đối chắc chắn Lâm Bá Huân sẽ không nói cho cậu biết, nhưng, không hỏi ra miệng, trong ngực sẽ giống như bị cái gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không thể hô hấp được, nghĩ tới tương lai phải sống cuộc sống như vậy, cậu liền khó chịu như muốn chết đi.

Lâm Bá Huân nhướng mày: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

“Tôi sẽ… Tận lực tránh cho… Thực xin lỗi, tôi không làm được việc hoàn toàn nhập vai diễn!” Ngô Hạo xấu hổ nói, “Như vậy về sau tôi sẽ hoài nghi tất cả mọi người, sẽ không có cách nào tiếp tục diễn được nữa! Anh có hiểu được cảm giác của tôi không? Tôi cố gắng diễn tốt vai Lâm Thiếu Triết, đối người khác diễn họ lại biết tôi không phải! Thật giống như đang diễn hài kịch vậy…”

Cậu nói không được nữa, Lâm Bá Huân lần thứ hai bước lại bên người cậu, ôn nhu vươn tay, đem cậu ôm vào trong ngực, ở trên lưng nhẹ nhàng vỗ: “Thiếu Triết, cậu quá lo lắng rồi, sẽ không có ai cười nhạo cậu, tất cả mọi người đều thực thích cậu, trong mắt người không biết chuyện, cậu chính là Lâm Thiếu Triết, trong mắt bà nội, cậu chính là đứa cháu trai duy nhất của bà, cho dù không ai biết cậu không phải… Tin tưởng tôi, người khác sẽ chỉ biết bội phục cố gắng của cậu, cậu có thể bước được đến ngày hôm nay, thực không dễ dàng.”

“Thật… Thật vậy chăng?” Ngô Hạo thả lỏng tựa vào trong lòng hắn, chần chờ hỏi.

Lâm Bá Huân khẳng định gật gật đầu: “Thật sự, giống như tôi, biết cậu không phải Lâm Thiếu Triết, vậy thì thế nào? Ở trước mặt bà nội, cậu kêu tôi là đại ca, đối với tôi làm nũng, nhăn mặt, theo tôi đấu võ mồm… Cùng Lâm Thiếu Triết giống nhau, hoàn toàn chính là hắn, tôi chỉ thấy cao hứng, chưa từng cười nhạo cậu, không phải sao?”

Hắn hơi ly khai một chút, nhìn vào mắt Ngô Hạo: “Một diễn viên tốt, chính là quên rằng mình đang diễn, cho nên việc gì phải để ý ai là người của tôi? Thiếu Triết, cậu chính là Lâm Thiếu Triết, rất nhanh là được rồi, cố gắng thêm một chút, chúng ta sẽ thành công.”

Thật sâu hít một hơi, Ngô Hạo dùng sức gật gật đầu: “Tôi hiểu được.”

Khóe môi gợi lên nụ cười, Lâm Bá Huân nắm hai vai cậu đi hướng cửa phòng: “Sớm nghỉ ngơi một chút cũng tốt, tôi đưa cậu trở về phòng.”

“Không cần a… Bị người thấy sẽ rất kỳ quái.” Ngô Hạo ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, cũng rất hưởng thụ ôm ấp của Lâm Bá Huân, không tự chủ càng ngày càng dính sát vào hắn.

“Cậu mới trước đây còn bắt người đại ca này đọc truyện đồng thoại cho nghe trước khi đi ngủ a, bọn họ cũng đã quen rồi.”

“Vậy anh có phải hay không còn muốn đưa tôi trên giường?”

“Có thể a.”

Thật tốt… Ngô Hạo mơ hồ nghĩ, Lâm Thiếu Triết lúc trước, cùng Lâm Bá Huân nói chuyện hẳn là như vậy đi… Những lúc đó, nam nhân lạnh lùng này cũng sẽ lộ ra một mặt ôn nhu, tuy rằng có lẽ là hành động của bản thân buộc hắn phải làm vậy.

Thực hâm mộ Lâm Thiếu Triết… Lại thực ghen tị hắn ta, vì cái gì có gia đình tốt như vậy, có bà nội hiền lành như vậy, đại ca ôn hòa như vậy, còn có bao nhiêu người quan tâm hắn, yêu hắn, hắn ta cũng có thể bỏ qua, đi tìm cái gọi là “Cuộc sống riêng mình” đâu?

Nếu như là tôi… Tôi sẽ không rời đi… Vĩnh viễn sẽ không… Rời đi ôm ấp ấm áp này…

Làm Lâm Thiếu Triết, thật không sai.

***

Một tuần trôi qua, Ngô Hạo đã hoàn toàn chìm đắm vào vai diễn của mình, bắt đầu thật sự đem bản thân trở thành một phần của gia đình này, yên tâm thoải mái hưởng thụ yêu mến của mọi người, cũng dùng hành động của mình làm cho hình tượng tùy hứng kiêu căng ngày trước của Lâm Thiếu Triết, biến thành một bé ngoan hiểu chuyện biết nghe lời.

Cuộc sống mỗi ngày đều rất đơn giản, buổi sáng cùng nhau ăn điểm tâm, bồi bà nội nói chuyện phiếm, nghe bà không nề hà kể lại chuyện đã qua, kể về người “Phụ thân ” Ngô Hạo chưa từng được gặp mặt, Ngô Hạo nghe những câu chuyện cũ hoàn toàn phát sinh trên người khác kia, dần dần, thậm chí còn có cảm giác thân lâm kì cảnh, giống như hài tử từ nhỏ đã mất đi tình yêu của mẹ, cha lại bận công tác mà hời hợt chiếu cố khiến tính cách trở nên tùy hứng kia chính là bản thân cậu, cha là rất yêu cậu, chỉ là cậu không cảm nhận được thôi.

Vậy vì cái gì khiến Lâm Thiếu Triết lại rời nhà trốn đi? Ngô Hạo không rõ, nếu đổi lại là cậu, như thế nào cũng sẽ không rời đi.

Cậu cười khổ, đúng vậy, cẩm y ngọc thực an ổn hưởng thụ như vậy, cậu từ trước tới nay nghĩ cũng không dám nghĩ đến, chỉ là rãnh rỗi ở nhà ăn không ngồi rồi cũng đã làm cho cậu thoải mái đến không muốn xuất môn, huống chi còn có thù lao ba trăm vạn Lâm Bá Huân đã đáp ứng sau khi mọi chuyện kết thúc.

Ba trăm vạn a… Lúc ấy chính mình là bị mấy con số này dọa sợ, cũng không rảnh nghĩ đến giá trị của số tiền này, hiện tại nhớ tới, ba trăm vạn a! Cậu một tháng mới có thể kiếm một ngàn tám, phải bao lâu mới có thể tích góp từng chút một đến ba trăm vạn a, mà hiện tại thì sao? Chỉ cần chính mình dễ dàng sắm vai một người, ba trăm vạn bỗng nhiên sẽ từ trên trời rơi xuống.

Đương nhiên cậu cũng hiểu được, thứ Lâm Bá Huân có được, tuyệt đối không chỉ là con số ba trăm vạn nhỏ như vậy, mỗi ngày xem tư liệu tập đoàn Quảng Ích, cậu chính là dù ngu ngốc cũng có thể hiểu được kia một chuỗi sản nghiệp kia đại biểu cho cái gì.

Này có phải hay không chính là “Phú khả địch quốc” trong truyền thuyết a, cậu kính nể nghĩ.

Tối thứ bảy, thời điểm Ngô Hạo theo thường lệ đi sau Lâm Bá Huân tới thư phòng, bà nội lên tiếng: “Thiếu Triết a, các ngươi hai huynh đệ buổi tối tự nhốt mình trong thư phòng làm cái gì vậy?”

Ngô Hạo quay đầu lại thè lưỡi: “Đại ca sợ con chạy trốn, cho nên muốn nhìn con, thẳng đến khi con lên giường đi ngủ mới thôi.”

“Nói bậy.” Lâm Bá Huân đưa tay nhẹ nhàng đánh lên đầu cậu một cái, “Bà nội, tôi còn có chút việc phải cùng Thiếu Triết bàn bạc, dù sao tháng sau chính là hắn ra mắt hội đồng quản trị.”

Bà nội hơi hơi sợ run một chút, lập tức nở nụ cười, lắc đầu hướng cầu thang phía trước đi đến: “Đã muốn họp hội đồng quản trị rồi a… Không có biện pháp, người già chính là cái gì cũng không nhớ, ta chung quy chỉ cảm thấy như vừa mới họp thôi, ai, cũng không có chuyện gì lớn, mỗi lần đều là mọi người ngồi cùng nhau uống chén trà, chào tới chào lui xã giao một chút, không có ý nghĩa.”

“Tôi cũng biết thực buồn, nhưng đây là hình thức, Thiếu Triết chắc chắn phải tham gia.” Lâm Bá Huân kéo bả vai Ngô Hạo, “Bà nội, ngủ ngon.”

“Các ngươi cũng đừng thức quá muộn, đói bụng thì phải kêu phòng bếp làm bữa khuya.” Bà nội lo lắng dặn dò.

Vào thư phòng, Ngô Hạo tò mò hỏi: “Cái kia… Cái gì họp hội đồng quản trị?”

“Ngô? Quảng Ích họp hội đồng quản trị một năm một lần.” Lâm Bá Huân không chút để ý trả lời, “Phải giới thiệu cậu cho các vị cổ đông nhận thức.”

“Kia… Bọn họ trước kia cùng tôi quen thuộc sao?”

“Nói chuyện thì nói cho rõ, không cần ấp a ấp úng.” Lâm Bá Huân liếc cậu một cái, “Lần sau đừng để cho tôi nghe được cậu nói này kia gì nữa.”

“Nga.” Ngô Hạo ngoan ngoãn gật đầu, vẫn là nhịn không được hỏi, “Quen thuộc với tôi lắm sao?”

“Không tính quen thuộc, phần lớn chỉ là thấy qua vài lần, chỉ có chú họ cậu là tương đối phiền toái, gã trước kia thường xuyên ra vào nhà này.” Lâm Bá Huân khóe miệng có chút co rút, “Cậu nếu không muốn nói gì đó để lộ ra, thì nên ít cùng gã tiếp xúc.”

“Vì cái gì? Anh không phải nói tôi đã trở nên rất giống rồi sao?” Ngô Hạo lớn mật hỏi.

“Bởi vì gã không thích tôi, mà cậu từ trước lại luôn phản nghịch, thường xuyên cùng gã một chỗ câu kết làm bậy, các người trong lúc đó rốt cuộc có chuyện gì, tôi cũng không rõ ràng lắm.”

Ngô Hạo có chút kinh ngạc: “A, là như thế này a… Gã vì cái gì không thích anh?”

“Cậu hỏi quá nhiều.” Lâm Bá Huân đem tập công văn đóng cái bộp lại, nghiêm khắc nhìn cậu, “Tóm lại cậu ít cùng gã tiếp xúc liền an toàn. Tôi giao cậu bài tập làm đến đâu rồi?”

“Ân, đã muốn bắt đầu làm.” Ngô Hạo tuy rằng như giẫm phải đinh, nhưng cậu đã sớm quen với khẩu khí này của Lâm Bá Huân, cũng không còn cảm thấy thất vọng hay gì nữa, còn có chút hưng phấn mà mở máy vi tính ra, “Nhất định sẽ giao đúng hạn.”

Không biết là có phải ảo giác hay không, cậu giống như nhìn thấy Lâm Bá Huân lộ ra một tia cười ôn nhu, thanh âm nhưng vẫn là nghiêm túc như vậy: “Vậy là tốt rồi.”

Trong thư phòng an tĩnh lại, Lâm Bá Huân xử lý công vụ, Ngô Hạo vùi đầu vào viết bản kế hoạch, bộ dáng cùng người lúc trước vô luận khi nào cũng đều ngồi nghiêm chỉnh thật bất đồng, cậu hiện tại nhàn tản thành quen, ôm máy tính ngồi một hồi, một hồi lại gục xuống, một hồi đem máy tính đặt ở trên bụng, một hồi lại ngại nóng đặt lên đầu gối, lăn qua lộn lại rất náo nhiệt.

Lâm Bá Huân rốt cục nhìn không được, mở miệng nói: “Lại đây, qua bên này ngồi viết, chú ý hình tượng.”

“Nga.” Ngô Hạo ôm máy tính đi đến đối diện hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng mà oán giận nói, “Dù sao nơi này cũng chỉ có anh.”

Lâm Bá Huân không nói gì, chính là lấy bút đang cầm trên tay nhẹ nhàng gõ lên đầu cậu, trong lòng Ngô Hạo có một tia cảm giác kỳ quái dần dần khuếch trương… Thân thiết như vậy, giống như có cái gì đó muốn phá vỏ chui ra.

Cảm giác như thế thật tốt, tại đây khu nhà cao cấp này, lúc trước không thuộc về mình, về sau cũng không thuộc về mình, chỉ có người nam nhân trước mặt này là liên hệ duy nhất với mình, ở trước mặt hắn chính mình mỗi tiếng nói mỗi hành động đều không cần che dấu, bởi vì hắn biết diện mạo vốn có của mình, biết mình không phải Lâm Thiếu Triết, cho dù có làm trò cười cho thiên hạ nhiều hơn nữa có khó xử lúng túng thêm nữa đều không sao cả, bởi vì hắn đã biết rõ mình trước kia rồi…

Bà nội yêu thương mình, nhưng trên thực tế bà yêu thương chính là Lâm Thiếu Triết, nếu như mình không đóng giả hắn, như vậy đối với lão thái thái hiền lành kia mà nói, chính mình chỉ là một “Người xa lạ có bộ dạng rất giống cháu trai mình” mà thôi, bà sẽ không quan tâm bản thân mình như vậy, sẽ không thương tiếc như vậy mà nắm lấy tay mình… Quản gia cũng là vậy, bọn họ hỏi han ân cần yêu thương vạn phần chính là Lâm Thiếu Triết… Không phải mình… Không phải Ngô Hạo…

Mà Lâm Bá Huân… Hắn không giống, thời điểm hắn đối mình mỉm cười, là đối với Ngô Hạo, không phải với Lâm Thiếu Triết, thời điểm tay hắn nhẹ nhàng dừng trên vai mình, an ủi chính là Ngô Hạo, không phải Lâm Thiếu Triết, ánh mắt hắn nhìn chính là Ngô Hạo, không phải Lâm Thiếu Triết…

“Phát ngốc cái gì?” Lâm Bá Huân ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, thấy Ngô Hạo ngơ ngác nhìn hắn, không kiên nhẫn hỏi: “Chỗ nào không hiểu? Tôi xem xem.”

“A! Không cần!” Ngô Hạo lập tức dùng toàn bộ thân thể che trước màn hình máy tính, la hét nói, “Tôi muốn cho anh xem bản đầy đủ, hiện tại không thể nhìn!”

“Là vậy sao?” Lâm Bá Huân một lần nữa ngồi xuống, đầu cũng không nâng nói, “Làm mà cũng thần bí như vậy, tôi thật muốn xem cậu có thể viết bản kế hoạch ra cái dạng gì đến.”

“Hắc hắc hắc.” Ngô Hạo đắc ý đầy lòng cười, “Tôi thực dụng tâm, nhất định sẽ khiến anh chấn động.”

“Tôi mỏi mắt mong chờ.”

Ngày chủ nhật trừ bỏ ba bữa, Ngô Hạo đều không hề rời thư phòng, khiến bà nội cũng phải nho nhỏ oán giận: “Bá Huân ngươi lại bố trí cho hắn bài tập gì a, xem đem tiểu tử này vội như vậy… Đừng quá mệt mỏi a.”

“Bà nội, người còn không hiểu Thiếu Triết sao? Đã quen nước đến chân mới nhảy (nguyên văn: 抱佛脚 – đến lúc cuống lên mới lo ôm chân Phật), mỗi lần đều là đem bài tập tích đến ngày cuối cùng mới vội vàng làm, tính tình này đến bây giờ còn không sửa.”

“Hắn còn nhỏ thôi, chậm rãi sửa thì tốt rồi.”

“Không nhỏ, bà nội, hiện tại không đưa vào khuôn phép, tương lai liền khó quản.”

Ngô Hạo đột nhiên từ trong thư phòng nhô đầu ra, la hét: “Cho tôi một ly cà phê, cám ơn, đại ca không cho nói xấu tôi, bà nội đừng lo lắng.”

Bà nội nhịn không được nở nụ cười: “Hài tử này, lỗ tai thật là thính mà, tốt lắm, ta cũng lười quản chuyện của các ngươi, huynh trưởng như cha, hài tử này liền giao cho ngươi.”

“Ta sẽ phụ trách.” Lâm Bá Huân theo tiếng mà tiếp nhận cà phê trong tay quản gia, săn sóc đề nghị, “Bà nội, đi hoa viên tản bộ chút đi, hôm nay ánh mặt trời tốt lắm.”

“Muốn đem ta đuổi đi a?” Bà nội lấy tay chỉ chỉ hắn, “Thật xấu tính, cùng cha ngươi giống nhau, mỗi lần quản giáo đứa con trước liền đem ta đuổi đi, ai, ta cũng không muốn quản chuyện của các ngươi nữa…”

Lâm Bá Huân mỉm cười nhìn thân ảnh bà nội đi xa, trở lên lầu, gõ cửa, Ngô Hạo chỉ vươn một bàn tay tới đón cái cốc: “Cám ơn!”

“Cậu rốt cuộc là đang bày trò gì?” Lâm Bá Huân nhỏ giọng chất vấn, “Toàn bộ tư liệu không phải đều đưa cậu rồi sao? Như thế nào còn chuẩn bị tới tận bây giờ chưa xong? Mấy hôm trước cậu làm cái gì? Không phải nói cậu có chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi tôi sao?”

“Anh bận rộn như vậy, tôi nào dám quấy rầy.” Ngô Hạo từ khe cửa lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt đen láy chớp chớp, “Tôi đêm nay đúng giờ chắc chắn giao bài tập, yên tâm đi, đại ca.”

Nói xong cậu nhanh như bay lùi về, phanh một tiếng đóng cửa lại.

***

Ngô Hạo vì bài tập lần này có thể nói là chuẩn bị rất kĩ càng, không chỉ đi đóng thành sách chỉnh tề mà còn rất chú trọng hình thức bên ngoài, ngay cả powerpoint cũng đều làm tốt, còn kém lấy đến một cái máy chiếu đến trình chiếu tác phẩm của mình.

Lâm Bá Huân thế nhưng không cảm kích, nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, thản nhiên nói: “Những điều này là những việc của cấp dưới, cậu là cấp cao, đem thời gian đều đặt ở những việc này thật quá lãng phí.”

“Tôi vốn chỉ là một cái cấp dưới thôi.” Ngô Hạo cười đến có chút vô tâm vô phế, Lâm Bá Huân cơ hồ là chán ghét nhìn cậu một cái, khiến cậu nuốt nước miếng, không dám lên tiếng.

“Lần sau để tôi nghe được cậu còn nói những lời như thế, liền đi sao chép quy định công ty một trăm lần cho tôi.”

Ngô Hạo ngoan ngoãn gật gật đầu, bước nhỏ lẻn đến trước màn hình máy tính. Thần thái phi dương hướng phía đối diện chỉ vẻn vẹn có một người xem khẽ gật đầu, hắng giọng: “Các vị, hiện tại bắt đầu.”

Lâm Bá Huân trên khuôn mặt nghiêm túc lộ ra một tia cười, thả lỏng tựa vào ghế dựa phía sau, một bên mở bản kế hoạch đã đóng thành quyển ra, một bên nghe Ngô Hạo thao thao bất tuyệt thuyết trình.

Thật sự thay đổi rồi… Cậu lúc trước, nao núng, yếu đuối, biểu đạt quan điểm bản thân cũng không tốt, có thể giống bây giờ lời ăn nói lưu loát, trình bày từng phần từng phần dễ hiểu cơ hồ là không có khả năng… Tuy rằng nãy giờ, nói đều là vô nghĩa.

Hắn nhíu mày, rất nhanh lật xem bản kế hoạch, thẳng đến tờ cuối cùng vẫn là không tìm được thứ hắn hy vọng, sắc mặt trầm xuống, ngẩng đầu nhìn Ngô Hạo còn đang hào hứng nói không ngừng, nghẹn vài lần, vẫn là không nhịn được đứng lên, trầm giọng nói: “Dừng!”

“A?” Ngô Hạo ngốc tại chỗ.

“Không cần nói thêm gì nữa.”

“Chính là tôi còn chuẩn bị rất nhiều nội dung…” Ngô Hạo chỉa chỉa tập văn kiện trước mặt mình, lo lắng băn khoăn nói, “Còn bảy phương diện chưa có nói tới…”

“Cậu không cần nói nữa, tôi biết, đơn giản chính là, cải thiện thái độ phục vụ, gia tăng phục vụ nhiệt tình, muốn khách xem như đang ở nhà, nếu khách hàng muốn gì, lập tức đáp ứng…” Lâm Bá Huân khinh thường lại gần nhìn nhìn cậu, “Từ lúc ngành kinh doanh khách sạn ra đời, này đã là quy phạm nghề nghiệp người người đều biết rồi!”

Ngô Hạo nhìn hắn, bả vai lại bắt đầu hướng phía sau lui, lắp bắp nói: “Chính là… Chính là không có sai a…”

“Sai! Sai to, đặc biệt sai!” Lâm Bá Huân vung tay đem bản kế hoạch ném xuống chân cậu, rống, “Tôi chuẩn bị cho cậu nhiều tư liệu như vậy, cậu rốt cuộc có nhìn tới hay không? Doanh thu những khách sạn khác trong thành phố này quý đó cậu không có nghiên cứu? Bảng biểu doanh thu khách sạn này các thời kỳ có xem qua không? Nhân sự thay đổi câu có biết không? Trong nước có hoạt động thương mại nào lớn nhỏ tình hình ra sao cậu cũng không để ý đến?”

“Tôi… Tôi… Tôi…” Ngô Hạo bị hắn rống đến nói không ra lời, thân thể liều mạng lui về phía sau.

Lâm Bá Huân vòng qua bàn, bước từng bước tới gần cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nghĩ cậu sẽ mang cho tôi cái bán thành phẩm gì đó, kết quả không nghĩ tới, ngay cả bán thành phẩm cũng không phải, cuối cùng chỉ là một cái phế phẩm! Cậu chuẩn bị mấy thứ loè loẹt này thì có ích lợi gì? Cậu đây là đang đứng từ góc độ tổng tài một khách sạn suy xét vấn đề sao? Cậu căn bản chỉ là trình độ bồi bàn tiếp tân, còn tươi cười phục vụ! Tới địa ngục mà tươi cười phục vụ! Đây căn bản là tố chất cơ bản của người làm trong ngành nghề này, còn mệt cậu cho ra mười phương diện đến thay phiên trình bày!”

Đối mặt lửa giận của hắn, Ngô Hạo nhanh cuộn thành một đoàn, vẻ mặt đau khổ, căn bản không biết nên vì bản thân mà biện giải cái gì, chỉ là liên tiếp trốn đi.

“Đứng vững cho tôi!” Thấy bộ dáng cậu nao núng Lâm Bá Huân càng thêm hận không rèn sắt khi còn nóng, một bàn tay nắm chặt bả vai cậu, “Tôi nghĩ đã đem cậu dạy dỗ đến bảy phần giống Lâm Thiếu Triết, chính là tôi sai lầm rồi, cậu căn bản là cục đất không hơn! Cũng chỉ có gương mặt giống nhau, khung bên trong vẫn là cái phế vật kia! Phế vật!”

“Tôi…” Nước mắt rốt cục thoát khỏi khống chế của Ngô Hạo, không kiềm lại được mà chảy xuống.

“Còn khóc! Nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì!” Lâm Bá Huân càng nhìn càng tức giận, thô bạo bắt lấy y phục của cậu kéo, “Đứng thẳng cho tôi! Khóa học lúc trước đều vứt cho chó gặm rồi? Chó còn có chút trí nhớ, cậu ngay cả điểm trí nhớ ấy cũng không có?! Cậu nói bản thân cậu sống có tác dụng gì? Hai mươi mấy tuổi chả ra sao mà tốt nghiệp đại học, cả ngày làm một cái viên chức nhỏ đần độn không lý tưởng, mua không nổi nhà lấy không nổi vợ, ngay cả bản thân cũng nuôi không nổi, không dễ dàng gì mới có khuôn mặt này, còn có thể thay đổi một chút, cậu sao? Cậu đã làm cái gì? Cậu chỉ biết mỗi ngày oa ở nhà sống phóng túng bồi lão thái thái nói chuyện phiếm! Không có ý chí tiến thủ!”

Hắn dùng lực đem Ngô Hạo đẩy, thiếu chút nữa đẩy cậu té trên mặt đất, trừng mắt: “Tôi không phải nói với cậu có gì không hiểu thì hỏi tôi sao? Cậu không phải nói bản thân có thể sao? Kết quả cậu liền diễn cho tôi xem một màn như vậy? Tôi cho cậu biết, Lâm Thiếu Triết không phải dễ dàng đóng giả như vậy! Cậu cho là chỉ cần sắm một vai đại thiếu gia, mỗi ngày vui chơi giải trí hưởng thụ ba tháng liền xong việc? Cũng là cậu diễn quá nhập vai, đến không nhớ rõ chính mình là ai? Tốt lắm, tôi hiện tại sẽ nói cho cậu biết!”

Hắn nắm lấy y phục Ngô Hạo lôi đến trước mặt, mắt đối mắt, đè thấp thanh âm, gằn từng tiếng nói: “Cậu không phải Lâm Thiếu Triết, nơi này hết thảy đều không thuộc về cậu, cậu là Ngô Hạo, một cô nhi, cái gì cũng đều không có, vô dụng lại yếu đuối, ham hưởng thụ không có ý chí tiến thủ, một cái phế vật! Phế vật! Có nghe thấy không?!”

Một tiếng gõ cửa vang lên, thanh âm lo lắng của bà nội ở bên ngoài vọng vào: “Thiếu Triết, Bá Huân… Các ngươi làm gì thế?”

Ngô Hạo khóc đã muốn mất đi lý trí, nghe thấy thanh âm bản năng liền tránh đi tay của Lâm Bá Huân chạy vội qua, cầu cứu: “Nội…”

“Trở lại cho tôi!” Lâm Bá Huân một tay bắt được cậu, túm trở về gắt gao cố định trong ngực, một bên cao giọng nói, “Bà nội, không có việc gì.”

“Như thế nào không có việc gì a, huynh đệ lại cãi nhau?” Bà nội hít một hơi, “Quản giáo đệ đệ là đúng, nhưng ngươi chú ý đúng mực một chút a.”

“Bà nội người yên tâm, tôi sẽ chú ý đúng mực.” Lâm Bá Huân cắn răng nói, Ngô Hạo bị cánh tay hắn gắt gao siết chặt, đừng nói là đào tẩu, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, cậu không quan tâm gào khóc lên, đem mặt chôn ở trước ngực Lâm Bá Huân, nước mắt nước mũi cọ ướt một mảnh.

“Thả tôi đi… Tôi phải về nhà… Ô ô…” Cậu căn bản nghe không rõ Lâm Bá Huân đối bà nội nói gì cái gì, tóm lại là đem lão thái thái thuyết phục, tiếng bước chân cũng đi xa dần, cuối cùng một cây rơm cứu mạng cũng không có…

Toàn bộ thế giới đều cách mình thật xa, chỉ có bạo quân đáng sợ này còn giữ lấy chính mình… Dùng ngôn ngữ từng chút từng chút đem mình giết chết…

Lâm Bá Huân mạnh buông cậu ra, Ngô Hạo lảo đảo một chút, suýt nữa té ngã trên đất.

“Nhìn xem cậu bộ dáng này hay ho chưa kìa.” Khẩu khí Lâm Bá Huân chua ngoa đến khiến cho Ngô Hạo xấu hổ vô cùng, “Xương cốt cũng mang theo một cỗ hương vị phế vật, chính cậu nói, cơ hội tốt như vậy cho cậu, cậu còn không nắm bắt được, thì có thể làm được gì? Ân? Cậu nói a! Cậu còn có thể làm được gì?! Về nhà? Tốt, cậu hiện tại liền cút ra ngoài cho tôi!” Hắn chỉ tay vào đại môn rít gào, “Chạy trở về cái phòng ở rách nát của cậu, ngày mai lại vất vưởng trên đường giống như con chó mà tìm việc làm, sinh viên? Sinh viên có gì đặc biệt hơn người?! Không có bản lãnh thật sự cũng không có bằng cấp chỉ có đi theo đít ông chủ, cậu như vậy chỉ đáng cả đời dưới tay người khác đến bị kêu đi hét, bị khinh bỉ mà thôi!”

“Tôi… Tôi…” Ngô Hạo cam chịu kêu, “Tôi vốn chính là như vậy, tôi vốn chính là phế vật! Anh nếu đã biết rõ ràng như vậy sao còn tới tìm tôi…”

Một tiếng thanh thúy vang lên, đem nửa câu cậu chưa kịp nói ra nuốt trở về trong bụng, Ngô Hạo mở to hai mắt, không thể tin được nhìn tay Lâm Bá Huân vẫn còn giơ lên trước mặt, một bên má nóng bừng truyền đến đau đớn nói cho cậu biết, đây không phải là ảo giác! Lâm Bá Huân vừa rồi là cho cậu một bạt tai!

Nhục nhã… Phẫn nộ… Tức giận… Quẫn bách… Các loại cảm xúc ở trong lòng cậu trào lên, toàn bộ thân thể Ngô Hạo đều run run.

“Tôi cảnh cáo cậu, đừng bao giờ mang gương mặt Lâm Thiếu Triết nói loại lời nói không có chí khí này một lần nữa… Về sau nói một lần, tôi liền đánh một lần.” Ngón tay Lâm Bá Huân hung hăng miết chặt gương mặt cậu.

“Anh…”

“Tôi làm sao?” Lâm Bá Huân cười lạnh tới gần, “Rất đau đi? Có phải rất đau hay không? Nói cho cậu biết, đây là bởi vì tôi tiêu tiền mướn cậu tới, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi, một chút phản kháng cũng không thể có, bởi vì tôi chi tiền, hiện tại cậu có hiểu được không? Cậu chỉ có thể nghe theo tôi, trong trò chơi này, tôi là lão Đại.”

Giờ phút này Lâm Bá Huân ở trong mắt Ngô Hạo, đã muốn không chỉ đơn giản là ma quỷ như vậy, quả thực chính là ma vương tái thế…

Ngón tay hung hăng nắm chặt cằm Ngô Hạo, Lâm Bá Huân ra lệnh nói: “Tôi còn muốn lợi dụng cậu, cho nên những ngày tháng cẩm y ngọc thực của cậu còn có thể tiếp diễn, nhưng không cần quên, tôi tùy thời đều có thể khiến cậu mất đi hết thảy, hoàn toàn đánh quay về nguyên hình, không, so với lúc trước còn muốn thảm hơn, cho nên cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, tôi nói cậu làm cái gì, thì phải làm cái đó, hơn nữa phải cố gắng làm được tốt nhất, đừng có giống như phế phẩm ngày hôm nay, nếu không sẽ lãng phí thời giờ của tôi.”

Hắn chán ghét đẩy Ngô Hạo ra: “Đi dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó về giường ngủ, ngày mai làm lại bản kế hoạch, tôi nói lại lần nữa, cậu có cái gì không hiểu có thể hỏi tôi, không cần vọng tưởng dùng bộ não dung lượng ít đến đáng thương này tiếp tục ra sức chống đỡ.”

Ngô Hạo trừng hắn, Lâm Bá Huân cũng trừng lại.

Trong lòng một cỗ hỏa khí vô danh nhem nhóm, chậm rãi bốc cháy, thẳng đem lệ trong mắt Ngô Hạo đều cháy sạch không còn dấu vết, cậu nắm chặt tay, khàn khàn nói: “Tôi đã biết.”

Xoay người, rời đi, tới phòng tắm mở đầy bồn nước, đem khuôn mặt bị đánh nóng bừng ụp vào nước, nín thở một phút đồng hồ mới mạnh ngẩng đầu lên, vốn cho là mình còn có thể rơi lệ, cùng những lần bị thương tổn trước kia giống nhau, cậu vô pháp phản kháng vô lực chống cự, duy nhất có thể làm chính là tự ôm lấy thân thể mình, khóc đến thiên hôn địa ám.

Nhưng lần này thì không… Trong gương là khuôn mặt tái nhợt, còn có vết hằn năm ngón tay đỏ bừng, trong mắt một giọt lệ cũng không có.

“Tôi là Lâm Thiếu Triết…” Ngô Hạo thì thào nói, “Tôi cũng là Ngô Hạo… Tôi không phải phế vật… Tôi muốn chứng minh cho anh xem, tôi không phải phế vật!”

Khi cậu trở lại thư phòng, Lâm Bá Huân đã thu dọn xong, ngồi trở lại trên ghế, thấy cậu tiến vào, nhướng mày, không kiên nhẫn nói: “Còn không đi ngủ, quay lại đây làm gì?”

“Anh đã nói, tôi có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh.” Ngô Hạo bình tĩnh nói, cầm lấy tập tư liệu Lâm Bá Huân lúc đầu đưa cậu, “Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu.”

Lâm Bá Huân có chút ngoài ý muốn, nhìn đồng hồ, “Đã sắp mười một giờ, có chuyện gì mai nói sau.”

“Tôi lúc trước không phải cũng thường xuyên thức đêm sao?” Ngô Hạo hỏi lại hắn một câu, đi đến phía đối diện ngồi xuống, “Hơn nữa, anh cũng ngủ thực muộn.”

Hai tay giao nhau đặt trên bàn, Lâm Bá Huân thật sâu nhìn cậu, qua nửa ngày mới gật đầu: “Được, tôi dạy cậu.”

Hắn cúi người lại đây, miệng còn không quên châm chọc một câu: “Cậu nếu lúc trước cũng chuyên tâm dốc lòng cầu học như vậy, thì tốt rồi.”

“Thời điểm kia tôi nghĩ có thể cho anh một cái kinh hỉ.” Ngô Hạo giở ra một phần bảng biểu, “Thỉnh nói từ chỗ này trước.”

Lâm Bá Huân khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Đâu chỉ là kinh hỉ, quả thực là khiếp sợ mới đúng, cậu quá ngây thơ!”

“Đúng vậy, tôi hiện tại cũng hiểu được tôi thực ngây thơ.” Ngô Hạo bình tĩnh nói, “Hoạt động thương mại không phải là trò chơi của tiểu hài tử, tôi xác thực cái gì cũng đều không hiểu, có cố gắng cũng không thể đem mọi chuyện làm tốt, cho nên cần nhờ anh dạy tôi.”

Lâm Bá Huân có chút bất khả tư nghị địa nhìn nhìn cậu, Ngô Hạo rũ mắt suy nghĩ, biểu tình thực chuyên chú, dấu vết năm ngón tay trên mặt vẫn có thể thấy được rõ ràng.”Tốt, chúng ta nói lại từ đầu.” Hắn khụ một tiếng, cúi đầu tập trung nhìn văn kiện.

Hết chương 4
Bình Luận (0)
Comment