[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 1

“Cậu đang nhìn tôi?”

Tôi không dám lắc đầu, lại càng không dám gật đầu, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi người đàn ông kia. Một người vô cùng mị lực, tôi nghĩ tôi chỉ có thể miêu tả hắn như thế thôi.

Người kia cười nhạt đá đá lon nước trống rỗng bên chân, bước về phía tôi. Tôi theo bản năng lùi ra sau, tay cầm cà mên nhanh chóng để ra sau lưng, tôi lấy lại tinh thần, bên trong là cơm trưa và điểm tâm ngày mai của tôi, không thể để rơi mất.

Người kia bước lại gần, tôi thấy khuôn mặt hắn rất rõ ràng, tóc màu nâu, mũi cao, môi hơi mỏng, mắt màu xanh biếc, bên trong có chút vàng, giống như mắt mèo vậy.

“Người châu Á? Còn là con lai?” Đối phương dùng giọng nói trầm thấp đặt câu hỏi, một tay nâng mặt tôi lên. Khí lực của hắn đúng là dọa người, gần như muốn nhấc cả người của tôi.

“Không tệ.” Người kia liếm môi, đột nhiên xoay thân thể, áp tôi lên tường. Tôi giật mình, tay thả lỏng, cà mên rơi xuống đất.

Nguy rồi, đây là đồ ăn ngon mà khó khăn lắm mới xin được ông chủ để lại! Tôi vội vàng nghiêng đầu, nhưng bản thân bị áp chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể hơi cúi đầu, nhưng dưới ánh đèn mập mờ có thể thấy nước từ bên trong cà mên chảy ra.

“Bảo bối, đang dụ dỗ tôi đó à?” Giọng điệu ngả ngớn mang theo âm cười nhẹ phảng phất bên tai, cả người tôi run lên, muốn thu lại tầm mắt, nhưng đầu bị đè lại, vẫn giữ nguyên tư thế hơi cúi xuống, tôi cảm thấy hơi thở của hắn đang chậm rãi phả bên cổ mình, đầu lưỡi ẩm ướt liếm một cái.

“Đừng nhúc nhích, bảo bối.”

Giờ có muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi đó anh hai, tôi muốn nói như vậy nhưng trong lòng không hiểu sao lại bình tĩnh đến lạ thường. Thì ra tin tức của Tiểu Đạo là thật, thì ra thật sự có quỷ hút máu, mà mình còn là con mồi của hắn nữa? Cũng tốt, tôi nhắm mắt lại, dù sao mình bây giờ cũng là học trò nghèo, cơm không đủ ăn, sớm muộn gì cũng đói chết, chi bằng giờ cho hắn ăn cho rồi, coi như làm niềm vui cho người khác.

Răng nanh sắc nhọn đâm vào da, cơn đau làm tôi run rẩy, tiếp theo tôi nghe thấy tiếng nuốt ừng ực, đó là máu của tôi, không biết đối với hắn có ngon không, có phải giống nước trái cây hay sữa tiệt trùng không nhỉ?

Thân thể có chút vô lực, tôi hơi hé môi, tôi sắp chết rồi. Nhưng mà hắn đột nhiên thả tôi ra, lấy khăn tay lau vết máu dính ở khóe miệng.

“Bảo bối, nếu cậu dám nói với người khác…” Hắn nheo mắt lại, tôi vội vàng gật đầu, nhặt cà mên rơi dưới đất, chống tay lên tường đi từ từ về nhà.

Bị quỷ hút máu cắn. Tôi vuốt cổ không hề có chút dấu vết, đầu óc choáng váng, là thiếu máu sao, đây không phải là lần đầu tiên thiếu máu nhưng có lẽ là lần thiếu nhiều nhất, không xong rồi. Tôi ngã xuống giường — Nếu có thể gọi nó là giường — Trong đầu hiện lên đôi mắt hấp dẫn kia, đôi mắt kia đẹp quá, sinh vật hoạt động trong bóng tối, thì ra lại xinh đẹp như vậy. Người thường xuất hiện cùng quỷ hút máu, tôi có còn xem là người thường không…

Tôi biết đây là sự bắt đầu, bắt đầu cho tất cả.

Mười ngày sau, tôi lại gặp hắn, nói đúng ra, là tôi đứng đợi hắn ở con hẻm cũ nát đó ba đêm mới gặp. Khi hắn đến, tôi ngồi bên góc tường, cuộn người lại, dạ dày vì bị bỏ đói trong thời gian dài mà quặn lại.

Hắn nhíu mày nhìn tôi, “Người phương Đông kia, cậu còn muốn tôi cắn cậu thêm lần nữa?”

Tôi khó khăn ngẩng đầu, dạ dày co rút phải cắn chặt răng, cảm giác này không biết so với khi bị hắn cắn đau hơn bao nhiêu lần.

Hắn thấy tôi không trả lời, liền ngồi xổm xuống trước mặt tôi, cặp mắt như ngọc lục bảo bày trong tủ kính, như muốn hút người ta vào. Hai tay hắn nâng đầu tôi lên, nhìn bộ dạng đau đớn của tôi, đột nhiên nhét trái táo đang cắn dở vào miệng tôi. Tôi sửng sốt, nhưng mặc kệ, tôi liền nhai sạch sẽ trái táo nuốt hết vào bụng, chỉ còn lại cuống.

Hắn cười ha hả, nhìn tôi y như tên ăn mày, lớn tiếng cười nhạo. Tôi cũng không bị tiếng cười đó chọc giận, tôi vốn là như thế, là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, có lẽ cũng là một sinh vật thuộc về bóng tối. Tôi đùa nghịch cuống táo trong lòng bàn tay, nghĩ nghĩ, cảm thấy nó không còn ăn được nữa mới ném nó đi.

“Sao còn chưa đi?” Hắn có chút mất kiên nhẫn, “Coi chừng tôi đổi ý bây giờ.”

Tôi ôm đầu gối, nói, “Tôi… không có chỗ đi. Lần trước về, vì thiếu máu mà bị té xỉu lúc đang làm, làm bể rất nhiều đồ, cho nên bị đuổi rồi. Tiền thuê nhà tháng này cũng không có mà trả…”

“A, bảo bối, cậu đang trách tôi?” Tuy hắn vẫn dùng từ trêu tức ‘bảo bối’ kia, nhưng bên trong giọng điệu lại rất nguy hiểm.

Dạ dày đã bớt đau, tôi ngẩng đầu, “Tại sao không hút sạch máu tôi đi?”

Hắn có chút ngây người, chắc là chưa từng thấy con mồi nào nói như vậy đi. Có lẽ mọi người khi bị hắn hút máu đều là liều mạng giãy dụa, muốn giữ mạng, nhưng giữ cái mạng đối với tôi không có ý nghĩa gì.

“Con người, cậu đang tìm cái chết?” Hắn mang theo tức giận, giống như đã chạm vào tôn nghiêm của hắn.

Tôi không để ý tới hắn, tiếp tục tự nói, “Mẹ tôi từng nói với tôi, khi còn sống phải làm việc có ích. Nhưng chẳng ai cần tôi, trong trường ai cũng xem thường tôi là người da vàng, ông chủ cũng đuổi việc tôi, cho nên tôi nhớ tới anh.” Tôi nhìn hắn, “Máu của tôi có ngon không?”

Tức giận của hắn gần như tiêu tan, tôi nhìn thấy trong ánh mắt hắn dần tràn ngập sự tham lam. Hắn nhìn tôi cười mị hoặc, “Tôi vẫn còn muốn uống lại một lần, dù sao, đồ ăn châu Á vẫn luôn nổi tiếng nhất thế giới đó sao?”

Tôi gật đầu, “Đáng tiếc tôi hình như không đứng dậy nổi, nếu anh không ngại thì cứ ngồi vậy đi.” Tôi cởi nút áo, kéo cổ áo rộng ra, để lộ vị trí lần trước hắn cắn.

“Bảo bối, cậu rất đáng yêu.” Hắn liếm khóe miệng, tiến tới gần, ép tôi lên tường, hắn có sức mạnh rất lớn, tôi cảm giác chân như không còn chạm đất, chẳng cần dùng tí sức lực nào, “Làm thế này chẳng phải dễ dàng hơn à?”

Tôi gật đầu, nghiêng mặt đưa động mạch chủ tới trước mặt hắn. Hắn cắn xuống, nhưng lần này uống rất chậm, đầu lưỡi liếm trên cổ tôi, ngứa ngáy.

“A… Không ngon sao?” Tôi không khỏi thắc mắc, có phải vì lâu rồi không ăn cơm, cho nên máu cũng trở nên khó nuốt?

“Bảo bối, cậu đúng là thú vị, không sai.” Hắn há miệng, liếm chất lỏng để lại trên cổ, cong khóe miệng, “Ngon như là rượu nguyên chất.”

Tôi yên tâm, cũng may là vẫn còn có ích với hắn.

“Làm người của tôi được không?”

Tôi nhìn cặp mắt màu xanh biếc của hắn, gần như không hề do dự gật đầu, làm người của hắn, ít nhất cũng có chốn về.

Nhưng hắn lại mỉm cười quỷ dị, “Bảo bối, cậu không hiểu ý tôi rồi, đúng không?” Hắn dùng một tay cầm lấy hai tay tôi, giơ lên cao, tay kia nắm cằm nhìn thật kỹ, sau đó lột áo sơmi của tôi. Mấy cái nút áo rơi xuống đất làm tôi thật đau lòng, áo bị xé rách hết trơn, vung vãi trên mặt đất. Sau đó là đến quần của tôi, trên người ngoại trừ đôi giày và tất, tất cả đều đi tong chỉ trong chốc lát. Hắn cẩn thận nhìn thân thể trần trụi của tôi, tay không ngừng vuốt ve làn da, vui lòng híp mắt, “Quả nhiên, thân thể của người phương Đông thật xinh đẹp. Làm người của tôi, thế nào?” Hắn nhìn tôi quyến rũ, nụ cười bên khóe miệng như bảo tôi đừng hiểu lầm lần nữa.

Tôi đương nhiên hiểu ý hắn, thân thể trần truồng đứng trước ánh mắt đầy tình sắc đó, có thằng ngu mới không hiểu. Tôi biết ở Mỹ, tìm thiếu niên làm trai bao rất nhiều, tôi cũng sẽ trở thành như vậy? Tôi tự giễu trong lòng, dù sao tôi cũng là sinh vật trong bóng đêm, thân thể cũng bị hắn thấy sờ đủ hết rồi, chẳng phải chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi sao.

“Làm người của anh, anh có bồi thường quần áo cho tôi không?”

Hắn sửng sốt một chút sau đó cười rộ, “Bảo bối, cậu đúng là làm người ta vui vẻ, tôi coi như là cậu đồng ý.”

Hắn không đợi tôi phản ứng, hôn lên môi tôi, điên cuồng mà hôn mà cắn, thiếu chút nữa là tôi hít thở không thông, hắn xoay người tôi lại, áp mặt tôi vào tường, liếm một đường từ lưng xuống.

“Có phản ứng rồi.” Hắn ngậm vành tai của tôi, nói khẽ, “Tôi là Augustine, nhớ cho kỹ.”

“Ừm… Tôi là… Phương Lăng… A…”

Tiếng rên rỉ không thể khống chế làm tôi đỏ mặt, hắn cười xấu xa, “Phương Lăng, người Trung Quốc, kêu em là Lăng, được chứ?”

Tôi gật đầu, không hề chuẩn bị liền cảm giác có dị vật đưa vào cơ thể, rất nhanh sau đó, giữa con đường nhỏ cũ nát, tôi giao đi lần đầu tiên của cuộc đời mình.
Bình Luận (0)
Comment