[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 2

Tôi đi theo hắn về nhà, nói chính xác là hắn bế tôi về. Thân thể đã yếu sẵn mà còn bị hắn dập cho như vậy, tôi đã sớm bất tỉnh từ đời nào. Lúc tỉnh lại đã nằm trong phòng, trên người được đắp chăn mềm mại, cảm giác thoải mái này tôi chưa từng được trải qua bao giờ. Đang ôm ổ chăn thì Augustine bước vào, mở đèn lên, tôi mới phát hiện ra, căn bản chẳng cần hắn bồi thường quần áo. Căn phòng này vô cùng tráng lệ, mang hương vị quý tộc thời Trung cổ, tôi mở to mắt ngồi dậy nhìn đồ vật bài trí xa hoa, sau một lúc lâu mới lên tiếng.

“Đây là nhà của anh?”

Augustine đứng bên giường, ôm vai tôi hôn một cái, “Đúng vậy, đây là nhà của tôi, bảo bối.” Hắn cầm sữa và một mâm bánh mì tỏi kiểu cách đưa cho tôi, “Em ngủ hai ngày rồi.”

“Vậy sao?” Tôi nhận lấy, đối với tôi đây đã là những món ngon nhất, nhồm nhàm nhai. Hắn đứng bên cạnh nhìn tôi, tựa như thấy rất thú vị.

Nuốt xuống miếng bánh mì, tôi bắt đầu chậm lại, để bao tử tiếp nhận, “Mr. Augustine, quỷ hút máu không sợ tỏi sao?”

Trong miệng tôi ngậm đầy đồ ăn nhưng Augustine xem ra cũng không ngại, “À, đó là chuyện do con người sáng tạo ra, Lăng, gọi tôi là Augustine là được rồi, bản thân tôi rất thích tỏi.” Nói xong hắn kéo tay tôi, cắn miếng bánh mì tôi vừa cắn xong, “Nhìn nè.”

“Quỷ hút máu cũng ăn bánh mì hả?”

“Bởi vì nó ngon, bảo bối, nếu cả năm trăm năm đều uống máu nhất định đã sớm điên rồi không phải sao?”

Tôi à một tiếng, nhét hết bánh mì vào miệng không hề do dự. Hắn trông khá vừa lòng với hành động của tôi, tôi có chút tự giễu, chẳng phải có chút xíu nước miếng thôi sao, hai đứa còn làm chuyện khác trực tiếp hơn nhiều rồi.

“Bảo bối, em có biết bước tiếp theo mình cần phải làm gì không?”

Tôi gật đầu, “Anh muốn máu của tôi hay cơ thể tôi?”

Hắn cười đắc ý, giống như vừa thành công chọc một đứa con nít, “Không.” Hắn cong khóe miệng, đắp chăn lại cho tôi, “Kế tiếp em phải nghỉ ngơi cho khỏe, biết không? Nếu lại xỉu nữa thì tôi không chịu nổi đâu.”

Nửa câu sau tôi không có nghe lọt, mắt không tự chủ ướt ướt. Sau khi mẹ mất, chưa từng ai quan tâm tôi như vậy, cũng không có ai nói như thế với tôi. Ông chủ lúc nào cũng muốn tôi tăng ca nhưng chẳng chịu tăng lương, trong trường đạt được thành tích cao cũng không được thầy cô khen ngợi, kiểu như người châu Á thì đứa nào chả vậy, mà mấy đứa bạn cùng lớp cũng chẳng ưa tôi, bởi vì tôi làm cho thành tích của bọn họ như là rất tệ hại. Lâu lắm rồi không nghe ai an ủi cổ vũ, cũng lâu lắm rồi không ai chăm sóc, nghỉ ngơi cho khỏe…

Augustine vẫn đứng bên cạnh, thấy tôi khác thường, đang định lại gần xem thì tôi lại mạnh mẽ lau nước mắt. Hắn thấy tôi không có gì nữa, định đi thì tôi nắm góc áo hắn.

“Có thể… ôm tôi ngủ một lát không, Augustine?”

Hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng cởi áo ngoài leo lên giường. Tôi nằm xuống, dựa vào ngực hắn. Thân thể hắn rất lạnh, nhưng lại làm tôi rất an tâm, giống như con nằm cuộn trong lòng mẹ.

Augustine nuôi tôi một tháng, thậm chí còn mời người hầu riêng tới chăm sóc tôi. Một tháng sau, dạ dày của tôi rốt cuộc cũng có thể tiếp thu thịt bò và các thực phẩm dầu mỡ, Augustine vô cùng vừa lòng, bởi vì hắn rốt cuộc cũng không cần làm đồ ăn riêng cho tôi nữa. Hắn ăn cái gì tôi cũng ăn được cái đó — đương nhiên là trừ máu — Bởi vì hắn rất thích ôm tôi ngồi trên đùi trong lúc ăn, đút đồ ăn cho tôi, giống như đang đút một con mèo.

Ban ngày hắn đi làm, hình như con người hiểu lầm về quỷ hút máu rất nhiều, Augustine nói chỉ có trẻ mới sinh mới sợ ánh mặt trời. Tôi không biết hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nghe hắn nói thì khoảng năm sáu trăm tuổi, vì thế tôi hỏi hắn về lịch sử nước Mỹ, hắn khoa tay múa chân bảo Washington năm đó chỉ mới thấp bé như này này. Hắn trở về vào lúc chạng vạng, sau khi ăn cơm tắm rửa, thời gian còn lại cũng chỉ có hai thứ — Làm tình và ngủ. Có khi tôi sẽ mở TV, nhưng cũng bị hắn lấy điều khiển tắt đi, hắn nói mở TV tôi sẽ không chuyên tâm, mà hắn cũng không nghe rõ tiếng ‘rên rỉ êm tai’ của tôi. Lúc hắn làm tình rất điên cuồng, giống như muốn nghiền nát tôi ra vậy, mà tôi thì cũng thích như thế, trong lúc cuồng dã đạt tới cao trào, tôi cảm nhận được khoái cảm mà hắn cho tôi. Tôi tự giễu bản thân đã rơi vào cuộc sống sa đọa, nhưng lúc hắn cắn tôi hoặc đâm vào cơ thể tôi, tôi lại rõ ràng cảm nhận được là hắn cần tôi, so với quá khứ sống trong cô đơn, tôi tình nguyện sa đọa như vậy.

Trong tủ lạnh của hắn có hai bịch máu, bình thường phải dựa vào đó mà sống, thèm quá mới ra ngoài tìm đồ ăn, nhịn không được thì mới liếm cổ tôi, cắn cổ tôi, chậm rãi uống như nhấp ly rượu XO. Tôi rất nghi ngờ có phải máu của người phương Đông và người phương Tây khác nhau nhiều lắm không, hắn thì lại nhếch môi cười.

“Bảo bối, nếu em uống máu năm trăm năm em sẽ nhận ra sự khác biệt, giống như trà xanh của phương Tây và hồng trà của phương Đông vậy.”

Tôi nghĩ nghĩ, trả lời hắn, “Nhưng mà bà ngoại tôi là người Mỹ mà.”

Hắn sửng sốt một lát, “Bảo bối, em có ngại để tôi cắn thêm cái nữa không?”

Tôi lắc đầu, ngồi trên đùi hắn kéo cổ áo ra, hắn cắn nhẹ một cái, liếm máu, cẩn thận phân biệt mùi vị, “Lăng, có lẽ tôi nên gọi em là trà Ô Long.”

Tôi bật cười, “Augustine, anh là một con quỷ hút máu hài hước.”

“Chẳng lẽ tôi không phải?”

Tôi nâng mặt hắn, hôn lên đôi môi còn dính chút máu, “Lần đầu tiên gặp anh, tôi rất sợ, bởi vì anh thoạt nhìn rất hung ác.”

“Sợ? Sợ mà ngồi chờ tôi?” Trong ánh mắt hắn hiện lên màu vàng mà tôi thích nhất, tay thì lột quần áo của tôi.

“Tôi muốn tìm một nơi để về, một người để dựa vào, cho dù là nô lệ của quỷ hút máu cũng được, dù sao tôi cũng bị xã hội vứt bỏ…” Tôi đã trần như nhộng, dựa vào người hắn.

“Lăng, em không phải nô lệ của tôi.” Hắn vuốt ve làn da của tôi, “Em là tình nhân của tôi, là người mà tôi vừa lòng nhất.”

“Cám ơn anh, Augustine.” Tôi nhìn hắn, nhịn không được hôn lên đôi môi kia, kết quả chủ động lại đổi thành bị động, hắn cho tôi một nụ hôn triền miên.

“Augustine…” Tôi đỏ mặt thở hổn hển, “Quỷ hút máu có thể hút máu của đồng loại không?”

“Sao?” Trông hắn không quan tâm lắm đến câu hỏi của tôi, chỉ hứng thú chơi đùa ngực và hạ thân, “Đương nhiên là có thể, máu của đồng loại khá là ngon, chẳng qua chúng tôi có lĩnh vực riêng, không ai rảnh rỗi đi xâm lấn ai, chỉ để đánh một trận rồi uống máu quả là xàm nhảm.”

“Vậy… A… Anh… A! Anh… tại sao… không biến tôi… A… thành quỷ hút máu?”

Hứng thú của Augustine như bị cắt ngang, hắn dừng tay lại, nghiêm túc nhìn tôi, “Em có biết mình đang nói gì không?”

“Tôi biết, Augustine, tôi chỉ là sợ.” Tôi ôm cổ hắn, “Tôi sợ sau này, cơ thể mình trở nên già yếu, có nếp nhăn, máu cũng trở nên khó uống, khi đó anh sẽ không cần tôi nữa, tôi rất sợ ngày đó sẽ đến, cuộc sống hiện tại làm tôi sợ hãi nếu sau này phải quay lại những ngày cô đơn thì biết làm sao, Augustine.”

“Lăng…”

“Quỷ hút máu có thể trường sinh bất lão, vậy thì tôi có thể giữ mãi hình dáng mà anh thích, Augustine, anh làm được mà phải không?”

“Bảo bối, em sẽ hối hận đó.”

“Augustine có hối hận khi trở thành quỷ hút máu không?” Tôi vừa hỏi vừa cởi quần áo hắn, “Tôi sẽ không hối hận nếu ở cùng Augustine. Bây giờ tôi cũng không hối hận khi trở thành người của anh, cho dù sau này có hối hận, vậy cũng là chuyện của tôi, anh cũng không gặp bất cứ chuyện gì, đây là lựa chọn của tôi.”

“Thằng nhóc này…” Hắn ôm chặt lấy eo tôi, “Em thật sự muốn?”

Hắn thổi khí vào tai tôi, mà tôi thì đã bị hắn làm mất phương hướng.

“Ừ… Tôi… tôi muốn… ở cùng anh…”

Hắn không nói gì nữa chỉ cắn mạnh xuống cổ tôi, hút đi rất nhiều máu, sau đó truyền dòng máu tanh tưởi vào miệng tôi. Tôi kiên trì nuốt xuống không để mình ói ra, tôi biết, lựa chọn này chính là bắt đầu cho chuỗi ngày đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment