Ám Dạ Trầm Luân

Chương 3

Xe con màu đen chậm rãi trượt trong bóng đêm, nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh mưa phùn mênh mông.

" Trời mưa sao?"

" Đúng vậy, thiếu gia."

Quân Ngân gỡ kính, mệt mỏi xoa xoa mi tâm. " Người vừa rồi, ngươi cảm thấy thế nào?"

" Hữu dũng vô mưu, không phải tướng tài."

Ngón tay ôn nhuận như ngọc gõ nhẹ trên đùi.

" Nhưng người như thế chính là kẻ chúng ta cần."

" Thật sự phải hợp tác cùng người Hắc Phố sao?" Tần Hiên quay đầu lại, nhìn thiếu gia ngồi ghế sau, âm thầm đau lòng vì vẻ mỏi mệt khó che giấu trên khuôn mặt đối phương. " Thiếu gia, có lẽ còn cách khác."

" Hắc Phố tuy vừa bẩn vừa loạn, nhưng dân cư khu vực này chiếm một phần mười toàn thành, hơn nữa ngươi cũng thấy đấy, đại bộ phận người bên trong bản lĩnh không tồi, chỉ cần dùng quy chế nghiêm khắc trói buộc họ, không khó dưỡng ra một đội quân."

" Nơi này dù sao cũng thuộc Kinh đô." Tần Hiên lo lắng nói. " Nếu Quân bộ phát hiện chúng ta tư dưỡng quân đội..."

" Ngươi cảm thấy nếu ta không dưỡng quân đội, họ sẽ bỏ qua cho ta?"

Tần Hiên ngẩn người, lắc đầu thở dài nói. " Sẽ không."

Quốc gia này tồn tại ba đại thế lực, Hoàng thất, Quân bộ, và Đại gia tộc do Quân gia cùng Lãnh gia đứng đầu.

Ba phương khống chế lẫn nhau, bình an vô sự tồn tại suốt mấy trăm năm.

Nhưng hai mươi mấy năm trước, sau khi bệ hạ cưới em gái tướng quân, vợ chồng phu thê tình thâm, cán cân Quân bộ lập tức nghiêng về Hoàng thất, địa vị mấy Đại gia tộc tràn ngập nguy cơ.

Lời đồn Hoàng thất định diệt trừ Đại gia tộc luôn không đứt đoạn.

Không, không phải lời đồn!

Hoàng thất đã bắt đầu áp dụng hành động.

Ba năm trước đây, Quân gia gia chủ Quân Thiên Hành và phu nhân bị ám sát bỏ mạng, Quân Ngân với thân phận Thiếu chủ kế nhiệm vị trí Quân gia gia chủ.

Trong thời gian ba năm, sản nghiệp của Quân gia luôn bị đả kích nặng nề khắp nơi, mà Quân Ngân lần lượt gặp phải hơn mười lần ám sát.

Có hai lần đường tơ kẽ tóc, nếu không có ảnh vệ liều chết cứu giúp, Quân Ngân căn bản không sống đến bây giờ.

Trong cuộc chiến ngầm giữa Hoàng thất cùng Quân gia, Lãnh gia thái độ ám muội, áp dụng sách lược không giúp bên nào.

Cách làm của Lãnh gia luôn chịu đủ loại chỉ trích, nhưng Quân Ngân biết, đây cũng là thủ pháp bảo toàn bất đắc dĩ của Lãnh gia.

Dù Lãnh gia có quyền thế ngập trời, bạc vàng tràn đất đi nữa, đối kháng cùng cơ quan quốc gia, không phải lấy trứng chọi đá hay sao?

Quân thị không phải gia tộc quen ngồi chờ chết, Quân Ngân cũng không phải cừu non yếu ớt.

Y lựa chọn Hắc Phố, nơi dơ bẩn, ô uế mà lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Nơi này mỗi ngày đều có người tử vong, chuyện mất tích lại càng nhiều như cơm bữa.

Âm thầm nắm lực lượng của Hắc Phố trong tay, sau đó mang một nhóm người đến tiến hành huấn luyện bí mật.

Thật sự không thể khác được.... Cùng lắm thì... Liều mạng cá chết lưới rách!

Quân Ngân một lần nữa mang mắt kính, thị lực y kỳ thực rất tốt, chỉ là ánh mắt quá mức ôn nhuận, thiếu chút khí chất sát phạt người địa vị cao nên có.

Quân Ngân mang mắt kính tao nhã cơ trí, ánh mắt sắc bén.

Đàm phán cùng lão đại Hắc Phố ban nãy làm Quân Ngân tương đối thoả mãn, Hắc Phố quá nghèo, họ cần tiền, mà mình thì cần người, vừa đúng nhu cầu.

Đi nước cờ này cực kỳ nguy hiểm, một chút không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.

" Chặt chẽ giám thị động tĩnh Hắc Phố, một khi họ có hành vi dị thường gì, lập tức hồi báo."

" Rõ, thiếu gia."

" Chờ một chút!"

Quân Ngân bỗng nhiên nhoài người lên cửa kính xe, hai mắt gắt gao nheo lại, y quay đầu nói với tài xế.

" Lưu thúc, phiền lùi xe lại!"

" Thiếu gia, sao vậy?" Tần Hiên khó hiểu hỏi.

Trong thanh âm Quân Ngân không thấy chút ngữ điệu, nhưng tay y lại mạnh mẽ áp lên cửa kính xe.

" Không có gì, hình như thấy một người quen, ta xuống xác định."

Xe từng chút lui về con hẻm tối vừa mới đi qua, chỉ thấy hai nam nhân đang tựa vào góc tường, toàn thân trần trụi vuốt ve lẫn nhau, cảnh dâm loạn như thế làm Tần Hiên lập tức đỏ mặt, ánh mắt dè dặt liếc về phía Quân Ngân.

Quân Ngân cũng chằm chằm nhìn hai người không chuyển mắt, nam nhân bị áp rũ đầu, không thấy rõ diện mạo, nhưng với cái nhìn thoáng qua vội vã ban nãy, Quân Ngân không biết sao cảm thấy nhất định là hắn!

Như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của y, nam nhân ngẩng đầu.

Nháy mắt, tứ chi băng lãnh, như ngã xuống hầm băng!

Gương mặt lạnh lùng chen lẫn dục vọng như vậy, không phải hắn thì là ai nữa chứ?

Phanh một tiếng, cửa xe bị hung hăng đóng lại.

" Thiếu gia, mang dù, dù!"

Tần Hiên chưa bao giờ thấy bộ dạng thiếu gia mất khống chế như thế, như núi băng phun lửa.

" Lưu thúc, ngươi đợi ở đây, ta đi xem thiếu gia."

Hỗn loạn tìm được dù, Tần Hiên mở cửa xe xông ra ngoài.

Trong giai cấp quý tộc, Quân Ngân luôn luôn đi với danh xưng ưu nhã.

Khuôn mặt y ôn nhuận, trắng tinh như ngọc, con ngươi đen thanh tú giống như bảo thạch óng ánh.

Phong độ nhẹ nhàng càng hiếm có, cử chỉ khéo léo đúng mực, đó là thách thức cực đại, bắt bẻ những quý phu nhân, cũng khó nói ra một chỗ bất hảo của Quân Ngân.

Tần Hiên biết, Quân Ngân luôn giỏi khống chế cảm xúc.

Có rất ít chuyện có thể làm y tức giận, như vậy, thiếu gia phẫn nộ là vì thấy hai nam nhân dã hợp?

" Thiếu gia, đừng để ướt!"

Lo lắng che dù cho Quân Ngân, Quân Ngân lại đẩy Tần Hiên ra, chậm rãi đi đến trước mặt hai nam nhân.

" Mẹ nó, nhìn cái gì?"

Nam nhân phát hỏa có một đầu tựa gà rừng, như hùng thú (thú đực) bị xâm chiếm lãnh thổ hung hăng xiết Lãnh Tử Diễm dưới thân vào trong ngực, cáu kỉnh nổi khùng.

" Công tử bột, nhìn nữa, còn nhìn nữa lão tử chọc đui mắt ngươi."

" Câm miệng!"

Tần Hiên móc súng lục ra, chỉ cần thiếu gia ra lệnh một tiếng, lập tức bắn hạ nam nhân dám cả gan vũ nhục thiếu gia kia.

Quân Ngân đưa tay bỏ vào túi quần, lui hai bước, giống như chịu đả kích mạnh, ánh mắt do dự lại lúng túng.

Y hút hai khẩu khí thật sâu, xoay người ra ngoài, đi vài bước lại dừng lại, như ra lệnh.

" Lãnh Tử Diễm, mặc xong quần áo đi ra, lập tức, ngay lập tức!"
Bình Luận (0)
Comment