Ám Dạ Trầm Luân

Chương 4

Thái độ kiêu ngạo của hai gia hỏa kia làm nam nhân đầu gà rừng hết sức bất mãn.

" Bảo bối, ngươi biết chúng?"

" Còn chưa bắt đầu làm liền bị phát hiện!"

Lãnh Tử Diễm điềm nhiên như không gãi gãi đầu tóc hỗn độn, tiếng nói trầm đục mà gợi cảm.

" Ta đi!"

" Bảo bối, ta còn chưa sảng khoái."

" Biến mẹ ngươi đi!" Lãnh Tử Diễm đá đầu gà rừng xuống đất, thuận tiện hung hăng bổ thêm một cước. " Còn quần áo không?"

Trên mặt đất ngoại trừ mấy khối vải vụn, cái gì cũng không có, mà trên người mình chỉ vắt đồ lót, không, không, đã không thể gọi là đồ lót, căn bản là vải rách.

Đầu gà rừng vội vàng đứng lên, nằm nữa còn không bị đá chết sao.

" Quần áo không phải bị ngươi xé chính là bị ta xé, sao có thể còn nguyên?"

Lãnh Tử Diễm nhếch mày. " Ngươi sao lại không chịu ôn nhu một chút?"

Đầu gà rừng cũng muốn khóc. " Bảo bối, lúc củi khô lửa bốc làm sao còn nghĩ tới ôn nhu nổi?"

Lãnh Tử Diễm quăng một cái tát lên đầu gà rừng, một tiếng phanh phát ra, đủ thấy lực đạo lớn tới cỡ nào.

Nam tử đi ở phía trước thân hình cao lớn, toàn thân hầu như trần trụi, thân trên còn treo mấy miếng vải vụn.

Lồng ngực rắn chắc sung mãn loã lồ hiện ra, bị mưa thấm ướt, giống như phủ một tầng hào quang mê người.

Tần Hiên vừa mới vào hẻm tối liền nhận ra người bị áp phía dưới chính là vị thiếu gia Lãnh gia kia.

Nhưng... Lãnh thiếu gia anh tuấn lãnh khốc... Tại sao lại là một kẻ phía dưới như vậy?

Tay Quân Ngân đặt trên thân xe đã nắm thành một khối, gương mặt ôn nhuận giống như bị hơi mưa quấy nhiễu, thoạt nhìn trắng bệch một mảnh. Y đánh giá Lãnh Tử Diễm từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên nam căn vẫn chưa mềm xuống của hắn, miệng bất giác phát ra tiếng cười nhạo.

" A, còn tinh thần thẳng nhỉ."

Lãnh Tử Diễm điềm nhiên vuốt vuốt tay.

" Ngươi cũng không phải mới biết ta có một ngày, nói những lời này không sợ quái đản?"

" Khó trách bá phụ luôn không vui vì ngươi." Quân Ngân không chút lưu tình chế giễu. " Ngươi như vậy, nếu ta là bá phụ, hận không thể đánh chết ngươi ngay!"

" Mẹ nó, công tử bột, đừng tưởng rằng có vài phần tư sắc là có thể muốn làm gì thì làm trên địa bàn của lão tử."

Đầu gà rừng ôm Lãnh Tử Diễm từ phía sau, ra oai nói.

" Ngươi con mẹ nó cút càng xa càng tốt, chuyện của lão tử cùng bảo bối ngươi bớt nhúng tay vào chút đi!"

Quân Ngân chưa bao giờ gặp phải loại người miệng đầy thô tục thế này, lửa giận trong lồng ngực như bị đổ thêm dầu, từ từ bốc lên, y chỉ vào nam nhân đầu gà rừng, trong ánh mắt lộ vẻ không thể tin được.

" Lãnh Tử Diễm, mấy ngày nay ngươi đều quấn lấy cái kẻ thế này?"

Lãnh Tử Diễm nâng mắt lên khẽ hừ nhẹ một tiếng. " Chuyện không liên quan tới ngươi."

Ai cũng không nói nữa, không khí như ngưng trệ, khiến người ta rét tới tận tâm.

Sau đó, Quân Ngân cười cười điềm nhiên.

" Chuyện không liên quan tới ta?"

Y đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm, bàn tay vung lên cao, biểu tình trên mặt chen lẫn bi phẫn cùng không cam lòng.

Lãnh Tử Diễm nhíu mày tập trung phòng bị, kết quả, tay Quân Ngân nâng thật lâu, chính là không rơi lên mặt mình, trái lại bên cạnh truyền đến tiếng vang thanh thúy, Lãnh Tử Diễm vui vẻ, đầu gà rừng sửng sốt.

Quân Ngân đánh người xong liền mở cửa xe, xoay người lại diện vô biểu tình nói với Lãnh Tử Diễm.

" Lên xe!"

Đầu gà rừng hùng hùng hổ hổ xông lên muốn đòi nợ, kết quả bị Lãnh Tử Diễm kéo về.

Lãnh Tử Diễm xoa xoa cái đầu rối bời của gà rừng.

" Ngoan, ta đi về."

" Hey, đừng đi sớm thế!"

Một cước đá vào đuôi xe, cơ hồ đá ra một lỗ, nhưng xe vẫn không để ý tới ý nguyện của gã nghênh ngang mà đi tới.

" Bảo bối... Ta gọi là Dã Kê."
Bình Luận (0)
Comment