Ám Dạ Trầm Luân

Chương 68

Viện nghiên cứu Lãnh gia vùng ngoại ô.

Tầng hầm, tầng thứ hai.

Một tiếng thú gầm kinh thiên động địa phá vỡ yên tĩnh cùng khoan thai mặt ngoài của nhà lầu cũ kỹ.

Trợ lý Lí Hoàn đẩy cửa phòng theo dõi ra, kinh hỉ khó ức chế. "Tiên sinh, nhị thiếu gia thú hóa."

Màn hình điện tử cực đại đúng lúc tiếp sóng một cảnh kinh tâm động phách ban nãy.

Trong lồng thủy tinh, hắc báo ước chừng cao nửa người, thân hình uy mãnh, cái đuôi tráng kiện vểnh lên cao cao, nó cảnh giác chằm chằm nhìn bốn phía, đồng tử đen tinh khiết lãnh khốc như đao.

" Không hổ là thú nhân chân chính, những vật nhân tạo của chúng ta căn bản không thể so sánh với hắn. Hơn nữa, hắn chỉ vẻn vẹn là lần đầu tiên thú hóa." Lí Hoàn tán thưởng chằm chằm nhìn hắc báo hùng tráng trên màn hình. "Tiên sinh, hắn chắc chắn sẽ không yếu hơn Lăng công tử."

Lãnh Thừa Phong cũng mỉm cười. "Nghe nói Lăng Diệp bị Tướng quân nhốt ở Lăng phủ?"

" Đúng, tiên sinh."

" Tốt nhất là nhốt suốt đời luôn đi." Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng, rõ ràng là Lăng Diệp mặt dày mày dạn quấn lấy con hắn, Tướng quân lại đem việc này trách lên người con hắn. Nhớ tới một đao Tướng quân phái người chém Lănh Tử Diễm mà ám vệ đi theo Lãnh Tử Diễm hồi báo, Lãnh Thừa Phong liền một bụng lửa giận.

" Chờ Dã Kê ổn định một chút, hảo hảo huấn luyện hắn, các phương diện... Cần phải vượt qua Lăng Diệp."

" Tiên sinh yên tâm, theo gien Lăng Diệp mà chúng ta lấy được, hắn không có gien ưu tú sau biến dị của nhị thiếu gia."

" Bẩm sinh là bẩm sinh, nhân tố quá trình trưởng thành cũng không thể bỏ qua." Lãnh Thừa Phong thản nhiên liếc Lí Hoàn. "Dù sao cũng là từ Hắc Phố đi ra, từ nhỏ không được tiếp nhận giáo dục chính quy, muốn giữ một chỗ ở Tướng quân phủ, không dễ như ngươi nghĩ."

" Tiên sinh nói chính là."

" A, nhìn bộ dáng e là đói bụng." Hắc báo trong màn hình nóng nảy hít hít mũi, giống như đang ngửi thứ gì, Lãnh Thừa Phong khẽ cười nói. "Hảo, đưa cho hắn chút đồ ăn."

" Dạ..."

Lí Hoàn còn chưa "dạ" xong.

Đột nhiên có một tiếng gầm lên giận dữ, tiếng rống trầm thấp phảng phất như đến từ dưới nền đất.

Mặt đất dưới chân chấn động, Lí Hoàn ngẩng đầu, hắc báo trong màn hình cũng đồng thời nhìn chòng chọc lại.

Đồng tử nó nhếch lên, hai mắt nổi đỏ, đúng là vẻ mặt tột cùng hung ác.

Màn hình chớp tắt dữ dội, đột nhiên nổi đen.

Lí Hoàn thất kinh. "Tiên sinh?"

Lãnh Thừa Phong đứng lên, một tay chống trên mặt bàn, một tay chộp lấy điện thoại, mày cứng mắt lạnh, không nộ tự có uy. "Ban nãy sao lại thế ?"

" Chạy, chạy, tiên sinh... Hắn chạy... Tiên sinh..." Thanh âm nghiên cứu viên liên tục run rẩy, đương nhiên vừa rồi đã trải qua một cảnh vô cùng kinh hãi. "Hắn chạy."

" Sao có thể?" Lãnh Thừa Phong không tin, hắn từng nghiên cứu những thú nhân đó, dù Dã Kê là ưu tú nhất, cũng không thể đột phá nhà giam đặc chế cho y.

" Thật sự chạy rồi, tiên sinh, lồng thủy tinh bị hắn chấn vỡ một khối... Bất quá người của chúng ta đã đuổi theo, hẳn là... Có thể bắt về..."

" Hẳn là?" Lãnh Thừa Phong cười lạnh.

" Tiên sinh..." Trong tay Lí Hoàn cũng cầm điện thoại, nặng nề nói. "Người phía dưới vừa mới hồi báo, đã mất tung tích Dã Kê."

Lãnh Thừa Phong mím môi, lập tức gọi đến di động Lãnh Tử Diễm, nữ âm truyền đến rập khuôn lạnh nhạt. "Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy."

Cằm gắt gao căng chặt, Lãnh Thừa Phong bắt lấy áo khoác trên lýng ghế dựa, khoác lên, mở cửa liền ði. "Theo ta ðến trýờng học."

Viện nghiên cứu loạn thành một cục, mấy tiếng thú rống ban nãy kia, tất cả mọi người đều nghe thấy, đáng mừng chính là Dã Kê chạy trốn cực nhanh, không ai thấy một con hắc báo hình thể đáng sợ từ tầng hầm xông lên. Dù vậy, một vài nghiên cứu viên b́nh thường ở tầng ba vẫn tốp năm tốp ba tụ nhau, bàn tán xôn xao.

" Thật dọa người, là thứ gì?"

" Dạo này thường xuyên nghe thấy thú gào, không khéo là mấy con dã thú đám tinh anh phía dưới kia đang nghiên cứu."

" Tiếng gầm ban nãy không giống dã thú bình thường."

" Chuyện chúng ta không nên quản thì cũng đừng đi quản." Có người tinh mắt lên tiếng nhắc nhở. "Tiên sinh đi ra!"

Mọi người đều câm miệng, trở lại vị trí.

" Tiên sinh, cẩn thận."

Lãnh Thừa Phong đi rất gấp, suýt nữa từ cầu thang ngã xuống. Hắn mặt âm trầm khước từ Lí Hoàn dìu đỡ.

" Không có ai không có ai truy được Dã Kê?"

Lí Hoàn lắc đầu. "Thú nhân của chúng ta hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ nhị thiếu gia."

Người phụ trách nghiên cứu thú nhân gấp đến độ chạy lòng vòng, thấy Lãnh Thừa Phong xuống, nhanh chóng đón tiếp.

Không đợi gã chào hỏi, Lãnh Thừa Phong dẫn đầu mở miệng. "Hùng thú làm thế nào tìm kiếm thư thú?"

" Dựa vào mùi."

" Có nghĩa là... Dù giấu thư thú đi, hắn cũng có thể tìm được?" Lãnh Thừa Phong nheo mắt, tinh quang trong đồng tử hiện ra.

" Theo lý là thế, tiên sinh."

" Bảo ám vệ bên cạnh thiếu gia đề cao cảnh giác, đem toàn bộ thú nhân còn lại phái qua..." Lãnh Thừa Phong liên tiếp hạ lệnh. "Còn nữa... Kêu bác sĩ Lãnh phủ chuẩn bị."

Lí Hoàn không hiểu lắm. "Tiên sinh là lo lắng... Nhị thiếu gia ngộ thương người qua đường?"

Lãnh Thừa Phong hừ một tiếng thật mạnh từ trong mũi, sắc mặt trầm đến có thể tích nước, không ai dám nói chuyện, sợ chọc giận vị gia chủ.

Tài xế sớm chờ ở bên ngoài, Tạ quản gia cung kính kéo cửa xe ra.

Không khí bên trong xe áp chế, Lí Hoàn kéo kéo cổ áo cho lỏng, cảm thấy khó thở, y nhìn ngoài cửa sổ, cảnh vật ven đường trôi qua nhanh như chớp.

Tới nội thành, vừa vặn là giờ tan tầm cao điểm, trên đường phố xe cộ rồng rắn xếp thành hàng, chạy cực kỳ khó khăn.

Lãnh Thừa Phong đập một cái lên cửa xe.

Lí Hoàn trong lòng cả kinh, gia chủ trước giờ vui giận không hình không sắc, thật khó gặp lúc hắn hỗn loạn như thế.

Lãnh Thừa Phong nhắm mắt. "Ngày mai nhớ biểu đạt bất mãn của ta tới phòng giao thông."

Lí Hoàn vội vàng xác nhận.

" Tạ thúc, có biện pháp liên hệ với Lăng Diệp không?"

Tạ quản gia quay đầu khó xử. "Ta từng lén từ bản ghi chép thông tin của thiếu gia tìm được số điện thoại cá nhân của Lăng công tử, biết Dã Kê chạy trốn, ta đã giấu gia chủ tìm Lăng công tử, bất quá... Gọi không được."

Lãnh Thừa Phong không nói nữa, thoạt nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

" Tích -" Tiếng chuông di động đột ngột đánh vỡ im lặng trong xe.

Tạ quản gia thấp giọng nói mấy câu rồi đưa điện thoại cho Lãnh Thừa Phong. "Tiên sinh, điện thoại của trưởng lão."

Mày Lãnh Thừa Phong nhếch lên.

" Ân.. Ân... Gì? A, chuyện bịa đặt này đường thúc cũng tin?"

Lãnh Thừa Phong thản nhiên đáp lời, mày càng cau càng chặt, tiếp xong rồi thẳng thắn một tay bóp nát điện thoại di động.

Di động của Lí Hoàn lại vang lên, y nghe được mấy giây, cẩn thận đưa qua. "Tiên sinh, Tướng quân tìm."
Bình Luận (0)
Comment