Âm Dương Nhãn

Chương 73

Đêm đã khuya, Hạo Ca Tông dần dần an tĩnh lại, Tô Dập ngồi bên cửa sổ, xuyên qua làn lụa mỏng bị gió đêm thổi bay phấp phới nhìn quần sơn phía xa xa tối om tựa như hòa thành một thể với bóng đêm. Tô Dập cố gắng nhìn, mơ hồ nhìn thấy chút bạch quang yếu ớt mơ hồ trên đỉnh núi, có lẽ là bạch long trong sơn cốc.

Tô Dập nhìn chằm chằm không chớp mắt. Bạch quang kia ở trong bóng tối không dễ nhận ra, tựa hồ chớp mắt một cái sẽ bị bóng tối nuốt mất, cô tịch lẻ loi lóe sáng trong bóng tối.

Cậu cúi đầu sờ bạch ngọc bát quái, trong thế giới của cậu không chỉ có yên lặng và bóng tối nữa, còn có Nghệ Tu cùng ánh sáng trên người anh, còn có mọi người nữa...

Nghệ Tu tắm xong thì đỉnh mái tóc còn mang theo hơi nước từ ngoài cửa đi vào. Thấy Tô Dập ngồi bên cửa sổ thì hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"

Tô Dập quay đầu lại nhìn anh, chậm rãi mở miệng: "Bạch trong trong thánh trì rõ ràng muốn vọt tới bên người Nghê Nguyên Tư, thế nhưng vì sao nó lại không lao xuống?"

Nghệ Tu nhíu mày suy nghĩ: "Nếu Nghê Nguyên Tư thật sự đang nuôi quỷ, trên người hắn nhất định có nhiễm quỷ khí. Chúng ta không thể nhìn ra nhưng bạch long trong thánh trì có thể cảm giác được, vì thế nó mới không muốn xuống đi."

Tô Dập có chút suy tư hỏi nhỏ: "Vậy vì sao hắn phải làm như vậy chứ? Ngay cả thánh trì cũng từ bỏ... hắn đang truy đuổi cái gì?"

Nghệ Tu phì cười, tiến tới xoa đầu Tô Dập: "Suy nghĩ của kẻ điên dễ hiểu vậy sao?"

Tô Dập bị Nghệ Tu xoa tới nghiêng đầu, nói tiếp: "Phong Thanh Vi biết Nghê Hồng Vân là ai, thậm chí còn biết hắn muốn làm gì, thế nhưng không chịu nói rõ ràng với chúng ta... Nghệ Hồng Vân cùng Phong Thanh Vi, không đúng, là quỷ thần thượng cổ, rõ ràng có liên quan gì đó."

Nghệ Tu thở dài: "Cô ta không chịu nói, lại chỉ là một quỷ hồn vô hình, chúng ta cũng không có cách nào ép cô ta mở miệng."

Tô Dập mím môi, Nghệ Tu nói không sai.

Nghệ Tu lại xoa đầu Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đi ngủ đi, tối mai còn phải tiếp tục đi tìm chỗ khác."

Tô Dập gật gật đầu, cùng Nghệ Tu lên giường ngủ.

Hôm sau bọn họ tùy ý đối phó xong nghi thức tế điển cùng yến hội, buổi tối một lần nữa mặc quần áo đen đi tới địa điểm đã quyết định tối qua.

Thế nhưng sau khi yên lặng không một tiếng động lẻn vào hai nơi kia thì vẫn không tìm được gì.

Nghệ Tu có chút phiền não cùng Tô Dập núp trong một góc kín, mở bản đồ thấp giọng nói: "Nghê Nguyên Tư rốt cuộc đã giấu Phong tông chủ đi đâu rồi..."

Tô Dập cũng nhíu mày nhìn bản đồ, không có chút đầu mối.

Bọn họ thực sự không hiểu biết gì về Hạo Ca Tông, hôm nay giống như một con ruồi không đầu bay loạn khắp nơi, chỉ dựa vào vận may mà thôi.

Nghệ Tu quét bản đồ, ngón tay ngon dài gõ gõ một điểm nào đó: "Chúng ta tới chỗ này xem một chút đi, nếu vẫn không có thì trở về."

Tô Dập gật đầu, an tĩnh nằm trên lưng Nghệ Tu, xuất phát tới nơi nào đó trong Hạo Ca Tông.

Ánh đèn lân lân chiếu sáng mặt nước thành những điểm sáng óng ánh. Mảng sen khô héo xám đen trên mặt nước sáng nhàn nhạt giống như vô số quỷ ảnh giương nanh múa vuốt, lén lén lút lút. Tô Dập nhịn không được liếc nhìn hồ nước vài lần, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục giúp Nghệ Tu canh gác.

Nơi bọn họ tạm thời quyết định ở cạnh một rừng lê ở sau núi, lúc bọn họ né tránh đệ tử Hạo Ca Tông tuần tra thì nhìn thấy một rừng cây đã rụng lá, khắp nơi trên mặt đất phủ đầy lá rụng, chỉ còn trơ trọi cành lá khô đen. Bên cạnh rừng cây có một tòa tiểu lâu an tĩnh sáng đèn, bên trong không có chút động tĩnh nào.

Tô Dập quay đầu nhìn rừng lê rộng mênh mông bát ngát, lại nhìn tòa tiểu lâu kia. Tòa tiểu lâu này tựa hồ tách rời với cả Hạ Ca Tông, im hơi lặng tiếng một mình nghiêm nghị đứng đó, cũng không biết người ở bên trong là ai.

Tô Dập vốn rất thích những nơi thế này, nơi có thể ngây ngô một mình, tốt nhất là không có bất kỳ người nào khác tới quấy rầy. Thế nhưng lúc nhìn thấy tòa tiểu lâu lẻ loi này, phản ứng đầu tiên của cậu là một mình ở nơi này có phải hơi cô tịch không?

Tô Dập vì suy nghĩ này mà ngẩn người, cúi đầu nhìn Nghệ Tu đang cõng mình cùng ánh sáng chiếm cứ hơn phân nửa tầm mắt, không nhịn được lại càng dùng sức ôm chặt Nghệ Tu.

Gần khu vực này không có đệ tử tuần tra, Nghệ Tu đánh giá tòa tiểu lâu trước mắt, nương theo bóng tối phía sau cây lên nhanh chóng tiến tới gần tiểu lâu. Lúc tới sát vách tường, anh buông Tô Dập xuống rồi yên lặng không một tiếng động tiến tới gần cửa sổ, nghiêng người nhìn về phía khung cửa sổ hé mở phân nửa.

Bên trong tiểu lâu là bàn ghế cùng giường gỗ cực kỳ đơn sơ, dưới ánh đèn lờ mờ là một cô gái tóc xõa dài ngồi an tĩnh đưa lưng về phía cửa sổ, cúi đầu không nhúc nhích.

Nghệ Tu nhíu mày, là nữ, xem ra chỗ này cũng không phải.

Anh từ từ lui về sau, khẽ lắc đầu với Tô Dập đang đứng im tròn mắt nhìn mình.

Thấy vậy Tô Dập liền hiểu, nằm úp sấp lên lưng Nghệ Tu, để anh cõng mình rời đi.

Thế nhưng không đợi Nghệ Tu vòng tay ôm lấy chân cậu, cánh cửa sổ hé mở phân nửa kia bị một bàn tay mảnh khảnh trắng như tuyết từ bên trong đẩy ra, một người ló đầu ra, an tĩnh nhìn về phía bọn họ.

Tô Dập cứng ngắc, phát hiện người nọ chính là cô gái mang mạng che mặt! Hiện giờ cô đã lấy mạng xuống, tóc đen rũ xuống lộ ra gương mặt giăng đầy vết sẹo, đôi mắt có chút tương tự Phong Thanh Vi an tĩnh không gợn sóng nhìn bọn họ.

Nghệ Tu cả kinh, kéo Tô Dập ra sau lưng, đề phòng nhìn cô gái. Nắm tay bên người chậm rãi siết chặt, đề phòng bất cứ cử động nào của cô, chuẩn bị trước khi cô gái hô hào gọi người tới sẽ xông tới chế trụ.

Nào ngờ cô gái chỉ trầm mặc nhìn bọn họ, hoàn toàn không có ý gọi đệ tử Hạo Ca Tông tới đuổi bọn họ đi.

Nghệ Tu híp mắt nhìn chằm chằm cô gái, không rõ đối phương rốt cuộc muốn làm gì. Mà Tô Dập nhớ tới tình huống gặp cô trong Thánh Tử Điện hôm trước, trong lòng khẽ động, từ phía sau lưng Nghệ Tu bước ra hai bước, ló đầu nhẹ giọng hỏi cô gái đang trầm mặc đối mặt với Nghệ Tu: "Cô.... cô không có ý muốn tố cáo tụi tôi đúng không? Có phải cô biết chút gì không?"

Nghe Tô Dập đột nhiên mở miệng nói chuyện, Nghệ Tu quay đầu lại nhìn cậu, sau đó một lần nữa kéo cậu ra sau lưng che chở. Cô gái kia an tĩnh nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, cũng không biết là trả lời vấn đề nào của Tô Dập.

Nghệ Tu mắt lạnh nhìn cô gái, tâm tư thay đổi nhanh chóng, thấp giọng mở miệng: "Cô không tố cáo tụi tôi? Vì cái gì?"

Cô gái an tĩnh nhìn Nghệ Tu, hai tay đỡ khung cửa từ bên trong leo ra, trong tiếng chuông thanh thúy nhẹ nhàng đáp xuống đất, sau đó nâng hai tay an tĩnh khoa tay múa chân với bọn họ.

Nghệ Tu cùng Tô Dập sửng sốt, Tô Dập lập tức phản ứng: "Thủ ngữ... cô không thể nói chuyện sao?"

Cô gái yên lặng một chốc rồi chỉ chỉ cần cổ tái nhợt của mình, lắc đầu.

Bọn họ không ngờ cô gái lại là người câm, không khỏi nhìn nhau.

Mắt thấy cô gái lại bắt đầu khoa tay múa chân, Nghệ Tu khó xử thấp giọng nói: "Tụi tôi xem không hiểu...."

Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tô Dập, hiển nhiên cậu cũng không hiểu thủ ngữ.

Bọn họ không biết cô gái khoa tay múa chân diễn đạt cái gì, Nghệ Tu vốn muốn thăm dò thái độ của cô một chút, không ngờ căn bản không thể nói chuyện, thực sự không có cách nào câu thông.

Thấy vậy, cô gái khẽ nhíu mày, cúi đầu suy tư một chốc rồi chỉ tay về phía sau núi. Sau đó cô hơi hé môi, im lặng nói gì đó với bọn họ. Vết sẹo trên mặt theo động tác của cô mà nhăn nhúm, lại càng dữ tợn hơn.

Thế nhưng quỷ quái quỷ dị dữ tợn nào mà Tô Dập chưa từng thấy qua? Vết sẹo trên mặt cô gái không thể hù được cậu. Cậu nhìn chằm chằm cánh môi không ngừng khép mở của cô gái, lẩm bẩm: "Nguy hiểm.... đi mau...."

Cậu ngẩn người hỏi lại: "Cô nói là sau núi nguy hiểm, bảo tụi tôi mau rời đi?"

Cô gái nhìn bọn họ, khẽ gật đầu.

Nghệ Tu nhướng mày, nhìn cô gái thấp giọng hỏi: "Sau núi có cái gì?"

Cô gái an tĩnh nhìn anh, giống như một pho tượng bất động một chốc, môi hơi khép mở. Lần này cả hai người Nghệ Tu đều thấy rõ, hai chữ cô gái nói chính là: Quỷ quái.

Hai người hiểu ra, bên trong Hạo Ca Tông quả nhiên đang dưỡng quỷ! Như vậy chuyện ở cổ trạch cũng chính là Hạo Ca Tông đang giở trò quỷ!

Nghệ Tu híp mắt trầm tư một lát, ánh mắt sắc bén có chút suy tư quét nhìn cô gái: "Tụi tôi sẽ không đi, tụi tôi còn chuyện muốn biết. Cô có biết Phong tông chủ ở đâu không? Có thể nói cho tụi tôi biết không?"

Cô gái an tĩnh nhìn bọn họ, gò má phủ đầy vết sẹo dữ tợn giật giật, tựa hồ còn muốn nói gì đó. Thế nhưng cuối cùng cô không mở miệng nữa, cũng không khoa tay múa chân, chỉ giơ tay chỉ về phía sâu trong rừng cây lê.

Hai người Nghệ Tu theo hướng cô gái chỉ nhìn về phía bóng tối sâu trong rừng lê.

Đột nhiên, cặp mắt Tô Dập hơi trợn to, kéo vạt áo Nghệ Tu chỉ sâu trong rừng lê: "Bên kia... có ánh sáng."

Nghệ Tu nhìn theo hướng Tô Dập chỉ, quả nhiên phát hiện ánh đèn cực kỳ yếu ớt. Anh liền cõng Tô Dập, lạnh giọng nói với cô gái đang trầm mặc nhìn bọn họ: "Cô sẽ không nói ra chuyện hôm nay chứ?"

Ánh mắt cô gái nhìn về phía Nghệ Tu cùng Tô Dập đang nhìn mình chằm chằm, an tĩnh gật đầu.

Nghệ Tu nhìn cô gái một chốc, lãnh đạm nói: "Cám ơn." Nói xong, anh cõng Tô Dập chạy tới chỗ sáng kia.

Cây lê khô đen vun vút bị bỏ lại phía sau, Tô Dập theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái vẫn đứng thẳng đơ ở nơi đó, an tĩnh nhìn bọn họ rời đi. Gió đêm giá lạnh vù vù thổi tung bay làn áo, những chiếc chuông đính trên ống tay áo cùng vạt áo đinh đang vang dội. Thế nhưng cô không nhúc nhích, giống hệt như một pho tượng không hề có chút sinh khí.

Diện tích rừng cây lê chết khô này cực lớn, chân đạp lên đống lá rơi rụng sẽ phát ra tiếng lạo xạo rất nhỏ. Nghệ Tu một đường đạp lên thân cây lê cùng mặt đất cứng rắn, cố gắng giảm bớt động tĩnh, Tô Dập cũng cúi người giảm bớt lực cản. Một lượng lớn ánh sáng ngưng tụ dưới chân Nghệ Tu, anh cõng Tô Dập nhanh chóng chạy về phía trước, chỉ nháy mắt đã xuyên qua hơn phân nửa rừng lê.

Qua một hồi lâu, Nghệ Tu dừng lại nhìn về phía ánh sáng. Xuyên qua những cành cây lê khô héo đen thui đã có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc cũ kỹ tọa lạc dưới chân núi, vừa vặn chính là điểm mù của khoảng sân trên núi.

Tầm mắt sắc bén của Nghệ Tu nhìn chằm chằm tòa kiến trúc bên kia, thấp giọng hỏi Tô Dập: "Sao, em có thấy được gì không?"

Tô Dập yên lặng nhìn tòa kiến trúc sáng đèn trong bóng tối bên kia, thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy cô gái kia có tin được không?"

Tô Dập do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Em không biết... thế nhưng có lẽ sẽ không gạt chúng ta."

Nghệ Tu nắm chặt Tô Dập, thấp giọng nói: "Thật hay giả cứ đi xem thì sẽ biết."

Nói xong, anh cõng Tô Dập bước nhanh tới gần tòa kiến trúc kia, sau khi buông Tô Dập xuống chỗ bóng râm của tòa kiến trúc, Nghệ Tu từ khe hở cửa sổ nhìn vào trong.

Dưới ánh đèn, một ông cụ đầu tóc bạc trắng đang lật xem một quyển cổ tịch, dáng vẻ của ông vẫn loáng thoáng lưu giữ được bóng dáng lúc trẻ, rõ ràng chính là Phong tông chủ sau khi trở thành tông chủ Hạo Ca Tông liền bế môn không tiếp khách!

Cô gái kia không lừa bọn họ!

Ánh mắt Nghệ Tu trợn to, quay đầu nhìn về phía Tô Dập, khẽ gật đầu.

Bọn họ liền đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.

Bên trong truyền tới động tĩnh nhè nhẹ, một âm thanh già nua khàn khàn vang lên: "Ai?"

Nghệ Tu thấp giọng nói: "Phong tông chủ, tại hạ Nghệ Tu, tới thăm hỏi Phong tông chủ."

Một lát sau, cánh cửa trước mặt bọn họ mở ra, cặp mắt dưới mí mắt của Phong tông chủ trầm mặt quét nhìn hai người, sau đó né khỏi cửa để hai người tiến vào, lãnh đạm nói: "Lão phu bất quá chỉ là một lão già vô dụng, không ngờ hôm nay lại có người tới thăm, lại còn là thời điểm nửa đêm nửa hôm như vậy."

Trong phòng rất giản dị, không có đồ đạc dư thừa, Phong tông chủ cũng chỉ mặc vải bố, thậm chí còn không mặc tốt bằng nhóm đệ tử Hạo Ca Tông tuần tra bên ngoài.

Nghệ Tu thu hồi tầm mắt, nhìn Phong tông chủ nói: "Chúng tôi có chút hi vấn, hi vọng Phong tông chủ có thể giải đáp."

Phong tông chủ ngồi trên chiếc ghế gỗ, cầm bình trà rót ba tách trà nói: "Chỗ lão phu chỉ có loại trà thô này thôi, không có gì ngon để chiêu đãi, mời."

Nghe vậy, Nghệ Tu cùng Tô Dập rối rít ngồi xuống ghế gỗ, cầm ly trà Phong tông chủ đẩy tới nhấp một ngụm, mùi vị quả nhiên vừa đắng chát vừa nhạt nhẽo.

Thế nhưng bọn họ không phải tới uống trà, Nghệ Tu đặt ly trà xuống, mở miệng nói: "Phong tông chủ, mấy năm nay ngài bế quan ở đây chắc hẳn không biết rất nhiều chuyện xảy ra trong Hạo Ca Tông đi?"

Phong tông chủ hớp một ngụm nước trà, nhàn nhạt nói: "Người trẻ tuổi, muốn hỏi gì cứ nói thẳng."

Nghệ Tu cười nói: "Phong tông chủ ở Hạo Ca Tông nhiều năm như vậy, không biết Phong tông chủ có biết thánh tử đời thứ ba mươi bảy của Hạo Ca Tông, Nghê Hồng Vân hay không?"

Phong tông chủ tựa hồ không nghĩ tới Nghệ Tu sẽ hỏi vấn đề này, ông nhấc mí mắt nhìn anh một cái rồi mở miệng: "Thánh tử đời thứ ba mươi bảy Nghê Hồng Vân chính là nhân vật nổi danh nhất trong lịch sử Hạo Ca Tông chúng ta. Không chỉ thánh tử, tế tử đời thứ ba mươi bảy cũng là nhân vật anh hùng nổi danh, chỉ là quá xưa rồi, rất nhiều truyền thừa bị biến mất nên truyền thuyết về họ chỉ được bảo tồn một chút trong Hạo Ca Tông."

Vừa nói, Phong tông chủ đặt cốc trà xuống, giọng điệu mang theo chút kính ngưỡng cùng khâm phục: "Năm đó quỷ thần tại thế, quỷ quái tàn phá, thánh thử đại nhân đời thứ ba mươi bảy Hạo Ca Tông cùng tế tử đại nhân dẫn dắt cường giả huyền môn chống lại đại triều quỷ quái, thánh tử đại nhân tự tay giết chết quỷ thần, lúc này mới đẩy lui được quỷ quái, mang tới an bình cho nhân thế!"

Tô Dập sửng sốt, thánh tử Hạo Ca Tông giết chết quỷ thần chính là Nghê Hồng Vân?

Theo lời kể của Phong tông chủ thì Nghê Hồng Vân năm đó có thể nói là lãnh tụ của nhân loại, vậy hôm nay Nghê Nguyên Tư dưỡng quỷ, âm thành tác quái làm loạn rốt cuộc là sao?

Nghệ Tu mặt không đổi sắc, thế nhưng bàn tay đặt dưới bàn đột nhiên siết chặt.

Phong tông chủ nói xong lại nhấc mí mắt nhìn bọn họ: "Không cần quanh vo lòng vòng, lão phu có thể trả lời vấn đề của hai cậu, hai cậu tới đây vì Nghê Nguyên Tư đúng không?"

Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn Phong tông chủ: "Phong tông chủ quả nhiên thấu suốt mọi việc, lần này chúng tôi tới không chỉ vì Nghê Nguyên Tư mà còn vì Phong Thanh Vi."

Phong tông chủ ngừng một lát, từ từ ngẩng đầu nhìn bọn họ, giọng điệu lạnh hẳn: "Thanh Vi đã chết rồi, có gì tốt mà hỏi."

Nghệ Tu bất biến hỏi: "Phong Thanh Vi đã đề xuất đồng thuật cùng ngự quỷ, khi ấy có người nào dẫn dắt hay đề nghị cô ấy không?"

Phong tông chủ nhíu mày, lãnh đạm đáp: "Không có, là con bé tự mình nói ra, ban đầu chúng tôi đều cảm thấy ý nghĩ này quá hảo huyền, không ngờ lại thành công, sau đó thì... các cậu cũng biết rồi."

"Ngoại giới đều nói Phong Thanh Vi bị bức tử, cô ấy rốt cuộc đã chết thế nào? Thật sự bị người khi đó bức tử sao?"

Phong tông chủ hừ lạnh một tiếng: "Nếu lão phu nói con bé tự nguyện chết, cậu có tin không?"

Sau một lát yên lặng, Tô Dập nhỏ giọng mở miệng: "Vậy sau khi cô ấy chết thì sao, thật sự đã thiêu thành tro sao?"

Phong tông chủ dừng một chút rồi trầm giọng trả lời: "Khi ấy lão phu không ở Hạo Ca Tông nên không rõ tình huống cụ thể, thế nhưng sau khi lão phu trở lại thì mọi người đều nói Thanh Vi đã bị hỏa táng. Anh của lão phu, cũng chính là tông chủ tiền nhiệm cũng vì thương tâm quá độ mà bế quan."

Thật ra Nghệ Tu biết Phong Thanh Vi tự nguyện tự sát, trong kí ức trong mộng của Tô Dập đã nói rõ hết thảy, thế nhưng bọn họ không xác định được Phong Thanh Vi biến thành dáng vẻ quỷ hồn vô tung vô tích hiện giờ cùng câu nói bảo bọn họ tuyệt đối không thể chết có ẩn ý gì.

Thấy Phong tông chủ thật sự không biết tình huống của Phong Thanh Vi, Nghệ Tu chỉ đành hỏi chuyện liên quan tới Nghê Nguyên Tư. Anh trầm ngâm mộc chốc rồi dò xét hỏi: "Ngài có biết những chuyện Nghê Nguyên Tư đã làm mấy năm nay không?"

Nếp nhăn mí mắt Phong tông chủ rũ xuống, ánh mắt lộ ra một tia rầu rĩ cùng phẫn nộ: "Dĩ nhiên ít nhiều cũng biết một chút! Đứa bé kia đã sớm thay đổi, chúng tôi không kịp thời phát hiện... Hiện giờ hơn phân nửa Hạo Ca Tông đã nằm trong tay nó, lão phu cũng không thể làm được gì. Nếu hai vị đã có thể xuyên qua tầng phòng ngự của Hạo Ca Tông tiến tới nơi này, lão phu cũng đoán được các cậu tới làm gì... có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi."

Phong tông chủ phối hợp như vậy tiết kiệm được không ít khí lực của Nghệ Tu, anh hỏi: "Vậy tôi xin hỏi thẳng. Phong tông chủ, ngài có nhớ Nghê Nguyên Tư bắt đầu biến hóa như vậy từ khi nào không?"

Phong tông chủ yên lặng một chốc rồi nói: "Ước chừng là sau khi đứa nhỏ Thanh Vi kia rời đi đi... tính tình của nó đại biến, giống như hoàn toàn biến thành người khác vậy. Chúng tôi cũng không ngờ nó lại khó tiếp nhận chuyện Thanh Vi rời đi như vậy, thậm chí còn hận cả chúng tôi."

Nghệ Tu cùng Tô Dập nhìn nhau, sau đó hỏi: "Ý của ngài là, Nghê Nguyên Tư vì Phong Thanh Vi chết mà hận thế nhân? Cho nên hết thảy những chuyện này là vì trả thù? Bao gồm cả tất cả những người thế hệ trước biết chuyện đều tử vong?"

Tay Phong tông chủ run lên, vô lực nhắm mắt lại, khàn khàn mở miệng: "Chẳng lẽ không đúng sao? Bằng không thì còn lý do gì nữa chứ?"

Nghệ Tu sắc bén chỉ ra vấn đề: "Lúc Phong Thanh Vi còn sống, tình cảm của hai bọn họ có sâu sắc đến mức như vậy sao?"

Phong tông chủ trầm giọng: "Nghê Nguyên Tư đã từng ngưỡng mộ Thanh Vi, chúng tôi cũng nhìn thấu tình cảm của nó, kỳ thật chúng tôi đã định sau khi hạo kiếp kết thúc, nếu Thanh Vi cũng nguyện ý thì sẽ để hai đứa kết hôn. Chỉ là không ngờ.... sau khi Thanh Vi chết, chúng tôi mới phát hiện tình cảm của Nghê Nguyên Tư dành cho Thanh Vi đã rất sâu đậm."

Nghệ Tu lạnh giọng: "Cho nên các người cứ để mặc hắn gây sóng gió, thậm chí hại chết mình?"

Sống lưng thẳng đứng của Phong tông chủ hơi khòm xuống, ông trầm mặc nhìn cốc trà thô ráp cùng nước trà đắng chát nhạt nhẽo trong cốc, khô khốc mở miệng: "Vốn hắn không phải có bộ dáng này... chúng tôi cũng không biết vì sao hết thảy sẽ biến thành như vậy, tất cả chúng tôi đều bị dáng vẻ trước kia của hắn che mắt..."

Tô Dập an tĩnh nhìn Phong tông chủ, hỏi nhỏ: "Phong tông chủ, ngài có biết Nghê Nguyên Tư rốt cuộc muốn làm gì không?"

Phong tông chủ cúi đầu, khàn khàn nói: "Không phải dưỡng quỷ trả thù những người có liên quan tới cái chết của Thanh Vi sao..."

Tô Dập cùng Nghệ Tu nhìn nhau, chỉ cảm thấy căn bản không thể nói thông. Nghê Nguyên Tư lợi dụng kính càn khôn âm thầm triệu hoán quỷ quái tới nhân giới, dẫn tới tai kiếp, tính ra cũng không đáng sợ bằng chuyện quỷ thần tái thế, trong ghi chép của ông lão có ghi là có một chuyện còn đáng sợ hơn cả quỷ thần tái thế, hiển nhiên thứ đáng sợ vẫn còn ẩn núp trong bóng tối.

Hơn nữa Nghê Hồng Vân phụ thân trên người Nghê Nguyên Tư chính là cổ nhân rất nhiều năm trước, nếu thực sự là sau khi Phong Thanh Vi chết mới phụ thân thì hắn căn bản không có lý do báo thù cho Phong Thanh Vi.

Thế nhưng trên người Phong Thanh Vi có quỷ thần chi trí, tương đương là một phần quỷ thần. Nếu như Nghê Hồng Vân đã từng tự tay giết chết quỷ thần biết chuyện thì hắn lại càng không có lý do để làm vậy, không phải phải vui mừng mới đúng sao...

Tô Dập đột nhiên sững sờ, nhớ tới nhà đá kỳ quái trong bí cảnh Nam Hải.

Miếng vải có đồ đằng thánh tử, dấu vết từng có một nữ chủ nhân, còn cả phù văn giống hệt như trên ngọc tỳ hưu...

Tô Dập vì ý tưởng đột nhiên xuất hiện trong đầu mà cứng ngắc ngồi trên ghế gỗ, môi run run, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Phong tông chủ, ngài có biết... Nghê Hồng Vân rốt cuộc là người thế nào không?"

Phong tông chủ đã thoát ra khỏi xúc cảm bi ai kia, không ngờ Tô Dập lại quay về vấn đề Nghê Hồng Vân. Ông suy nghĩ một chút, có chút mệt mỏi nói: "Thánh tử đời thứ ba mươi bảy... theo ghi chép thì hắn tài giỏi vô song, anh dũng bất khuất, nhưng rất tao nhã lịch sự, tinh thông tứ thư ngũ kinh, nhưng cụ thể thì..."

Phong tông chủ lầm bầm nói, Nghệ Tu đột nhiên biến sắc đứng bật dậy che chắn trước người Tô Dập, mắt nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy cánh cửa đóng kín chậm rãi bị mở ra, một người thản nhiên bước vào, cười chúm chím mở miệng: "Nghệ đội trưởng, đêm khuya không ngủ không đến tìm nghê tâm sự uống rượu, sao lại ở đây a?"
Bình Luận (0)
Comment