Âm Dương Nhãn

Chương 74

Phong tông chủ kinh ngạc nhìn Nghê Nguyên Tư khoác áo lông dày nặng, tay cầm sáo ngọc, miệng cười chúm chím, sắc mặt ông có chút phức tạp: "Nghê Nguyên Tư..."

Nghê Nguyên Tư nhìn cũng không thèm nhìn tới ông, ánh mắt nhìn mấy cốc trà trên bàn gỗ, cầm sáo ngọc gõ lòng bàn tay một cái, cười tủm tỉm nói tiếp: "Chẳng lẽ tới tìm tông chủ chúng tôi uống trà à? Vậy sao không tìm nghê uống trà chứ? Chỗ nghê có trà tuyết linh thượng hạng cùng trà cụ bằng côn luân ngọc, tốt hơn nước trà khó nuốt này biết bao nhiêu a?"

Tô Dập vội vàng đứng dậy, núp phía sau Nghệ Tu. Mà Nghệ Tu thì mắt lạnh nhìn Nghê Nguyên Tu, sức mạnh cả người kích phát, không nói lời nào.

Động tác của Nghê Nguyên Tư dừng lại, khẽ thờ dài một hơi: "Nghệ đội trưởng không cần phòng bị như vậy, nếu hai người muốn biết chuyện gì thì có thể tới hỏi nghê mà, nếu Nghệ đội trưởng cùng vị Tô tiên sinh này cùng tới hỏi, nghê nhất định sẽ biết gì nói đó."

Nghê Nguyên Tư chậm rãi gõ sáo ngọc, chùm tua rua trên sáo ngọc theo động tác của hắn mà đung đưa. Ánh mắt Tô Dập rơi vào khấu bình an phía trên chùm tua rua.

Đột nhiên, cậu hơn mở to mắt.

Khấu bình an đó... rất giống khấu bình an đã mất trên vòng cổ của Phong Thanh Vi.

Nghệ Tu đứng chắn trước người Tô Dập, lạnh lùng nhìn Nghê Nguyên Tư, lạnh lùng trào phúng: "Nếu thánh tử có thể thẳng thắn như vậy thật thì chúng tôi cũng không cần đứng ở đây."

Nghê Nguyên Tư ngẩn người, cười khổ: "Nghê nào có chỗ nào không thẳng thắn? Nghệ đội trưởng không ngại cứ việc nói thẳng."

Nếu đã bị bắt tại trận, Nghệ Tu cũng trực tiếp mở miệng, lạnh lùng nói: "Năm năm trước ở Vưu gia, năm tháng trước ở cổ trạch, quỷ quật, cô nhi viện ở thành cũ, Đào Hòa Phong, còn nhiều chuyện hơn nữa vẫn chưa bị phát hiện... thánh tử đếm thử xem, mình đã làm bao nhiêu chuyện tốt rồi?"

Khóe miệng Nghê Nguyên Tư nhếch lên một độ cong quỷ dị, thế nhưng lại tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Nghệ đội trưởng có bằng chứng gì chứng minh nghê có liên quan với mấy chuyện đó? Ngài cũng không thể chụp hết tội lên người nghê được a. Bêu xấu như vậy, nghê không thể nhận."

Nghệ Tu hơi nheo lại mắt phượng, giễu cợt nói: "Thánh tử còn nói thẳng thắn, thẳng thắn cái rắm."

Nghê Nguyên Tư vuốt ve khấu bình an, vẫn là dáng vẻ cười bất đắc dĩ: "Nghệ đội trưởng cũng đâu thể nào cưỡng ép nghê phải nhận những chuyện mình không làm. Không bằng Nghệ đội trưởng hỏi chuyện khác đi? Nếu nghê biết, nhất định sẽ nói."

Tô Dập rúc sau lưng Nghệ Tu, ánh mắt nhìn chằm chằm khấu bình an bị Nghê Nguyên Tư nắm trong tay vuốt ve, không ngừng so sánh đối chiếu với khấu bình an trên cổ Phong Thanh Vi, cuối cùng xác nhận chính xác là nó!

Nghệ Tu lạnh lùng nhìn Nghê Nguyên Tư, tựa hồ không tin. Nghê Nguyên Tư thở dài, lúc đang định nói gì đó thì Nghệ Tu đột nhiên hỏi: "Tuyết Nhi là ai?"

Tô Dập theo bản năng nhìn về phía mặt Nghê Nguyên Tư, phát hiện nụ cười cười mà không cười của hắn hoàn toàn cứng lại.

Nghệ Tu cười lạnh, chậm rãi mở miệng: "Thánh tử không phải đã nói biết gì nói nấy sao? Tuyết Nhi là ai, thánh tử chẳng lẽ không biết?"

Nghệ Tu nhìn chằm chằm vẻ mặt cứng ngắc của Nghê Nguyên Tư, tiếp tục nói bừa: "Tôi đoán là Phong Thanh Vi đúng không? Không đúng, hẳn không phải là Phong Thanh Vi mà là... một cô tình nhân nhỏ của thánh tử đi? Vì muốn giữ địa vị thánh tử Hạo Ca Tông của mình mà từ bỏ tình nhân nhỏ, còn giả vờ thâm tình với Phong Thanh Vi...."

Gò má cứng ngắc của Nghê Nguyên Tư giật giật, đột nhiên trở nên dữ tợn!

Hắn nhìn chằm chằm Nghệ Tu cùng Tô Dập phía sau lưng anh, chậm rãi lộ ra nụ cười vặn vẹo: "Tuyết Nhi là ai? Thôi, những kẻ khác ngay cả cái tên này cũng không xứng để biết, lại càng không được phép gọi ra, nếu như là bọn mày..."

Vừa nói, tâm tư hắn đột nhiên mất khống chế, giận dữ hét lớn: "Cho dù là bọn mày cũng không xứng gọi cái tên này! Bọn mày chỉ là thứ rác rưởi ngay cả sức mạnh của mình cũng không khống chế được mà thôi! Nói! Từ đâu bọn mày biết Tuyết Nhi?"

Tô Dập nháy mắt trợn to, còn chưa kịp nhắc nhở, Nghệ Tu đã tung quyền đấm thẳng về phía trước!

"Ầm" một tiếng thật lớn, một cái gai nhọn màu đen đột nhiên đâm tới bị Nghệ Tu hung hăng đánh nát!

Nghệ Tu nhanh chóng lôi kính mắt trong túi đeo lên, mắt lạnh nhìn vô số chất khí màu xanh da trời từ thân thể Nghê Nguyên Tư tỏa ra, cười lạnh: "Rốt cuộc cũng lộ mặt thật rồi sao? Thánh tử đại nhân."

Nói xong, anh tung một quyền thẳng về phía Nghê Nguyên Tư đang vặn vẹo nhìn bọn họ.

Nghê Nguyên Tư phi thân lui về sau, thối lui ra khỏi cửa thì nâng sáo ngọc lên môi, thổi lên một điệp khúc dồn dập.

Giây tiếp theo, Nghệ Tu nhìn thấy vô số gai nhọn màu xanh từ trong thân thể Nghê Nguyên Tư bắn ra, hung hãn đâm về phía anh!

Phong tông chủ vì biến hóa đột nhiên này mà sửng sốt ngây người, Tô Dập vội vàng rút súng quỷ lao ra ngoài, khẩn trương nhìn Nghệ Tu bọc trong ánh sáng, nắm đấm ngưng tụ ánh sáng chói mắt điên cuồng đấm nát tất cả những chiếc gai nhọn đâm về phía mình. Cậu quay qua nhìn Nghê Nguyên Tư không ngừng lui về phía sau thổi sáo, không khỏi khó tin trợn to mắt.

Chỉ thấy bóng dáng một con nhện khổng lồ bao phủ trên người Nghê Nguyên Tư đang không ngừng thổi sáo, nó chiếm cứ một mảng rừng lê héo khô, con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm Nghệ Tu không ngừng tiến tới gần, vô số gai nhọn điên cuồng đâm về phía anh!

Con nhện kia là cái gì? Quỷ quái sao? Chẳng lẽ con quỷ nhện kia phụ thân trên người Nghê Nguyên Tư?

Tô Dập muốn nhắc nhở Nghệ Tu, thế nhưng lại phát hiện bọn họ không mang theo tai nghe. Hiện giờ Nghệ Tu đang không ngừng đánh nát gai ngọn tiếp cận Nghê Nguyên Tư, quanh người anh quá ồn, căn bản không thể nghe thấy tiếng cậu.

Trán Tô Dập ứa mồ hôi, nhanh chóng giơ súng quỷ nhìn chằm chằm con nhện quỷ kia, muốn tìm ra nhược điểm của nó rồi dùng quang đạn của súng quỷ nhắc nhở Nghệ Tu!

Nghệ Tu mắt lạnh nhìn vô số gai nhọn màu xanh da trời cùng Nghê Nguyên Tư đang thổi sáo, sau khi đánh nát một cái gai nhọn, dưới chân anh phát lực từ một khe hở nhanh chóng xuyên qua, muốn xuyên phá đám gai nhọn tiếp cận Nghê Nguyên Tư. Ngay lúc này tròng mắt kép đỏ ngầu của hư ảnh con nhện kia xoay chuyển, nâng vài cái chân dài hung hăng đâm xuống bức lui Nghệ Tu.

Hư ảnh con nhện trên người Nghê Nguyên Tư như ẩn như hiện, căn bản không thấy rõ hình dáng cụ thể. Tô Dập quan sát hồi lâu cũng không phát hiện nơi nào giống như điểm yếu.

Mắt thấy Nghệ Tu ở trong rừng lê điên cuồng đánh nát vô số gai nhọn màu đen, ánh mắt chăm chú nhìn Nghê Nguyên Tư ở phía sau đám gai nhọn, tựa hồ không hề phát hiện hư ảnh bao phủ Nghê Nguyên Tư. Tô Dập lập tức giơ quỷ súng bắn về phía con nhện quỷ ở giữa không trung!

Quang đạn vạch thành một đường sáng ngời, chớp nhoáng xuyên thấu qua hư ảnh con nhện rơi vào sau lưng nó rồi biến mất không thấy đâu nữa. Mà trên người nó hoàn toàn không có vết thương, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục tấn công Nghệ Tu!

Tô Dập ngẩn người, bản thảo của Phong Thanh Vi vội vã nhìn lướt qua lúc ở Thánh Tử Điện chợt lóe trong đầu, cậu nhất thời hiểu ra Nghê Nguyên Tư đang dùng tiếng sáo ngự quỷ để lợi dụng sức mạnh của nó công kích Nghệ Tu!

Mà Nghệ Tu thì nhìn chằm chằm Nghê Nguyên tư không ngừng thổi sáo, dưới chân phát lực chợt lăn một vòng, mượn cây lê né tránh công kích, một lần nữa hung hãn đạp đất một cái, cả người giống như hỏa tiễn phóng tới gần Nghê Nguyên Tư, lúc Nghê Nguyên Tư không kịp né tránh, anh chống tay trái xuống đất, đôi chân dài tàn bạo quét ngang!

Nghê Nguyên Tư mặt trắng bệch hoảng hốt lui về sau, miễn cưỡng tránh được cú quét dữ tợn của Nghệ Tu, cả người đập mạnh vào thân cây lê, tiếng sáo cũng vì thế mà đứt ngang. Thế nhưng hư ảnh con quỷ nhện bao phủ phía trên Nghê Nguyên Tư lại không tiêu tán, nó rít lên một tiếng, cái chân dài sắc bén nâng lên cao rồi hung hãn đâm xuống chỗ Nghệ Tu!

Nghệ Tu lập tức cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng nhảy ra sao né tránh cái chân dài như gai nhọn kia. Thông qua kính mắt nhìn chằm chằm khoảng không trống rỗng, chỉ có một đám cây lê ở phía trước cùng Nghê Nguyên Tư đỡ cây lê che miệng ho khan, ho tới mức tay đầy máu tươi, anh nhíu mày chậm rãi đứng dậy.

Tô Dập trợn to mắt nhìn con quỷ nhện trong hư không lại một lần nữa nâng cái chân dài nhọn sắc bén, vội vàng hướng Nghệ Tu hô to: "Đông nam 12, cao 40, 3 met!"

Nghệ Tu phản ứng cực nhanh, né tránh cái chân nhện đâm xuống, đồng thời vung quyền hung hãn đánh về phía vật thể công kích mình.

Thế nhưng nắm đấm bọc trong ánh sáng sáng ngời xuyên qua cái chân dài của con quỷ, trực tiếp đánh hụt!

Nghệ Tu ngẩn người, tiếng hô của Tô Dập vừa nãy tựa hồ đã làm con quỷ nhện chú ý tới cậu, cặp mắt kép đỏ ngầu xoay chuyển, gai nhọn màu đen nhanh chóng bắn về phía cậu!

Tô Dập biến sắc, nhanh chóng ôm đầu lăn một vòng tại chỗ, thoát khỏi mấy cây gai kia.

"Tiểu Dập!" Nghệ Tu phẫn nộ hét lớn một tiếng muốn vọt tới bên người Tô Dập, thế nhưng con nhện quỷ lại nâng cái chân dài của mình bắt đầu điên cuồng công kích Nghệ Tu, anh cảm nhận được nguy hiểm nhanh chóng lách người né tránh, khó khăn tiến tới chỗ Tô Dập đang cố gắng né tránh!

Nghê Nguyên Tư chậm rãi lấy lại hơi, cười lạnh, một lần nữa thổi sáo!

Vô số gai ngọn một lần nữa bắn ra, lần này tất cả đều hướng về phía Nghệ Tu, ngăn cản anh tới gần Tô Dập!

Tô Dập chật vật núp sau thân cây lê, kịch liệt thở hổn hển, sau đó cắn răng trượt ngồi bệch xuống né tránh mấy cây gai nhọn đâm xuyên qua thân cây.

Phong Thanh Vi có nói... trừ bỏ chính bản thân bọn họ, không ai có thể giết được bọn họ... sức mạnh quỷ thần chi nhãn thuộc về chính cậu...

Tô Dập nhào về phía trước nằm trên mặt đất đầy lá cây rơi rụng, nhanh chóng lăn vài vòng, một lần nữa né tránh cái chân dài kia.

Trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên phương pháp dùng đồng thuật ngự quỷ trong bản thảo của Phong Thanh Vi, hít sâu một hơi từ phía sau thân cây lê đứng dậy, ánh mắt trừng to nhìn chằm chằm cặp mắt kép đỏ ngầu của con nhện quỷ, trong lòng mặc niệm.

Nhìn ta---- ta mới là chủ nhân của mi---

Con nhện quỷ giơ cái chân lên thật cao, một lần nữa hướng cậu đâm xuống, cùng lúc này, nó vô thức chuyển động cặp mắt kép đỏ ngầu.

"Tiểu Dập!!!" Nghệ Tu hét lớn một tiếng, ánh sáng trên người đại thịnh, mạch máu bắp thịt bạo xuất, nháy mắt oanh tạc vô số gai nhọn, chạy như điên về phía Tô Dập!

Lồng ngực Tô Dập không ngừng phập phồng, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm con quỷ nhện, làm như không thấy cái chân dài kia.

Nhìn ta--- ta mới là quỷ thần chi nhãn, ta mới là thần của các mi!

Hốc mắt Tô Dập đột nhiên nóng lên, tựa hồ có vô số con giun nóng như lửa không ngừng bò tới bò lui, đau đớn bao trùm đôi mắt trợn to của cậu. Ánh sáng màu trắng nhàn nhạt ẩn ẩn bao phủ trên người cậu, mờ mờ ảo ảo như khói như sương nhưng lại dùng tốc độ cực nhanh tràn về phía con nhện quỷ, trong nháy mắt bao trùm lấy cặp mắt kép của nó.

Cái chân đang đâm về phía Tô Dập đột nhiên dừng lại, nó cứng đờ dựng thẳng giữa không trung.

Nghe cho kỹ--- ta lấy thân phận quỷ thần ra lệnh cho mi---

Tô Dập nhìn chằm chằm cặp mắt kép, chậm rãi nâng tay chỉ về phía con nhện quỷ đang đứng bất động, rống to: "Tiêu tán cho ta!!!"

Con nhện quỷ thống khổ rít một tiếng, sau đó trong ánh mắt không thể tin nỗi rồi hóa thành vặn vẹo của Nghê Nguyên Tư, nó ầm ầm hóa thành làn khí vô hình, bùng nổ biến mất!

Mắt thấy con nhện quỷ kia thật sự biến mất, Tô Dập thở phào, mặt trắng bệch ôm ngực khó khăn thở hổn hển, cũng không thể nào tiếp tục cắn răng chống đỡ nữa.

Bạch ngọc bát quái đeo trước ngực đột nhiên ấm nóng, hơi ấm không ngừng từ bạch ngọc truyền vào ngực, thong thả xoa dịu cảm giác căng đau ở mắt cùng ngột ngạt tới khó thở ở lồng ngực.

"Tiểu Dập!" Nghệ Tu xông tới ôm lấy Tô Dập đứng không vững, tay run run nâng mặt cậu, ánh mắt kinh hoàng nhìn con ngươi đầy tơ máu cực kỳ đáng sợ của cậu, gấp gáp hỏi: "Em... em cảm thấy thế nào, mắt em thế nào rồi?"

Tô Dập khó khăn nuốt nước miệng, miệng há to thở hổn hển, cố hòa hoãn cảm giác đau đớn ấm ức trong ngực, giơ tay cẩn thận chạm vào mắt mình, nhẹ giọng nói: "Không sao..."

Nói thì nói vậy, thế nhưng con ngươi còn run rẩy của Tô Dập vẫn tràn đầy tơ máu, nhìn cực kỳ dọa người.

Lúc này ngoài rừng lê mơ hồ có tiếng ồn ào náo động, vô số đệ tử Hạo Ca Tông nghe thấy động tĩnh chạy tới bắt đầu lục soát ở bên kia. Giữa những nhánh cây lê đã nhìn thấy ánh lửa cùng bóng người.

Nghệ Tu hơi biến sắc, lạnh lùng nhìn Nghê Nguyên Tư đang che ngực không ngừng ho khan, nhanh chóng cõng Tô Dập chạy ra ngoài rừng lê.

Tô Dập mềm nhũn nằm trên lưng Nghệ Tu, nhắm mắt lại cố hóa giải đơn đau ở mắt, mà Nghệ Tu cõng cậu cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi đây, chạy như điên về phía nơi nghỉ của nhóm Vu Hãn Âm, tốc độ nhanh tới mức nhóm đệ tử Hạo Ca Tông theo động tĩnh tìm tới chỉ cảm thấy có một trận cuồng phong chợt thổi qua, căn bản không phát hiện tung tích của bọn họ.

Trở về tòa tiểu lâu của bọn họ, Nghệ Tu cõng Tô Dập nhảy lên, đạp trên mái hiên không ngừng hướng lên trên, trực tiếp từ cửa sổ nhảy vào phòng. Hiện giờ thời gian cũng không còn sớm, người của huyền môn căn bản đều đã trở về phòng nghỉ ngơi, vì thế không có ai phát hiện Nghệ Tu cõng Tô Dập lao đi vun vút.

Vu Hãn Âm vẫn luôn ở trong phòng chờ bọn họ quay về, vừa nghe thấy động tĩnh anh đã ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện biểu tình của Nghệ Tu rất gấp gáp mà Tô Dập thì mềm nhũn nằm trên lưng anh thì kinh hãi: "Sao vậy?"

Nghệ Tu sải bước đi tới bên giường gỗ, cẩn thận dặt Tô Dập nhắm mắt nằm trên lưng mình xuống giường, gấp gáp thấp giọng nói: "Tụi tôi tìm được Phong tông chủ nhưng lại bị Nghê Nguyên Tư bắt gặp. Tôi chọc giận Nghê Nguyên Tư, có thể Tiểu Dập đã dùng sức mạnh của ánh mắt mình xua tan sức mạnh quỷ quái mà Nghê Nguyên Tư điều khiển."

Nói xong, anh nhẹ nhàng sờ tóc Tô Dập vẫn còn nhíu mày nhắm mắt, hỏi nhỏ: "Sao rồi? Còn khó chịu lắm không?"

Tô Dập chầm chậm nâng tay ấn bạch ngọc bát quái vào ngực, hơi hé ánh mắt mông lung nhìn Nghệ Tu một cái rồi lại mệt mỏi nhắm lại.

Vu Hãn Âm ngẩn người, lo âu nhìn Tô Dập rồi thấp giọng nói: "Không tốt, nơi này không an toàn, tốt nhất chúng ta phải lập tức rút lui, rời khỏi Hạo Ca Tông."

Hạo Ca Tông là địa bàn của Nghê Nguyên Tư, hôm nay bọn họ cùng Nghê Nguyên Tư hoàn toàn xé rách mặt, nơi này không phải chỗ ở lâu.

Nghệ Tu gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi đi thu dọn hành lý, anh đi thông báo cho mọi người, chúng ta lập tức rời đi!"

Vu Hãn Âm gật đầu, nhanh chóng xoay người đi ra cửa, Nghệ Tu thì kéo vali hành lý thô bạo nhồi nhét bỏ đồ của bọn họ vào, sau đó nhanh chóng trở lại bên giường cõng Tô Dập, một tay kéo hai vali đồ đi ra khỏi phòng, hội họp với những người khác.

"Lão đại! Để em cầm vali giùm cho!" Khương Tu Hiền vừa thấy Nghệ Tu cõng Tô Dập đi ra thì vội vàng nói. Cuối cùng hai cái vali của Nghệ Tu phân cho Khương Tu Hiền cùng Vưu Minh Thành, sau đó nhanh chóng bước xuống lầu, đi nhanh về phía cổng Hạo Ca Tông.

Một đám người kéo vali rời đi như vậy đương nhiên kinh động người của Hạo Ca Tông. Đối mặt với sự nghi hoặc của nhóm Hạo Ca Tông, Vu Hãn Âm ngoài cười nhưng tâm không cười nói: "Xin lỗi, ngành chúng tôi có chuyện gấp nên phải suốt đêm trở về."

Nhóm môn nhân tuần tra vòng ngoài phần lớn đều là đệ tử bình thường của Hạo Ca Tông, bọn họ căn bản không dám cản nhóm Nghệ Tu, huống chi là Nghệ Tu cõng Tô Dập tỏa ra một thân lệ khí nặng nề, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.

Trong rừng lê khô héo nám đen, ánh đuốc chiếu sáng những cây lê trơ trụi. Một đệ tử Hạo Ca Tông bước nhanh vào, thông qua tầng tầng lớp bảo hộ bán quỳ trước mặt Nghê Nguyên Tư đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên chiếc bàn trà, thấp giọng nói: "Thánh tử đại nhân, người của đặc vụ bộ môn đã rời đi."

Nghê Nguyên Tư hơi hé mắt, con ngươi tối om, chậm rãi phun ra một ngụm khí. Quần áo nhuộm máu trên người đã đổi đồ mới, sắc mặt trắng xanh dưới ánh đèn lại càng ảm đạm hơn, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khấu bình an trên sáo ngọc, nhàn nhạt mở miệng: "Đi thì đi đi, ta còn lo bọn chúng không đi."

Ánh mắt âm trầm của hắn rơi vào mảng rừng lê bị hủy, lạnh giọng mở miệng: "Đi đút quỷ thực cho ái sủng của ta đi, còn nữa, xem xem tông chủ của chúng ta bây giờ thế nào. Tông chủ thanh tu ở đây, hôm nay quấy rầy như vậy cần phải hảo hảo trấn an ông cụ a."

Vừa nói, Nghê Nguyên Tư vừa nheo mắt nhìn chằm chằm một nơi trong rừng lê, tay phải cầm sáo ngọc dần dần dùng sức, thẳng tới khi đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.

"Tô... Dập..."

Bên kia, người của đặc vụ bộ môn nhanh chóng theo đường núi đi xuống, trong một mảnh đen kịt chỉ loáng thoáng ánh đèn pin từ điện thoại, bọn họ đi đường khó tránh rung xóc thế nhưng Tô Dập vẫn thực im lặng nằm trên lưng Nghệ Tu, một chút động tĩnh cũng không có.

Chân mày Nghệ Tu nhíu chặt, trong lòng dân lên cảm giác khủng hoảng khó tả, hai tay ôm chân Tô Dập vô thức siết chặt. Nếu không phải hơi thở của Tô Dập vẫn luôn phà khẽ vào cổ anh, chỉ sợ anh đã không kiềm nén được nội tâm nóng nảy, nổi điên mà quay ngược trở lại đại khai sát giới, liều lĩnh giết chết Nghê Nguyên Tư.

Vu Hãn Âm quay đầu nhìn một cái, thấp giọng nói: "Bọn họ không đuổi theo, chúng ta tạm thời an toàn. Trước tiên xem Tiểu Dập thế nào đi."

Nghệ Tu hít sâu một hơi dừng lại, từ từ ngồi xổm xuống cho bọn họ kiểm tra tình huống của Tô Dập.

Đỗ Phái Tuyết ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tô Dập sờ mạch đập, lại nhìn hai mắt nhắm chặt của cậu, nhẹ giọng nói: "Bây giờ em ấy chỉ đang ngủ thôi, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn."

Nghệ Tu phiền não không thôi, thế nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi xổm không nhúc nhích. Anh nói: "Thế nhưng tình huống của em ấy trước đó thực không tốt, mắt em ấy... tròng mắt toàn là tơ máu!"

Đỗ Phái Tuyết nghe vậy thì đưa tay nhẹ nhàng vén một bên mí mắt, quả nhiên, tròng mắt tràn đầy tơ máu đáng sợ.

Mao Thiên Tuyền khom người, thấp giọng nói: "Hiện giờ hô hấp của em ấy rất bình ổn, ngủ rất an ổn, ít nhất cũng không thống khổ quá lớn, đại khái chờ em ấy tỉnh lại sẽ ổn thôi."

Vu Hãn Âm cũng ngồi xổm xuống nhìn Tô Dập, nhíu mày thấp giọng hỏi: "Hai đứa rốt cuộc đã gặp cái gì? Tiểu Dập rốt cuộc làm sao vậy?"

Nghệ Tu yên lặng một chốc rồi thấp giọng nói: "Vừa đi vừa nói đi."

Nói xong, anh cẩn thận cõng Tô Dập ngủ say, tiếp tục đi xuống dưới núi.

"Lần thăm dò này đã xác định trên người Nghê Nguyên Tư chính là Nghê Hồng Vân. Cái tên Tuyết Nhi mà hắn từng kêu đại khái chính là vảy ngược của hắn, tôi hỏi hắn Tuyết Nhi là ai, lại nói bậy bạ một hồi thì lớp mặt nạ lịch sự nhã nhặn của hắn lập tức vỡ nát, sau đó chúng ta đánh một trận..."

Trên sơn đạo tối đen, núi rừng ở hai bên tối lờ mờ, đèn pin trên di động không tính là quá sáng loáng thoáng trong núi rừng, mơ hồ chiếu rọi bóng người đang dọc theo sơn đạo đi xuống.

Vu Hãn Âm trầm ngâm nói: "Vậy là, Tiểu Dập vì đối kháng sức mạnh không rõ trên người Nghê Nguyên Tư mà nhìn giữa không trung hô to là tiêu tán cho ta.... quỷ thần chi nhãn của Tiểu Dập có thể khống chế quỷ quái, như vậy tình huống của em ấy hôm nay tám chín phần mười là di chứng sau khi sử dụng sức mạnh quỷ thần chi nhãn..."

Mao Thiên Tuyền lo âu nhìn Tô Dập nằm yên không nhúc nhích trên lưng Nghệ Tu: "Chúng ta mau mau trở về cho Bạch Tình xem một chút đi, cũng không biết sử dụng sức mạnh kia thì sẽ phát sinh cái gì..."

Những người khác không nói gì, thế nhưng bước chân không hẹn mà cùng tăng nhanh hơn mấy phần.

Một lát sau, Khương Tu Hiền suy nghĩ một chút, có chút không hiểu mở miệng hỏi: "Trong mắt Phong tông chủ, Nghê Nguyên Tư biến thành như vậy là do cái chết của Phong Thanh Vi dẫn đến thương tâm quá độ. Thế nhưng trên người Nghê Nguyên Tư chính là Nghê Hồng Vân, Nghê Hồng Vân chính là cổ nhân từ rất nhiều năm trước, làm sao lại..."

Đỗ Phái Tuyết bình tĩnh nói: "Hơn nữa còn là một vị thủ lĩnh nhân loại, một nhân vật anh hùng đã giết chết qu3y thần."

Nghệ Tu khựng lại, đầu óc nóng nảy hỗn loạn đột nhiên lóe lên một tia linh quang.

Anh lầm bầm thấp giọng mở miệng: "Tuyết Nhi... đối với Nghê Hồng Vân từ thời thượng cổ quay về, Tuyết Nhi tuyệt đối không phải người bây giờ, hẳn cũng là người thượng cổ..."

Mọi người trố mắt nhìn nhau, Mao Thiên Tuyền không biết làm sao phì cười: "Chẳng lẽ là người yêu của hắn khi xưa?"

Khương Tu Hiền cả kinh nói: "Phong Thanh Vi khi còn sống chính là tế tử, Tuyết Nhi có khi nào là tế tử đời thứ ba mươi... ba mươi mấy kia không? Phong Thanh Vi là tế tử chuyển thế?"

Nghệ Tu không khỏi siết chặt đùi Tô Dập, vẻ mặt u ám nói: "Nếu là tế tử thì tốt, nếu hắn gọi quỷ thần chi trí trên người Phong Thanh Vi thì sao? Hoặc chính là... người bị hắn đích thân giết chết..."
Bình Luận (0)
Comment