Ám Vệ Công Lược

Chương 56

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ám vệ Cửu cầm đèn mà đi, Tư Đồ Nhã và Hàn Mị sóng vai theo sát. Giờ phút này Tư Đồ Nhã bị khống chế. Hàn Mị đã ám chỉ, trong động đá vôi này chắc chắn có người của Tư Đồ Nhã, sau một nén hương sẽ xả nước hồ, bên ngoài lại có tinh binh canh gác, tới lúc đó không ai còn sống thoát ra ngoài, bởi vậy Tư Đồ Nhã không thể bỏ đi trước. Còn ám vệ Cửu thì nghĩ, phải báo cho Tư Đồ Phong kịp thời rút lui.

Phía cuối đường hầm bí mật là miệng hồ lô thu hẹp, một cánh cổng sắt treo cao sắc nhọn như dao, tỏa sáng rực rỡ, thoạt nhìn giống hệt ánh mặt trời. Ba người bước vào, đồng loạt kinh hãi.

Đập vào mắt là một hang đá thấp, vách hang được quét vụn đá màu đỏ tím. Vết rạn tung hoành chằng chịt như mặt ngoài trái hạch đào, nghìn sông vạn mạch. Mỡ trâu màu hổ phách tràn ra từ các vết nứt trên mái vòm, đổ xuống như dòng suối. Trên mỡ trâu đặt mấy trăm chiếc đĩa đựng nến sáp ong bập bùng cháy.

Các suối mỡ trâu tụ họp thành một cái hồ chính giữa hang đá. Trong hồ, một tảng đá hình vuông màu vàng nhạt nhô lên, hôi thối không thể tả.

Hai bình rượu rực rỡ ánh vàng được đúc trên mặt đá.

Đường Thiết Dung, Tư Đồ Phong và Ô Y Vệ Diệp Trác đang cắm dùi dưới đất, chật vật đào hai bình rượu lên.

Hai bình rượu giống hệt nhau, đúc từ vàng ròng.

Chín con rồng, đuôi treo tại miệng bình, kết thành nắp bình. Đầu rồng chia thành chín phương hướng, buông xuống chín cái chén bên dưới, giống như canh giữ chín phương. Oai phong lẫm liệt, cực kỳ sống động, tới mức khó nhìn gần.

Đây chính là bình Cửu Long — Tư Đồ Nhã tuy nắm giữ vật này, nhưng lại chưa từng thấy tận mắt. Ma xui quỷ khiến, y nhớ tới máy đo địa chấn Trương Hành chế tạo vào thời Hán, cũng khéo léo tuyệt vời như vậy, bề ngoài tương tự, nhưng miệng rồng kia không ngậm ngọc, máy đo địa chấn cũng không dùng làm bình rượu.

*Cuối cùng cũng có miêu tả cụ thể về bình Cửu Long, giống như cái này:

0

Hàn Mị ngắm nghía hai chiếc bình Cửu Long. Thứ này ngắm bao nhiêu lần vẫn rung động lòng người.

Ám vệ Cửu nhìn hang đá sáng rực xung quanh, phân tích tình hình cho mọi người, “Tiểu chủ nhân, hai chiếc bình Cửu Long khắc trên lưu huỳnh Côn Luân. Ít nhất một chiếc là giả, nếu cầm nhầm, nơi này sẽ sập.”

Tư Đồ Nhã nghe mà chán nản, để phá giải câu đố bình Cửu Long, Cứ Dưỡng Hoa sẵn sàng dùng vàng ròng đúc đồ giả, thế mà y vừa nhắc đến chuyện mua ám vệ Cửu thì tên tổng quản giàu nứt đố đổ vách kia lại giở giọng khóc than.

Tư Đồ Phong nghe vậy thì quay lại nhìn, đúng lúc trông thấy Tư Đồ Nhã đăm chiêu ủ dột, sắc mặt tức khắc khó coi.

Tư Đồ Nhã điềm nhiên chào đón, “Tam đệ, dạo này ra ngoài có nhớ rửa mặt đúng giờ không?”

Tư Đồ Phong trợn mắt, “Cút!”

Đường Thiết Dung nhìn Thục vương, lại nhìn Ô Y Vệ Diệp Trác, tình hình càng lúc càng phức tạp.

Hàn Mị nửa đùa nửa thật nói, “Chẳng cần biết hang đá này sập hay không. Đường Thiết Dung, ngươi còn nửa nén hương để lấy lại bình Cửu Long cho bổn vương. Chớ để tới lúc nước hồ chảy ngược, ngươi và mẹ ngươi lại phải xuống suối vàng đoàn tụ với cha ngươi.”

Đường Thiết Dung giận run cả người, nhưng không dám nói gì. Hắn nhìn hai chiếc bình Cửu Long giống hệt nhau, không nghĩ ra cách nào.

Diệp Trác bịt mũi, “Tại hạ chỉ đến Thục thăm người thân, vô tình bị sơn tặc bắt về, cũng không muốn tranh giành bình Cửu Long với các vị anh hùng.”

Hàn Mị đánh mắt ra cửa, “Quan binh và sơn tặc đang hỗn chiến bên ngoài, vị nhân huynh này nói đi là đi, sợ là khó như lên trời.”

Ám vệ Cửu nói, “Vong phụ từng nói, có một kiểu bình rượu, rót rượu thì ngang hàng công bằng, nhưng rót máu thì không ngang hàng. Có lẽ là bình Cửu Long.”

Hàn Mị bối rối, “Trước kia Phụ hoàng ta cũng từng nói cha ngươi biết cách phá giải, không ngờ đúng thật.”

“Cha ta là ai?” Xa cách nhiều năm, ám vệ Cửu đã không còn quan tâm cha hắn là ai, so với ký ức mơ hồ ngày bé và tai ương đẫm máu không giải thích được, thì doanh trại ám vệ và phủ Tư Đồ mới giống nhà của hắn. Chẳng qua Tư Đồ Nhã hỏi, nên hắn mới hỏi.

Hàn Mị tùy tiện đáp, “Hộ bộ Thượng thư tiền triều, họ Thường tên Duệ. Nghe Phụ hoàng nói thì ông ta là người tốt.”

Tư Đồ Phong nhìn chằm chằm Diệp Trác.

Đường Thiết Dung nhảy lên bàn đá đúc từ lưu huỳnh Côn Luân, cắt cổ tay, vận nội lực ép máu chảy ra, rót vào một chiếc bình Cửu Long, dòng máu đỏ thẫm chia thành chín nhánh, rơi xuống chín cái chén dưới đáy bình, nhìn kỹ lại, không nhiều không ít, các chén ngang hàng.

Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, cái này là giả. Chuyển mắt sang chiếc bình Cửu Long còn lại, ai cũng nín thở, vận sức chờ hành động.

Đường Thiết Dung nghiến răng, lại cắt cổ tay gác lên miệng bình. Từng dòng máu đỏ phun ra từ chín miệng rồng, nhỏ xuống chín cái chén thành chín dòng xoáy nhỏ.

Tư Đồ Nhã híp mắt. Tư Đồ Phong hít khí lạnh. Diệp Trác nở nụ cười, “Quả nhiên cũng là giả.”

— Chín cái chén vẫn ngang hàng.

Tư Đồ Nhã cân nhắc nói, “Có lẽ là máu không đúng.” Theo y, bình Cửu Long nhỏ máu không ngang hàng, chắc chắn còn có ý nghĩa sâu xa. Nếu máu của ai cũng khiến bình Cửu Long không ngang hàng thì bình Cửu Long sẽ chẳng còn ý nghĩa.

Hàn Mị tán thành, “Nhị công tử đúng là nhanh nhạy. Nếu là bình Cửu Long, tất nhiên phải chứa máu rồng.”

Diệp Trác thót bụng, nhìn về phía Hàn Mị.

Hàn Mị chậm rãi xắn tay áo, “Tiên hoàng có chín người con, sáu nam ba nữ. Hạ mật chỉ chế tạo bình Cửu Long Công Lý, tỏ vẻ đối xử bình đẳng. Mỗi con rồng trên bình Cửu Long tượng trưng cho một vị hoàng tử hoặc công chúa. Ô Y Vệ phụng lệnh Thái Hậu tìm kiếm chiếc bình này. Tiếc rằng mẫu hậu và các hoàng huynh tham ăn biếng làm của bổn vương đều không hiểu rõ ý nghĩa của nó.” Gã chuyển đề tài, nhìn sang ám vệ Cửu, “Có cái gì hứng máu không?”

Ám vệ Cửu giật mình, lấy một cái bát độn ngực ra đưa cho gã.

Hàn Mị nói, “Đao.”

Ám vệ Cửu rút đoản đao. Hàn Mị một tay cầm đao, một tay bưng bát. Ám vệ Cửu chợt cảm thấy không đúng chỗ nào.

Hàn Mị chộp lấy tay ám vệ Cửu, rạch một đường dài hơn một tấc trên lòng bàn tay hắn, máu nhỏ xuống bát.

Mọi người cùng ngẩn ngơ. Tư Đồ Nhã nắm lấy tay ám vệ Cửu, hỏi Hàn Mị, “Ngươi làm gì thế?”

Hàn Mị thản nhiên đáp, “Bổn vương sợ đau.”

Ám vệ Cửu nhìn máu của mình sóng sánh trong bát, không hiểu lắm, “Không phải máu rồng…”

Hàn Mị đưa bát cho Tư Đồ Nhã, xòe bàn tay cắt máu nhỏ vào bát, hòa cùng máu của ám vệ Cửu, “Bây giờ mới phải.”

Ám vệ Cửu lẳng lặng nhìn Hàn Mị, gần trong gang tấc, máu hòa cùng máu. Đột nhiên hắn thấy sợ hãi mà không biết lý do, khó nói lên lời, cảm giác như trời long đất lở, tất cả những gì hắn có được và công nhận ban đầu sẽ biến thành ảo ảnh trong mơ. Hắn không cầm nổi lòng, quay sang nhìn Tư Đồ Nhã, “Tiểu chủ nhân.”

“Ta đây.” Tư Đồ Nhã cũng rối bời. Dù đã dịch dung, đôi mắt phượng của ám vệ Cửu và Hàn Mị vẫn giống nhau quá mức, như thể đang im lặng nói với y, một khi câu đố bình Cửu Long được phá giải, tình thế có lẽ sẽ phức tạp vượt xa khỏi tầm tay y. Lần này rõ ràng y đã bị Hàn Mị chơi xỏ.

Ám vệ Cửu nói, “Thuộc hạ nguyện trung thành với tiểu chủ nhân, không dám dối gạt điều gì. Thuộc hạ cũng không biết… Sẽ rước họa vào thân.”

“Mỗi người mỗi cảnh, ngươi không có lỗi.” Tư Đồ Nhã bâng quơ đáp, “Nếu ngươi đã gọi ta một tiếng tiểu chủ nhân thì trời sập xuống sẽ có người đỡ. Con đường ngươi không muốn đi cũng sẽ có người bịt lại cho ngươi. Chỉ cần ngươi cam tâm tình nguyện, ta sẽ mãi mãi là tiểu chủ nhân của ngươi.”

Hàn Mị cười khẩy một tiếng, ném bát máu đầy cho Đường Thiết Dung.

Đường Thiết Dung liếc mắt nhìn ám vệ Cửu, do dự một thoáng, rồi chia bát máu thành hai phần, đổ vào hai chiếc bình Cửu Long.

Máu trong một chiếc vẫn ngang hàng.

Còn một chiếc khác, nửa bát máu trút xuống, lại không có phản ứng.

Tư Đồ Phong sốt ruột kêu ca, “Thế rốt cuộc…” Vừa mở miệng, hai con rồng trên chiếc bình Cửu Long nọ thình lình phun ra hai dòng máu.

Đường Thiết Dung biến sắc, chỉ thấy một con rồng há miệng, một cái đuôi dài ngoe nguẩy lộ ra trong dòng máu đỏ.

Mọi người chăm chú nhìn, đó là một con rết trăm chân năm màu sặc sỡ.

Con rết rơi vào chén rượu vàng, hờ hững với xung quanh, uốn lượn bò ra ngoài, chẳng biết đi đâu.

Tư Đồ Phong kích động hỏi, “Thế là sao?”

Không ai có thể trả lời vấn đề này. Đúng lúc đó, đầu rồng phun ra con rết thình lình nhúc nhích.

Thân rồng hạ xuống, đầu rồng cũng hạ xuống, phun ra một dải khói vàng. Khói vàng lượn lờ trên sắc máu đỏ, chén vàng nhè nhẹ rung rung, tan chảy thành vàng lỏng, lõm vào dưới đáy bình, một hàng chữ nhỏ dần dần hiện ra.

Đường Thiết Dung xua khói, dựa vào kiến thức dùng độc, phân tích, “Là cường toan (Chất ăn mòn mạnh, dạng lỏng, màu vàng, dễ bay hơi. Là hỗn hợp acid nitric đậm đặc và dung dịch acid clohiđric đậm đặc), đủ để hòa tan kim loại, đáy bình làm bằng sứ, có chữ viết…”

Tư Đồ Phong gào to, “Tránh xa!”

Đường Thiết Dung đang chăm chú đọc chữ, nghe vậy thì không kịp phản ứng, chỉ thấy sau lưng đau nhói.

Hóa ra Diệp Trác bàng quan đến tận lúc này, sợ hãi bí mật của tiền triều bị tiết lộ, nhân lúc mọi người không đề phòng, bắn ra một loạt Kim Vũ Châm, nhảy lên cướp bình Cửu Long.

Mắt thấy Đường Thiết Dung sắp ngã xuống đầm mỡ trâu dưới bàn đá lưu huỳnh Côn Luân, Tư Đồ Phong gạt kim châm lao tới, thi triển khinh công Kiếm Môn đạp lên bàn đá, dùng chiêu ‘Quan Sơn Quy Mộng’ vung một kiếm về phía Diệp Trác. Cùng lúc đó, mũi chân y đá trúng bắp tay Đường Thiết Dung, vững vàng hất một cái như đá cầu, đạp hắn bay về phía ám vệ Cửu lao lên cứu nhưng bị Hàn Mị níu chặt.

Đường Thiết Dung đập vào ngực ám vệ Cửu, đau đớn quát lên, “Tư Đồ Phong…!”

Chỉ trong chớp mắt, tình thế xoay chuyển đột ngột, không ít Kim Vũ Châm đánh vào đĩa nến trên mỡ trâu. Suối mỡ phủ đầy hang đá tức khắc bén lửa cháy bùng lên, biến thành hơn một ngàn con rắn lửa, điên cuồng lao về phía bàn đá lưu huỳnh ngay chính giữa.

Lửa ập đến từ bốn phương tám hướng, Diệp Trác thấy tình hình không ổn, xoay người rút thang đao trong tay áo, chẳng biết làm từ chất liệu gì mà cứng hơn sắt thép, dễ dàng chặt đứt thanh kiếm của Tư Đồ Phong, chộp lấy bình Cửu Long. Hắn không lấy bình Cửu Long thì thôi, vừa đụng tới thì đất rung núi chuyển. Nham thạch màu tím đỏ trên mái vòm ào ào rớt xuống, cánh cổng sắt nhọn hoắt cũng rớt xuống, khóa chặt cửa hang.

Cửa Tử trong Bát Quái trận chính là cửa Tử, sao có thể đúng như lời Tư Đồ Phong, vào chỗ chết rồi sống lại.

Càng khiến Diệp Trác kinh hãi hơn chính là, chiếc bình Cửu Long thứ thiệt chậm rãi chìm xuống bãi đá, chớp mắt đã chỉ còn lại nắp bình chằng chịt đuôi rồng. Hàn Mị quyết định bỏ bình Cửu Long, cắp lấy ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu không cần nghĩ ngợi ôm chặt người trong lòng, cùng lăn ra khỏi cổng sắt.

Cổng sắt ầm ầm đổ xuống, che kín hơi nóng và đá vụn. Thoái khỏi bình Cửu Long oanh liệt một thời, ám vệ Cửu thoải mái hoàn hồn, rồi thình lình phát hiện sự không ổn. Mà không ổn chỗ nào… Hắn run run tay, nhấc cằm người trong lòng lên…

Đường Thiết Dung trọng thương vì Kim Vũ Châm dựa vào lòng ám vệ Cửu, ngước mắt lên, mơ màng nhìn quanh, “Tư Đồ Phong…”

Ám vệ Cửu gục xuống bên cổng sắt, tiếng thét xé họng mà ra, “… Tiểu chủ nhân!!!”

Đáp lại ám vệ Cửu là một tiếng vang kinh thiên động địa. Cánh cổng sắt nổ tung thành trăm nghìn mảnh nhỏ, rồng lửa lao ra, thạch nhũ ầm ầm nện xuống. Hàn Mị không thể trì hoãn, trái khiêng một người phải khiêng một người, điều phối nội tức thi triển khinh công, mang theo hai thanh niên tài tuấn đã mất hồn mất vía, chạy trốn khỏi hang đá.
Bình Luận (0)
Comment