Hôm nay là ngày 25 tháng 9 năm 2024, đã định trước không phải là một ngày bình thường.
Thiệu Vi ngồi trong phòng chờ sân bay, trên đầu gối đặt một cuốn truyện cổ Grimm phiên bản đầu tiên. Ngón tay cô gõ từng nhịp ngắt quãng lên bìa sách cứng, ánh mắt thất thần nhìn chiếc đồng hồ treo cao.
Kim phút vừa chạm đỉnh, thế giới chính thức bước vào 10 giờ tối, đồng thời báo hiệu chuyến bay của họ đã trễ suốt 4 tiếng đồng hồ.
Lúc 3 giờ chiều, một cơn mưa bất ngờ đổ xuống sân bay, giữ chân mọi người lại. Hành khách xung quanh ban đầu còn giữ bình tĩnh nhưng dần trở nên sốt ruột.
Một đứa trẻ bất ngờ chạy vụt qua góc phòng, va phải cuốn truyện cổ tích trên đầu gối Thiệu Vi, làm nó rơi xuống sàn.
"Này! Con cái nhà ai trông cẩn thận một chút!"
Trợ lý Vương Sâm đứng cạnh thấy vậy thì quát lớn, làm vị phụ huynh đang đuổi theo phía sau phải khựng lại. Thiệu Vi khoát tay ra hiệu cho anh, ánh mắt chuyển xuống đất, vừa khéo nhìn thấy trang sách bị lật ra, tiêu đề câu chuyện đập vào mắt cô –
Lão râu xanh.
"Xin lỗi, xin lỗi. Trẻ con ham chơi, ngồi không yên được."
"Chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa mới được lên máy bay? Đã hoãn bốn tiếng rồi, định để chúng tôi ngủ qua đêm ở đây sao?"
"Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ cố gắng xử lý sớm nhất."
Những âm thanh hỗn tạp đổ dồn vào tai Thiệu Vi. Khi cô cúi người định nhặt lại cuốn truyện cổ tích, thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Thấy tên chồng mình, Chung Hán Đình, hiện trên màn hình, cô không nghĩ nhiều mà lập tức bắt máy. Tuy nhiên, xung quanh quá ồn, cô phải hỏi đi hỏi lại ba bốn lần mới nghe rõ bên kia đang cố nói gì.
"Xin hỏi cô có phải là người thân của Chung Hán Đình không?"
"Chúng tôi là cảnh sát khu vực Vịnh Hoa Hồng. Nửa tiếng trước, chúng tôi nhận được báo án từ hàng xóm tầng 21 tòa 15 khu Ngự Cảnh Hào Đình, cho biết tầng 22 không tắt vòi nước."
"Qua điều tra, chúng tôi phát hiện chủ nhà là anh Chung Hán Đình đã tự sát bằng cách cắt cổ tay."
"Chúng tôi tìm thấy số của cô trong danh bạ điện thoại của nạn nhân."
"Xin hỏi, cô có phải người thân của Chung Hán Đình không?"
Thiệu Vi nghẹn lời. Ngay lúc đó, một giọng thông báo khác vang lên:
"Kính thưa quý khách, thời tiết đã ổn định. Bây giờ quý khách có thể di chuyển đến số cổng y trên vé của mình để chuẩn bị lên máy bay."
---
Khi Thiệu Vi quay về khu chung cư Ngự Cảnh Hào Đình, lúc lên đến tầng 22 cô suýt nữa va phải một cảnh sát đang chụp ảnh ngoài cửa. Toàn thân cô ướt sũng, bước chân hoảng loạn. Cô lùi lại một bước định xin lỗi nhưng nhận ra mình không thể thốt lên lời. Chỉ có thể lúng túng gật đầu, đi nhanh về phía cửa nhà mở toang.
"Thưa Sir, tôi đã nói mấy trăm lần rồi. Lúc tôi tắm xong là hơn 9 giờ tối thì phát hiện trần nhà dột nước. Tôi ngước lên nhìn một cái thì... trời, đã thấy máu thấm qua trần chảy xuống! Tôi lập tức gọi báo án. Ai ngờ thật sự có người chết... Trước đó tôi đã nghe nói khu này phong thủy không tốt..."
"Chậc, anh chỉ cần nói sự thật. Những chuyện khác không cần thiết."
"Sir à, hôm qua tôi còn thấy ông chủ rất vui vẻ mang một bó hoa về nhà, là bó hoa tường vi bày trong phòng khách đó. Tôi còn cười nói tình cảm hai vợ chồng tốt quá. Hôm qua tan ca, anh ta còn bảo tôi, cho tôi nghỉ hai ngày. Tôi nhận được điện thoại của các anh mới biết... Hôm qua rõ ràng còn êm đẹp mà, ai ngờ hôm nay đã..."
Chị Thẩm giúp việc vừa khóc vừa kể với cảnh sát đang lấy lời khai. Khi thấy bóng Thiệu Vi xuất hiện, chị lập tức hét lên: "Cô chủ! Cô chủ! Cậu chủ đã..."
Tiếng hét của chị lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà. Ngay cả hàng xóm đang bàn tán về những sự kiện kỳ dị trong tòa nhà cũng ngừng lại, nhìn về phía Thiệu Vi.
"Kìa! Đó là cô Chung đấy. Các anh có gì thì tìm cô ấy đi."
Cảnh sát đứng đầy trong nhà. Trong khoảnh khắc Thiệu Vi xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người như đèn flash đổ dồn vào cô.
Những ánh mắt phức tạp, nghi ngờ, thương hại.
Không chút nể nang đâm thẳng vào cô.
"Cô ấy là chủ căn hộ này, cũng là vợ của nạn nhân Chung Hán Đình, cô Thiệu Vi. Tôi là trợ lý luật sư của cô ấy, Vương Sâm." Anh Vương nhanh chóng giới thiệu thân phận của mình và Thiệu Vi.
Giữa những ánh mắt chật kín, một nữ cảnh sát tiến lại gần cô với vẻ không nỡ. Cô ấy vừa đưa giấy chứng nhận cảnh sát, vừa nói: "Chào cô, tôi là cảnh sát Vu Tinh, thuộc đội cảnh sát khu vực Vịnh Hoa Hồng. Chúng tôi nhận được báo án từ hàng xóm của cô, báo rằng nhà cô bị rỉ nước, sau khi kiểm tra thì chúng tôi phát hiện..."
Thiệu Vi ngắt lời: "Hán Đình đâu?"
"Nạn nhân ở trong nhà tắm phòng ngủ chính."
Chung Hán Đình thực sự ở trong nhà tắm, một tấm khăn trắng phủ kín từ đầu đến chân anh, lặng lẽ nằm trên nền gạch ẩm ướt. Một nhân viên pháp y ngồi xổm bên cạnh, có vẻ như đang kiểm tra ngón tay của anh.
Trong nhà tắm, ngoài bồn tắm đầy máu đỏ thẫm và những vệt nước đỏ nhạt trên sàn, hiện trường không quá bừa bộn. Nhưng ngay cả như vậy, khi bước vào, Thiệu Vi vẫn bị trượt chân. Cổ tay cô va vào cạnh bồn tắm cứng rắn, ngón tay chạm phải bồn nước máu vẫn còn hơi ấm.
"Không sao chứ?" Vương Sâm lo lắng hỏi.
Thiệu Vi còn chưa kịp mở miệng, pháp y đã lên tiếng:
"Không sao, chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ ở hiện trường rồi."
Vương Sâm nhíu mày nhưng không nói gì, thay vào đó, Thiệu Vi lại lên tiếng: "Tôi có thể… nhìn anh ấy được không?"
Pháp y ngước mắt nhìn Thiệu Vi, sau đó gật đầu: "Nhưng cố gắng đừng chạm vào thi thể, tránh phát sinh vấn đề sau này, sẽ bất lợi cho các cô."
Sắc mặt Thiệu Vi lập tức tái nhợt.
Cô nhắm chặt mắt, rồi lại mở ra, gật đầu thật mạnh: "Tôi hiểu rồi."
Pháp y dùng cả hai tay nắm lấy hai góc tấm vải trắng, giọng điềm tĩnh: "Dù trước đó đã xác nhận với người giúp việc của gia đình, nhưng vẫn cần gia đình nạn nhân trực tiếp xác nhận lần cuối."
Anh ta kéo tấm vải phủ mặt Chung Hán Đình ra, hỏi Thiệu Vi: "Xin hỏi, cô xác định đây là chồng cô, Chung Hán Đình, đúng không?"
Gương mặt Chung Hán Đình trắng bệch không còn chút máu, những đường nét vốn dĩ không quá sắc nét giờ lại hiện lên đầy gai góc. Anh im lặng nằm trên sàn nhà, đôi môi trắng nhợt như lớp vôi trên tường.
Nước mắt Thiệu Vi bất giác rơi xuống: "Tôi xác định."
"Hiện tại, vết thương trí mạng trên người nạn nhân được xác định là vết cắt ở cổ tay, vết thương dài 5 cm, sâu 3cm. Tạm thời nhận định là tự sát. Do thi thể đã ngâm trong nước nóng, thời gian tử vong cụ thể cần kiểm tra thêm mới có thể xác định được."
"Nếu người nhà nạn nhân thấy không có vấn đề gì, xin vui lòng ký vào giấy xác nhận tử vong…"
Giọng điệu của pháp y rất nhanh, không hề có chút cảm xúc, giống như người máy đang cố nhồi nhét vào đầu Thiệu Vi những thuật ngữ xa lạ. Mặc dù từng từ tách biệt đều có thể hiểu được, nhưng khi ghép lại, cô không biết chúng có ý nghĩa gì, muốn nói gì, hay bản thân cần phải làm gì.
Cô vô thức vươn tay ra muốn chạm vào Chung Hán Đình. Rõ ràng mới gặp anh hai ngày trước, vậy mà bây giờ anh từ một người sống sờ sờ lại biến thành một cái xác lạnh lẽo.
Ngón tay run rẩy của Thiệu Vi chậm rãi tiến gần khuôn mặt trắng bệch của Chung Hán Đình. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay thô ráp bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, đồng thời một bàn tay khác nắm lòng bàn tay cô.
"Chào cô, tôi là Sergeant (*) phụ trách vụ án này, Triệu Trung Vi."
(*) Sa triển" (沙展) là cách phiên âm trực tiếp từ "Sergeant (trung sĩ)" trong tiếng Anh, dùng để chỉ một cấp bậc trong lực lượng cảnh sát Hong Kong. Đây là một chức danh không quá cao, thường tương đương với đội trưởng của một đội nhỏ.
"Đã lâu không gặp, cô Thiệu."
Thiệu Vi ngồi thất thần trên ghế sofa. Bên phải cô là Vu Tinh, nữ cảnh sát sẵn sàng an ủi bất cứ khi nào cần, bên trái là trợ lý luật sư Vương Sâm đứng trong im lặng.
Triệu Trung Vi kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với Thiệu Vi, đảm bảo khi cô ngẩng lên là có thể thấy ông ngay.
"Cô Thiệu vừa trở về từ nơi khác sao?" Triệu Trung Vi hỏi cô như đúng thủ tục.
"Ừm, tôi vừa kết thúc chuyến công tác ở thành phố H."
"Thành phố H? Đi máy bay phải mất hơn một tiếng nhỉ? Vậy là cô vội về đây?"
Thiệu Vi dần bình tĩnh lại sau cơn xúc động ban nãy, cô day day thái dương đang đau nhức của mình: "Không, khi các anh gọi thông báo, tôi đang ngồi chờ ở sân bay."
Triệu Trung Vi khẽ nhướng mày: "Trùng hợp như vậy sao?"
Nghe vậy, Vương Sâm lập tức tỏ vẻ không vui: "Ý của Sir Triệu là gì đây?"
Triệu Trung Vi vội xua tay: "Không có ý gì, chỉ là hỏi vu vơ thôi."
"Sam." Thiệu Vi mệt mỏi gọi Vương Sâm một tiếng, sau đó quay sang nhìn Triệu Trung Vi.
Triệu Trung Vi khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, những nếp nhăn nơi khóe mắt khiến ông thêm phần uy nghiêm. Ông dường như không cố nhuộm đen mái tóc đã lấm tấm bạc hai bên thái dương, càng làm tăng thêm nét trầm ổn và nghiêm nghị.
Thiệu Vi cảm thấy ông có vẻ quen quen.
"Sir Triệu, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?"
Triệu Trung Vi khẽ mỉm cười, khiến những nếp nhăn trên mặt ông càng sâu hơn, như những rãnh sâu hằn lên, dường như muốn dẫn dòng sông trong mắt ông chảy sang hướng khác.
Ông vừa định trả lời thì một viên cảnh sát đột nhiên cầm cuốn sổ bước tới trước mặt ông.
"Thầy ơi, bên pháp y và các anh em chúng ta đã thu thập chứng cứ và chụp ảnh hiện trường xong rồi ạ. Lời khai của hàng xóm và người giúp việc cũng đã ghi lại. Bây giờ chỉ còn lấy lời khai của người nhà thôi."
Triệu Trung Vi quyết đoán nói: "Gia đình đang xúc động, đợi thêm hai ngày nữa mời họ đến sở cung cấp lời khai."
Viên cảnh sát gật đầu ghi lại: "Rõ, thi thể sẽ được đưa về đồn."
"Ngoài ra, tại hiện trường chúng tôi tìm thấy một lá thư tuyệt mệnh được in sẵn, ban đầu xác định là của người quá cố Chung Hán Đình để lại. Có vẻ anh ta vì phá sản nên dẫn đến tâm trạng cực đoan. Dựa trên chứng cứ thu thập được tại hiện trường, chúng tôi cho rằng Chung Hán Đình đã tự sát. Kết quả cuối cùng vẫn cần chờ bên pháp y kiểm tra."
"Đưa thư tuyệt mệnh cho người nhà xem đi."
Thiệu Vi nhận lá thư được niêm phong cẩn thận, nhìn những từ khóa trên đó, toàn là những câu như: "Anh đầu tư thất bại", "anh xin lỗi em", "anh đã làm em thất vọng rồi."
Nước mắt cô lại rơi, không thể chịu nổi, cô ném lá thư về phía viên cảnh sát.
Viên cảnh sát thoáng nhìn Thiệu Vi, rồi ngập ngừng hỏi: "Vậy giờ nếu xử lý theo hướng tự sát thì..."
"Nếu không xử lý theo hướng tự sát thì sao?" Triệu Trung Vi ngắt lời.
Viên cảnh sát có vẻ lúng túng: "Nhưng bề ngoài tất cả bằng chứng ở hiện trường đều chỉ ra rằng Chung Hán Đình đã tự sát..."
"Không nhìn bề ngoài thì sao?"
"Vậy thì phải chờ kết quả giám định từ bên pháp y."
"Vậy thì chờ."
"Nếu như vậy, chúng ta cần phải phong tỏa căn nhà này để tránh ai đó phá hoại hiện trường."
"Phong tỏa đi."
Triệu Trung Vi dứt khoát quyết định, khiến mọi người trong phòng đều lộ vẻ khó hiểu.
Người bối rối nhất vẫn là Thiệu Vi. Cô là người đầu tiên phản ứng, lên tiếng hỏi: "Sir Triệu nghĩ rằng vụ án của chồng tôi không chỉ đơn giản là tự sát sao?"
Triệu Trung Vi khẽ cười, không trả lời trực tiếp câu hỏi đó, mà lại quay lại trả lời câu hỏi trước của Thiệu Vi.
"Vừa nãy cô Thiệu có hỏi tôi, liệu chúng ta đã từng gặp nhau chưa? Chúng ta đúng là đã gặp nhau từ rất lâu rồi. Ban đầu, khi nhìn thấy tên của cô, tôi còn nghĩ đó chỉ là trùng hợp. Nhưng khi nhìn thấy cô, tôi chắc chắn."
"Tại sao?"
"Cô rất giống bố cô, ông Thiệu Kiến An."
Thiệu Vi thoáng sững người nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cô nheo mắt đánh giá ông ta. Cùng lúc đó ông ta cũng đang chăm chú quan sát cô.
"Ông quen bố tôi? Ông là... Sir Triệu của 30 năm trước? Không ngờ lại trùng hợp đến vậy."
"Đúng là rất trùng hợp," Triệu Trung Vi ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "30 năm trước, tôi phụ trách vụ án giết người đột nhập vào nhà của bố cô. 30 năm sau, tôi lại phụ trách vụ án 'tự sát' của chồng cô."
Vương Sâm nghe ra sự ác ý trong lời nói của Triệu Trung Vi thì đáp trả một câu: "Vậy có lẽ Sir Triệu nên tránh xa luật sư Thiệu một chút."
Nhưng Triệu Trung Vi không để ý mà chỉ hỏi ngược lại: "Cô làm luật sư rồi sao? Chúc mừng cô."
Thiệu Vi dựa người vào ghế sofa, đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, đồng thời cũng làm nhòe một phần lớp trang điểm: "Như bây giờ thì chẳng có gì đáng mừng cả."
Triệu Trung Vi cười nhưng không nói, cho đến khi cảnh viên vào xin chỉ thị kéo dây phong tỏa hiện trường.
Sau khi được Triệu Trung Vi cho phép, cảnh sát bắt đầu dựng dây phong tỏa. Lúc này, Vu Tinh cần theo thủ tục hỏi địa chỉ của Thiệu Vi.
"Cô Chung, vì hiện trường cần được giữ lại nên cô phải chuyển đi nơi khác. Xin hỏi cô đã có chỗ ở cụ thể chưa? Chúng tôi cần lưu lại số điện thoại và địa chỉ của cô để khi cần sẽ báo cho cô đến sở cảnh sát hỗ trợ điều tra hoặc hẹn gặp tại nhà."
Thiệu Vi nhận giấy bút từ tay Vu Tinh, nhanh chóng viết xuống số điện thoại của mình. Khi đến phần ghi địa chỉ, cô hơi do dự trong giây lát.
Vương Sâm thì nói: "Nếu không thì cứ ở chỗ tôi đi. Như vậy tôi cũng tiện chăm sóc cô."
Lời anh vừa dứt, cả căn phòng đều đồng loạt quay nhìn anh, ngoại trừ Thiệu Vi.
Thiệu Vi không ngẩng đầu lên, giọng bình thản từ chối: "Không cần, tôi có một căn hộ thuê dài hạn ở khách sạn Lệ Hoa, tôi sẽ ở đó."
Vương Sâm dù bị từ chối nhưng không xấu hổ, chăm chú nhìn địa chỉ cô đang viết.
Khi đến phần ghi số căn hộ, Thiệu Vi như chợt nhớ ra điều gì, đầu bút khựng lại một chút rồi nói: "Vừa nãy Sir Triệu nhắc đến vụ án của bố tôi cách đây 30 năm. Có vẻ ông vẫn rất quan tâm đến vụ giết người đột nhập này."
"Dù sao thì hung thủ vẫn chưa bị bắt, tất nhiên là phải để tâm rồi."
Thiệu Vi nói tiếp: "Nhưng đã 30 năm trôi qua, thời gian truy tố của vụ án này cũng đã hết rồi phải không?"
Vừa nói, cô vừa hoàn thành nốt thông tin, kết thúc bằng một dấu chấm tròn trịa. Sau đó, cô trả giấy bút lại cho Vu Tinh, lần đầu tiên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu và đục ngầu của Triệu Trung Vi.
Ông lại cười.
"Án mạng có thể hết thời hạn, nhưng hung thủ thì không bao giờ hết hạn."
"Vậy sao? Nhưng đã lâu như vậy, chắc hẳn rất khó để điều tra tiếp." Thiệu Vi nói với vẻ tiếc nuối.
Triệu Trung Vi không tiếp tục lời qua tiếng lại với cô nữa. Ông nhận tờ giấy từ tay Vu Tinh, nhìn qua một lượt rồi cẩn thận cất vào túi áo trước ngực. Trước khi rời đi, ông nhìn Thiệu Vi và nói: "Thiệu Vi, giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến mẹ cô."