Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 2

Khi Triệu Trung Vi dùng một đường nét đứt để nối mối quan hệ giữa [Thiệu Vi] và [Cận Phương Dung] trên bảng trắng, cây cầu kết nối vụ án mạng năm 1994 với vụ tự sát năm 2024 gần như đã được dựng lên.

Ông dựa lưng vào mép bàn phía sau, lấy một viên kẹo cao su bỏ vào miệng và vừa nhai vừa chăm chú nhìn bức ảnh chụp hiện trường vụ án tối qua.

"Tôi nghe thằng nhóc A Văn bảo rằng từ khi rời hiện trường tối qua, thầy vẫn luôn ở đây." Cửa phòng giám sát bật mở, mang theo hương thơm của cà phê. Người vừa bước vào đưa cho Triệu Trung Vi một cốc cà phê, trêu ghẹo nói: "Sao thế? Một vụ tự sát cũng làm khó được thầy à, sư phụ?"

Triệu Trung Vi nhận cốc cà phê, uống một ngụm rồi cau mày: "Tôi quen uống cà phê đen rồi, đây là gì?"

Hình Phong đáp: "Latte đấy, ông chú ở nhà ăn bảo đây là món mới."

Triệu Trung Vi không nói gì, mở nắp cốc và nhả viên kẹo cao su vào trong.

"Ấy!" Hình Phong kêu lên, nhưng thấy động tác dứt khoát của Triệu Trung Vi thì đành chịu: "Thầy uống cà phê đen bao nhiêu năm rồi, thỉnh thoảng thử món mới đi, đừng bảo thủ cứng nhắc thế chứ."

"Tôi chính là kiểu người bảo thủ cứng nhắc đấy, không thì làm sao mà theo đuổi một vụ án đến tận bây giờ," Triệu Trung Vi châm chọc, rồi đặt mạnh cốc cà phê xuống, ánh mắt quay lại với bảng trắng.

Thấy vậy, Hình Phong cũng nghiêm túc lại, cùng nhìn lên những thông tin trên đó. Đôi lông mày anh hơi nhướng lên: "Sao thầy lại lấy vụ án năm 1994 ra nữa? Chẳng lẽ tối qua thực sự không chỉ là một vụ tự sát đơn giản?"

Triệu Trung Vi nheo mắt, theo phản xạ định lấy một điếu thuốc, nhưng vì đang ở trong phòng giám sát nên đành dùng tay cầm bút thay thế.

Ông gõ gõ lên mặt bàn, hỏi Hình Phong: "Cậu thấy gì từ trên đó?"

Hình Phong quan sát kỹ thông tin về vụ tự sát ở Ngự Cảnh Hào Đình, rồi nói: "Nạn nhân Chung Hán Đình, nam, cao 1m83, do mất máu nhiều nên cân nặng chỉ còn 50kg. Trong máu có cồn và một lượng lớn thành phần thuốc ngủ. Vết thương chí mạng là vết cắt trên cổ tay, hung khí tại hiện trường chỉ có dấu vân tay của nạn nhân."

"Hiện trường còn sót lại một bức di thư, vụ việc được phát hiện khi máu thấm xuống tầng dưới, hàng xóm báo cảnh sát."

Anh nhún vai: "Một vụ tự sát rất tiêu chuẩn."

Triệu Trung Vi không nhận xét, mà chỉ tay vào bức ảnh hiện trường vụ án mạng năm 1994: "So sánh hai bức ảnh hiện trường xem."

Hình Phong quay lại, ánh mắt vốn không quan tâm bỗng sững lại. Anh chỉ vào bức ảnh vụ án năm 1994, định nói gì thì bị Triệu Trung Vi cắt lời.

"Bố cục rất giống nhau, đúng không? Năm 1994, tại khu Lệ Gia xảy ra một vụ án đột nhập giết người. Nạn nhân Thiệu Kiến An bị sát hại trong nhà, vụ việc được phát hiện vì ngày hôm sau ông ta không đến làm việc và không liên lạc được, nên chủ đơn vị báo cảnh sát. Khi tôi đến hiện trường, cảnh tượng đó giống hệt hiện trường tối qua."

"Bồn tắm lớn, bể máu, nạn nhân bị cắt cổ tay. Điểm khác biệt duy nhất là Thiệu Kiến An bị tấn công khi say rượu, hiện trường có dấu vết vật lộn, và ông ta ngã cạnh bồn tắm. Còn Chung Hán Đình uống rất nhiều thuốc ngủ, nằm trong bồn tắm, không có dấu hiệu vật lộn."

"Vậy thầy nghi ngờ có liên hệ giữa họ? Nhưng cắt cổ tay là cách tự sát khá phổ biến, với lại hầu hết các gia đình đều có bồn tắm lớn."

Triệu Trung Vi im lặng một lúc, bước đến bảng trắng, đổi đường nét đứt nối giữa [Thiệu Vi] và [Cận Phương Dung] thành nét liền, rồi nối thêm [Cận Phương Dung] với [Thiệu Kiến An].

"Nếu tôi nói hai người này là mẹ con thì sao? Nạn nhân Thiệu Kiến An của vụ án mạng năm 1994 là chồng của Cận Phương Dung, cũng là bố vợ của nạn nhân Chung Hán Đình trong vụ tự sát năm 2024."

Hình Phong hỏi: "Đó là lý do thầy nghi ngờ vụ tự sát tối qua không hề đơn giản?"

Hiện trường vụ án gần như giống như đúc.

Mối quan hệ nhân vật cũng trùng khớp.

Và điều quan trọng nhất là Thiệu Vi là nhân vật trung tâm kết nối giữa hai vụ án mạng năm 1994 và 2024.

"30 năm trước, Thiệu Vi mới chỉ vài tuổi," Hình Phong suy đoán theo thói quen hiểu Triệu Trung Vi: "Nên năm đó thầy từng nghi ngờ Thiệu Kiến An bị chính vợ mình là Cận Phương Dung giết hại?"

Triệu Trung Vi không phủ nhận, hỏi lại: "Vì sao cậu đoán như vậy?"

"Theo lý thường, khi thấy thầy nối mối quan hệ giữa các nhân vật, mọi người sẽ nghĩ Thiệu Vi rất đáng thương. 30 năm trước, bố bị sát hại tàn nhẫn. 30 năm sau, lại phải đối mặt với hiện trường vụ án tương tự. Suy nghĩ đầu tiên là 'cô ấy thật tội nghiệp.'"

"Nhưng thầy lại không nghĩ vậy. Thầy lại nghi ngờ cô ấy là hung thủ."

"Tôi không hề nói vậy." Triệu Trung Vi phủ nhận.

Hình Phong cười: "Đừng giả bộ nữa, sư phụ. Tôi theo thầy mười năm rồi, chẳng lẽ không hiểu thầy đang nghĩ gì? Ba mươi năm trước, thầy từng nghi ngờ Thiệu Kiến An bị chính vợ mình giết hại. Vậy nên khi gặp lại những sự việc tương tự, những người quen thuộc, thầy cũng nghi ngờ Thiệu Vi, con gái của Cận Phương Dung và cũng là vợ của Chung Hán Đình."

Triệu Trung Vi cười liếc Hình Phong, nhưng không đáp lời.

Hình Phong tiếp tục: "Nhưng ba mươi năm trước, ở hiện trường có dấu vết vật lộn. Vậy chẳng lẽ không thu thập được bất kỳ manh mối nào sao? Nếu không có, tại sao thầy lại nghi ngờ Cận Phương Dung?"

"Hồi đó thầy là thần thám của sở cảnh sát thành Nguyệt Lượng, đâu thể không tìm được chút manh mối nào, đúng không?"

"Đừng tâng bốc tôi," Triệu Trung Vi nghiêm mặt, "Không phải không tìm được, mà là khi đó bọn tôi đã phát hiện một manh mối rất quan trọng."

Ba mươi năm trước, Hình Phong mới tám tuổi, chưa từng nghe nói về vụ án này. Thấy Triệu Trung Vi nhắc lại chuyện cũ, anh dựng tai lên chờ để nghe. Triệu Trung Vi hiểu tính cách cậu học trò của mình, cũng vui vẻ kể thêm.

"Bọn tôi tìm thấy một số mẫu mô mềm trong móng tay của nạn nhân, có thể đã được để lại khi cố chống trả lại hung thủ. Dù sau đó hung thủ đã cắt móng tay của nạn nhân, nhưng vẫn còn sót lại chút dấu vết. Điều quan trọng nhất là, cánh tay của Cận Phương Dung lại bị thương rất nghiêm trọng."

"Vết thương do cào?"

"Không, mà là bị bỏng rất nặng."

"Cũng có khả năng là bà ta tự làm bỏng mình để che giấu vết cào. Vậy lúc đó bà ta ở đâu?"

Triệu Trung Vi buông hai chữ: "Công tác."

"Đi công tác? Có ai làm chứng không?"

Triệu Trung Vi nhìn tên [Thiệu Vi] trên bảng trắng: "Không có. Nhưng sau khi đi công tác về, bà ta đã đến gặp con gái mình đang ở nội trú. Thiệu Vi là nhân chứng của Cận Phương Dung, có thể chứng minh bà ta ở bên cạnh mình vào đêm Thiệu Kiến An bị sát hại."

Hình Phong cau mày: "Thời đó, đi lại chỉ cần dùng tiền mặt là có thể mua vé xe, đâu cần xác minh danh tính như bây giờ. Chưa kể ngày đó không có hệ thống giám sát như hiện tại."

"Đúng vậy, thế nên khi đó chúng tôi tập trung vào xét nghiệm DNA. Chúng tôi đã thu thập mẫu DNA của Cận Phương Dung, Thiệu Vi, người báo án và một số người tình nghi."

Hình Phong biết kết quả là không có gì, nếu không Triệu Trung Vi đã không còn đau đáu về vụ án này sau ngần ấy năm. Nhưng nếu đơn giản chỉ là không trùng khớp, ông ấy cũng chẳng thể tiếp tục nghi ngờ Cận Phương Dung như vậy.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hình Phong nhìn Triệu Trung Vi với ánh mắt phức tạp. Triệu Trung Vi thở dài.

"Khi đó không có chuyện gì xảy ra cả. Bởi vì DNA của tất cả mọi người đều không trùng khớp. Bọn tôi không lập án được, Cận Phương Dung không bị kết tội giết người, vẫn chưa tìm thấy được hung thủ."

"Vậy tại sao thầy…"

Cơn thèm thuốc lại bùng lên, Triệu Trung Vi đưa tay tìm điếu thuốc, nhưng sau một hồi cân nhắc, cuối cùng chỉ bỏ một viên kẹo cao su vào miệng.

"Không chỉ lúc đó không có chuyện gì xảy ra, mà mấy năm sau cũng chẳng có gì mới. Đến nỗi có một vụ án, tôi cực kỳ chắc chắn rằng kẻ đó là hung thủ, nhưng sau khi xét nghiệm DNA, vẫn không trùng khớp. Thời gian đó, tỷ lệ phá án của bọn tôi gần như bằng không."

Hình Phong từng nghe nói về quãng thời gian đen tối ấy. Cả sở cảnh sát thành Nguyệt Lượng gần như mỗi ngày đều bị người dân mắng chửi. Có người đi ngoài đường còn bị hàng xóm mắng thẳng mặt.

"Làm sao có thể chứ?"

"Đúng vậy, làm sao có thể? Khi đó ngày nào tôi cũng tự hỏi mình như thế. Mãi đến sau này, khi công nghệ xét nghiệm DNA trong điều tra hình sự phát triển hơn, chúng tôi mới phát hiện ra rằng dụng cụ thu thập DNA của nghi phạm hồi đó đã bị nhiễm bẩn. Toàn bộ mẫu DNA đều bị hủy nên không thể nào bắt được hung thủ thực sự."

Hình Phong giãn mày ra: "Bóng ma của Heilbronn (*)?"

(*) Bóng ma ở Heilbronn (thành phố của Đức) còn được gọi là "người phụ nữ không mặt" là một sự cố xảy ra từ năm 2007 đến 2009, do một công nhân sản xuất vô tình để lại dấu vân tay trong quá trình sản xuất tăm bông thu thập mẫu DNA, dẫn đến mẫu vật bị ô nhiễm. Sự cố này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tỷ lệ phá án ở Đức, Áo và Pháp trong thời gian đó.

Triệu Trung Vi nhướng mày, ném cho anh một ánh mắt phức tạp khó đoán.

"Chuyện này xảy ra trước hay sau vụ án Thiệu Kiến An bị sát hại?"

"Không rõ." Triệu Trung Vi thở dài: "Khoảng thời gian đó có quá nhiều vụ án mạng."

Hình Phong có chút tiếc nuối: "Bảo sao thầy mãi không thể buông bỏ. Nhưng nếu mẫu DNA của Cận Phương Dung đã bị hủy, vậy không còn có cách nào khác."

"Có cách."

"Thiệu Vi."

Hình Phong nói: "Ý ông là dùng DNA của Thiệu Vi để đối chiếu với DNA hung thủ năm đó?"

"Đúng vậy. Tôi đã giao mẫu tóc của cô ấy cho phòng giám định rồi."

Hình Phong thoáng chút hưng phấn, nhưng ngay sau đó cảm xúc ấy lại phai nhạt.

"Nhưng vụ án này đã quá thời hạn truy tố rồi, dù tìm được hung thủ cũng không còn ý nghĩa."

Triệu Trung Vi nghe câu nói quen thuộc ấy, trong đầu liền hiện lên dáng vẻ của Thiệu Vi tối qua khi nói điều tương tự. Khi đó, cô không hề tỏ ra đau buồn, thậm chí trong lời nói còn pha chút đề phòng.

"Nếu vụ án này liên quan đến tôi, dù đã qua thời hạn truy tố, cậu có điều tra không?"

"Tất nhiên rồi," Hình Phong trả lời ngay: "Đừng nói là 30 năm, 50 năm tôi cũng sẽ điều tra."

Triệu Trung Vi mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Chỉ cần có kết quả từ phòng giám định, ông sẽ biết 30 năm trước mình đã thất bại hay không.

Ông nhả viên kẹo cao su trong miệng, vỗ nhẹ lên vai Hình Phong: "A Phong, dù sao cậu cũng là một thanh tra tổ trọng án, chỉ vì quá nóng nảy khi truy quét xã hội đen mà bị cấp trên điều xuống sở cảnh sát Vịnh Hoa Hồng này. Đã đến đây rèn luyện vài tháng thì giúp sư phụ điều tra vụ án này đi."

Hình Phong gật đầu: "Tôi biết mình đã quá bốc đồng. Thầy có gì muốn điều tra, cứ giao cho tôi làm."

"Được," Triệu Trung Vi cũng không khách sáo: "Thời gian tới, cậu hãy để ý quan sát Thiệu Vi nhiều hơn cho tôi."

"Không thành vấn đề."

Triệu Trung Vi hài lòng, xoa nhẹ vai Hình Phong. Hai người chưa kịp nói thêm gì thì Vu Tinh đã gõ cửa phòng giám sát.

"Sir Triệu, Thiệu Vi đến rồi."

Triệu Trung Vi đáp vọng ra "Tôi tới đây" rồi rời khỏi phòng giám sát, đi sang phòng thẩm vấn bên cạnh.

Ông mở cửa phòng thẩm vấn và nhìn thấy Cận Phương Dung của năm 1994.

Bình Luận (0)
Comment