Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 3

# Năm 1994

"Chào cô, tôi là trung sĩ Triệu Trung Vi thuộc đội trọng án của Thành phố Nguyệt Lượng."

Triệu Trung Vi đưa thẻ cảnh sát ra trước mặt cảnh sát phụ trách bảo vệ ở cổng. Sau khi vượt qua dây phong tỏa, anh nhìn thấy một người phụ nữ trông rất tiều tụy.

Người phụ nữ run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mắt. Ánh mắt trống rỗng của cô hướng về phía sâu bên trong căn nhà, hai tay ôm chặt một cô bé.

Cô bé trông khoảng 5 tuổi, khuôn mặt bị người phụ nữ che kín, chỉ lờ mờ thấy được miệng bé đang mếu máo, khóc không thành tiếng.

Cảnh sát hỗ trợ nói với Triệu Trung Vi. Người phụ nữ kia là vợ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Cận Phương Dung. Còn cô bé là con gái của nạn nhân, tên Thiệu Vi. Họ đã nhận thông báo và đến đây trước Triệu Trung Vi khoảng mười phút.

Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Cận Phương Dung cứng nhắc quay đầu nhìn Triệu Trung Vi. Cô hơi gật đầu, nước mắt lại lăn xuống.

Triệu Trung Vi gật đầu chào lại, sau đó hỏi cảnh sát bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh sát hỗ trợ vội trả lời: "Vào lúc mười một giờ sáng nay, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án từ ông chủ của nạn nhân. Ông ấy nói không thể liên lạc được với nạn nhân, đã gõ cửa rất lâu nhưng không ai trả lời nên yêu cầu chúng tôi đến kiểm tra tình hình."

Anh cảnh sát vừa nói vừa dẫn Triệu Trung Vi vào trong nhà. Đi qua bức tường trong phòng khách, họ nhìn thấy một người đàn ông to béo đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.

Cảnh sát hỗ trợ chỉ vào người đàn ông đó và nói: "Đó là ông chủ của nạn nhân Thiệu Kiến An, tên Chu Dật Sân. Ông ấy nói mình đang kinh doanh vật liệu xây dựng."

Chu Dật Sân không chú ý đến sự xuất hiện của Triệu Trung Vi, tiếp tục phàn nàn về Thiệu Kiến An: "Chết thì cũng phải chọn lúc khác mà chết chứ! Tôi đã dặn dò kỹ từ hai ngày trước rồi, nói hôm nay có lô hàng quan trọng được chuyển đến, bảo cậu ta đến sớm để chờ chuyển hàng. Thế mà tôi đợi mãi không thấy người đâu, tôi tức quá nên tự mình đến đây, ai ngờ... Haizz, chết cũng không chọn lúc khác được à."

Cảnh sát ghi chép không thể chịu nổi nữa, lớn tiếng nhắc nhở: "Chú ý cách ăn nói của ông đi."

"Chú ý cái gì chứ? Tôi làm trong ngành vật liệu xây dựng, lô hàng này rất quan trọng. Nếu không phải vì cậu ta thật thà yên phận, chăm chỉ làm việc cho tôi mấy năm nay, tôi đã chẳng coi trọng cậu ta đến vậy, còn đặc biệt nhắc trước hai ngày nữa! Bây giờ thì sao? Lô hàng không có ai chuyển, anh nói tôi phải làm sao?"

Giọng của Chu Dật Sân rất lớn. Căn nhà rộng chừng 40 mét vuông vang vọng tiếng nói của ông ta, đủ để Cận Phương Dung nghe rõ. Triệu Trung Vi theo phản xạ quay lại nhìn, nhưng Cận Phương Dung vẫn giữ nguyên dáng vẻ dở sống dở chết, không một chút tức giận hay phản ứng gì.

Triệu Trung Vi thu hồi ánh mắt, cùng cảnh sát hỗ trợ bước vào phòng tắm.

Bên trong phòng tắm rất bừa bộn, trên sàn nhà bánh xà phòng, bàn chải, khăn tắm và rác trong thùng rơi vãi khắp nơi. Thi thể của Thiệu Kiến An nằm nghiêng bên cạnh bồn tắm ở góc trong cùng, trong bồn tắm đầy máu bốc lên mùi tanh hôi nồng nặc.

Toàn thân nạn nhân đã cứng đờ, trông như đã chết hơn mười mấy tiếng.

"Trên người nạn nhân có mùi rượu rất nồng, trước khi chết có vẻ đã uống loại rượu có nồng độ cao. Vết thương chí mạng là một đường cắt trên cổ tay, rộng khoảng 6cm, sâu 2cm. Ngoài ra, trên đầu còn có một vết thương do bị đập, nhưng rất nông."

"Nếu muốn xác nhận thêm, chúng ta phải đưa thi thể về sở để kiểm tra kỹ hơn."

Triệu Trung Vi gật đầu. Đây rõ ràng là một vụ án giết người đột nhập.

Anh quan sát bốn phía xung quanh.

Khu chung cư Lệ Gia này đã xây dựng từ rất lâu, phân khúc không cao, có lẽ từng được các nhà đầu tư cho người nhập cư trái phép thuê ở.

Cơ sở hạ tầng của khu gần như không có gì, khoảng cách giữa các tòa nhà rất hẹp. Đứng từ ban công, Triệu Trung Vi có thể nghe rõ bên nhà đối diện đang bàn tán về vụ việc của Thiệu Kiến An.

Anh cúi đầu nhìn xuống từ ban công, nhà của Thiệu Kiến An nằm ở tầng hai, ban công nối liền với hai cột đá thô. Anh suy nghĩ một lúc, rồi hỏi cảnh sát bên cạnh: "Cửa nhà là bị các cậu phá khi đến đúng không?"

Cảnh sát hỗ trợ nói: "Đúng vậy, lúc chúng tôi đến thì cửa đã khóa."

Triệu Trung Vi gật đầu, gọi một cảnh sát khác: "A Hải, cậu xuống xem hai cột đá ở dưới có dấu giày không."

A Hải chạy xuống, cẩn thận kiểm tra hai bên cột ở tầng một, phát hiện bên trên hai cây cột sạch sẽ, anh ta hét lớn: "Sir Triệu, không có dấu giày!"

"Những dấu vết khác thì sao?"

"Không có gì cả!"

Triệu Trung Vi vẫy tay ra hiệu cho A Hải quay lại, sau đó bước đến chỗ Cận Phương Dung: "Chào cô, tôi là Triệu Trung Vi thuộc đội trọng án của Vịnh Nguyệt Lượng. Cô là cô Thiệu đúng không?"

Nghe thấy giọng đàn ông, cô bé đột nhiên run lên. Triệu Trung Vi theo bản năng cúi xuống nhìn nhưng bị Cận Phương Dung che lại.

"Đúng vậy."

"Đừng căng thẳng." Giọng của Triệu Trung Vi dịu lại. "Chúng tôi đến đây để điều tra vụ việc của chồng cô, muốn hỏi cô vài câu."

Giọng Cận Phương Dung lạnh lùng: "Hỏi đi."

"Tôi muốn biết trong nhà cô có mất mát tài sản gì không?"

Cận Phương Dung lập tức trả lời: "Không."

Triệu Trung Vi nhướng mày, ngạc nhiên trước câu trả lời không chút do dự của cô, như thể đã chuẩn bị sẵn từ trước.

"Cảnh sát ở đây nói cô đến trước tôi một chút. Sao cô có thể chắc chắn trong nhà không mất gì?"

Cô bé trong lòng đột nhiên siết chặt cánh tay Cận Phương Dung. Cô bị đau nên nới lỏng tay ra, để lộ vết thương được băng bó trên cánh tay phải.

"Cô bị thương à?"

"Tối qua không cẩn thận nên bị bỏng." Cận Phương Dung nói thêm: "Nhà tôi nếu có vật gì đáng tiền đều bị anh ta lấy đi cầm đồ đánh bạc rồi, làm gì còn tài sản gì đáng giá. Chỉ có con lợn đất kia thôi, lúc tôi về thấy nó vẫn nguyên vẹn, không bị đập."

Theo hướng cô chỉ, Triệu Trung Vi nhìn thấy một con lợn đất đặt trên bàn trang điểm trong phòng ngủ. Con lợn đất được tô vẽ bằng màu đỏ rực, khóe miệng nhếch cao khác thường.

"Cô vừa mới về à? Mới từ đâu quay về thế?"

"Mẹ cháu đi công tác, tối qua mẹ ở cùng cháu!" Cô bé nghe được câu hỏi của Triệu Trung Vi thì vội vàng ló ra từ sau lưng Cận Phương Dung để trả lời.

"A Vi." Cận Phương Dung gọi khẽ, bé Thiệu Vi lập tức trốn lại phía sau mẹ.

Nhưng phản ứng lúng túng của cô bé không thoát khỏi ánh mắt của Triệu Trung Vi. Anh vòng qua bên, cúi xuống hỏi: "Cháu tên là A Vi? Cháu nói mẹ đi công tác, vậy cháu cũng đi cùng mẹ à?"

Cận Phương Dung nắm tay con gái chặt hơn. Bé Thiệu Vi ngước lên nhìn mẹ, sau đó nhìn sang Triệu Trung Vi rồi trả lời: "Không phải. Mẹ đi công tác xa, cháu ở trường mẫu giáo. Tối hôm qua, không đúng, là sáng hôm qua mẹ mới đến tìm cháu."

"Đến tìm cháu để làm gì?"

Bé Thiệu Vi im lặng, không nói thêm.

Triệu Trung Vi mỉm cười, đứng thẳng lên, quay sang hỏi Cận Phương Dung: "Cho hỏi, cô làm nghề gì mà cần phải đi công tác?"

"Giáo viên tiểu học. Vài ngày trước, tôi đến một trường tiểu học ở Vịnh Tinh Hà để học tập."

Triệu Trung Vi gật đầu: "Vịnh Tinh Hà à? Tôi nhớ hình như khá xa đây, đi xe cần khoảng..."

"Sáu tiếng." Cận Phương Dung ngắt lời.

"À, đúng rồi."

Triệu Trung Vi há to miệng, định tiếp tục hỏi thêm thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của A Hải.

"Sir Triệu!"

A Hải đứng ở cửa, vẫy tay gọi Triệu Trung Vi. Đằng sau cậu ta là một người đàn ông với dáng vẻ lấm lét.

"Xin lỗi, tôi qua xem thế nào."

Triệu Trung Vi bước vài bước, nhưng bất thình lình quay đầu lại. Ánh mắt anh chạm phải cái nhìn đầy cảnh giác của Cận Phương Dung. Cô giật mình, chớp chớp mắt để che giấu cảm xúc của mình.

"Có chuyện gì không, Sir Triệu?"

"Không có gì. Tôi chỉ muốn nói vết bỏng của cô nên đến bệnh viện kiểm tra. Lát nữa tôi sẽ cử một nữ cảnh sát đi cùng cô."

Cận Phương Dung đưa tay chạm vào vết thương của mình, lạnh nhạt gật đầu đồng ý.

Sau khi nói xong, Triệu Trung Vi quay người bước đến chỗ A Hải. Thấy chỉ có mình Triệu Trung Vi đi ra nên người đàn ông đứng sau A Hải cũng ló đầu ra.

"Sir Triệu, đây là cư dân sống bên cạnh nhà Thiệu Kiến An. Ông ấy nói có manh mối cần cung cấp."

Triệu Trung Vi nhận thấy vẻ mặt bối rối của người đàn ông. Ba người di chuyển về phía cầu thang để nói chuyện.

Vừa tới khúc quẹo, người đàn ông đã vội vàng kéo tay Triệu Trung Vi, nói nhỏ:

"A Sir, tôi vừa nghe các anh nói chuyện. Tôi nghi ngờ đây không phải là một vụ giết người đột nhập, mà chính A Phương mới là hung thủ giết Thiệu Kiến An!"

"A Phương?"

Người đàn ông giậm chân: "A Phương là vợ của Thiệu Kiến An, Cận Phương Dung. Bình thường chúng tôi đều gọi cô ấy là A Phương."

A Hải hỏi: "Sao ông lại nghi ngờ A Phương là hung thủ?"

"Quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ không tốt, cả khu dân cư đều biết." Người đàn ông thấy âm thanh của mình hơi lớn lập tức hạ thấp giọng nói tiếp: "Đừng nhìn Thiệu Kiến An bình thường khúm núm, bề ngoài nhút nhát, ngoan ngoãn mà lầm. Thực ra hễ không vừa ý chuyện gì là về nhà đánh vợ đánh con."

A Hải và Triệu Trung Vi trao nhau một ánh nhìn.

"Lúc đầu, Thiệu Kiến An và A Phương rất hạnh phúc, nhưng sau đó anh ta thấy người xung quanh ngày càng phát triển, còn bản thân càng thụt lùi thì bắt đầu uống rượu. Uống rượu vào là đánh người. Về sau, anh ta ngày càng điên hơn, ngay cả khi không uống rượu, anh ta cũng đánh."

"Đầu tiên là đánh vợ, sau đó đến đánh con. Vì thế, A Phương mới gửi con gái về trường mẫu giáo nội trú gần nhà bố mẹ cô ấy."

Người đàn ông càng nói càng cảm thấy lý lẽ của mình hợp lý, tiếp tục: "Loại người này là kiểu bạo lực gia đình! Tôi còn muốn đánh anh ta, huống chi là A Phương ngày nào cũng bị đánh. Theo tôi, hung thủ chắc chắn là cô ấy."

Lúc này, một mùi hôi tanh xộc thẳng vào mũi. Mấy nhân viên pháp y khiêng túi đựng thi thể Thiệu Kiến An đi qua.

Ngửi thấy mùi thi thể, người đàn ông lập tức nôn ọe.

Triệu Trung Vi liếc A Hải một cái. A Hải hiểu ý, dẫn người đàn ông lên tầng để ghi lời khai chi tiết.

Người đàn ông vừa đi vừa nói: "A Sir ơi, tôi là cư dân nhiệt tình đó. Sau này nếu có chuyện gì, nhất định phải tìm tôi nha."

"À, nghe nói cung cấp manh mối là có tiền đúng không?"

A Hải đáp: "Có chứ. Nếu có thông tin, nhớ cung cấp cho cảnh sát."

"Anh nói vậy làm tôi nhớ thêm một chi tiết. Tôi sống ngay bên cạnh nhà A Phương mà, tối qua nửa đêm tôi nghe có tiếng động. Tôi hình như nghe thấy tiếng Thiệu Kiến An chửi mắng."

"Anh ta chửi gì?"

"Con mụ chết tiệt, tại sao mày lại phản bội tao... đại loại như vậy."

Nghe được lời của người đàn ông, Triệu Trung Vi trầm ngâm. Sau khi bảo A Hải đưa ông ta về đồn để lấy lời khai cụ thể, anh rút một thanh kẹo cao su từ túi áo.

Anh bước đến trước mặt bé Thiệu Vi, đưa thanh kẹo cho cô bé.

"A Vi, chú tặng cháu thanh kẹo này nhé."

Thiệu Vi lắc đầu: "Mẹ cháu bảo không được nhận đồ của người lạ."

"Chú là chú cảnh sát, không phải người lạ đâu."

Cô bé ngẩng đầu nhìn Cận Phương Dung, nhưng Cận Phương Dung lạnh lùng lắc đầu.

"Cháu không..."

"Vả lại, chú cảnh sát có việc cần cháu giúp mà."

"Cần cháu giúp ạ? Mẹ ơi..."

"Vậy thì nhận đi."

Cận Phương Dung nở nụ cười nhạt, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn Triệu Trung Vi: "Việc của chú cảnh sát, mẹ con ta phải giúp đỡ."

Bình Luận (0)
Comment