Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 4

"Thiệu Vi, bây giờ chúng ta trò chuyện với tư cách là người lớn, được không?"

"Được ạ."

"Những câu hỏi tiếp theo, anh chị mong em trả lời thật lòng, em làm được không?"

"Được ạ."

Triệu Trung Vi ngồi trong phòng giám sát, theo dõi hình ảnh từ camera. Anh châm một điếu thuốc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình.

Thiệu Vi ngoan ngoãn ngồi ở một góc bàn, đối diện là A Hải và nữ cảnh sát A Mai. Ánh mắt của cô bé rất bình tĩnh ngây thơ, như thể không nhận ra mình sắp phải đối mặt với điều gì.

A Hải là người mở lời trước: "Hôm 17 tháng 7 năm 1994, mẹ em là Cận Phương Dung, có đến trường mẫu giáo Thiên Quang ở khu Cửu Hằng tìm em không?"

Thiệu Vi chớp mắt, đáp: "Có ạ."

"Em có biết mấy giờ mẹ em đến khu Cửu Hằng không?"

Thiệu Vi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Không ạ."

"Thế em làm sao biết mẹ sẽ đến đón em?"

"Mẹ gọi điện cho em."

"Bà ấy gọi điện đến trường mẫu giáo Thiên Quang tìm em à?"

"Đúng vậy. Khi đó em đang học, cô Lâm nhận điện thoại. Cô bảo với em rằng mẹ gọi điện thoại cho em." Khi Thiệu Vi nhắc đến việc mẹ gọi điện cho mình, khóe miệng bé khẽ cong lên, trông cô bé rất vui.

"Lúc gọi điện, mẹ em đã nói gì?"

"Mẹ bảo mẹ đến khu Cửu Hằng từ tối qua, hiện tại đang ở một khách sạn. Mẹ nói sau giờ học sẽ đến đón em và dặn em phải đợi mẹ."

"Khách sạn nào vậy?"

Thiệu Vi ngẫm nghĩ rồi nói: "Hình như là khách sạn Nguyệt Ảnh."

Nhìn biểu cảm của Thiệu Vi, Triệu Trung Vi quay sang hai cảnh sát phía sau:

"Đi kiểm tra cô Lâm ở trường mẫu giáo Thiên Quang, và cả hồ sơ đăng ký tại khách sạn Nguyệt Ảnh xem có tên Cận Phương Dung không."

"Rõ."

"Khoan đã," Triệu Trung Vi tiếp lời: "Nhân tiện kiểm tra luôn trường tiểu học mà Cận Phương Dung nói đang làm việc, cũng như trường ở vịnh Tinh Hà mà cô ta nhắc đến."

Một cảnh sát hỏi: "Có cần tra ghi chép đi xe của cô ta không?"

Một cảnh sát khác ngắt lời: "Giờ loạn lắm, nhiều tài xế nhận tiền mặt rồi tự ý cấp vé, chẳng có nhiều ghi chép đi xe đâu."

Triệu Trung Vi trầm ngâm một lúc, dụi tàn thuốc vào gạt tàn rồi nói: "Mấy ghi chép đó để tôi đi thăm dò. Mọi người cứ tập trung kiểm tra các manh mối hiện tại."

Anh vừa dứt lời thì màn hình giám sát đột nhiên vang lên tiếng khóc thét của Thiệu Vi. Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía màn hình, thấy cô bé đang hoảng loạn khóc lớn.

"Sao mấy anh lại điều tra mẹ em?"

"Em không nói dối, mẹ em thực sự đến tìm em!"

"Em thường ở với ông bà ngoại vào cuối tuần, em cũng không biết tại sao mẹ đến tìm em! Sao mẹ lại… không được tới tìm em?!"

A Hải rõ ràng không biết đối phó thế nào với cơn khóc của cô bé. Anh lúng túng đưa giấy ăn cho A Mai, nhưng Thiệu Vi hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng lại.

Triệu Trung Vi thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng. Vừa bước ra, anh đã thấy Cận Phương Dung từ bệnh viện trở về. Vết thương trên tay cô đã được băng bó lại.

"Có phải là A Vi đang khóc không?" Cô hỏi, giọng đầy kích động.

"Cô bé đang bị thẩm vấn, có lẽ lần đầu nên hơi sợ." Triệu Trung Vi giải thích.

Cận Phương Dung không để ý đến lời anh, bước thẳng vào phòng thẩm vấn. Cánh cửa vừa mở, tiếng khóc bên trong càng rõ ràng hơn.

Thiệu Vi vốn đang khóc, vừa thấy mẹ liền lao tới ôm lấy cô: "Mẹ ơi, họ nói con nói dối."

A Mai vội vàng giải thích: "Không phải, Sir Triệu, chúng tôi chỉ muốn xác nhận lại lời khai."

A Hải cũng tiếp lời: "Đúng vậy, trẻ con thường thay đổi lời khai, chúng tôi chỉ muốn xác nhận lần nữa."

Nghe vậy, Triệu Trung Vi không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho họ rời đi. Triệu Trung Vi và nữ cảnh sát đi bệnh viện cùng Cận Phương Dung đều đứng bên ngoài cửa. Phòng thẩm vấn giờ chỉ còn lại hai mẹ con ôm nhau.

Triệu Trung Vi kéo nữ cảnh sát ra xa vài bước rồi hỏi: "Thế nào rồi?"

Nữ cảnh sát hiểu ý đáp: "Quả thật là vết bỏng, khá nghiêm trọng. May mà xử lý kịp thời, nếu không có thể bị nhiễm trùng."

"Bỏng từ bao giờ?"

"Tối qua, là vết thương mới."

"Được, tôi biết rồi. Vất vả cả ngày rồi."

Nữ cảnh sát gật đầu, đi thêm vài bước, rồi bất chợt quay lại nói: "Nhưng tôi thấy có điểm kỳ lạ. Là như vầy, bị bỏng nước thường xảy ra ở mu bàn tay hoặc cổ tay, hiếm khi nào ở mặt trong cánh tay mà lại nghiêm trọng như vậy."

Triệu Trung Vi hiểu ý. Bỏng nước sôi thường xảy ra khi vô tình chạm vào, đều là nơi dễ đụng vào nước.

Rõ ràng, các vùng như mu bàn tay hoặc cổ tay dễ tiếp xúc với nước hơn là mặt trong cánh tay không phải nơi dễ chạm vào nước nóng.

Triệu Trung Vi mang theo nghi ngờ này bước vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Cận Phương Dung vẫn ngồi một mình lẻ loi ở góc bàn. Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, không làm căn phòng sáng sủa thêm chút nào.

Thiệu Vi đã được A Hải đưa đi ăn, chỉ còn lại Triệu Trung Vi và A Mai cùng vào thẩm vấn.

Câu hỏi đầu tiên của anh là: "Tên của chị viết như thế nào?"

Anh viết hai chữ 'Phương Dung 芳蓉' lên giấy, đẩy cùng cây bút về phía cô: "Là hai chữ này đúng không?"

Cận Phương Dung nhìn giấy, ngần ngại cầm bút gạch bỏ bộ "thảo 艹" trên đầu trong chữ 'Dung 蓉': "Không phải, là chữ 'Dung' trong 'dung nhan'."

Triệu Trung Vi mỉm cười: "Là chữ 'Dung' này. Nhìn cách cầm bút của cô, có vẻ cô thuận tay trái?"

Sắc mặt Cận Phương Dung lập tức tối lại. Cô buông bút, giấu tay trái xuống gầm bàn, mơ hồ đáp: "Có thể xem là vậy."

"Vậy thì đúng rồi," Triệu Trung Vi không để cô lảng tránh, chỉ vào vết thương trên cánh tay cô: "Chị bị bỏng ở tay trái, trong tình huống đó mà vẫn cầm bút được, xem ra chị rất kiên cường."

Cận Phương Dung nhếch miệng cười nhạt: "Cứ cho là thế đi."

"Nếu không phải, tại sao chị lại dùng tay không thuận là tay phải để rót nước nóng, rồi làm bỏng tay trái? Chị nói xem có kỳ hay không?"

Cận Phương Dung bình thản ngẩng lên: "Chỉ là lúc đó không kịp đổi tay."

"Khi đó chị đang làm gì mà bị bỏng?" A Mai hỏi tiếp.

Cận Phương Dung nhớ lại: "Khi đó tôi đói bụng, mua một cái bánh mì ăn. Không may bị nghẹn, vội lấy ấm nước rót nước uống. Do mất tập trung một tí, nắp bình nước nóng bị lỏng ra nên tôi bị bỏng."

"Sau khi đón con, chị chưa ăn gì sao?"

"Con gái tôi đã ăn ở trường mẫu giáo rồi, còn tôi thì chưa ăn."

"Con gái chị nói rằng khi chị gọi cho nó, chị đã ở trong khách sạn. Gọi là... gì nhỉ? Nguyệt... Lệ gì đó..."

Cận Phương Dung lên tiếng: "Khách sạn Nguyệt Ảnh."

"Tại sao chị không tự ăn trước?"

Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại Triệu Trung Vi: "Sir Triệu, bình thường anh ăn cơm vào lúc nào?"

"Khi có thời gian rảnh."

"Rảnh là lúc nào?"

A Mai gõ gõ lên bàn: "A Sir đang hỏi chị, không phải chị hỏi A Sir."

Triệu Trung Vi trả lời cô: "Khi nào nhớ ra và không bận gì thì ăn."

Cận Phương Dung nói: "Tôi cũng thế."

Triệu Trung Vi ngả người tựa vào lưng ghế. Khóe môi anh hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ý cười. Cận Phương Dung trông như một con mèo rúc vào tổ, anh càng soi xét, cô lại càng thu mình sâu hơn.

Đôi lúc, cô sẽ xù lông, dùng những chiếc vuốt sắc nhọn để phản kháng.

Từ lúc ban đầu nhìn thấy cô, cô luôn trong trạng thái căng thẳng này.

Triệu Trung Vi lại cầm bút lên và hỏi tiếp: "Chị nói rõ thời gian cụ thể chị đi công tác được không?"

"Tôi đi công tác vào ngày 14 tháng 7, buổi sáng lúc 7 giờ, cùng các đồng nghiệp ngồi xe khách đến trường tiểu học Vịnh Tinh Hà để học tập. Đi xe mất 6 tiếng, đến nơi là khoảng 1 giờ 30 chiều. Sau đó, chúng tôi ăn đại khái gì đó rồi vào trường bắt đầu buổi giao lưu và học tập."

"Học tập liên tục đến ngày 17 sao?"

"Không, chỉ đến tối ngày 16. Do thời gian về quá dài, nhà trường sắp xếp cho chúng tôi tiếp tục ở lại khách sạn."

A Mai hỏi: "Khách sạn nào? Chị ở một mình hay sao?"

"Hình như là khách sạn Lệ Hồng. Dĩ nhiên không phải, tôi ở chung phòng với một cô giáo khác. Nhưng hôm đó xui xẻo thật, trần nhà chỗ giường của tôi bị dột nước, giường ướt hết."

"Tôi vốn định đổi phòng, nhưng nghĩ lại khách sạn đó cũng gần trường mẫu giáo của con gái tôi, nên tôi bắt xe khách qua đó luôn trong đêm."

"Đi mất bao lâu?"

"Khoảng một tiếng. Tôi đến đó lúc hơn tám giờ tối và thuê phòng ở khách sạn Nguyệt Ảnh."

"Rồi chị không ra ngoài nữa?"

"Không có."

Triệu Trung Vi rõ ràng không tin lời cô nói. Anh khẽ nhíu mày, rồi hỏi tiếp: "Bình thường cuối tuần con gái chị không ở nhà ông bà ngoại sao?"

"Đúng, nhưng tuần này trường mẫu giáo có hoạt động nên con bé ở lại trường."

"Vậy tại sao hai mẹ con không về nhà ông bà mà phải ở khách sạn?"

Cận Phương Dung im lặng một lát, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: "Sir Triệu, anh có con chưa?"

A Mai lại lên tiếng cảnh báo: "Là A Sir hỏi chị."

"Chưa," Triệu Trung Vi đáp dứt khoát: "Không sao, nếu những câu hỏi này khiến cô Thiệu cảm thấy thoải mái hơn thì cũng không sao."

Cận Phương Dung không để ý đến câu nói sau của anh. Khi nghe anh nói chưa có con, khóe môi cô khẽ nhếch lên: "Tôi chỉ muốn có một cuối tuần chỉ thuộc về hai mẹ con tôi. Cuộc sống của hai người, với chúng tôi, yên bình hơn là ba hay bốn người."

"Vậy tại sao không ly hôn?"

Cận Phương Dung lập tức ngẩng đầu lên.

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nghe nói vợ chồng chị không hòa hợp nên hỏi vậy. Nếu chị không muốn trả lời thì..."

"Vì tôi chưa muốn ly hôn."

Cô trả lời nhẹ bẫng.

Triệu Trung Vi nhướng mày. Anh định kết thúc cuộc thẩm vấn thì đúng lúc này, A Hải gõ cửa phòng.

"Sir Triệu, anh có điện thoại."

Triệu Trung Vi để A Mai hoàn tất cuộc thẩm vấn, còn mình quay lại phòng giám sát để nghe điện thoại.

"Alo, tôi là Triệu Trung Vi, tổ trọng án."

"Chào anh, tôi là bác sĩ Dư bên pháp y. Vừa rồi tôi tìm thấy một ít mô da dưới móng tay của nạn nhân. Qua xét nghiệm, đó không phải mô da của nạn nhân, tôi nghi ngờ có thể là của hung thủ. Ngoài ra, vùng cổ của nạn nhân có vết bầm, cho thấy hung thủ đã bóp cổ nạn nhân trong lúc xô xát. Mô da này rất có khả năng khi giằng co, nạn nhân đã cào trúng hung thủ. Lúc các anh điều tra, hãy chú ý xem có nghi phạm nào có vết thương tương tự như vết cào không..."

Bình Luận (0)
Comment