Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 5

"Ông nói ông nghe thấy tiếng Thiệu Kiến An chửi người vào tối hôm đó? Ông còn nhớ là vào lúc mấy giờ không?"

"Chắc là khoảng một giờ sáng, hay có thể là hai giờ gì đó? Lúc đó tôi mơ mơ màng màng dậy uống nước, nên không nhìn đồng hồ."

"Ông chắc không?"

"Tôi nghĩ… chắc là mấy khoảng thời gian đó thôi."

Ngô Lượng Hữu nói xong, ngượng ngùng sờ cái đầu chỉ còn vài sợi tóc mọc thưa thớt. Ông ta cẩn thận nhìn qua bên kia, thấy Triệu Trung Vi và A Hải ngồi, thì nở một nụ cười xu nịnh chào bọn họ một cái.

A Hải đập tay xuống bàn, nụ cười của Ngô Lượng Hữu lập tức biến mất.

"Hôm trước ông nói chắc chắn lắm mà, sao bây giờ lại không nhớ rõ? Có phải ông đang đùa với chúng tôi không?"

"Không không,"Ngôi Lượng Hữu giật mình: "Tôi chắc chắn là đã nghe thấy mà, tầm từ một giờ đến hai giờ sáng gì đó thôi! Chắc chắn đấy!"

A Hải nhíu mày, thấp giọng nói với Triệu Trung Vi: "Nhưng lại không khớp với thời gian tử vong của Thiệu Kiến An mà pháp y đưa ra."

Ngô Lượng Hữu mở to đôi mắt hí, cố gắng tìm kiếm một chút thông tin có lợi cho mình từ biểu cảm nghiêm túc của họ. Khi nhận ra mình nói sai, ông ta lập tức thay đổi lời khai: "Vậy... có thể là từ hai đến ba giờ? Thực ra tôi đi tiểu đêm rất không đều đặn, nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy tiếng chửi của Thiệu Kiến An!"

"A Sir, các anh tin tôi đi. Tôi thật sự rất chắc hung thủ là A Phương!" Ngô Lượng Hữu kích động vung tay chân, sợ Triệu Trung Vi sẽ nghi ngờ mình không thành thật.

"Được rồi, cảm ơn lời khai của ông." Triệu Trung Vi không nói thêm gì, sợ Ngô Lượng Hữu lại thay đổi lời khai lần nữa.

Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bắt tay Ngô Lượng Hữu, nhìn qua cổ tay ông ta, bỗng phát hiện có vài vết cào: "Vết thương này sao mà có?"

"Mấy hôm trước bị mèo cào ấy mà." Ngô Lượng Hữu vội thu tay lại, miệng cứng lại như nuốt phải một bí mật.

Triệu Trung Vi không nói gì, chỉ bảo A Hải: "Đưa ông ta đi lấy mẫu da."

Ngô Lượng Hữu run rẩy đứng dậy: "A Sir, các anh không phải đang nghi ngờ tôi đấy chứ?"

"Không," Triệu Trung Vi mỉm cười: "Chỉ là lấy mẫu thôi, đừng lo lắng. Tất cả những người liên quan đến vụ án đều phải làm như vậy."

A Hải dẫn Ngô Lượng Hữu đi, Triệu Trung Vi vừa định uống nước thì một nữ cảnh sát vội vã đến tìm anh.

"Sir Triệu, cô giáo ở cùng phòng với Cận Phương Dung đã được đưa đến."

Triệu Trung Vi đặt chiếc cốc nước mới cầm lên xuống, thở dài và đi theo nữ cảnh sát vào phòng thẩm vấn thứ hai.

Trong phòng thẩm vấn, một cô giáo nữ có vẻ điềm tĩnh đang ngồi, trông có vẻ hơi lo lắng, tay liên tục sờ lên cốc nước.

Khi nhìn thấy Triệu Trung Vi và nữ cảnh sát đến, cô lập tức hỏi: "A Sir, có phải cô giáo Cận gặp chuyện gì không?"

"Không có chuyện gì, chị yên tâm, lần này chỉ là gọi chị đến để hỗ trợ điều tra thôi."

Triệu Trung Vi lật xem hồ sơ của cô, hỏi theo thủ tục: "Chị là cô giáo Chu, cùng nhóm với Cận Phương Dung phải không? Vào ngày 16 tháng 7, các chị ở cùng phòng tại khách sạn Lệ Hồng đúng không?"

Cô giáo Chu hơi lo lắng nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng, đúng rồi. Không chỉ ngày 16, từ ngày 14 chúng tôi đã ở cùng phòng rồi."

"Trong suốt thời gian đó, có thấy Cận Phương Dung có gì lạ không?"

Cô giáo Chu nghe xong câu hỏi càng thêm lo lắng, cô nắm chặt góc bàn và lo lắng hỏi: "A Sir, cô giáo Cận thật sự gặp chuyện gì à? Các anh hỏi như thế làm tôi cũng thấy căng thẳng."

"Không cần căng thẳng," nữ cảnh sát an ủi: "Có gì chị cứ nói, đừng lo."

"Nhưng tôi sợ nói sai."

Triệu Trung Vi nhướng mày: "Tại sao chị sợ nói sai?"

"Biết đâu tôi nói gì đó lại làm hại đến cô giáo Cận thì sao? Cô giáo Cận lúc nào cũng được các đồng nghiệp khen ngợi, cô ấy vừa tốt bụng vừa có kiên nhẫn."

"Tốt thế sao lại sợ? Hay là nói, chị đã phát hiện điểm kỳ lạ gì à?" Nữ cảnh sát truy hỏi.

Cô giáo Chu do dự một lát, cuối cùng mở miệng: "Cũng không phải là có gì lạ lắm, chỉ là khi chúng tôi ở cùng phòng, có một lần mọi người đang thay đồ, tôi thấy lưng cô giáo Cận có rất nhiều vết sẹo."

Triệu Trung Vi nhớ lại lời Ngô Lượng Hữu đã nói về việc Thiệu Kiến An đánh Cận Phương Dung, có lẽ những vết sẹo đó là bằng chứng của bạo hành gia đình.

"Thực ra, khi tôi đến đây, nghe nói chồng cô giáo Cận đã chết, tôi thật sự thở phào nhẹ nhõm. Các anh không thấy những vết sẹo dày đặc kia đâu, nhìn thấy mà tê cả da đầu."

Nữ cảnh sát liếc nhìn Triệu Trung Vi, rồi gõ gõ lên bàn: "Chúng tôi hỏi là có gì lạ không."

"Có chút không bình thường." Cô giáo Chu lục lại dòng suy nghĩ lơ đãng của mình: "Thực ra cũng không có gì lạ. Nhưng chuyến đi lần này, rõ ràng thấy cô giáo Cận có vẻ như đang lo lắng."

"Lo lắng?"

"Chỉ là cứ cau mày, như đang suy nghĩ gì đó. Lúc chúng tôi nói chuyện, đúng là cô ấy có không tập trung."

Triệu Trung Vi chuyển hướng hỏi: "Khi nào các chị quyết định dự án học tập lần này thế?"

"Hình như là hai tháng trước."

"Cận Phương Dung có thái độ gì với việc này?"

Cô giáo Chu đồng cảm: "Chắc là vui lắm, cuối cùng cũng thoát khỏi người đàn ông kia mấy ngày."

"Cô ấy có nói gì về chuyện gia đình với các chị không?"

"Cũng không." Cô giáo Chu nhớ lại: "Cô ấy chưa bao giờ nói về gia đình mình, chỉ nói về con gái thôi. Trước đó cô ấy rất lo lắng về chuyện đăng ký học mẫu giáo cho con gái, có vẻ rất vất vả. Còn nhờ nhiều người giúp đỡ, truyền đến tai hiệu trưởng, nên hiệu trưởng lại không vui."

"Chuyện này có ảnh hưởng đến công việc của cô ấy không?"

"Có, ảnh hưởng khá lớn. Cô ấy vốn sắp lên làm giáo viên chủ nhiệm, nhưng vì chuyện này mà bị hoãn lại."

Triệu Trung Vi cười hỏi: "Ảnh hưởng lớn như vậy mà vẫn làm, chắc chắn là rất quan trọng rồi."

Rồi anh hỏi tiếp: "Cận Phương Dung nói rằng tối ngày 16, vì giường bị ướt nên cô ấy mới chuyển đi, có đúng không?"

Cô giáo Chu lúng túng nói: "Tôi cũng không biết. Vì hôm đó chúng tôi ăn tối xong về khá muộn, lại nóng, tôi vừa về là vội vàng thu dọn đồ đạc và tắm. Khi tắm xong ra, thấy giường của cô giáo Cận bị ướt một mảng lớn. Lúc đó chúng tôi gọi nhân viên khách sạn đến xem, họ nhìn lên trần thấy có dấu hiệu rò rỉ nước, nên bảo cô giáo Cận chuyển sang phòng khác."

"Lúc đó là mấy giờ?"

"Khoảng 8 giờ tối." Cô giáo Chu đáp: "cô giáo Cận lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị đi. Tôi tò mò hỏi cô ấy muốn đi đâu, cô ấy bảo là đi tìm con gái."

"Muộn thế này rồi, còn xe không?"

"Tôi cũng hỏi cô ấy như vậy." Cô giáo Chu nói: "Cô ấy bảo lúc ăn cơm có thấy một trạm xe."

Cô giáo Chu nghĩ một lúc, bỗng nhiên kêu lên.

Cảnh sát nữ giật mình: "Sao thế?"

"Tôi nhớ là cô ấy đã chỉ cho tôi hướng trạm xe, lúc đó cô ấy chỉ về bên trái khách sạn, nhưng khi xuống tầng, tôi thấy cô ấy lại đi về bên phải."

Cô ấy nói xong rồi lại tự lẩm bẩm: "Nhưng cũng có thể là cô ấy đi mua nước."

Ánh mắt của Triệu Trung Vi lập tức trở nên sắc bén.

Sau khi cô giáo Chu rời đi, Triệu Trung Vi cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi.

Thời gian tử vong của Thiệu Kiến An theo kết quả từ pháp y là từ 2:30 đến 3:30 sáng. So với thời gian ban đầu mà Ngô Lượng Hữu đưa ra, rõ ràng là không khớp, và thời gian sau này ông ta thay đổi cũng là do nhìn thấy phản ứng của họ.

Vì vậy, lời khai của Ngô Lượng Hữu không thể coi là bằng chứng vững chắc.

Nhưng lời khai của cô giáo Chu...

Nếu theo những gì cô ấy nói thì Cận Phương Dung rời đi lúc 8 giờ tối, ngồi xe 6 tiếng trở về nhà và giết Thiệu Kiến An, hoàn toàn khớp với thời gian tử vong mà pháp y đưa ra.

Cận Phương Dung có chìa khóa nhà, cô ta có thể mở cửa vào, rồi dùng cách nào đó để cho Thiệu Kiến An uống rượu. Khi Thiệu Kiến An mất khả năng hành động, cô ta có thể lợi dụng cơ hội này kéo anh ta vào bồn tắm, định dùng cách tự sát để kết thúc cuộc sống của anh ta.

Nhưng tính toán kỹ lưỡng đến mấy, cô ta lại không ngờ rằng Thiệu Kiến An không say hoàn toàn. Vì vậy, hai người đã xảy ra một cuộc ẩu đả.

Thiệu Kiến An không mất hoàn toàn ý thức, anh ta phản ứng chậm lại và nhận ra rằng Cận Phương Dung muốn giết mình. Anh ta tức giận và muốn giết cô.

Trong lúc nguy cấp, Cận Phương Dung đã dùng tay thuận để siết cổ Thiệu Kiến An, rồi đập đầu anh ta vào bồn tắm. Ban đầu, Thiệu Kiến An muốn vùng vẫy, vì vậy anh ta dùng tay túm lấy cánh tay của Cận Phương Dung, để lại vết thương trên cánh tay cô ta.

Nhưng cuối cùng, dưới tác dụng của rượu, Thiệu Kiến An mất hết khả năng chống cự. Cận Phương Dung hoảng hốt giết anh ta, trong tình trạng cực kỳ sợ hãi, cô ta không dọn dẹp hiện trường và để lại cảnh tượng giả như thể có kẻ trộm đột nhập và giết người.

Sau khi giết người, chắc hẳn đã vào khoảng 4 giờ sáng, cô ta hoàn toàn có đủ thời gian để ngồi xe đến khu Cửu Hằng, tạo ra vỏ bọc là đã đến đó từ tối hôm trước.

Ngay sau đó, cô ta đã đón Thiệu Vi, rồi đưa bé vào khách sạn Nguyệt Ảnh. Trong đêm đó, vì che giấu vết xước, cô ta giả vờ không cẩn thận bị nước sôi làm bỏng.

Tất cả mọi thứ dường như rất hợp lý.

Tất cả đều có vẻ hoàn hảo.

Nhưng để phá vỡ tất cả những điều này cũng rất dễ dàng.

Có hai hướng --

Một là xác định thời gian cô ấy nhận phòng tại khách sạn Nguyệt Ảnh.

Hai là kiểm tra lời cô giáo Chu nói, xem bên phải khách sạn Lệ Hồng có trạm xe không, và liệu có xe nào đi từ đó về thành Nguyệt Lượng hay về đến khu chung cư Lệ Gia không.

Anh từ từ suy nghĩ lại những manh mối vừa rồi trong đầu, sau khi trở lại phòng giám sát, anh lấy điện thoại ra gọi và gửi một tin nhắn cho cảnh sát đang đi điều tra ngoài hiện trường.

[Kiểm tra gấp: Có xe từ trạm xe bên phải khách sạn Lệ Hồng về khu chung cư Lệ Gia không?]

Đối phương rất nhanh chóng trả lời.

[Đã nhận.]

"Thầy ơi, thầy thật sự nghi ngờ Cận Phương Dung sao? Con thấy Ngô Lượng Hữu cũng rất khả nghi đấy."

Sau khi A Hải lấy mẫu mô từ Ngô Lượng Hữu xong, vừa trở về đã thấy Triệu Trung Vi đang gửi tin nhắn. Triệu Trung Vi đang cầm cốc nước đã nguội lạnh, nhìn thấy ánh mắt hoang mang của A Hải, anh lại đặt cốc xuống.

"Ý cậu là sao?"

"Thầy nghĩ đi, ai lại đi nghe trộm chuyện nhà người khác vào giữa đêm khuya chứ? Hơn nữa, con đã kiểm tra rồi, nhà ông ta cách nhà Thiệu Kiến An rất gần, chỉ cần leo qua ban công là được, không cần phải mở cửa hay trèo tường gì cả."

"Với lại, thầy không thấy là ông ta cứ nhắm vào Cận Phương Dung sao? Lúc đầu bảo nghe thấy tiếng cãi vã lúc 1 giờ, nhưng thấy sắc mặt chúng ta có vẻ không tin, ông ta lại sửa lại là 2 giờ."

"Và nữa, trên tay ông ta có vết cào. Bị mèo cào sao? Có ngẫu nhiên vậy không?"

Triệu Trung Vi nghe A Hải nói vậy, anh chớp mắt một cái: "Vậy là cậu nghĩ..."

"Con nghĩ Ngô Lượng Hữu cũng có khả nghi. Nếu nói ông ta nửa đêm trèo qua, hoặc thậm chí ông ta quang minh chính đại đi sang nói với Thiệu Kiến An là muốn uống rượu, rồi giết anh ta, tất cả đều có thể."

"Nhưng mục đích của ông ta là gì?"

A Hải ngớ ra: "Cướp tiền? Hoặc... thay trời hành đạo? Thầy ơi, con..."

Triệu Trung Vi thấy A Hải có vẻ đang suy nghĩ, lại cầm cốc nước định uống.

Ngay lúc đó, một cuộc gọi đến.

Giọng của cậu học trò vang lên từ đầu dây bên kia --

"Thầy ơi, chúng em đã tìm thấy khách sạn Nguyệt Ảnh gần trường mẫu giáo, nhưng trong danh sách cư trú không có tên của Cận Phương Dung."

Bình Luận (0)
Comment