Vừa bước vào nhà, Triệu Trung Vi đã ngửi thấy mùi vịt quay nồng nàn.
Vì mẹ của Triệu Trung Vi mắc bệnh tam cao (*) nghiêm trọng, mà lại hay thèm ăn, hễ ăn là không dừng lại được. Thế nên, trong nhà họ từ lâu đã nghiêm cấm tuyệt đối sự xuất hiện của những món ăn được coi là "độc hại" như vậy.
(*) tam cao: cao huyết áp, cao đường huyết, cao mỡ máu
Nhà của Triệu Trung Vi không lớn. Ông vừa bước qua cửa chính, rẽ qua bức tường chắn là đã tới nhà bếp. Đúng như ông đoán, bà cụ đang ôm một đĩa vịt quay, say mê hít hà hương thơm, thậm chí còn định lấy một miếng nhỏ để ăn vụng.
"Ý, ý, ý!" Triệu Trung Vi không nhịn được gõ vào cửa kính bếp, nhắc nhở bà cụ. Thấy ông về, bà cụ bĩu môi khó chịu, đành miễn cưỡng đưa đĩa vịt trong tay cho ông.
"Không phải con đã nói rồi sao, nếu không phải ngày lễ lớn thì không được mua vịt quay về ăn? Mẹ..."
Thấy ông nhíu mày, chuẩn bị lên lớp, bà cụ nhanh chóng giành phần mở lời trước: "Để mẹ nói rõ trước nhé, con vịt quay béo này không phải mẹ mua đâu, là A Hải mang tới đấy."
Triệu Trung Vi quay người nhìn vào phòng khách trống không: "A Hải đến rồi?"
"Nó ở trên sân thượng đó."
Thấy ông định lên sân thượng, bà cụ vội vàng hỏi thêm: "Nhưng mà... mẹ không thể ăn một miếng nhỏ thôi sao?"
Nhìn mẹ mình, đôi mắt long lanh vì thèm, Triệu Trung Vi kiên quyết trả lời: "Không được."
Năm nay mẹ của ông sẽ mừng thọ 80 tuổi, sức khỏe lại không tốt. Vì vậy, Triệu Trung Vi vẫn sống trong khu tập thể dành cho gia đình cảnh sát mà đồn công an đã phân cho ông từ hơn mười năm trước. Khu nhà này thấp tầng, đối với người già đi lại khó khăn rất tiện lợi. Cũng vì thế, ngày càng có nhiều người già chuyển đến, bạn bè của mẹ ông trong khu cũng ngày một đông hơn.
Bố của Triệu Trung Vi đã qua đời vì bệnh cách đây mấy năm. Sống trong khu nhà náo nhiệt thế này, ít nhiều cũng giúp mẹ ông vơi bớt nỗi buồn.
Nhà họ ở tầng 3, sân thượng nằm trên tầng 7.
Khi Triệu Trung Vi bưng đĩa vịt quay lên đến sân thượng, A Hải đã ngồi tựa vào lan can, một mình uống bia.
"Sao thầy lâu thế?" A Hải quay đầu lại, so với 30 năm trước, giờ ông ta càng toát lên vẻ chín chắn, điềm đạm.
Triệu Trung Vi ngồi xuống chiếc ghế câu cá bên cạnh ông ta, đặt đĩa vịt quay lên chiếc bàn trà nhỏ giữa họ. Ông vừa mở một chai bia, vừa châm chọc: "Sở trưởng Dương (*), sao hôm nay rảnh rỗi đến nhà tôi vậy? Lại còn mang theo 'vũ khí' có lực sát thương lớn thế này."
(*) Cấp bậc cảnh sát Hongkong bao gồm hạ cấp: cảnh viên, cảnh viên cao cấp, trung sĩ (Sergeant), cảnh trưởng; thanh tra (5 cấp); hiến ủy: cảnh ti, cảnh ti cao cấp, tổng cảnh ti, trợ lý sở trưởng, trợ lý cao cấp, phó sở trưởng, sở trưởng.
A Hải không chút khách khí, cầm ngay một miếng vịt quay bỏ vào miệng: "Ừm, quả nhiên chỉ có vị của tiệm Vinh Ký ở Vịnh Hoa Hồng là ngon nhất."
Triệu Trung Vi cũng cầm lấy một miếng vịt quay, ông gần như đã quên mất mình đã bao lâu rồi không ăn vịt quay của Vinh Ký. Rõ ràng trước đây khi còn làm việc ở đồn cảnh sát Vịnh Hoa Hồng, ngày nào ông cũng ăn. Thế mà giờ đây cả năm cũng không ghé qua Vịnh Hoa Hồng một lần.
A Hải nuốt miếng thịt trong miệng, rồi tu một hơi :"Tôi nghe lão Lâm nói rồi, thầy đã so sánh mẫu DNA của con gái Cận Phương Dung với mẫu DNA của nghi phạm năm xưa, chứng minh được Cận Phương Dung đã giết Thiệu Kiến An."
A Hải cụng chai bia với Triệu Trung Vi: "Chúc mừng thầy."
Triệu Trung Vi biết A Hải sẽ không đến đây mà không có lý do. Từ khi ông rời khỏi Vịnh Hoa Hồng và chuyển đến đồn cảnh sát Thành Phố Nguyệt Lượng, hai người bọn họ đã đi con đường hoàn toàn khác nhau.
Những năm qua, A Hải phát triển rất tốt ở Vịnh Hoa Hồng. Từ một cảnh sát trẻ luôn dè dặt, theo sau ông như cái bóng, giờ đây ông ta đã leo lên vị trí sở trưởng sở cảnh sát.
Ba mươi năm, thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Triệu Trung Vi thở dài. Việc tìm ra sự thật rằng Cận Phương Dung chính là hung thủ, đối với ông không mang lại niềm vui hay phấn khích, mà chỉ là một nỗi trống trải và phiền muộn.
A Hải đã từng sát cánh bên ông trong thời gian dài như thế, hiểu rõ cảm giác hiện tại của ông hơn ai hết. Vì vậy, khi Triệu Trung Vi nói: "Tiếc rằng, vẫn muộn mất 10 năm."
"Nếu như..." Ông lại nói tiếp: "nếu như theo khung hình phạt cao nhất cho vụ án Thiệu Kiến An bị sát hại, thì thời hạn truy tố có thể lên đến 20 năm. Nếu như 10 năm trước tôi gặp được Thiệu Vi, nếu như 20 năm trước, chúng ta phát hiện ra vấn đề trong mẫu DNA của nghi phạm..."
"Nếu như có thể sớm hơn..."
A Hải tiếp lời ông: "Nếu như 30 năm trước, chúng ta bảo vệ tốt mẫu DNA của nghi phạm thì sự thật đã sớm được công bố rồi."
Triệu Trung Vi uống một ngụm bia. Lớp bọt bia mềm mại tan dần trong miệng, mang theo vị đắng nhẹ, từ từ len lỏi vào cổ họng ông.
"Nếu mọi chuyện thuận lợi như thế," A Hải nói tiếp: "Thầy sẽ không vì cố chấp mà cãi nhau với cấp trên, không bị trở ngại thăng chức hết lần này đến lần khác, cũng không bị điều ra khỏi Vịnh Hoa Hồng, rồi 25 năm sau vẫn chỉ là một trung sĩ nhỏ ở Thành Phố Nguyệt Lượng. Biết đâu giờ người ngồi ở vị trí của tôi chính là thầy."
Triệu Trung Vi cắt ngang lời ông ta: "A Hải, những thứ đó không phải thứ tôi muốn. Tôi chỉ muốn sự thật."
A Hải thở dài một hơi, mở chai bia thứ hai.
"Đáng giá không?"
Triệu Trung Vi không trả lời.
"Thầy lãng phí hết 30 năm trời, cứ chăm chăm bám theo một người, đến cuối cùng thì thời hạn truy cứu cũng hết, thăng chức tăng lương cũng tan biến. Thầy thực sự cảm thấy điều này đáng giá sao? Ngày đó thầy là ngôi sao sáng của đồn cảnh sát Vịnh Hoa Hồng, chúng tôi đều thấy rõ sự coi trọng của cảnh sát trưởng dành cho thầy."
"Bây giờ tôi sống trong một căn biệt thự ở lưng chừng núi Vịnh Hoa Hồng. Tôi đã lâu lắm rồi không quay lại khu chung cư cũ kỹ như thế này. Ở biệt thự của tôi, có người giúp việc nấu cơm hàng ngày, có tài xế đưa đón. Con cái tôi không cần phải tranh giành chỗ học với những đứa trẻ khác, tôi cũng chẳng phải mệt mỏi đi nịnh nọt với các giáo viên kia."
"Chỉ vì một mình Thiệu Kiến An," A Hải chân thành hỏi ông: "Thầy thực sự cảm thấy đáng giá sao?"
"Nếu thầy không cố chấp như vậy, không kiên trì đuổi theo vụ án này, thì hôm nay thầy đã giống tôi rồi, ít nhất cũng là một sở trưởng sở cảnh sát. Thầy sẽ có quyền, có tiền, có cơ sở y tế tốt. Có lẽ chú Triệu bây giờ vẫn còn sống, thầy cũng không phải ngày nào cũng lo lắng xem hôm nay bà cụ ăn gì, sẽ thế nào."
"A Hải."
"Khi chúng ta vào trường đào tạo, lời thề đã tuyên, cậu quên rồi sao? Chức trách của chúng ta là làm một cảnh sát tốt. Một khi tôi đã chọn con đường này, tôi sẽ không để kẻ sát nhân trước mắt mình mà không bắt."
A Hải không phục, đáp lại: "Anh tự hỏi lòng đi, hồi kết quả DNA ra, khi tất cả chúng tôi đều xác định Cận Phương Dung không phải nghi phạm, tại sao anh vẫn cố chấp khẳng định bà ta là hung thủ?"
"Vì vụ án đó vẫn có quá nhiều điều điểm nghi ngờ."
"Không phải!" A Hải hét lên. "Là vì Triệu Trung Vi anh quá cố chấp!"
"Và đến tận 30 năm sau, anh có được câu trả lời mình muốn, chỉ vì anh may mắn. Anh may mắn vì đã gặp được con gái của Cận Phương Dung. Anh may mắn vì có thể lấy tóc của cô ấy để đối chiếu. Nhưng anh lại không đủ may mắn, vì vụ án này đã hết thời hiệu truy tố."
"Tôi thật sự thấy không đáng cho anh!"
"Từ 26 tuổi, anh chờ đến hôm nay đã là 56 tuổi, 30 năm đấy! Tôi giờ cũng đã 50 rồi…"
Nói đến đây, mắt A Hải bắt đầu ngấn lệ. Ông ta tiện tay ném chai bia rỗng vào góc tường. Tiếng vỡ của chai bia giống như trái tim ông ta tan vỡ khi xử lý vụ án năm xưa.
"Này, vứt rác bừa bãi à?"
"Tôi không chỉ vứt rác.”A Hải ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu khóc nức nở: "Tôi còn vứt cả đức tin của mình nữa. Anh biết không, tôi hối hận lắm. Tôi hối hận vì năm đó đã không cùng anh tiếp tục điều tra vụ án này. Tôi cũng hối hận vì đã không luôn tin tưởng anh."
"Thầy à, có chuyện như vậy sao? Làm gì có chuyện đã qua 30 năm, đến khi tôi nghĩ mình đi đúng đường thì mới phát hiện mọi thứ đều sai lầm."
"Kỹ thuật DNA có thể sai, lời khai của phạm nhân có thể sai, tư duy logic của con người cũng có thể sai."
"Cả thế giới đều sai, chỉ có anh là đúng! Vậy những người như chúng tôi, những người đã từ bỏ sớm, thì tính là gì đây?"
Hốc mắt Triệu Trung Vi cũng cay cay, ông hít sâu một hơi, vươn tay lau đi nước mũi của A Hải, định kéo ông ta đứng dậy. Nhưng A Hải nhẹ nhàng đẩy ông ra.
"Tôi cũng đã từng nghi ngờ Cận Phương Dung."
"Phải phải, tôi biết."
"Tôi đã cố hiềm nghi Cận Phương Dung, còn cố nghi ngờ cả Ngô Lượng Hữu hơn cả anh đấy."
"Được rồi, đứng lên đi."
A Hải chớp mắt, chậm rãi đứng dậy. Lòng bàn tay ông ta đầy dấu vết lấm lem từ sỏi cát. Dù đã phủi sạch, những vết gồ ghề vẫn còn lại.
"Chà, tôi chưa uống đã say à?"
A Hải vừa đứng dậy đã thấy Hình Phong mang thêm một đĩa ngỗng quay tới. Ông ta lập tức cười phá lên đến mức có cả bong bóng nước mũi: "A Phong, cậu chậm quá đấy!"
Triệu Trung Vi, A Hải và Hình Phong ngồi quanh một chiếc bàn trà nhỏ. Trên bàn ngoài vài chai bia còn có hai con vịt quay. Triệu Trung Vi liếc nhìn đĩa vịt mà Hình Phong mang tới, mắng một tiếng: "Nhóc con, số lượng không đúng rồi."
A Hải mở đôi mắt lờ đờ vì say: "Thiếu mất một cái đùi."
Hình Phong cười ngượng: "Bà cụ đòi ‘phí qua đường’ mà."
"Muốn chết à?"
Cả A Hải và Triệu Trung Vi đồng thanh, không hẹn mà cùng vung tay muốn gõ đầu Hình Phong.
Tâm trạng A Hải không tốt, uống lại nhanh, qua ba vòng rượu đã say bí tỉ. Triệu Trung Vi và Hình Phong phải dùng hết sức mới dìu ông ta vào phòng khách ở nhà Triệu Trung Vi. Cả hai đều mệt tới th* d*c.
"Chà, đàn anh lên chức cảnh sát trưởng thì cân nặng cũng tăng à." Hình Phong khịa một câu.
Triệu Trung Vi không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cho anh một điếu thuốc.
"Bà cụ còn ở đây mà."
"Không sao, lát nữa mở cửa sổ để thoát mùi là được."
Hình Phong nhận lấy, rít một hơi, nhả khói rồi hỏi: "Hôm nay trông đàn anh không ổn lắm, tâm trạng không tốt à?"
"Cũng có chút."
"Vì vụ án Thiệu Kiến An à?"
Triệu Trung Vi gật đầu, gạt tàn thuốc vào gạt tàn: "Vụ án đó vẫn luôn là một nút thắt trong lòng chúng ta. Một nút thắt giữ suốt 30 năm, giờ mới tháo được, ai cũng không quen."
"Nhưng ít ra đã tháo được."
Hình Phong an ủi. Triệu Trung Vi nhìn anh một lát, đáp lại bằng một tiếng "Ừ" sâu lắng, sau đó hỏi: "Hôm nay tôi nhờ cậu tham dự phiên tòa của Thiệu Vi. Sao rồi, có phát hiện gì không?"
Hình Phong đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, quay người nói: "Có, tâm lý cô ấy khá vững. Cô ấy cãi lý giỏi, đã thắng vụ kiện giành được quyền nuôi cô bé."
"Còn gì nữa?"
"Cô ấy cũng khá giàu, vòng tay kim cương nói tặng là tặng cho cô bé luôn."
Triệu Trung Vi liếc anh một cái. Sự bông đùa trên mặt Hình Phong lập tức biến mất.
"Tôi cảm thấy cô ấy rất coi trọng gia đình. Hôm nay vừa thắng kiện, đôi mẹ con nguyên cáo chưa nói gì, cô ấy đã bảo nếu người mẹ không đối xử tốt với con gái, cô ấy sẵn sàng đưa cô bé đến nơi tốt hơn."
Triệu Trung Vi thoáng suy tư, chớp mắt: "Đúng vậy. Nếu không xem trọng, cô ấy đã không nói với tôi xin gia hạn thêm một ngày để tham gia vụ kiện này."
"Vậy thầy còn nghi ngờ cô ấy không?"
Triệu Trung Vi nhả ra hơi khói cuối cùng, không trả lời. Hình Phong cũng không ép, chỉ dụi tắt đầu thuốc, để mặc khói thuốc từ từ tan đi.
Nhưng chính động tác ấy khiến ánh mắt Triệu Trung Vi liếc qua, chú ý đến móng tay của Hình Phong.
"Cậu cuối cùng cũng có thời gian cắt móng tay à?"
Hình Phong nghe vậy, nhìn xuống móng tay mình.
"À, đây là Thiệu Vi cắt cho tôi. Cô ấy còn bảo mẹ mình Cận Phương Dung rất thích cắt móng tay cho cô ấy, nên cô ấy có thói quen luôn mang theo bấm móng tay."
Đôi mắt Triệu Trung Vi ánh lên tia sáng, như đang lục tìm một mảnh ký ức nào đó về những bức ảnh liên quan đến Chung Hán Đình.
Một lúc sau, anh nói:
"Móng tay của Chung Hán Đình hình như cũng được cắt rất gọn gàng."