#Năm 1994
"A Vi, giúp mẹ với."
"Mẹ?"
"Con nói với họ rằng tối qua mẹ đã bắt xe đến khu Cửu Hằng. Hiện giờ mẹ đang ở khách sạn Nguyệt Ảnh. Chiều nay sau khi tan học, mẹ sẽ tới đón con nhé."
"Dạ? Mẹ tới từ tối qua rồi ạ! Hôm nay mẹ sẽ đón A Vi tan học ạ. Cô giáo Lâm ơi, chiều nay mẹ con sẽ tới đón con tan học nhé!"
Bé Thiệu Vi cầm điện thoại, quay lại nói với cô giáo Lâm bằng nụ cười rạng rỡ.
Cô giáo Lâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của bé: "Mẹ tới đón A Vi, A Vi vui lắm đúng không nào?"
—
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bé Thiệu Vi đã háo hức kéo tay cô giáo Lâm, chạy nhanh ra ngoài. Trước cổng trường mẫu giáo, các bậc phụ huynh đứng chật kín để đón con. Giữa đám đông, Thiệu Vi ngay lập tức nhận ra Cận Phương Dung.
Bé vừa la to "Mẹ", vừa lao ngay vào vòng tay của Cận Phương Dung.
Khách sạn Nguyệt Ảnh nằm ngay gần trường mẫu giáo Thiên Quang. Cận Phương Dung tỉnh bơ dẫn theo cô con gái nhỏ vui vẻ, nhảy tung tăng bước vào khách sạn. Khi đi ngang qua quầy lễ tân, Cận Phương Dung bất ngờ quay lại, gõ nhẹ lên quầy, làm giật mình cô lễ tân đang xem tivi.
"Làm phiền lát nữa mang cho tôi một bình nước nóng lên phòng 203."
Cô lễ tân ngẩng đầu lên, nhận ra ngay Cận Phương Dung, vô thức đáp: "Được ạ, cô Trần." Sau đó, ánh mắt cô chuyển sang bé bên cạnh.
"Ủa, cô Trần, đây là con gái cô à? Dễ thương quá!"
"Cô Trần? Mẹ con là…" Bé Thiệu Vi khó hiểu hỏi, nhưng ngay lập tức bị Cận Phương Dung cắt ngang: "Mẹ là cô Trần, con cũng là cô Trần."
Thiệu Vi ngước lên nhìn mẹ, chạm phải ánh mắt khó đoán và đầy ẩn ý của bà.
Gần như ngay khi cánh cửa phòng đóng lại, ánh sáng vàng mờ nhạt trong phòng lập tức bị thay thế bởi ánh đèn trắng chói lòa.
Bé Thiệu Vi vội hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao chị ở lễ tân lại gọi mẹ là cô Trần?"
Cận Phương Dung lập tức nhìn lướt qua cánh cửa đã đóng chặt, xác nhận bên ngoài không có động tĩnh gì, rồi quay lại nói với bé: "Lên giường trước đi con."
Trong phòng đặt sẵn hai chiếc giường.
Thiệu Vi buông tay Cận Phương Dung, ngoan ngoãn trèo lên chiếc giường bên trong. Đung đưa chân qua lại, bé vẫn tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao cô ấy lại gọi mẹ là cô Trần? Mẹ họ Cận, tên là Phương Dung mà?"
Khi không còn người ngoài, sắc mặt Cận Phương Dung trở nên tái nhợt. Dưới ánh đèn chói mắt, mái tóc cô ánh lên một vòng sáng trắng. Đối diện sự tò mò của Thiệu Vi, cô không trả lời ngay mà chỉ ngồi xuống chiếc giường bên ngoài.
Ngồi xuống rồi, cô vẫn không nói gì. Tay cô mân mê chăn ga ẩm ướt, kéo chỉnh lại về phía đầu giường. Sau đó, cô đập đập chiếc gối, cố làm cho nó mềm hơn.
Cận Phương Dung liên tục tìm việc để làm. Đến lúc không còn gì, chính cô cũng bị hành động của mình làm cho sợ hãi tới mức bật cười.
"Mẹ... mẹ... A Vi, con xem mẹ..."
"Mẹ cắt móng tay cho con nhé?"
Vừa nói, cô vừa đưa tay định kéo tay bé Thiệu Vi. Cô bé giật mình, vô thức lùi lại. Cận Phương Dung bắt hụt, ngã chúi đầu xuống mép giường. Cận Phương Dung ngẩn người vài giây, sau đó lại bật cười. Cười đến khi trên tấm ga trải giường hiện lên một vệt nước đọng.
Thiệu Vi nhìn cô đầy thắc mắc, đưa tay chạm vào đầu cô: "Mẹ sao thế? Ông ta lại đánh mẹ ạ?"
Cận Phương Dung lắc đầu.
"Vậy mẹ bị làm sao? Sao mẹ khóc?"
Cận Phương Dung không trả lời.
Thiệu Vi lay vai bà: "Mẹ, mẹ lạ lắm. Mẹ bảo tuần này không đến đón con mà, sao lại đến? Còn nữa, mẹ nói cần con giúp, con phải giúp mẹ cái gì? Mẹ... mẹ..."
Đúng lúc này, cô lễ tân mang bình nước nóng đến. Cận Phương Dung chỉnh lại tóc, ra mở cửa, nhận bình nước, cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Nước nóng vừa được nấu sôi, cô mở nắp bình ra. Tiếng bật nắp "phụt" như âm thanh nở hoa hoặc như tiếng phao cao su bị xì hơi.
Cận Phương Dung đứng bên tủ cạnh cửa, tay cầm bình nước nóng như đang cầm một quả bom.
"Mẹ ơi?"
Bé Thiệu Vi lo lắng gọi cô: "Mẹ bị sao vậy? Mẹ đừng như thế, con sợ lắm."
"A Vi," Cận Phương Dung cuối cùng cũng lên tiếng: "Đừng sợ. Sau này chúng ta không phải sợ gì nữa."
Thiệu Vi không hiểu hỏi lại: "Ý mẹ là sao?"
Bé nhảy xuống giường, định chạy lại phía cô, nhưng bị ngăn lại. Cận Phương Dung đứng yên như tượng, tay vẫn giữ chắc bình nước nóng.
"Con không hiểu."
"Mẹ giết ông ta rồi."
"Ai cơ?"
Bé Thiệu Vi nhất thời không có phản ứng kịp. Cận Phương Dung nhìn bé, gằn từng chữ nói: "Thiệu Kiến An. Mẹ giết ông ta rồi."
"Giết?"
Cận Phương Dung nói một cách chắc chắn: "Ông ta chết rồi."
Thiệu Vi lại hỏi: "Chết là gì ạ?"
"Ý là sau này ông ta sẽ không đánh chúng ta nữa. Chúng ta sẽ không phải lo sợ nữa."
"Vậy mẹ sẽ không đau nữa, đúng không?"
"Đúng vậy. Chắc là vậy…Lúc mẹ rời đi, máu của ông ta chảy đầy bồn tắm, chắc chắn ông ta không sống nổi, chắc không sống được."
Thiệu Vi không hiểu chết là gì, nhưng khi nghe đến việc "sẽ không đánh chúng ta nữa" thì cười thật tươi. Đôi chân nhỏ nhắn liên tục đung đưa.
"Con có vui không?" Cận Phương Dung hỏi.
"Vui ạ!" Thiệu Vi không ngần ngại đáp. "Chúng ta sẽ không bị đánh nữa, con và mẹ sẽ không bị xa nhau nữa."
Cận Phương Dung cũng bật cười theo, nhưng rất nhanh, cô lấy lại tỉnh táo: "A Vi, con không được quá vui."
"Tại sao ạ?"
"Vì mẹ đã làm sai."
"Sai gì ạ?"
Bé Thiệu Vi nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bình nước nóng trên tay mẹ, tay mẹ hơi run lên làm vài giọt nước sôi rơi ra, bốc lên hơi nước.
"A Vi, con nghe mẹ nói. Mẹ đã đánh giá thấp tửu lượng của Thiệu Kiến An. Tối qua mẹ về, muốn chuốc say ông ta bằng bia rồi kéo vào bồn tắm, tạo hiện trường tự tử."
"Nhưng mẹ không ngờ mạng của ông ta lớn như thế. Ông ta không say hẳn. Lúc mẹ kéo ông ta, ông tỉnh dậy rồi bắt đầu đánh mẹ. Trong lúc giằng co, ông ta làm đổ rất nhiều đồ, còn cào trầy tay mẹ. Mẹ không biết có ai nghe thấy không."
"Ông ta định dùng dao giết mẹ, nhưng may mắn là rượu bắt đầu ngấm, làm ông ta yếu đi. Nhân lúc ấy, mẹ đập đầu ông ta vào bồn tắm, ông ta mới thật sự bất tỉnh. Sau đó..."
Hai mắt Cận Phương Dung tràn đầy kinh hoàng, nhưng nói xong lời cuối, cô lại cười lên một cách kỳ lạ, nụ cười như trút được gánh nặng. Cô kéo tay áo, cho Thiệu Vi xem vết xước.
Thiệu Vi muốn chạy lại, nhưng bị ngăn cản: "Con đừng lại đây. Con chỉ cần nhìn thôi."
"Con muốn thổi cho mẹ. Trước đây mẹ cũng thổi cho con mỗi khi con bị bố đánh mà, thổi sẽ hết đau ngay."
"Giờ mẹ không đau nữa. Nhưng A Vi, A Vi…. con thổi không có tác dụng đâu. Mẹ đã cắt móng tay ông ta, nhưng không chắc có tác dụng." Nhịp thở hỗn loạn của Cận Phương Dung dần dần đều đặn lại. "Vì thế mẹ tìm chú Hà ở phòng giám định. Mẹ cầu xin ông ta giúp đỡ."
"Con không hiểu ạ."
"Bây giờ con chưa cần hiểu đâu." Cận Phương Dung gật đầu lung tung. "Tóm lại, chú ấy đã đồng ý giúp chúng ta, năm đó chú nợ mẹ một ân tình lớn, chú hứa sẽ trả."
"Vậy giờ mẹ còn phải làm gì nữa?"
"Xóa dấu vết trên tay mẹ."
"Mẹ?"
"A Vi, con phải giúp mẹ."
"Con sẽ giúp ạ. Con phải làm gì vậy mẹ?"
"Nói với các chú cảnh sát, nói những gì mẹ đã dặn con hôm nay."
Thiệu Vi cố nhớ lại: "Con quên mất rồi."
"Con đừng gấp, đừng lo." Cận Phương Dung như tự trấn an mình. "Đừng gấp. Mẹ sẽ nhắc lại, con lặp lại theo mẹ nhé."
Bé Thiệu Vi nói được.
"Mẹ đã đến Cửu Hằng từ tối qua, chỉ để hôm nay đón con tan học. Chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một cuối tuần. Mẹ đón con vào buổi chiều, đưa con tới khách sạn Nguyệt Ảnh... Rồi đến tối, mẹ đói nên muốn ăn bánh quy, vì thế đã gọi một bình nước nóng..."
"Mẹ đói nên muốn ăn bánh quy, vì thế đã gọi nước nóng..."
"Đúng rồi, là như vậy. Nếu họ hỏi con hơn ba lần, con phải khóc lên nhé."
"Tại sao con phải khóc ạ?"
"Con không cần biết tại sao, chỉ cần khóc như trước đây thôi. Khi bố đánh mẹ, con khóc lớn, khóc thật to, khóc đến khi hàng xóm nghe thấy. Hiểu không? Chỉ cần khóc giống như thế là được."
"Khóc xong bố sẽ ngừng đánh mẹ, và con cũng sẽ không đau nữa. Rồi chúng ta sẽ vui hơn một chút."
"Đúng vậy." Cận Phương Dung cắn răng, nói tiếp: "A Vi, chỉ cần qua lần này, chúng ta không chỉ vui hơn một chút, mà còn vui rất lâu, rất lâu."
"Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Cận Phương Dung hít sâu một hơi, cô nhìn vào đôi mắt ngập tràn hy vọng của Thiệu Vi bé nhỏ. Bà nghiêm túc nghiêng miệng bình nước, dòng nước nóng hổi ngay lập tức dội lên những vết cào.
Tối hôm đó, căn phòng 203 của khách sạn Nguyệt Ảnh vang lên tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ và tiếng khóc vang trời của một đứa trẻ.
Quá trình điều tra kéo dài hơn một tháng. Trong thời gian đó, Cận Phương Dung liên tục bị cảnh sát triệu tập để lấy lời khai. Ban đầu, mọi người cảm thông nói A Phương và A Vi là đôi mẹ con đáng thương. Nhưng sau này, không ai muốn đến gần họ nữa.
"Nghe nói A Phương chính là hung thủ."
"A Vi nhỏ xíu mà sao lạnh lùng quá, bố chết mà cũng không buồn chút nào."
"Chắc ngôi nhà đó sẽ thành nhà ma mất thôi."
Bé Thiệu Vi thường đứng trước phòng tắm, nơi xảy ra án mạng kia. Những lúc như vậy, Cận Phương Dung sẽ đứng sau lưng, an ủi bé: "A Vi, qua khoảng thời gian này là tốt rồi. Chú Hà của con nói sẽ giúp mẹ con mình."
"Chúng ta sẽ có những ngày tháng tốt đẹp."
Bé Thiệu Vi học theo: "Chúng ta sẽ có những ngày tháng tốt đẹp. Con muốn sống cùng mẹ."
"Đúng vậy, chúng ta sẽ sống cùng nhau." Cận Phương Dung dịu dàng đáp, nhưng không bao giờ lại gần thêm một bước nữa.
"Nếu Triệu Trung Vi không bám chặt lấy mẹ như vậy thì tốt rồi, như thế con sẽ không phải lo lắng sợ hãi đến thế. Mẹ cũng không cần... nói cho con những chuyện này. Con có sợ mẹ không A Vi?"
"Con không sợ mà, mẹ đâu có đáng sợ." Bé Thiệu Vi xoay người nhìn về phía khuôn mặt mờ nhạt của Cận Phương Dung.
Cận Phương Dung lắc đầu: "Sau này con sẽ sợ."
Từ ngày Thiệu Kiến An qua đời, giữa hai mẹ con luôn duy trì một khoảng cách vô hình. Cận Phương Dung không chịu tới gần bé, lúc bé muốn ôm mẹ một cái thì Cận Phương Dung chỉ nhẹ nhàng đẩy bé ra.
Bé không hiểu tại sao, chỉ biết chờ đợi cái "tương lai tốt đẹp" mà mẹ từng nói.
"Bố chết rồi, con với mẹ có thể sống những ngày tháng tốt đẹp."
"Ngày tháng tốt đẹp."
Một tháng sau, cảnh sát tuyên bố Cận Phương Dung không phải hung thủ giết Thiệu Kiến An. Ngay hôm đó, họ nhận được tiền phúng điếu từ công ty của Thiệu Kiến An.
Cũng chính ngày đó, Cận Phương Dung rời bỏ con gái mình.
Hai người từ mối quan hệ cộng sinh, bỗng chốc trở thành quan hệ đối địch. Có lẽ vì cả hai đều đang giữ một bí mật khổng lồ giống nhau, nên không thể nào đối diện nhau một cách vô tư như trước.
Hoặc có lẽ, với tư cách của một người mẹ, Cận Phương Dung không còn có thể đối mặt với cô bé nữa.
Cận Phương Dung chia số tiền phúng điếu không nhỏ kia ra làm hai phần, một phần giữ lại cho mình, phần còn lại đưa cho Thiệu Vi.
Cô nắm tay bé Thiệu Vi, dừng lại trước cửa nhà ông bà ngoại. Thiệu Vi đứng trước cổng nhà bà ngoại, bỗng nhiên vai bị ai đó đẩy mạnh một cái.
Bé theo quán tính bước vài bước về phía trước, quay lại liền thấy gương mặt lạnh lùng, không một chút cảm xúc của Cận Phương Dung. Cô chỉ mấp máy môi, thậm chí ngay cả nếp nhăn quanh mắt cũng không hề động đậy.
Cô nói: "A Vi, cầm số tiền này đi. Từ giờ, cứ xem như con không còn người mẹ này nữa. Con tự do rồi, mẹ cũng vậy."
"Không phải mẹ nói sau chuyện này, chúng ta sẽ sống những ngày tốt đẹp sao?"
"Quên đi, quên hết đi, A Vi."
"Đồ lừa đảo! Mẹ là kẻ lừa đảo!"
"Bộp—"
Trên đường xá đông đúc, có ai đó đột ngột đẩy Thiệu Vi, như đẩy cô ra từ trong hồi ức. Cô hoảng hốt ngã về phía trước, ngay lúc đó cánh tay cô bị kéo mạnh lại.
Thiệu Vi hoàn hồn nhìn về phía người vừa cứu mình, phát hiện đó là Hình Phong.
"Đi đường mà lơ đễnh vậy, luật sư Thiệu?"
Thiệu Vi đứng vững, rút cánh tay ra khỏi tay anh ta, cảnh giác nhìn anh: "Anh theo dõi tôi?"
"Luật sư gì mà nói chuyện chanh chua thế?"
Anh lấy từ túi ra một cây kẹo m*t, nhét vào túi cô: "Tôi thấy cây kẹo của cô rơi ra, tôi cố ý đuổi theo đưa cho cô."
"Đây là quà người ta tặng cho cô, cô đừng vứt đi đó"
Cô sững sờ, tay chạm vào cây kẹo trong túi. Cô bật cười rồi nói: "Trước đây cũng có người từng tặng tôi kẹo. Tôi nghĩ ông ta là người tốt, nhưng không ngờ ông ta phá hủy cả gia đình tôi."
"Thế nên kẹo ấy à." Cô dừng lại: "chỉ cần ngọt trong khoảnh khắc là đủ."