"Bị cáo, anh có nghĩ mình là một người bố tốt không?"
Khi Hình Phong đến nơi vừa lúc luật sư của bị cáo đang hỏi bị cáo, và Thiệu Vi với tư cách là luật sư nguyên cáo, đang ngồi ở vị trí của mình nhìn tài liệu vụ án.
Tố tụng ly hôn thuộc loại án dân sự, không có được chú ý nhiều như các vụ án hình sự, vì vậy Hình Phong dễ dàng tìm được một vị trí gần trước để ngồi nghe.
Anh ngồi đối diện với Thiệu Vi, tầm nhìn rõ ràng, có thể dễ dàng bắt được cả những biến chuyển nhỏ nhất trên khuôn mặt cô.
Bị cáo trả lời: "Tất nhiên, tôi luôn luôn quan tâm đến môi trường phát triển của con gái. Dù ngày thường tôi khá bận rộn, thường xuyên xã giao đến khuya mới về, nhưng tôi luôn kiểm tra bài tập và tình hình học tập của con mỗi tuần."
"Xin hỏi, tình hình học tập mà anh nói cụ thể là gì?"
"Chỉ là kiểm tra việc đọc sách của con, con gái tôi rất thích mua sách, giống như tôi hồi nhỏ. Mỗi tuần con bé sẽ dành khoảng 20 tiếng để đọc các loại sách ngoài sách giáo khoa, và mỗi cuối tuần tôi sẽ hỏi con đọc sách gì, từ đó rút ra bài học gì."
Luật sư bị cáo hỏi tiếp: "Tình hình tài chính của anh tốt hơn nhiều so với nguyên cáo phải không? Tôi xem tài liệu thì thấy anh mở công ty."
"Tình hình tài chính của tôi... đúng là tốt hơn nhiều, ít nhất mỗi ba tháng tôi có thể đưa con đi du lịch nước ngoài một lần. Còn nguyên cáo chỉ là một bà nội trợ, làm sao có thể cho con cái gì tốt?"
Thiệu Vi đứng lên: "Phản đối. Phản đối việc bị cáo phủ nhận giá trị đóng góp của nguyên cáo trong việc nuôi dạy con."
"Phản đối hữu hiệu."
Luật sư phía bị cáo cúi người trước thẩm phán: "Thưa thẩm phán, tôi không còn câu hỏi nào thêm."
"Luật sư nguyên cáo, cô có thể bắt đầu phần chất vấn của mình."
Thiệu Vi đứng lên, cúi người chào thẩm phán, sau đó nói: "Thưa thẩm phán, xin hãy mở trang 23, mục số một. Đây là bản sao bìa cuốn Truyện cổ Grimm mà tôi tìm thấy tại nhà nguyên cáo. Nó được bị cáo mang về từ Pháp vào tháng 3 năm nay."
Cô nhìn về phía bị cáo: "Xin hỏi bị cáo có nhớ về cuốn Truyện cổ Grimm này không?"
Bị cáo nở nụ cười tự hào: "Có chứ. Con gái tôi từ nhỏ đã thích đọc truyện cổ tích. Cuốn sách này là tôi đặc biệt nhờ người mua, là bản sửa đổi đầu tiên và hoàn toàn bằng tiếng Anh."
"Vậy xin hỏi ông có đọc qua những câu chuyện trong đó không?"
Bị cáo tỏ vẻ không quan tâm: "Tôi chỉ xem qua mục lục. Dù sao truyện cổ tích cũng chỉ là mấy câu chuyện đó thôi. Chủ yếu khi tôi nhìn nhìn thấy quyển sách này, suy nghĩ đầu tiên là hy vọng con gái tôi có được sự giáo dục tốt hơn."
Thiệu Vi tiếp tục hỏi: "Vậy nghĩa là ông chưa từng đọc qua nội dung câu chuyện đúng không?"
Luật sư phía bị cáo đứng dậy: "Phản đối! Câu hỏi này không liên quan đến vụ án."
"Thưa thẩm phán, câu hỏi này có liên quan trực tiếp đến vụ án."
Thẩm phán liếc nhìn luật sư bị cáo: "Phản đối vô hiệu. Xin bị cáo trả lời trực tiếp câu hỏi."
"Tôi chưa đọc qua."
"Thưa thẩm phán, xin hãy xem từ trang 23, mục thứ hai, đến trang 25, mục thứ ba. Đây là nội dung nguyên văn câu chuyện Lão Râu Xanh trong cuốn Truyện cổ Grimm bản sửa đổi đầu tiên mà bị cáo đã mua."
Thiệu Vi hỏi tiếp: "Xin hỏi bị cáo có biết Lão Râu Xanh kể về câu chuyện gì không?"
"Không biết." Bị cáo trả lời lúng túng. "Dù sao thì cũng chỉ là mấy câu chuyện cổ tích thôi, kiểu như hoàng tử râu xanh gặp công chúa gì đó..."
"Sai."
"Lão Râu Xanh kể về một công tước có bộ râu xanh dài giàu có và tàn ác liên tục lợi dụng địa vị và tiền bạc của mình để cưới vợ rồi giết vợ. Đây là một câu chuyện kinh dị và đẫm máu, thậm chí từng bị nghi ngờ ám chỉ một tên sát nhân hàng loạt chuyên hại trẻ em là Gilles de Rais."
Bị cáo rõ ràng trở nên lúng túng: "Tôi không biết nội dung câu chuyện này."
Luật sư bị cáo lập tức lên tiếng: "Phản đối! Luật sư nguyên cáo đang cố tình buộc tội bị cáo dựa trên một câu chuyện không liên quan."
"Tôi cho rằng điều này vô cùng cần thiết." Thiệu Vi nhìn thẳng vào thẩm phán với ánh mắt sắc bén.
"Thưa thẩm phán, bị cáo luôn cố gắng xây dựng hình tượng một người bố mẫu mực, quan tâm đến việc đọc sách của con mình. Nhưng câu chuyện này lại cho thấy lời nói và hành động của anh ta hoàn toàn không nhất quán."
"Theo lời bị cáo, việc mua một cuốn truyện cổ tích từ Pháp vốn là một hành động vô cùng ấm áp. Nhưng anh ta thà ngồi máy bay 10 tiếng chỉ để mua một cuốn sách, chứ không dành thời gian kiểm tra xem nội dung cuốn sách có phù hợp với một bé gái tám tuổi hay không."
"Tiền bạc tất nhiên rất quan trọng, nhưng liệu một đứa trẻ tám tuổi có thực sự hiểu được sự khác biệt giữa bản sửa đổi đầu tiên và bản cuối cùng không? Con bé có quan tâm không?"
"Điều quan trọng là mỗi ngày bên cạnh con bé, đọc cho nó nghe những câu chuyện bình thường, hay là bỏ qua thời gian làm bạn với bé chỉ để bay đến Pháp mua một cuốn sách đắt tiền nhưng không phù hợp? Tôi tin rằng một đứa trẻ tám tuổi cũng có phán đoán riêng của mình."
Lời lẽ của Thiệu Vi mạnh mẽ, dứt khoát. Nói xong câu cuối, cô hướng ánh mắt đầy xúc cảm về phía nguyên cáo là cô Tần. Cô Tần che mặt khóc nức nở, sau đó trong ánh nhìn của tất cả mọi người, cô cúi người trước Thiệu Vi.
Biểu thị một sự cảm ơn thầm lặng.
Cuộc tranh giành quyền nuôi con không cần bồi thẩm đoàn, chỉ cần thẩm phán phán quyết.
Sau nửa tiếng ngắn ngủi nhưng có vẻ dài dằng dặc, thẩm phán tuyên bố.
"Tôi luôn tin rằng tình yêu là thứ không thể đo bằng tiền bạc. Tình yêu xuất phát từ trái tim, không so đo hay hơn thua. Tiền có thể kiếm được, nhưng tình yêu thì không. Yêu và việc học cách đón nhận tình yêu là một bài học cả đời người. Trong vụ án này, tôi thấy rõ một điểm đáng quý của tình yêu. Một người mẹ, dù có trình độ văn hóa không cao, nhưng vì con cái đã không ngừng nỗ lực đọc sách, nâng cao tri thức và cùng con mình trưởng thành lần nữa. Đây là điều đáng quý mà rất nhiều người trong xã hội ngày nay không thể làm được."
"Vì vậy, thẩm phán quyết định, quyền nuôi dưỡng bé An Khả Ý thuộc về nguyên cáo Tần Vũ Tiên, và cô ấy sẽ là người giám hộ hợp pháp."
"Xuất sắc! Ngay cả bài phát biểu của thẩm phán cũng suýt khiến tôi rơi nước mắt. Thầy lại thắng một vụ kiện nữa. Thế nào? Định dẫn bọn em đi đâu ăn mừng đây?"
Khi cửa tòa án mở ra, một giọng nói rộn ràng vang lên ngoài hành lang. Mấy trợ lý luật sư trẻ ríu rít nói không ngừng, vừa đi vừa trêu chọc nhau. Thiệu Vi mỉm cười dịu dàng nhìn họ.
Hình Phong định tiến lại gần, nhưng không ngờ Cô Tần đã nhanh chân hơn.
"Luật sư Thiệu!"
Cô Tần vừa hô lớn vừa đuổi theo sau, bên cạnh là bé An Khả Ý tám tuổi. Giọng cô ấy run run, mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, cúi người cẩn thận đứng trước Thiệu Vi, nở nụ cười cảm kích xen lẫn bối rối.
Thiệu Vi bước lên nghênh tiếp: "Tôi đã nói cô có thể tin tưởng tôi mà."
Cô Tần gật đầu liên tục, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc con gái. Nước mắt không kiềm chế được lại rơi xuống: "Tôi... tôi không ngờ... tôi thật sự không ngờ. Tôi không có một xu... mà cô vẫn sẵn lòng..."
Thiệu Vi đưa khăn giấy cho cô ấy, cúi xuống ngang tầm bé An Khả Ý, dịu dàng nói: "Cháu là Khả Ý đúng không?"
"Vâng." Bé gái chớp mắt, rồi lấy từ túi ra một cây kẹo m*t đưa cho Thiệu Vi.
Thiệu Vi mỉm cười nhận lấy, cất nó vào túi xách của mình.
Để đổi lấy món quà từ An Khả Ý, cô đưa chiếc vòng tay đính kim cương từ trong túi xách của mình cho cô bé.
"Cái này chúng tôi không thể nhận được đâu."
"Đây là món quà trao đổi. Con đeo nó vào rồi phải hứa sẽ chăm sóc mẹ mình thật tốt nhé. Dì nhận kẹo của con, thì sau này cũng sẽ giúp đỡ thêm nhiều bạn nhỏ khác." Nói xong, Thiệu Vi nhẹ nhàng đeo chiếc vòng lên cổ tay An Khả Ý, sau đó quay sang đặt tay lên vai cô Tần.
"Vụ kiện đã kết thúc rồi, đừng tự nhận mình không có tiền nữa. Từ hôm nay, vì con gái, cô phải sống thật tốt. Nếu để tôi phát hiện cô không thể nuôi nổi Khả Ý, tôi có thể sẽ đề nghị tòa án đưa bé sang một gia đình tốt hơn."
Cô Tần thoáng sững sờ, rồi lập tức ôm chặt lấy con gái quý giá của mình.
Hình Phong đứng khoanh tay, hai tay đút túi, dựa vào tường, chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Ý định bước tới của anh bỗng chốc bị dập tắt. Anh đứng yên tại chỗ, chờ khi Thiệu Vi cùng mọi người rời đi mới bỏ tay ra khỏi túi quần, quay lưng bước ra ngoài.
Không ngờ trong lúc này, một sợi chỉ trong túi áo của anh lại vướng vào phần móng tay bị xước. Sợi chỉ sắc bén ngay lập tức cắt một góc móng tay của anh.
Anh bị đau kêu "xì" một tiếng, khi lấy tay ra, móng tay bị cắt nửa chừng đã lung lay sắp rơi, suýt chút nữa thì chảy máu.
Hình Phong đang định kéo nốt phần còn lại thì một chiếc bấm móng tay bất ngờ xuất hiện trước mắt anh. Anh ngẩng lên, đối diện là gương mặt đang nở nụ cười của Thiệu Vi.
"Tôi nhìn thấy anh từ lúc nãy rồi."
Thiệu Vi ra hiệu cho các trợ lý đi trước tới nhà hàng đặt bàn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài tòa án, đối diện Hình Phong.
Anh nhướng mày, cúi nhìn móng tay lởm chởm kỳ quái của mình, giọng trầm ngâm: "Vậy sao? Tôi còn tưởng cô không nhận ra tôi."
"Tôi chỉ không ngờ anh cảnh sát lại theo sát như thế. Tôi đã nói mai sẽ tự đến đồn mà."
"Cô hiểu lầm rồi," Hình Phong cầm chiếc bấm móng tay, ngắm nhìn hoa văn hình lan cổ điển trên đó. "Tôi không phải đến để bắt cô. Tôi thường hay tới tòa án nghe xử án khi rảnh, chỉ là lần này vô tình gặp cô."
Thiệu Vi làm bộ ngạc nhiên. "Vậy à? Tôi làm nghề này bao lâu nay, lần đầu gặp được anh đấy, A Sir."
Hình Phong không phản bác, chỉ mỉm cười, ngắm nghía chiếc bấm móng tay.
Thiệu Vi nhìn qua, rồi không khách sáo giật lại: "Móng tay của anh bị nứt thế này nếu không cắt ngay thì rất dễ mắc vào sợi chỉ. Nếu chỉ nứt chút thôi thì không sao, nhưng lỡ kéo cả ra móng tay thì anh sẽ đau chết đấy."
Cô lịch sự hỏi "không phiền chứ", không đợi Hình Phong trả lời đã kéo tay anh lại, đặt một tờ giấy lên đầu gối rồi bắt đầu tỉ mỉ cắt móng giúp anh.
Ban đầu Hình Phong hơi ngại ngùng, nhưng khi thấy sự tập trung của cô, anh chỉ im lặng để mặc.
"Tôi cứ tưởng cô ghét cảnh sát lắm."
Cô không ngẩng đầu lên: "Cả thế giới này tôi chỉ ghét một cảnh sát thôi."
Hình Phong hiểu cô đang nói đến Triệu Trung Vi nên nhanh chóng đổi chủ đề: "Không ngờ bây giờ vẫn còn người mang theo bấm móng tay bên mình. Tôi cứ tưởng đây là thói quen của thế hệ mẹ tôi."
Thiệu Vi chỉ giúp anh cắt sơ đi phần móng bị nứt, rồi cẩn thận mài lại dọc theo mép móng. Sau khi làm xong mọi thứ, cô tự nhiên cất chiếc bấm móng tay trở lại vào túi của mình.
"Cũng là thói quen của mẹ tôi." Đây là lần đầu cô chủ động nhắc đến Cận Phương Dung, khiến Hình Phong không khỏi chú ý. "Mẹ tôi thường nói móng tay cắt ra giống như những mảnh trăng khuyết nhỏ xíu. Bà thích nhất là cắt móng cho tôi, rồi đặt những mảnh ‘trăng nhỏ’ ấy lên khăn giấy, cất vào một chiếc hộp nhỏ."
"Vậy bây giờ chiếc hộp ấy..."
Giọng Thiệu Vi chợt lạnh đi: "Vứt rồi. Sau này bà thấy mình thật ngốc nên đã ném nó đi. Bà bảo, rác thì phải vứt trong thùng rác."
Hình Phong cảm giác không nói nên lời, trong lòng có chút tiếc nuối, lại dường như pha trộn cảm giác khác. Chẳng qua là Thiệu Vi không cần anh an ủi. Ánh mắt cô dõi theo tờ giấy đựng móng tay, bất giác cười một tiếng: "Trông như bức tranh tôi từng xem."
"Tranh gì?"
"Bức [Ngàn lần trăng rơi] của họa sĩ Iran tên Naeemeh Naeemaei. Đó là một bức tranh về chủ đề bảo vệ môi trường. Nếu có hứng thú, anh có thể tìm xem. Mấy triển lãm tranh bảo vệ môi trường gần đây cũng mở rồi, nếu anh quan tâm thì..."
"Cùng đi xem chứ?"
"Tùy duyên."
Thiệu Vi để lại câu trả lời nửa vời, sau đó nhận được điện thoại của trợ lý. Cô chào tạm biệt Hình Phong, vừa cúp điện thoại vừa đi ra ngoài.
Đến một nơi tương đối yên tĩnh, cô gọi cho một người khác.
"Alo, Roger. Mai đi sở cảnh sát với tôi nhé. Tôi có một vụ án hình sự cần phối hợp điều tra."
Tiếng giày cao gót lộc cộc không ngừng vang vọng trên con phố, Thiệu Vi bước qua hết ngã rẽ này đến ngã rẽ khác. Cho đến khi một chiếc lá rơi xuống trước mắt, đường phố nhộn nhịp bỗng chốc yên tĩnh.
Âm thanh Roger ở đầu dây im bặt, sau đó là một giọng nói quen thuộc vang lên --
"A Vi, giúp mẹ với."