Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 8

Sau khi rời khỏi sở cảnh sát và quay lại xe của mình, việc đầu tiên mà Thiệu Vi làm là cởi đôi giày cao gót, thay bằng một đôi giày bệt thoải mái. Cô buộc gọn mái tóc dài ra sau, hạ gương xe xuống, xác nhận nét mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh, rồi mới mở điện thoại kiểm tra các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Cuộc gọi nhỡ đầu tiên đến từ thân chủ trong vụ ly hôn của cô — cô Tần.

Thiệu Vi gọi lại, chỉ sau ba giây, đầu dây bên kia đã nhanh chóng bắt máy.

Giọng của cô Tần hơi khàn khàn, mang theo chút dè dặt: "Xin chào, luật sư Thiệu."

"Chào cô Tần, xin lỗi vì vừa rồi tôi không nhận được cuộc gọi của cô. Có việc gì cần tôi giúp không?"

"Tôi… tôi…" Đối phương ngập ngừng vài giây, sau mấy nhịp thở, cô ấy mới nhanh chóng nói: "Xin lỗi, luật sư Thiệu. Tôi nghe từ luật sư Vương bên cô nói về chuyện của cô… Xin chia buồn với cô."

Thiệu Vi hơi nhướng mày, các ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng.

"Cô… vẫn có thể nhận vụ án của tôi chứ?"

Không một chút chần chừ, Thiệu Vi đáp: "Có thể."

Câu trả lời dứt khoát rõ ràng khiến cô Tần có phần bất ngờ. Sau vài giây im lặng, cô ấy vội vã nói lời cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn cô… Tôi thật sự không còn cách nào khác… Cảm ơn cô rất nhiều."

"Không có gì, đây là công việc của tôi mà."

Cô Tần tiếp tục an ủi Thiệu Vi một chút nhưng cuộc đối thoại giữa họ vừa xa lạ vừa ngượng ngùng. Thiệu Vi có thể nhận ra cô Tần đang cố dò xét trạng thái của mình. Cô cũng hiểu rằng trong hoàn cảnh vừa mất chồng, việc khách hàng nghi ngờ khả năng của cô là điều dễ hiểu.

Nhưng người nghi ngờ Thiệu Vi không chỉ có mỗi cô Tần.

Chỉ còn bốn ngày nữa là đến phiên tòa xét xử vụ ly hôn và giành quyền nuôi con của cô Tần.

Tối hôm đó, khi Thiệu Vi xem lại các tài liệu mà Vương Sâm gửi đến, cô phát hiện thiếu phần ghi chép các cuộc trao đổi trước đây với cô Tần. Nhớ lại việc cô Tần đã nhắc đến chuyện luật sư Vương tiết lộ thông tin cá nhân của mình, Thiệu Vi lập tức gọi cho anh ta.

"Dạ cô ơi."

"Tôi nhường vị trí người chỉ dạy này cho cậu ngồi, được không?"

Lời mở đầu đanh thép của Thiệu Vi khiến đầu dây bên kia lập tức im bặt. Vương Sâm nhận ra tâm trạng của cô không tốt, đành cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy cô?"

"Ghi chép cuộc trò chuyện của cô Tần tại sao cậu không gửi cho tôi?"

"Tôi quên mất."

"Không phải quên." Thiệu Vi không chút nể nang vạch trần: "Cậu không muốn tôi nhận vụ án này. Hôm nay cô Tần gọi hỏi tôi có còn nhận vụ của cô ấy không, tôi mới biết hóa ra luật sư Vương không thèm hỏi ý kiến của tôi đã tự tiện tiết lộ chuyện cá nhân của tôi với khách hàng."

"Cậu định tự xử lý vụ này, hay muốn đổi cô giáo khác?"

Vương Sâm trả lời: "Không phải vậy… Từ lúc vào nghề tôi đã theo cô giáo, chưa bao giờ hai lòng. Tôi chỉ lo lắng cho trạng thái của cô giáo, sợ rằng cô giáo không đủ tinh thần để giải quyết vụ này."

"Cảm ơn." Thiệu Vi lạnh lùng nói ra hai từ. "Làm phiền cậu gửi fax cho tôi bản ghi chép trò chuyện ngay bây giờ."

"Cô ơi…"

"Vương Sâm."

Sau một hồi hít thở sâu, Vương Sâm mới nói thật: "Được rồi, tôi sẽ nói thẳng. Thực ra Cecilia muốn cô giáo nghỉ ngơi một thời gian. Chị ấy đã quyết định giao vụ cô Tần cho Roger."

Cecilia. C là người sáng lập của văn phòng luật K.C của Thiệu Vi, cũng là người nhìn ra tài năng của Thiệu Vi và đưa cô vào công ty. Còn Roger chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thiệu Vi cho vị trí cộng sự của đại luật sư (*).

(*) Ở Hong Kong nghề luật sư được phân thành hai loại. Luật sư (Solicitor) và đại luật sư (Barrister). Luật sư chuyên phụ trách vấn đề hành chính, tư vấn, xử lý hồ sơ v.v… và bị hạn chế quyền phát biểu trước các tòa án cấp cao. Đại luật sư chủ yếu tập trung vào việc tham gia tranh tụng tại tòa, biện hộ trước thẩm phán. Trong các phiên tòa TVB, đại luật sư là người đội tóc giả màu trắng

Nghe thấy tên Roger, khóe miệng Thiệu Vi mỉa mai nhếch lên. Cô cúp máy rồi lập tức gọi cho Cecilia.

"Venus? Trễ thế này còn gọi cho chị, tâm trạng không tốt à?"

Cecilia cũng chưa ngủ. Từ âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia, Thiệu Vi đoán được chị ta đang ở một quán bar. Vì vậy, cô không định vòng vo.

"Tôi nghe nói chị muốn giao vụ ly hôn của tôi cho Roger?"

Cecilia vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, hoàn toàn trái ngược với sự sốt ruột của Thiệu Vi: "Chị chỉ sợ em quá mệt mỏi, dù sao hôm qua em cũng vừa chịu nỗi đau mất chồng. Chị sợ em không trụ nổi."

"Roger chuyên về án hình sự, còn tôi chuyên án dân sự. Hai lĩnh vực không liên quan. Tôi không cho rằng mình không đủ khả năng."

Cecilia cười nhẹ: "Tính em lúc nào cũng quá mạnh mẽ. Chị nghĩ không cần giận dỗi như vậy."

"Tôi không giận dỗi." Thiệu Vi nghiêm túc đáp. "Tôi đã theo vụ này gần một tháng, đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, hướng tấn công cũng có rồi. Tôi không nghĩ mình cần phải mất đi cả công việc sau khi mất chồng."

Trước thái độ nghiêm túc của Thiệu Vi, Cecilia cuối cùng cũng tỏ ra chú ý hơn. Tiếng ồn ào trong quán bar bỗng dưng yên tĩnh, chứng tỏ Cecilia không còn xem cuộc gọi điện này như một cuộc nói chuyện phát tiết tâm tình.

"Hãy cho chị thấy năng lực của em." Cecilia nói. "Hãy chứng minh rằng em không đang gồng mình chỉ vì muốn giành lấy vị trí cộng sự."

"Chỉ cần nhớ lại chuyện một năm trước, dù tôi mắc chứng sợ độ cao nhưng vẫn đuổi theo thân chủ đang mất kiểm soát mà ôm con leo lên tầng 30 của một tòa nhà bỏ hoang định nhảy lầu. Tôi vẫn giữ được bình tĩnh để thuyết phục cô ấy tin tưởng tôi, tin tưởng vào văn phòng luật của chúng ta. Và cuối cùng, Thiệu Vi tôi đây đã thắng một cách vang dội. Thành tích đó đủ để chị hiểu rằng không ai có thể cướp vụ án của tôi khỏi tay tôi."

"Chị biết tòa nhà bỏ hoang đó, chỉ cần một cơn gió là có thể sập. Chị cũng biết tôi sợ đến mức tim đập loạn, tay chân lạnh toát. Nhưng tôi đã thắng, và đó mới là điều quan trọng nhất mà chị cần biết. Roger hay Vincent, Paul có thể giỏi về hình sự hơn tôi, nhưng trong lĩnh vực dân sự, toàn bộ ngành luật này chỉ có duy nhất mình tôi, Venus Shaw."

"Người ta nói đàn ông có ba niềm vui lớn là thăng quan, phát tài, và vợ mất." Thiệu Vi nhấn mạnh từng chữ: "Vậy tại sao phụ nữ không thể có ba niềm vui là thăng quan, phát tài và chồng mất?"

Cecilia bị sốc một chút khi nghe lời của Thiệu Vi, nhưng rất nhanh sau đó tiếng cười của chị ta vang lên qua ống nghe.

"Vụ án của cô Tần, chị trả lại cho em. Gọi điện mắng sếp vào giữa đêm như vậy, em là người đầu tiên đấy."

Thiệu Vi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị."

"Cảm ơn gì chứ." Giọng điệu của Cecilia trở lại vẻ thoải mái bông đùa như thường ngày: "Đợi em thắng vụ án này, thực sự lên làm cộng sự thì hãy cảm ơn chị. Với lại đừng có hùng hồn như thế, kẻo khui champagne ăn mừng hụt đấy."

"Yên tâm, tôi sẽ không làm chị thất vọng. Không chỉ vụ cộng sự và vụ án của cô Tần, ngay cả vụ tranh giành tài sản sau này của chị, tôi cũng sẽ thắng rực rỡ."

Cecilia hài lòng đáp lại: "Không uổng công chị đây yêu thương em. Nhưng nghe Vương Sâm nói vụ tự sát của chồng em có vẻ phức tạp nhỉ?"

Thiệu Vi chợt nhớ ra Cecilia có quan hệ rộng trong sở cảnh sát, cô giả vờ vô tình nhắc đến: "Có chút rắc rối, chẳng qua là vụ tự sát bình thường mà không hiểu sao lại thành án hình sự có hiềm nghi. Nói ra thì cảnh sát hình như có định kiến với tôi..."

"Rốt cuộc ông đang nhắm vào vụ án hay đang nhắm vào vợ của nạn nhân?"

Sau khi bị sở trưởng mắng xối xả, Triệu Trung Vi cuối cùng cũng nhận ra lý do mình bị gọi đến sớm. Ông nhìn vào bàn, nơi có thông tin phân tích hiện trường vụ án Chung Hán Đình, tất cả đều rất rõ ràng, không có gì đáng ngờ.

Triệu Trung Vi hỏi: "Cô ấy đã gọi đến khiếu nại à?"

Sở trưởng trừng mắt nhìn Triệu Trung Vi: "Cần cô ấy gọi đến khiếu nại sao? Ông nghĩ xem, bao nhiêu cảnh sát đã được huy động vì vụ tự sát này? Chỉ là một vụ án đơn giản, pháp chứng cũng nói không có dấu vết của người khác, mà ông ngày nào cũng điều tra mãi không thôi!"

"Tiếp tục như vậy, người ta có thể dùng lý do tạm giữ di hài để khiếu nại ông đó. Triệu Trung Vi, ông cũng không muốn đến tuổi nghỉ hưu rồi còn bị nhục mặt đâu?"

Triệu Trung Vi hiểu rõ lời sở trưởng nói là có lý, nhưng ông vẫn không kiềm lòng được mà phản bác: "Tôi chỉ muốn mọi việc rõ ràng, đừng để giống như..."

"Tôi biết ông vẫn không quên vụ án ở khu Lệ Gia 30 năm trước, nhưng... Triệu Trung Vi, tôi với ông vào ngành cùng thời điểm, giờ tôi đã là sếp của ông rồi. Ông vì vụ án này đã lãng phí bao nhiêu cơ hội thăng chức, tôi cũng không muốn nhắc lại. Ông sắp nghỉ hưu rồi. Nếu bây giờ lại xảy ra chuyện gì thì sao..."

Triệu Trung Vi hiểu ý sở trưởng. Ông ngẩng đầu nhìn sở trưởng, thở dài một hơi.

"Tôi hiểu rồi. Chỉ là tôi không thể làm rõ vụ án đó, cảm thấy có lỗi với người đã khuất..."

Sở trưởng giận dữ, chỉ vào Triệu Trung Vi, định nói gì đó thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc đối thoại.

Sở trưởng nhấc ống nghe lên, khuôn mặt không còn vẻ bực bội như trước, thay vào đó là sự kinh ngạc. Ông ta nhìn vào ống nghe, ánh mắt chuyển động như chiếc bình nước bị dòng nước tác động. Cuối cùng, ánh mắt mang ý tứ sâu xa dừng lại trên người Triệu Trung Vi.

Sau khi cúp máy, câu đầu tiên của sở trưởng là: "Lão Triệu, báo cáo DNA mà ông cần đã có rồi."

Sáng nay, Thiệu Vi chuẩn bị ra tòa. Cô đã trang điểm chỉnh tề từ sớm, nhìn vào gương trong tủ quần áo, đôi mắt bình tĩnh như mặt hồ. So với cô, cô Tần có vẻ kích động hơn.

Cô ấy liên tục gửi tin nhắn cho Thiệu Vi, khiến điện thoại của cô rung không ngừng.

Thiệu Vi vừa cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài, chưa đi được bao lâu thì cửa đột ngột bị gõ mạnh.

Cô nhìn đồng hồ, đúng là 8 giờ rưỡi sáng. Vào giờ này, Vương Sâm chắc chắn sẽ lái xe đến dưới khách sạn nơi cô đang ở, không có lý do gì để lên tận phòng gọi cửa.

Nhưng vào lúc này, có người gõ cửa —

Cô mở cửa, bất ngờ nhưng cũng không đến nỗi quá bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Trung Vi với nét mặt nghiêm trọng và nữ cảnh sát Vu Tinh.

Thiệu Vi nhướng mày, để lại một khe cửa, tùy ý đặt điện thoại lên tủ ở hành lang, cúi xuống thay giày cao gót. Cô vừa thay giày vừa nói: "Trước đây tôi có nói qua mong Sir Triệu rút khỏi vụ tự sát của chồng tôi mà?"

Triệu Trung Vi đáp lại: "Hôm nay chúng tôi đến đây không phải vì vụ tự sát vào ngày 26 tháng 9 năm 2024 của chồng cô ."

Thiệu Vi dừng lại một chút, lại mang chiếc giày khác vào: "Vậy các anh đến vì chuyện gì?"

"Vì vụ đột nhập giết người ngày 18 tháng 7 năm 1994 tại khu Lệ Gia. Chúng tôi đã so sánh DNA của cô với mẫu DNA của nghi phạm tại hiện trường vụ án năm 1994, và kết quả cho thấy cô có mối quan hệ di truyền mẹ con với nghi phạm, vì vậy chúng tôi nghi ngờ người đã giết Thiệu Kiến An chính là..."

"Chính là mẹ cô, Cận Phương Dung."

Thiệu Vi mang xong giày cao gót, tiếng giày chạm lên nền gạch men phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cô đứng thẳng, nhìn thẳng vào Triệu Trung Vi.

Im lặng vài giây, cô đột nhiên cười: "Vậy thì có liên quan gì đến tôi?"

"Chúng tôi nghi ngờ năm đó cô đã cho lời khai giả, cần cô về sở cảnh sát hợp tác điều tra. Nếu tình tiết nghiêm trọng, cô sẽ phạm tội cản trở công lý." Vu Tinh tức giận nói.

"Tôi có thể về sở cảnh sát hợp tác, nhưng hôm nay không được. Tôi có vụ kiện phải xử lý."

"Điều này không phải do cô quyết định..."

Vu Tinh định từ chối, nhưng Triệu Trung Vi lại hỏi thêm: "Vụ án gì?"

"Vụ tranh giành quyền nuôi con."

"Cô là luật sư bên nào?"

"Nguyên cáo, bên mẹ."

Triệu Trung Vi trầm mặc hai giây: "Cô có tự tin không?"

"Chắc chắn." Thiệu Vi trả lời dứt khoát: "Mong các anh có thể khoan dung thêm một ngày, để tôi thắng vụ này đẹp mắt, trả lại một gia đình hạnh phúc cho cô bé."

Triệu Trung Vi hỏi: "Còn gia đình hạnh phúc của cô thì sao?"

Thiệu Vi không trả lời, chỉ lấy chìa khóa trên tủ và đưa cho Vu Tinh.

"Tôi đang vội, các anh tự khóa cửa đi."

"Ê... cô... cô..."

"Còn một việc cuối cùng, cho tôi thông tin liên lạc của mẹ cô. Chúng tôi đã tra được bà ấy đã di cư ra nước ngoài từ 25 năm trước, sau đó hoàn toàn mất tích."

Thiệu Vi bước ra khỏi căn hộ, không quay lại: "Tôi sẽ đưa cho các anh phương thức liên lạc với người chồng ở nước ngoài của bà ấy."

"Nhưng rất tiếc..."

"Bà ấy đã qua đời chín năm trước. Hung thủ đã quá hạn rồi."

Bình Luận (0)
Comment