Khi Cecilia hùng hổ trở lại văn phòng luật, Thiệu Vi và Quách Ái Tư đang thu thập bằng chứng về hành vi quấy rối t*nh d*c của Vương Sâm. Chị ta mặc một bộ vest vừa vặn, trang điểm tinh tế. Có lẽ vừa từ tiệc rượu trở về, lớp trang điểm hơi lem một chút, như thể chiếc mặt nạ hoàn hảo đã xuất hiện vết rạn.
Chị ta đẩy mạnh cửa văn phòng của Thiệu Vi, ném chiếc túi xách lên ghế sofa bên cạnh.
Quách Ái Tư thấy Cecilia như vậy thì có chút e dè, liếc nhìn Thiệu Vi.
Thiệu Vi vẫn điềm nhiên như thường, chỉ khẽ nói với Quách Ái Tư: "August, ra ngoài đi."
"Dạ." Quách Ái Tư rụt rè rời khỏi phòng, lúc lướt qua Cecilia còn khẽ gọi một tiếng "Cecilia" nhưng đối phương không buồn để ý, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thiệu Vi.
Quách Ái Tư đành nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng không kịp ngăn cơn giận dữ của Cecilia tràn ra ngoài.
Cecilia thấy Quách Ái Tư đi rồi, lập tức quát lên: "Cô đang làm cái gì vậy? Tôi nghe người bên tòa án nói cô định kiện người trong văn phòng luật của mình. Cô bị bệnh gì à?"
"Tôi không bệnh." Thiệu Vi điềm tĩnh, không hề bị ảnh hưởng: "Tôi chỉ đang bảo vệ lợi ích của mình."
"Lợi ích của cô? Kiện người trong chính văn phòng của mình là bảo vệ lợi ích? Thế còn lợi ích của tôi? Của K.C thì sao?" Cecilia giận đến mức ngồi phịch xuống sofa, mắt bốc lửa: "Cô có biết lúc nghe tin này từ miệng người ngoài tôi cảm thấy mất mặt thế nào không? Văn phòng dính vào chuyện đáng xấu hổ thế này, mà tôi lại phải nghe từ kẻ khác. Thiệu Vi, rốt cuộc cô đang toan tính gì?"
Thiệu Vi rót một ly nước đá đưa cho Cecilia, giọng điệu bình thản như chính ly nước trong tay: "Tôi muốn kiện Vương Sâm vì hành vi quấy rối t*nh d*c trong môi trường làm việc."
Cecilia hất văng ly nước, âm thanh thuỷ tinh vỡ vang lên giòn tan: "Tôi không hỏi chuyện đó. Nếu cô thực sự muốn đối phó với Vương Sâm, cô có thể trực tiếp sa thải anh ta, thay vì phơi bày chuyện nội bộ của K.C ra ngoài khi anh ta vẫn còn làm việc ở đây. Cô có biết một khi tin này lan ra, cả ngành sẽ nhìn chúng ta thế nào không?"
Thiệu Vi lơ đễnh quét mắt qua những mảnh vỡ trên bàn trà, ngồi xuống đối diện Cecilia, vẻ mặt không chút bận tâm: "Tôi biết."
"Cô biết mà vẫn làm?"
"Không chỉ làm, tôi còn muốn làm lớn chuyện hơn nữa. Tôi đã mời August làm luật sư đại diện, đồng thời mời Tiểu Mãn và Roger làm nhân chứng. Tôi muốn cho mọi người thấy một nữ luật sư sẽ đối phó với quấy rối t*nh d*c nơi làm việc như thế nào."
Cecilia nghe nửa đầu câu thì giận sôi, nhưng đến cuối cùng lại bất ngờ bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào gương mặt đầy tự tin của Thiệu Vi, nắm chắc những từ khóa quan trọng—"nữ luật sư," "quấy rối t*nh d*c nơi làm việc."
Cecilia không vội đáp, chỉ nói một chữ: "Nước."
Thiệu Vi nhướn mày, lại rót cho cô một ly nước đá. Lần này, Cecilia uống, uống rất chậm, như thể đang nghiền ngẫm từng ngụm.
Sau khi uống cạn, cô hỏi: "Cô định lấy anh ta ra làm vật tế cờ?"
"Hiện tại môi trường làm việc rất tệ, đặc biệt là vấn đề quấy rối t*nh d*c. Dù ít dù nhiều thì những người phụ nữ đang phấn đấu từng ngày đều từng trải qua, nhưng chỉ âm thầm chịu đựng, hiếm ai dám đứng lên bảo vệ nữ quyền. Cô có biết tại sao không?"
Cecilia nở nụ cười có phần hứng thú, nhướng mày nhưng không trả lời.
"Một, không biết làm thế nào để bảo vệ bản thân. Hai, sợ mất mặt xấu hổ. Nếu đã vậy, tại sao chúng ta không làm gương cho những người phụ nữ khác?"
"Cứ tiếp tục."
"Những gì Vương Sâm đã làm với tôi, mọi người đều tận mắt chứng kiến. Tôi không hề vu khống anh ta. Giờ đây, tôi có cơ hội vừa thể hiện lập trường kiên quyết của văn phòng luật chúng ta đối với vấn đề phản đối quấy rối t*nh d*c, vừa loại bỏ được một kẻ chướng mắt. Cớ sao lại không làm?"
"Ceci, chỉ những doanh nghiệp tôn trọng phụ nữ mới có thể đi xa hơn trong xã hội này. Không chỉ vì tôi, vì văn phòng luật, mà còn vì cô nữa."
Cecilia cuối cùng cũng mỉm cười, nâng chiếc ly trống trong tay, lắc nhẹ hai lần rồi đặt xuống trước mặt Thiệu Vi: "Cô nói hay lắm, tôi rất hài lòng."
"Nhưng tôi cũng nghe từ người bên cảnh sát nói rằng, hình như Vương Sâm đã cầm một đoạn video đến báo án."
Cô gõ nhẹ vào thành ly nước trước mặt Thiệu Vi, âm thanh vang lên trong trẻo, tựa như tiếng ly thuỷ tinh vỡ ban nãy: "Cô thật sự muốn kiện anh ta vì quấy rối nơi làm việc, hay chỉ muốn biến anh ta thành nhân chứng không trung thực?"
---
A Văn đã xem camera giao thông trong phòng hồ sơ suốt hai ngày trời, đến mức hoa cả mắt. Khi quay đầu lại, cậu thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Trung Vi.
"Anh nói là, Thiệu Vi kiện anh?"
"Tội danh gì?"
"... Quấy rối t*nh d*c công sở?"
Triệu Trung Vi im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Khi nào ra tòa? Được, tôi sẽ làm nhân chứng cho ông."
A Văn nghe mà mắt sáng rực. Đợi Triệu Trung Vi cúp máy, anh không kìm được mà hỏi: "Thầy ơi..."
Triệu Trung Vi cũng không có ý định giấu giếm, vừa nghe A Văn hỏi, ông liền nói thẳng: "Thiệu Vi kiện Vương Sâm vì quấy rối t*nh d*c nơi làm việc, dự kiến tháng sau sẽ mở phiên tòa. Đến lúc đó, tôi sẽ ra làm chứng cho Vương Sâm. Trong thời gian này, chúng ta phải tranh thủ xem lại toàn bộ camera giao thông, tìm ra dấu vết có thể liên quan đến Thiệu Vi."
"Được." A Văn đồng ý ngay: "Tôi ra ngoài mua ly cà phê rồi chiến tiếp. Tinh Tinh, chị có muốn không?"
Vu Tinh gật đầu, đợi A Văn ra khỏi phòng, bỗng nhiên cô chợt nhớ ra điều gì đó: "Thầy ơi, tại sao Thiệu Vi lại đột nhiên kiện Vương Sâm vì quấy rối t*nh d*c?"
Triệu Trung Vi nhớ lại đoạn tin nhắn cuối cùng giữa Vương Sâm và Thiệu Vi mà Vương Sâm đã cho ông xem: "Có lẽ liên quan đến cuộc trò chuyện cuối cùng của họ. Trong đó, Vương Sâm có những lời lẽ khá gay gắt, hơn nữa còn liên tục truy hỏi về chuyện Thiệu Vi có đang qua lại với người khác không, ép cô ấy phải trả lời."
Vu Tinh dùng cán bút gõ nhẹ vào trán: "Tôi thấy trùng hợp quá. Chuyện Vương Sâm 'ái mộ' cô ấy không phải mới ngày một ngày hai, từ lần đầu tiên chúng ta gặp họ đến nay, hành vi của Vương Sâm đều thể hiện rất rõ ràng..."
Triệu Trung Vi hiểu ý cô: "Ý cô là tại sao cô ấy lại chọn kiện anh ta ngay sau khi anh ta đến sở cảnh sát cung cấp manh mối?"
"Đúng vậy. Cái thời điểm này, ông không thấy kỳ lạ sao?"
Triệu Trung Vi cảm thấy không chỉ kỳ lạ, mà còn có chút... cố ý.
"Hơn nữa, tội danh mà anh ta bị khởi tố không phải gì khác mà chính là quấy rối t*nh d*c nơi công sở. Cô ta không biết nội dung của đoạn video nên mới đánh lạc hướng để cứu mình, hay thực sự chỉ tố cáo anh ta về tội danh quấy rối? Rõ ràng cô ta biết Vương Sâm muốn đem đoạn video đó đến đồn cảnh sát để tố cáo mình... Nếu thật sự như vậy, đáng lẽ phải là khởi tố hình sự, tại sao bây giờ lại chỉ là..."
"Khởi tố dân sự."
Triệu Trung Vi và Vu Tinh mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, còn A Văn thì bưng ba cốc trà sữa nóng hổi trở lại.
"Thầy ơi, Tinh Tinh, chú bán hàng trong căn tin nói không đủ đồ làm ba cốc cà phê đen nên đã làm cho chúng ta ba cốc uyên ương(*). Chú ấy bảo dù sao uyên ương cũng là cà phê pha với trà sữa, cứ uống đi, rồi từ từ sẽ cảm nhận được vị cà phê."
(*) Uyên ương: là loại thức uống rất phổ biến ở Hồng Kông, kết hợp độc đáo giữa cà phê và hồng trà. Theo Cục Dịch vụ Văn hóa và Giải trí Hồng Kông, hỗn hợp này bao gồm ba phần cà phê và bảy phần trà sữa Hồng Kông uống nóng hoặc lạnh đều được
Triệu Trung Vi bỗng như bừng tỉnh.
"Cứ uống trà sữa rồi sẽ cảm nhận được vị cà phê ư?"
---
Khi Hình Phong trở về căn hộ khách sạn, trong phòng tắm vẫn vang lên tiếng nước chảy. Anh nhanh chóng lau sạch vết máu dính trên đế giày lúc bắt tội phạm, rồi cởi áo khoác bỏ vào máy giặt. Sau khi chắc chắn trên người không còn dấu vết nào nữa, anh mới bước vào phòng ngủ.
Thiệu Vi vẫn đang tắm. Trên bàn trang điểm, vốn chỉ có mỹ phẩm, nay lại xuất hiện một tập tài liệu. Hình Phong cầm lên xem, phát hiện đó là đơn xin triệu tập nhân chứng.
Thiệu Vi thường để những tài liệu quan trọng trong phòng làm việc. Việc đơn này xuất hiện bất ngờ trên bàn trang điểm, chắc hẳn có liên quan đến anh. Hình Phong suy đoán.
"Anh về rồi à?"
Tiếng nước ngừng lại, hơi nước từ phòng tắm tràn ra. Anh quay lại, cố tỏ ra bình thản, đặt tập tài liệu về chỗ cũ: "Ừ."
"Anh đã thấy đơn triệu tập đó rồi?"
Thấy Hình Phong cười gượng, ánh mắt hơi né tránh, Thiệu Vi liếc xuống, thấy tay anh vẫn còn đặt trên tập tài liệu. Vừa lau tóc, cô vừa bước đến bàn trang điểm, cất tài liệu vào ngăn kéo.
"Đi tắm đi, cả ngày nay chắc anh cũng mệt rồi. Chuyện này không có gì to tát cả."
"Ngay từ ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau, em đã quyết định khởi kiện Vương Sâm. Sao có thể nói là chuyện nhỏ được? Anh biết nếu anh ra tòa làm chứng, áp lực bên em sẽ nhẹ hơn."
Hình Phong ôm lấy bờ vai cô, xoay người cô lại, bàn tay trượt xuống nắm lấy đôi tay ướt lạnh: "Anh đã nói rồi, anh sẵn sàng ra làm chứng. Từ khi quen biết em, anh đã thấy tận mắt cách Vương Sâm quấy rối em."
Nhưng Thiệu Vi lắc đầu: "Nhân chứng bên phía Vương Sâm là thầy anh. Em không muốn anh khó xử. Thật ra anh ra tòa hay không cũng không ảnh hưởng nhiều đến vụ kiện của bọn em. Bằng chứng đã quá rõ ràng, chỉ là nếu có thêm lời khai của anh thì càng tốt thôi."
Hình Phong cụp mắt: "Anh hiểu ý em. Nhưng A Vi à, anh cũng muốn giúp em."
Thiệu Vi do dự rút tay lại. Cô quay người đi, nhìn Hình Phong qua gương trang điểm. So với ánh mắt kiên định của anh, ánh mắt cô lại dao động không ngừng, như một vệ tinh sắp ngừng hoạt động, không còn muốn phục vụ ai nữa.
"A Vi?"
Một lúc lâu sau, đến cả Hình Phong cũng cảm nhận được sự khác thường của cô, cô mới hít sâu, nói: "Thực ra, em đã giấu anh một chuyện."
Trong gương phản chiếu đôi mắt trong veo mà hoang mang của Hình Phong.
"Chuyện gì?"
Cô lấy hết can đảm: "Thực ra, ngày 24 em có về đây."
Đến lượt Hình Phong sững sờ, anh chớp mắt liên tục, như con bướm đang ra sức vẫy cánh để tránh cơn bão.
"Em... Em đã về sao?"
Thiệu Vi nặng nề gật đầu, nhanh chóng quay lại, dùng hai tay siết chặt tay Hình Phong: "Nhưng em không giết Hans."
"Sao... sao em không nói?"
"Nói ra thì ai tin em chứ? Anh cũng thấy rồi đấy, Sir Triệu cứ dồn ép em từng bước một, em không dám nói gì cả. Nhưng..." Cô nhìn anh bằng ánh mắt kiên định: "Phong, anh phải tin em, em thực sự không giết Hans. Đêm đó em chỉ muốn về bàn chuyện ly hôn với anh ta. Em không muốn chờ đợi thêm nữa, em sợ nếu đợi đến ngày 25 quay về, em sẽ phải đối mặt với họa sát thân."
"Em đã về bằng cách nào?"
"Em bắt taxi về. Lúc đó không nghĩ nhiều, thấy trong túi còn ít tiền lẻ liền gọi taxi về ngay. Phong..."
Hình Phong nắm chặt tay cô, từng chữ từng câu xác nhận: "Em thực sự không giết anh ta?"
"Em không làm. Đã đề nghị ly hôn rồi, sao em còn phải giết anh ta?" Thiệu Vi nhìn anh với vẻ không thể tin nổi, hỏi ngược lại Hình Phong: "Anh không tin em sao?"
Anh vội phủ nhận: "Anh tin, chắc chắn tin em. Chỉ là bây giờ Vương Sâm đã giao đoạn video giám sát cho thầy anh..."
"Em không sợ đoạn video đó." Thiệu Vi nói: "Vì nó không chứng minh được điều gì cả."
"Nhưng anh sợ họ sẽ điều tra ra việc em đã bắt taxi trở về thông qua trang phục của em."
Thiệu Vi vẫn lắc đầu, giọng điệu chắc chắn: "Em cũng không sợ điều đó, vì em chưa từng xuất hiện trong camera giám sát của tòa nhà."
Hình Phong kinh ngạc: "Người phụ nữ đưa rượu vang hôm đó không phải là em?"
"Hôm đó em có đi taxi đến gần khu Ngự Cảnh Hào Đình, đúng là em đã xuống xe. Nhưng ngay khi xuống xe, em thấy một người phụ nữ đang cầm một chiếc hộp gỗ đi vào đó. Khoảnh khắc ấy, em bỗng mất hết dũng khí. Em không hề vào trong, cũng không gặp Hans. Thật đấy."
Lượng thông tin hôm nay quá lớn khiến đầu óc Hình Phong như ngừng hoạt động. Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của cô, anh theo bản năng kéo cô vào lòng, một tay luồn vào tóc cô, nhẹ nhàng xoa đầu, để cô tựa sát vào anh.
"Không sao đâu, không sao đâu." Anh vỗ về cô.
"Em không hề giết Chung Hán Đình." Anh nói: "Vậy thì chẳng ai có thể bắt em được. Đừng sợ, anh sẽ ra tòa làm chứng, anh sẽ đứng về phía em."
Anh cúi xuống hôn lên tóc cô.
"A Vi, cảm ơn em đã nói cho anh sự thật."
"Em cũng cảm ơn anh vì đã tin em, A Phong."
Hình Phong ôm cô đung đưa một chút, thấy cô vẫn cau mày, liền bóp nhẹ tay cô: "Thế em định cảm ơn anh thế nào đây? Cắt móng tay giúp anh đi, hôm nay bắt tội phạm, anh làm sứt một góc rồi."
Anh giơ tay ra trước mặt cô. Thiệu Vi bật cười, gạt tay anh ra: "Không giúp! Anh cứ hay cắn móng tay. Tự cắt đi, Sir Hình!"