Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 24

"Thưa tòa!"

Tại phòng xử án dân sự số 238 của Tòa án cấp cao Vịnh Hoa Hồng, một nữ thẩm phán đội tóc giả, dáng vẻ nghiêm nghị, chậm rãi bước vào ghế chủ tọa. Bà quét mắt nhìn quanh phòng xử, sau đó bắt đầu phần xác minh thông tin trước phiên tòa.

"Bây giờ tiến hành xác nhận thông tin cơ bản của nguyên cáo Thiệu Vi và bị cáo Vương Sâm. Hai bên có ý kiến gì không?"

"Không có."

"Tiếp theo, xác minh thông tin của luật sư đại diện cho nguyên cáo Quách Ái Tư. Hai bên có ý kiến gì không?"

"Không có."

"Bị cáo Vương Sâm, anh không thuê luật sư đại diện mà chọn tự bào chữa, có đúng không?"

"Đúng."

"Vậy hai bên có ý kiến gì về sự có mặt của những người tham dự phiên tòa hôm nay không?"

"Không có."

Thẩm phán gõ một tiếng búa, trầm giọng tuyên bố: "Bắt đầu phiên xét xử vụ kiện giữa nguyên cáo Thiệu Vi và bị cáo Vương Sâm về hành vi quấy rối t*nh d*c cùng nhiều lần đe dọa bằng lời nói."

"Mời bên nguyên cáo trình bày yêu cầu khởi kiện và cơ sở pháp lý."

Thiệu Vi ngồi ngay ngắn ở ghế nguyên cáo, nghe vậy thì thong dong đứng dậy, cúi chào thẩm phán. Ánh mắt cô kiên định, thẳng tắp, hoàn toàn không dừng lại trên người Vương Sâm đang ngồi ở ghế bị cáo.

Trong không gian im lặng, cô nói rõ ràng: "Yêu cầu khởi kiện và cơ sở pháp lý của tôi giống với nội dung đơn khởi kiện."

"Mời bị cáo trình bày phần biện hộ của anh."

Vương Sâm nhìn chằm chằm vào Thiệu Vi, không có động thái gì. Mãi đến khi thẩm phán mất kiên nhẫn, gõ búa lần thứ hai và nhắc lại yêu cầu, anh ta mới chậm rãi đứng lên, thản nhiên đáp: "Nội dung biện hộ của tôi giống với đơn bảo hộ."

Thẩm phán liếc nhìn anh ta, nói: "Bị cáo, tôi xác nhận lại lần nữa, anh không cân nhắc mời luật sư đại diện?"

"Vâng, tôi chắc chắn."

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Vương Sâm, thẩm phán tiếp tục tiến trình: "Nguyên cáo, hãy xuất trình bằng chứng, nêu rõ tên chứng cứ và các sự kiện cần chứng minh."

Quách Ái Tư từ vị trí luật sư của nguyên cáo đứng dậy, cúi chào thẩm phán trước khi trình bày: "Chứng cứ mà chúng tôi xuất trình giống với tài liệu đã gửi trước đó. Bao gồm 361 trang tin nhắn trên ứng dụng chat, cùng với nhật ký cuộc gọi cho thấy bị cáo đã chủ động gọi tới nguyên cáo tới 20 cuộc liên tiếp chỉ trong một lần."

Thẩm phán gật đầu, sau đó quay sang Vương Sâm: "Bị cáo, anh có ý kiến gì về chứng cứ nguyên cáo vừa đưa ra không?"

Không chút do dự, Vương Sâm trả lời: "Bị cáo không có ý kiến."

Thẩm phán khẽ cau mày.

"Bị cáo, hãy xuất trình bằng chứng, nêu rõ tên chứng cứ và các sự kiện cần chứng minh."

Vương Sâm đứng lên, đáp: "Bị cáo xuất trình bằng chứng giống như tài liệu đã gửi trước đó. Bao gồm 4557 tin nhắn trên ứng dụng chat, cùng với nhật ký cuộc gọi cho thấy bị cáo và nguyên cáo đã gọi cho nhau tổng cộng 312 lần."

"Nguyên cáo, cô có ý kiến gì về chứng cứ do bị cáo cung cấp không?"

Quách Ái Tư nói: "Bên nguyên cáo phủ nhận sự liên quan của bằng chứng bị cáo đưa ra với vụ án. Hồ sơ gồm 4.557 trang tin nhắn và 312 cuộc gọi mà bị cáo cung cấp chủ yếu là trao đổi công việc giữa hai bên, hoàn toàn không liên quan đến đơn kiện quấy rối."

Thẩm phán gật đầu, chưa kịp yêu cầu Vương Sâm trả lời thì đã thấy anh ta đứng bật dậy: "Phản đối bên nguyên cáo phủ nhận tính liên quan của bằng chứng tôi đưa ra. Phần lớn bằng chứng của tôi có liên hệ trực tiếp với vụ án. Trong đó chứa nhiều ám hiệu từ phía nguyên cáo. Tôi không đồng ý với quan điểm rằng bằng chứng của tôi không liên quan."

Thẩm phán nhìn Vương Sâm, rồi nhìn sang Quách Ái Tư, cuối cùng chỉ nhắc nhở: "Bị cáo, chú ý trật tự trong phiên tòa. Nguyên cáo, lập luận của bị cáo không phải không có lý. Tòa sẽ chấp nhận bằng chứng bị cáo cung cấp."

"Vâng, thưa thẩm phán."

Quách Ái Tư quay đầu nhìn Thiệu Vi, người kia mỉm cười trấn an cô. Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.

Quách Ái Tư ngồi tại bàn luật sư đại diện cho nguyên cáo, đột nhiên nhận một mẩu giấy từ trợ lý Tiểu Mãn. Trên đó có ba dòng chữ, trong đó dòng thứ hai đã bị gạch bỏ.

Chúng lần lượt là:

[Thể hiện sự tự tin trước tòa]

[Chất vấn tính liên quan của bằng chứng đối phương]

[Đánh trúng điểm yếu tâm lý của Vương Sâm]

"Bây giờ, mời luật sư đại diện nguyên cáo có thể bắt đầu đặt câu hỏi."

Quách Ái Tư cất tờ giấy đi, đứng dậy, câu đầu tiên cô nói với Vương Sâm là: "Chào anh, luật sư Vương."

Vương Sâm không hề bị dao động, chỉ đáp lại hờ hững: "Chào cô."

Quách Ái Tư lập tức tấn công: "Tôi vừa gọi anh là 'luật sư Vương', anh không cảm thấy phản cảm chứ?"

"Không."

"Tại sao?"

"Tại sao tôi phải phản cảm khi người khác gọi tôi là luật sư Vương? Tôi vốn dĩ là một luật sư."

"Nếu anh là một luật sư, hẳn anh rất quen thuộc với luật pháp?"

"Đương nhiên."

Quách Ái Tư khẽ cười: "Vậy anh có thể cho tôi biết định nghĩa của quấy rối t*nh d*c không?"

Vương Sâm nhếch môi cười lạnh: "Biểu hiện của quấy rối t*nh d*c bao gồm không giới hạn ở lời nói, hành động, hoặc tạo dựng môi trường nhằm thực hiện một chuỗi hành vi trái với ý muốn của đối phương."

Quách Ái Tư mở cuốn hồ sơ: "Xin mở trang 134, vào lúc 3:31 sáng ngày 29/11/2021, anh bất ngờ gửi một tin nhắn cho nguyên cáo với nội dung: 'Venus, anh rất nhớ em.' Theo anh, câu nói này có phù hợp với định nghĩa anh vừa nêu bên trên về hành vi trái với ý muốn của nguyện cáo không?"

"Tôi cho là không."

"Lý do?"

Vương Sâm nhìn về phía Thiệu Vi: "Cô ấy không từ chối tôi."

"Thời điểm đó cô ấy đã có gia đình. Vậy theo anh, giữa đêm khuya gửi một tin nhắn mập mờ cho một người phụ nữ đã có chồng, làm thế nào anh chắc chắn rằng cô ấy không từ chối anh?"

"Cô ấy không trả lời tin nhắn của tôi."

Quách Ái Tư như bừng tỉnh: "Vậy theo anh, không trả lời đồng nghĩa với không từ chối? Giả sử bây giờ tôi nhắn tin cho anh một câu tình cảm, chẳng hạn: 'Luật sư Vương, tôi rất nhớ anh.' Nhưng anh không trả lời tôi, vậy có nghĩa là anh không từ chối tôi đúng không?"

"Phản đối," Vương Sâm nói: "Phản đối nguyên cáo đang đưa ra giả thiết vô nghĩa."

"Phản đối. Thưa thẩm phán, tôi chỉ đang cố gắng sử dụng giả thuyết để tiếp cận cách suy nghĩ của bị cáo và hiểu hành vi của anh ta."

"Phản đối vô hiệu, bị cáo, vui lòng trả lời câu hỏi."

Vương Sâm trừng mắt nhìn Quách Ái Tư, nghiến răng đáp: "Đúng."

"Được rồi, cảm ơn luật sư Vương." Quách Ái Tư lật sang trang tiếp theo: "Vậy mời lật trang 136, vào đúng 0:00 ngày 01/01/2022, không có bất kỳ tin nhắn nào trước đó, anh đột nhiên nhắn cho nguyên cáo: 'Venus, hôm nay là giao thừa rồi, đêm nay thật đẹp, anh nhớ em.' Câu này—"

"Không —"

"Tôi chưa nói xong, luật sư Vương đừng vội."

Cô dừng lại một nhịp rồi giơ một ngón tay lên: "Sau tin nhắn này, nguyên cáo vẫn không trả lời anh. Nếu theo logic của anh, cô ấy không từ chối, vậy tại sao ngay sau đó anh lại gọi cho cô ấy 10 cuộc liên tiếp? Anh gấp gáp liên lạc với cô ấy làm gì?"

Vương Sâm nói: "Không có lý do gì cả."

"Vậy tại sao lại gọi đến 10 cuộc?"

"Không tại sao."

Ánh mắt Quách Ái Tư trở nên sắc bén: "Không, anh nóng lòng gọi là để xác nhận xem cô ấy có nhìn thấy tin nhắn của anh hay không! Sở dĩ anh gấp gáp gọi điện cho nguyên cáo như vậy là vì trong lòng anh không chắc chắn. Anh không thực sự tin vào lời mình nói rằng 'không trả lời tức là không từ chối'. Anh biết rất rõ rằng mình đã bị từ chối!"

Vương Sâm lớn tiếng hét: "Phản đối! Nguyên cáo đang đưa ra phỏng đoán vô căn cứ!"

"Phản đối hợp lý."

"Thưa thẩm phán, tôi không còn câu hỏi nào."

Thẩm phán nhìn Vương Sâm, người vẫn đang cố kiềm chế cảm xúc, rồi hỏi: "Bị cáo, anh có muốn đặt câu hỏi cho nguyên cáo không?"

Vương Sâm hít sâu vài lần, đứng dậy từ ghế bị cáo. Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta hướng về phía Thiệu Vi, giọng nói run rẩy như một cây đàn cello phủ bụi lâu năm, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đứt dây.

Anh ta cố giữ bình tĩnh, hỏi: "Nguyên cáo, cô có cảm giác gì với bị cáo?"

Thiệu Vi bình thản trả lời: "Tình cảm của người thầy đi trước dành cho học trò đi sau."

"Ngoài ra thì sao?"

"Không còn tình cảm gì khác."

Vương Sâm dường như đã đoán trước câu trả lời này, nhưng đôi mắt anh ta vẫn đỏ hơn vài phần: "Cô có bao giờ, dù chỉ trong một khoảnh khắc, nảy sinh tình cảm với bị cáo không?"

"Ý anh là tình cảm gì?"

"Tình yêu."

"Không có."

"Vậy cô có nghĩ rằng một người thầy nhắn tin quan tâm đến học trò là chuyện bình thường không?" Vương Sâm chất vấn.

Thiệu Vi bình thản, không chút dao động, gật đầu: "Bình thường. Tôi cho rằng luật sở áp dụng mô hình thầy dẫn dắt trò là để người đi trước giúp đỡ người đi sau thích nghi, tiếp nhận và hòa nhập với pháp luật xã hội."

"Vậy cô có nghĩ rằng một người thầy ôm học trò là chuyện bình thường không?"

"Bình thường." Thiệu Vi không thèm nể nang đáp: "Khi đó là lần đầu tiên cậu thua kiện, tôi sợ cậu suy nghĩ dại dột nên mới ôm an ủi cậu. Không chỉ cậu, với tất cả những người tôi từng hướng dẫn, tôi đều có thái độ như vậy."

Môi Vương Sâm bắt đầu run rẩy, anh ta cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc dâng trào, hết lần này đến lần khác xác nhận: "Vậy cô cho rằng việc thầy chia sẻ chuyện đời tư với học trò là bình thường sao?"

"Nếu cậu đang nói đến chuyện của chồng tôi, tôi chỉ có thể nói rằng vì anh ta đến công ty gây chuyện nên tôi buộc phải giải quyết ổn thỏa rồi mới nói lại với mọi người. Đây không phải là chia sẻ, mà là báo cáo tình hình. Tôi không chỉ nói với cậu mà còn nói với các đồng nghiệp khác."

"Thế còn buổi tụ tập thì sao?"

"Chỉ là buổi tụ tập bình thường. Tôi chưa bao giờ đi riêng với cậu."

"Thế còn lần tôi bị bệnh..." Giọng anh ta nghẹn ngào: "Cô đã lái xe đưa tôi đến bệnh viện, còn ở lại truyền dịch với tôi, chuyện đó giải thích thế nào?"

Thiệu Vi nghiêng đầu đầy thắc mắc: "Đó là sự quan tâm giữa con người với nhau. Dù là ai khi gặp đồng nghiệp hay cấp dưới bị bệnh, họ cũng sẽ làm vậy thôi."

"Vậy ý cô là, cô chưa bao giờ có chút rung động nào với tôi sao?"

"Không có." Cô dừng lại một chút rồi nhấn mạnh từng chữ: "Chưa. Bao. Giờ. Có."

Vương Sâm trừng mắt nhìn chầm chầm cô.

---

"Nhân chứng, cô nhìn nhận mối quan hệ giữa bị cáo Vương Sâm và thân chủ tôi Thiệu Vi như thế nào?"

Quách Ải Tư gọi nhân viên lễ tân của công ty luật là A May, ra làm nhân chứng. Đây là lần đầu cô ấy bị cuốn vào một vụ tranh chấp như thế này, nên trông có vẻ hơi lo lắng khi ngồi vào ghế nhân chứng.

"Rõ ràng là Sam thích Venus."

"Sam mà cô nói đến, có phải là bị cáo Vương Sâm không?"

A May liếc nhanh sang Vương Sâm đang có vẻ mặt méo mó đầy tức giận, rồi gật đầu: "Phải."

"Vậy cô có thể đưa ra vài ví dụ để chứng minh nhận định của mình không?"

"Quá rõ ràng. Ngày nào anh ta cũng là người đến sớm nhất. Vừa đến nơi là vào văn phòng của Venus tưới cây, viết to do list cho cô ấy. Gần đến giờ là lại đứng trước cửa sổ lớn của công ty, chờ xem xe của Venus đã đến chưa. Nếu thấy xe đến, anh ta sẽ chạy đi pha cà phê, rồi để lên bàn của cô ấy."

"Cô nói 'gần đến giờ' là ý gì?"

"Venus có giờ giấc làm việc cố định, 'gần đến giờ' tức là gần đến giờ cô ấy đi làm."

Quách Ải Tư gật đầu hiểu ra: "Nếu chỉ vậy, thì hẳn là học trò nào cũng có thể làm được. Còn gì khác khiến mọi người chắc chắn rằng anh ta thích cô Thiệu Vi thân chủ tôi không?"

A May suy nghĩ một chút rồi nói: "Có! Bình thường lễ tân chúng tôi tan làm sớm hơn các anh chị, nhưng hôm đó tôi quên chìa khóa trong văn phòng. Vì đang đi chơi bên ngoài, mãi đến sáng sớm tôi mới phát hiện ra. Khi tôi vội vàng quay lại công ty để lấy chìa khóa, tôi đã thấy Sam đang khoác áo cho Venus, ánh mắt anh ta lúc đó tràn đầy tình cảm."

"Vậy thân chủ tôi Thiệu Vi đối xử với anh ta thế nào?"

"Chẳng có gì đặc biệt cả. Venus lúc nào cũng rất hòa nhã với mọi người, tôi thấy cô ấy đối xử với ai cũng như nhau. Không cảm giác được cô ấy đối đãi với Sam có gì đặc biệt hơn. Thậm chí, có lúc Sam còn hỏi tôi về chuyện của Venus."

"Chuyện gì?"

"Thì hỏi cô ấy đi đâu, vì sao đi, đi với ai. Nhưng thực ra tôi đâu có biết nhiều như vậy. Venus là luật sư, cô ấy ra ngoài không cần báo cáo với chúng tôi. Sau vài lần tôi trả lời không rõ, Sam có vẻ không vui."

"Vậy nghĩa là, anh ta không biết thân chủ tôi đi đâu."

"Tôi nghĩ là anh ta không biết."

Vừa dứt lời, thẩm phán ngồi trên bục khẽ lắc đầu. Triệu Trung Vi, người đang ngồi ở hàng ghế khán giả, vô tình bắt được khoảnh khắc đó.

Ông nhíu mày, rồi nghe thấy Vu Tinh ngồi bên cạnh nói nhỏ: "Tôi nghe nói mấy vụ kiện thế này thường xin thẩm phán nữ, vì họ dễ đồng cảm với nạn nhân bị quấy rối."

"Tinh thần Vương Sâm có vấn đề." Triệu Trung Vi nhìn chằm chằm vào anh ta từ xa, nhận xét.

"Vậy ông..."

"Tôi ăn ngay nói thật thôi."

---

"Thưa thẩm phán, tôi muốn triệu tập nhân chứng của mình, ông Triệu Trung Vi, ra làm chứng."

Bình Luận (0)
Comment