Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 28

"Hà Chấn Hoa, sinh năm 1964, tốt nghiệp viện nghiên cứu năm 1986, cùng năm được phân công đến khoa pháp chứng sở cảnh sát thành Nguyệt Lượng, làm nhân viên giám định sơ cấp. Năm 1996 được thăng chức, sau đó chuyển đến sở cảnh sát vịnh Hắc Cách. Năm 2005 chính thức từ chức."

Vu Tinh nhìn hồ sơ của Hà Chấn Hoa lưu trong hệ thống cảnh sát. Vì đã quá lâu nên các dòng chữ vẫn còn được viết tay, còn tấm ảnh thẻ nhỏ trên đó cũng đã ố vàng.

Cô cẩn thận đối chiếu bức ảnh thẻ từ 40 năm trước của Hà Chấn Hoa. Sau khi xác nhận rằng ông ta đã xuất cảnh bay ra nước ngoài từ một tháng trước, cô xoa cái cổ mỏi nhừ, thở dài một hơi.

A Văn đặt một ly cà phê đắng trước mặt cô. Vu Tinh nhắm mắt, ngửi hương cà phê nhàn nhạt rồi thốt lên: "Lại chậm một bước rồi."

"Chậm một bước gì cơ?"

Vu Tinh gõ nhẹ lên màn hình máy tính, rồi tiện tay nhấp một ngụm cà phê. Vị đắng đậm tràn ngập khoang miệng, giúp cô tỉnh táo ngay lập tức.

"Hà Chấn Hoa đã rời khỏi đây từ một tháng trước. Tôi xem lại hồ sơ, ông ta còn đi cùng vợ mình."

A Văn thấy là vụ của Hà Chấn Hoa thì cũng chẳng bận tâm, chỉ nhún vai, ngồi lên bàn làm việc của Vu Tinh: "Thật ra tôi cũng chẳng hiểu vì sao thầy muốn chúng ta điều tra ông ta. Không cần biết là ông ấy cố ý hay không, vụ án đã trôi qua 30 năm rồi. Hung thủ đã bị bắt, sao cứ phải truy đến cùng làm gì?"

Vu Tinh liếc xéo A Văn: "Cậu muốn chết à mà nói thế? Đây gọi là theo đuổi sự thật, hiểu không? Nếu không nhờ tinh thần đó, cậu nghĩ thầy có thể đeo bám một vụ án suốt 30 năm, trở thành thám tử sắt thép trong lòng công chúng à?"

"Thám tử sắt thép thì tôi không theo kịp rồi, tôi còn định đi ăn BBQ với tổ trọng án đây." A Văn than thở, nhưng nhanh chóng đổi chủ đề: "Cậu biết phán quyết của Vương Sâm chưa?"

"Cậu nói vụ hối lộ?"

"Ừ, vì số tiền liên quan không lớn, ảnh hưởng không quá rộng, nên chỉ bị phạt tù 3 năm, hưởng án treo 1 năm. Nhưng mà, với một kẻ điên như anh ta, còn được hưởng án treo..."

Vu Tinh không hứng thú với vụ của Vương Sâm. Cô tập trung vào tài khoản của Hà Chấn Hoa.

Đêm trước khi cùng vợ bay ra nước ngoài, Hà Chấn Hoa đã rút sạch tiền trong tài khoản. Ông ta không sở hữu bất động sản nào, có vẻ như chỉ thuê nhà để ở.

Vu Tinh kéo xuống xem lịch sử giao dịch của ông ta. Cuộc sống khá đều đặn, ngoài khoản tiền thuê nhà cố định hàng tháng, chi tiêu lớn nhất là viện phí, còn lại là các giao dịch nhỏ lẻ, có lẽ là tiền đi lại và sinh hoạt.

Thu nhập của ông ta cũng bấp bênh, dường như chỉ làm công việc tạm bợ.

Khoan đã—

Vu Tinh lập tức kiểm tra lại toàn bộ thu nhập và chi tiêu vài năm gần đây của ông ta, rồi đột ngột dùng khuỷu tay huých A Văn, người đang lẩm bẩm một mình bên cạnh.

"Sao thế? Giật cả mình."

"Tìm hãng hàng không." Vu Tinh phấn khích nói: "Kiểm tra kênh thanh toán vé máy bay của Hà Chấn Hoa và vợ."

A Văn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cũng trở nên cẩn trọng: "Có vấn đề với vé máy bay của họ sao?"

"Không phải, tôi nghi ngờ hai tấm vé này không phải do Hà Chấn Hoa mua. Cậu xem, tài khoản của ông ta chi tiêu rất đều đặn, đến trước khi xuất cảnh cũng không có khoản chi nào lớn."

"Vậy tiền vé máy bay lấy từ đâu?"

A Văn đoán: "Có thể là tiền mặt?"

"Thế nên phải kiểm tra." Đột nhiên, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu Vu Tinh: "Hà Chấn Hoa sớm không đi, muộn không đi, lại chọn xuất cảnh vào đầu tháng 10..."

Đầu tháng 10...

"Trông cậu ngày càng giống thầy rồi." A Văn nhìn cô trầm ngâm.

---

Triệu Trung Vi vừa bước xuống xe buýt thì nhận được điện thoại của Vu Tinh.

Trong cuộc gọi, giọng cô có chút gấp gáp. Ông vốn định bảo cô nói chậm lại, nhưng cô vừa mở miệng đã khiến ông câm lặng.

"Thầy ơi."

"Vé máy bay của Hà Chấn Hoa và vợ đã được tra ra. Mua qua ngân hàng trực tuyến."

"Nhưng không phải do chính ông ta mua, mà là tài khoản bị trừ tiền thuộc về Thiệu Vi."

"Thiệu Vi là người đã mua vé máy bay cho Hà Chấn Hoa."

Triệu Trung Vi vô thức ngẩng đầu. Trên tầng thượng của tòa nhà cũ trước mặt, những làn khói lượn lờ bốc lên. Và người phụ nữ trong lời Vu Tinh vừa nói, đang đứng ở mép sân thượng, nhìn xuống, đúng lúc chạm phải ánh mắt dò xét của ông.

"Thiệu Vi làm sao quen biết Hà Chấn Hoa? 30 năm trước, cô ta mới 5 tuổi… Kiểm tra xem Cận Phương Dung có liên quan gì đến Hà Chấn Hoa không, báo lại cho tôi ngay."

Ông dứt lời, cúp máy, sải bước tiến vào tòa nhà.

---

"Chị dâu, đây là cánh gà nướng đặc biệt đại ca làm riêng cho chị, 'bên nhau trọn đời' đấy nhé!" Giọng trêu chọc của David khiến Thiệu Vi quay đầu lại.

Anh ta một tay khoác vai Hình Phong, một tay đưa cánh gà cho cô.

"Đừng lắm chuyện nữa, mau đi nướng món khác đi." Hình Phong giả vờ khó chịu, huých anh ta sang một bên rồi đứng cạnh Thiệu Vi.

"Nhìn gì chăm chú tới nỗi mất hồn vậy?"

Thiệu Vi chỉ tay về tòa nhà hoang đối diện. Nhìn có vẻ như từng định xây trường học, nhưng nửa chừng lại bị bỏ dở.

Trên sân thượng đối diện, mấy đứa trẻ đang chơi đùa với nến. Ánh nến nhỏ bé, chẳng thể so sánh với ánh sáng ở đây.

"Cảm thấy khá đáng tiếc. Nếu khi đó trường học được xây xong, khu này có lẽ sẽ phát triển hơn nhiều." Thiệu Vi khẽ nói.

Hình Phong gật đầu đồng ý: "Đúng vậy. Chỉ tiếc là nhà thầu ôm tiền bỏ trốn, nếu không thì đâu chỉ phát triển khu này, có khi còn thành khu nhà học sinh nữa."

Thiệu Vi bật cười nhìn anh: "Vậy thì không thể nướng BBQ ở đây rồi, tấc đất tấc vàng mà."

Hình Phong thổi nhẹ cánh gà, đưa cho cô: "Ăn đi."

Cô vừa nhận lấy chưa kịp cắn, thì một giọng nói không mời mà đến vang lên: "Nhộn nhịp quá nhỉ?"

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Triệu Trung Vi, sau đó lại nhìn sang Thiệu Vi.

"Tôi đến chơi, chắc không ai phản đối chứ?" Triệu Trung Vi cười nhạt, ánh mắt dừng trên người Thiệu Vi. Hình Phong hơi nghiêng người, chắn đi nửa ánh nhìn.

David lưỡng lự một chút, rồi nhanh chóng bước ra hòa giải: "Sir Triệu đến thăm, sao lại không hoan nghênh? Ông muốn ăn gì, chúng tôi có đủ cả, lại đây xem thử đi."

David kéo ông đi, nhưng Triệu Trung Vi vẫn đứng yên, chuyển ánh mắt từ Thiệu Vi sang Hình Phong.

"A Phong biết tôi thích ăn gì."

Ý ông là muốn anh nướng cho mình.

Hình Phong nhíu mày, nhưng sau lưng lại bị Thiệu Vi nhẹ nhàng đẩy một cái: "Đi đi."

"Không sao đâu, ông ấy là thầy của anh, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhiều. Đúng không, Sir Triệu?"

Triệu Trung Vi nét mặt không đổi: "Phải, luật sư Thiệu."

Hình Phong chần chừ bước đi, còn Triệu Trung Vi thì điềm nhiên thế chỗ cậu. Ông và Thiệu Vi đứng cạnh nhau bên rìa sân thượng, lần đầu tiên cả hai đối diện một cách bình thản như vậy.

Dù chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Triệu Trung Vi mở lời trước: "Dạo này quan hệ giữa cô và A Phong khá tốt nhỉ?"

Thiệu Vi gật đầu: "A Phong là người chính trực, lại chu đáo với tôi, chúng tôi thực sự rất hợp nhau."

Triệu Trung Vi cười khẽ, những nếp nhăn nơi khóe mắt càng hằn sâu hơn: "Vậy chắc là không trở thành một Chung Hán Đình thứ hai đâu nhỉ?"

Thiệu Vi không trả lời cũng không tỏ ra không hiểu. Cô chỉ mỉm cười, chờ đợi nước cờ tiếp theo của Triệu Trung Vi.

"Phán quyết của Vương Sâm đã có rồi. Vì tội hối lộ, anh ta bị tuyên án hai năm tù giam, hưởng án treo một năm." Triệu Trung Vi dừng lại một chút, quan sát biểu cảm của Thiệu Vi: "Cô thấy sao?"

Thiệu Vi chớp mắt: "Thẩm phán đã tuyên án thì cứ thế mà thi hành thôi. Tôi đâu phải thẩm phán, tôi có ý kiến gì được chứ?"

"Không có ý định trở thành thẩm phán à? Tôi cứ tưởng sau khi làm luật sư, cô sẽ muốn tiến xa hơn."

Nụ cười trên môi Thiệu Vi thu lại đôi chút, vẫn giữ dáng vẻ tươi cười nhưng mang theo sự lạnh lùng: "Ông xem trọng tôi quá rồi."

Triệu Trung Vi không để cô im lặng quá lâu, đột ngột hỏi: "Cô có quen Hà Chấn Hoa không?"

"Cái gì?" Thiệu Vi như chưa kịp phản ứng, giọng vô thức cao hơn, khiến mọi người xung quanh chú ý. Hình Phong là người đầu tiên định bước tới, nhưng lại bị ánh mắt của Triệu Trung Vi ghim chặt tại chỗ.

"Hà Chấn Hoa." Triệu Trung Vi nhấn mạnh từng chữ: "Chúng tôi đã tra được, vé máy bay một chiều ra nước ngoài của ông ta vào đầu tháng 10 là do cô mua. Cô không thể không quen ông ta."

Thiệu Vi đảo mắt, như thể đang cố gắng nhớ lại. Một lúc sau, cô mới như chợt tỉnh ra: "Ông nói đến chú Hà sao?"

"Vậy là cô có quen ông ấy?"

Thiệu Vi lần này trả lời dứt khoát: "Có quen, hồi nhỏ ông ấy từng tài trợ tôi đi học."

"Học ở đâu?"

"Trường tiểu học Nguyệt Lượng Loan."

"Làm sao quen được?"

Nụ cười trên môi Thiệu Vi càng sâu hơn: "Tôi không muốn nói."

"Thiệu Vi." Triệu Trung Vi nhấn mạnh giọng điệu.

"Sao vậy? Giờ Sir Triệu ngay cả chuyện giao du của bạn gái học trò mình cũng muốn điều tra à?"

Triệu Trung Vi há miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, ông nhận được cuộc gọi từ Vu Tinh.

"Thầy ơi."

"Nói đi."

"Em đã tra được Hà Chấn Hoa và Cận Phương Dung từng học chung một viện nghiên cứu cùng năm, là bạn cùng lớp. Nhưng gần đến lúc tốt nghiệp, Cận Phương Dung bị kỷ luật vì sử dụng sai thiết bị, cuối cùng bị buộc thôi học!"

Triệu Trung Vi lập tức nắm bắt được thông tin quan trọng trong lời Vu Tinh, ông quay ngoắt lại nhìn Thiệu Vi. Ông đưa tay nắm chặt cổ tay cô, khẳng định: "Hà Chấn Hoa và Cận Phương Dung từng là bạn học, cô đã quen Hà Chấn Hoa từ nhỏ, đúng không?"

Sự tấn công đột ngột của Triệu Trung Vi khiến cả sân thượng rơi vào hỗn loạn. Hình Phong là người đầu tiên lao tới, nắm chặt cổ tay ông, ngăn cản hành động thô bạo với Thiệu Vi. Một nữ cảnh sát khác thì nửa ôm lấy cô, cố gắng trấn an cảm xúc.

"Thiệu Vi, cô nói đi!"

"Cô mua vé máy bay cho Hà Chấn Hoa đầu tháng 10 để đưa ông ta ra nước ngoài, chính là vì sợ chúng tôi lần theo manh mối từ mẹ cô mà tra ra ông ta, đúng không? Cô đã sớm biết năm xưa ông ta giúp mẹ cô làm giả hồ sơ, cô chính là đồng phạm!"

Hình Phong dùng sức kéo tay Triệu Trung Vi ra, đồng thời cắt ngang lời ông.

"Thầy! Tôi nể tình gọi ông một tiếng thầy, nhưng nếu ông còn tiếp tục như vậy, thì ngay cả danh nghĩa này cũng chẳng đáng giữ!"

Triệu Trung Vi sững sờ nhìn Hình Phong: "Cậu có biết Thiệu Vi là người thế nào không! 30 năm trước, cô ta mới 5 tuổi đã dám giúp mẹ mình làm giả lời khai. 30 năm qua, cô ta luôn biết rõ tội ác của mẹ mình nhưng vẫn che giấu. Cậu không thấy một người phụ nữ như vậy rất—"

Hình Phong giận dữ quát lớn: "Đủ rồi! Tôi không quan tâm cô ấy là người thế nào, tôi thích Thiệu Vi! Dù cô ấy thực sự đã giúp đỡ che giấu, thì đã sao? Khi đó cô ấy mới 5 tuổi, cô ấy có thể phân biệt được gì chứ!"

"A Phong!"

"A Phong."

Triệu Trung Vi và Thiệu Vi đồng thời gọi tên anh. Hình Phong thoáng sững người, nhưng anh vẫn theo phản xạ quay đầu nhìn Thiệu Vi trước. Chỉ một ánh mắt, anh đã thấy cổ tay cô bị nắm đến đỏ bừng, in rõ năm dấu tay.

"Triệu..."

Thiệu Vi kéo tay Hình Phong lại, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay anh như để trấn an. Cô bước từng bước đến trước mặt Triệu Trung Vi, thẳng thắn đối diện với sự chất vấn của ông.

"Sir Triệu, tôi thực sự không biết gì về quan hệ giữa mẹ tôi và chú Hà mà ông nói. Năm đó sau khi vụ án kết thúc, mẹ tôi để lại cho tôi một khoản tiền rồi rời đi, tôi luôn sống với ông bà ngoại. Ông bà ngoại không chịu dùng số tiền đó, lại..." Cô ngập ngừng, khó khăn mở miệng: "Lại không đủ điều kiện để nuôi tôi, nên hồi tiểu học tôi là học sinh thuộc diện nghèo khó."

Triệu Trung Vi run lên một chút rồi nhanh chóng nhíu mày.

"Học sinh nghèo khó, ông biết là gì không? Tức là mỗi học kỳ đều phải đứng dưới cột cờ, ôm thùng quyên góp, chờ giáo viên và học sinh toàn trường gom góp tiền cho tôi đóng học phí. Chính trong hoàn cảnh đó, tôi đã quen chú Hà. Ông ấy mỗi học kỳ đều giúp tôi, kể cả sau này khi tôi về ở với dì, khoản trợ cấp đó cũng chưa từng gián đoạn."

Giọng cô mang theo chút nghẹn ngào: "Nếu ông không tin, có thể đi tra đi. Ông nói tôi mua vé cho chú Hà để che giấu ông ấy khỏi cảnh sát, nhưng thực tế không phải vậy. Là vì bệnh tình của thím ngày càng nặng, ông ấy buộc phải tìm tôi vay tiền, muốn ra nước ngoài chữa bệnh."

"Nếu các người chịu điều tra kỹ, sẽ thấy sổ tiết kiệm của ông ấy mỗi tháng đều có khoản chi cố định cho viện phí."

Từng câu từng chữ của Thiệu Vi như bào mòn lớp lý lẽ mà Triệu Trung Vi dày công dựng nên.

Ông đứng yên không nói gì, vẫn quan sát cô thật kỹ, cho đến khi cô hỏi câu cuối cùng: "Như vậy đã đủ chưa?"

Triệu Trung Vi mạnh miệng đáp: "Tôi sẽ đi tra."

"Tra có ý nghĩa gì sao? Ông định tra thế nào, bắt đầu từ đâu? Hay từ hôm nay, ông lại tiếp tục chờ Hà Chấn Hoa? Chờ mãi không có hồi kết, không mục tiêu, năm này qua năm khác, chỉ cần có một chút manh mối, lại kéo A Vi ra để thẩm vấn?"

Triệu Trung Vi ngước mắt lên nhìn Hình Phong và những người đứng phía sau anh.

Trên sân thượng rộng lớn, ngọn lửa bập bùng nhảy múa trong gió.

Phía sau Hình Phong là Thiệu Vi, là David, là những người anh em của anh. Họ đứng đối diện với Triệu Trung Vi, như hai chiến tuyến.

Nhưng phía sau Triệu Trung Vi lại chẳng có một ai.

Ông gần như nghiến răng, kiên quyết nói: "Tôi đã nói rồi, kẻ sát nhân sẽ không bao giờ hết hạn, sự thật cũng vậy."

Hình Phong đáp: "Nhưng vụ án này thì đã hết hạn rồi. Kẻ giết người mà ông muốn bắt cũng đã bắt được, bà ta đã chết rồi, vụ án đã hoàn toàn kết thúc. Trong vụ án này, ông đang nhắm vào một cô bé mới 5 tuổi của 30 năm trước. Dù bây giờ cô ấy trưởng thành thì cũng chẳng thể quay lại quá khứ để tái hiện hiện trường với ông được."

"Thầy ơi." Giọng Hình Phong đau đớn: "Cô ấy không chỉ là con gái của kẻ sát nhân, cô ấy cũng là người thân của nạn nhân."

Màn đối đầu cuối cùng cũng khép lại khi Hình Phong ôm lấy Thiệu Vi rời đi.

Anh cẩn thận kiểm tra cổ tay cô, chỉ khi chắc chắn rằng cô không bị thương vào gân cốt, anh mới nhẹ nhõm thở phào và lái xe rời khỏi đó.

Thiệu Vi quay mặt đi, lặng lẽ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc.

Bỗng nhiên, điện thoại rung khẽ. Cô lấy ra xem—

[Số lạ: Lời tỏ tình lãng mạn quá nhỉ, tôi nghe mà suýt khóc đấy.]

Bình Luận (0)
Comment