Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 29

(*) Judas: từng là 12 tông đồ của Chúa nhưng đã phản bội ngài. Từ này dùng để ám chỉ kẻ phản bội.

Khi Thiệu Vi và Cecilia rời khỏi tòa án cấp cao, bên ngoài đã chật kín phóng viên cùng những ống kính máy ảnh dài. Ngay khi ánh đèn flash bắt được bóng dáng của họ, nó lập tức nhấp nháy không ngừng. Cecilia đeo kính râm, nở nụ cười mãn nguyện, bình thản bước đến trước đám phóng viên.

Phóng viên lao lên như bầy cá tranh mồi: "Cô Cam... Ồ không, cô Thi, cô có hài lòng với kết quả phiên tòa không?"

"Hài lòng, nhờ có đại luật sư Thiệu Vi của văn phòng tôi, nên mọi thứ mới diễn ra suôn sẻ như vậy."

"Lần này cô giành được 85% cổ phần công ty của ông Cam, cùng phần lớn bất động sản và tài sản. Cô có tính thử tổng giá trị chưa? Liệu có lên đến hàng trăm tỷ không?"

"Không tiện tiết lộ."

Nghe vậy, các phóng viên thì hướng ống kính về phía Thiệu Vi.

"Luật sư Thiệu, một tháng trước cô đã xử lý vụ kiện quấy rối t*nh d*c, lần này lại hết mình giúp đỡ cô Thi trước tòa. Hiện tại, có rất nhiều người gọi văn phòng luật của cô là 'người bạn của phụ nữ', cô nghĩ sao về danh xưng này?"

Thiệu Vi mỉm cười: "Được gọi như vậy, toàn bộ văn phòng chúng tôi đều cảm thấy rất vinh dự."

"Ngày nay, phụ nữ ngày càng gặp khó khăn trong sự nghiệp, có phải cô cố tình kiện đồng nghiệp nam để thu hút sự chú ý không?"

"Vậy những luật sư nam trong văn phòng của cô có cảm thấy khó xử không?"

"Các cô nghĩ sao về..."

"Không tiện trả lời."

Nhận thấy câu hỏi ngày càng sắc bén, vài vệ sĩ lập tức tiến lên cản phóng viên để mở đường. Thiệu Vi nửa ôm lấy Cecilia rời khỏi hiện trường. Nhưng khi đi được vài bước, cô bỗng có cảm giác lạ, thì quay đầu lại—

Ở đằng xa, một người đàn ông đội mũ bucket và đeo khẩu trang đang đứng nhìn họ chằm chằm. Chiếc mũ che thấp đến mức cô không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ lờ mờ nhận ra đó là một người đàn ông.

"Sao thế?" Cecilia hỏi.

Thiệu Vi lấy lại tinh thần, định nói với cô ấy rằng mình vừa trông thấy một người kỳ lạ, nhưng chớp mắt, người đó đã biến mất. Ngay cả bóng dáng di chuyển cũng không thấy.

Cô chắc chắn đó không phải là ảo giác của mình, nhưng vẫn chỉ nói với Cecilia: "Không có gì, tôi tưởng thấy người quen thôi."

---

Tin tức giải trí nóng hổi luôn lan nhanh. Ngay hôm sau, vụ tranh chấp tài sản giữa Cecilia và chồng đã tràn ngập các mặt báo—

[Luật sư sắc bén với 3 câu hỏi, khiến ông Cam sợ hãi vội vàng nhượng 3 tỷ tài sản.]

[Chị em tương trợ, văn phòng K.C lên tiếng: Phụ nữ cần tiền, không cần chồng.]

[Cặp vợ chồng từng hạnh phúc nay cãi nhau nảy lửa trước tòa, chồng mang cả tiểu tam ra trợ uy.]

[Một cái quần cũng không chừa! Đàn bà tranh gia sản, đàn ông thua tan nát.]

"Xem ra phiên tòa hôm qua rất kịch tính nhỉ?" Roger đặt một chồng báo lá cải lên bàn làm việc của Thiệu Vi, giọng điệu chúc mừng cô sặc mùi chua.

Thiệu Vi lướt qua những tiêu đề giật gân, rồi ngẩng lên nhìn Roger, tay vẫn tiếp tục gõ bàn phím không chút ngừng lại.

"Sao? Cảm thấy không phục à?"

"Tất nhiên không phục rồi. Văn phòng K.C sắp thành nơi tập trung toàn luật sư nữ, thế thì đám luật sư nam của tôi phải làm sao đây?"

Thiệu Vi thản nhiên: "Làm được thì làm, không làm được thì nghỉ. Nhưng nếu muốn lấy lại chú ý của công chúng thì vụ án vận chuyển m* t** sắp tới của anh rất quan trọng đấy."

Cô dừng lại, cuối cùng cũng ngừng gõ, nhìn anh với giọng điệu nghiêm túc: "Tôi khuyên anh nên về nghiên cứu tài liệu đi, đừng lãng phí thời gian vào việc oán trách nữa."

Sắc mặt Roger tối sầm, nở nụ cười gượng gạo: "Đừng vênh váo quá. Vương Sâm bị kết án một năm tù treo, giờ mất tích không tung tích. Cẩn thận anh ta tìm đến cô đấy."

Nghe vậy, Thiệu Vi chỉ thản nhiên "ồ" một tiếng, rồi tiếp tục kiểm tra bản luận cứ mà không hề tỏ ra sợ hãi hay khó chịu. Roger bị quê xệ nên đùng đùng mở cửa rời đi.

Chỉ đến khi cửa khép lại, Thiệu Vi mới khẽ nhíu mày, suy nghĩ về lời cảnh báo của Roger.

---

Vì bận rộn chuẩn bị cho vụ kiện ly hôn sắp tới, Thiệu Vi phải liên tục tăng ca mấy ngày. Trước khi rời khỏi văn phòng, cô nhìn đồng hồ, đúng 12 giờ đêm.

Cả tòa nhà đã chìm vào tĩnh lặng.

Xuống đến bãi đỗ xe, nơi đây còn u ám hơn. Tiếng giày cao gót gõ xuống nền xi măng vang vọng khắp bãi đỗ xe.

Cô mở khóa xe, bỗng nghe thấy một tiếng "tích tắc" nhỏ từ xa. Cô hướng mắt tìm kiếm chiếc xe của mình, vừa định mở cửa thì cảm nhận được một vật sắc nhọn áp sát vào eo.

Vịnh Hoa Hồng đã vào cuối thu, nên Thiệu Vi mặc mặc áo khoác dài, tuy qua lớp vải dày cô không biết vật nhọn kia là gì, chỉ có thể lờ mờ cảm nhận đó là một con dao.

Từ hình phản chiếu trên cửa sổ xe, cô có thể thấy rõ bóng dáng phía sau.

"Vương Sâm."

Nghe tên mình được gọi, bàn tay anh ta khẽ run lên, lại dí sát vật nhọn kia vào eo cô hơn.

Biết mình đã bị nhận ra, Vương Sâm thô bạo quăng mũ xuống đất, lộ ra khuôn mặt tiều tụy, đầy vẻ điên cuồng: "Lâu quá không gặp, luật sư Thiệu, cô vẫn còn nhớ tôi sao?"

Thiệu Vi không động đậy, lặng lẽ chạm vào vật kim loại áp vào lưng, xác nhận đó chỉ là một con dao gọt hoa quả, rồi chậm rãi nói: "Người đứng trước cổng tòa án hôm trước cũng là anh à?"

"Đúng vậy, bất ngờ không?"

Giọng anh ta kéo dài, Thiệu Vi biết lúc này không thể để anh ta tiếp tục thao thao bất tuyệt, thì hỏi: "Vậy tin nhắn hôm trước cũng là anh gửi nhỉ?"

"Phải!" Vương Sâm nghiến răng: "Nhìn cô cười với tên đó làm tôi buồn nôn! Nhưng không ngờ, lời tên đó nói còn khiến tôi ghê tởm hơn. Tôi suýt nôn ngay tại chỗ. Cô có biết không? Tôi đã đứng từ xa theo dõi..."

Con dao lại tiến gần hơn, cả người Thiệu Vi áp sát vào xe, cô có thể cảm nhận được sự dao động của lưỡi dao theo từng chuyển động của Vương Sâm.

Tâm trạng của Vương Sâm càng ngày càng mất khống chế, vì phòng ngừa anh ta nổi điên lên làm hại mình nên Thiệu Vi lập tức đổi chủ đề: "Anh tìm tôi có chuyện gì thế?"

"Tôi tìm cô có chuyện gì à..." Vương Sâm lẩm bà lẩm bẩm trong miệng, rồi như bừng tỉnh, hét lên: "Phải rồi! Tôi tìm cô là có chuyện! Tôi tìm cô..."

"Tôi tìm cô để... để đưa cô đi! Tôi sẽ dẫn cô đến một nơi, sau đó chúng ta cùng chết! Chúng ta cùng chết! Hahaha..."

"Chúng ta chết cùng một nơi, chết cùng lúc…."

Thiệu Vi thấy Vương Sâm càng lúc càng điên loạn, cô vội cắt ngang: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Vương Sâm cười một hồi mới ngừng lại, cẩn thận suy nghĩ: "Nơi rất tuyệt! Cô không cần biết, chỉ cần đi theo tôi là được!"

Thiệu Vi thấy không thoát được, lấy lại bình tĩnh nói: "Được, đi thôi."

"Được, xe của tôi ở bên kia! Tôi phải đưa cô đi, tôi không muốn cô ở bên tên cảnh sát chết tiệt đó!"

Vương Sâm nói rồi kéo Thiệu Vi về phía xe của mình, nhưng cô lại nói: "Dùng xe tôi đi. Nếu lát nữa bảo vệ thấy xe tôi vẫn còn ở đây, chắc chắn họ sẽ đi tìm tôi."

"Tìm cô thì sao?"

"Thì sẽ làm phiền chúng ta." Thiệu Vi ngừng một chút, nở nụ cười nhẹ: "đúng không?"

Vương Sâm suy nghĩ một lát, rồi cũng ngồi vào ghế phụ trong xe của Thiệu Vi. Anh ta không cần định vị, quen thuộc chỉ đường cho cô. Dù không mở nhạc nhưng có vẻ tâm trạng anh ta tốt đến nỗi tự mình ngân nga vài giai điệu.

Điện thoại của Thiệu Vi đã bị anh ta giấu đi, tay còn lại thì cầm dao chĩa vào cô, thỉnh thoảng anh ta lại đưa tay sờ mặt cô, vuốt tóc cô.

Mỗi lần như vậy, anh ta đều cười khúc khích, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước một ngôi trường bỏ hoang.

Thiệu Vi nhận ra ngôi trường này rất quen thuộc, đột nhiên nhớ ra đây chính là nơi cô đã bàn luận từ tầng thượng bên kia. Vương Sâm đã theo dõi cô, nên cũng để ý đến địa điểm này.

Vương Sâm kéo cô lên sân thượng của trường. Vì trời quá tối, anh ta còn bật đèn pin trên điện thoại để soi đường. Đến sân thượng, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Động tác phô trương đến mức ngay cả tiếng ve kêu mùa thu cũng bị lấn át. Trong đêm khuya, dường như tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng.

Thiệu Vi lạnh lùng nhìn anh ta lôi những viên gạch gần đó chặn cửa, bản thân cô chọn một chiếc ghế nhìn có vẻ ít bẩn nhất để ngồi xuống.

Khi Vương Sâm lóng ngóng làm xong mọi thứ, quay lại thấy Thiệu Vi khoanh tay trước ngực, nhìn anh ta với vẻ mặt vừa cười vừa như không. Anh ta đột nhiên cảm thấy vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại vô cùng tức giận.

"Tại sao cô lại ngồi xuống?"

"Tôi mệt rồi, muốn ngồi một chút, không được à?"

"Được... Không được! Cô không được ngồi!"

Vương Sâm cầm dao tiến lại gần Thiệu Vi, mắt anh ta lộ rõ vẻ kích động hơn trước. Mũi dao chĩa về phía Thiệu Vi, nhưng vẫn giữ khoảng cách vài centimet, giống như một con gà trống đang cố gắng thể hiện sức mạnh.

Thiệu Vi phớt lờ những mệnh lệnh vô nghĩa của anh ta, giọng nói lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn: "Anh kéo tôi đến đây rốt cuộc để làm gì?"

"Tôi muốn hỏi cô vài câu, nếu cô trả lời được..."

"Anh sẽ thả tôi đi à?"

"Không." Vương Sâm hét lên: "Sao tôi có thể thả cô! Nếu cô trả lời tốt, chúng ta sẽ cùng chết."

"Còn nếu tôi trả lời không được thì sao?"

Vương Sâm vui sướng chạy đến mép sân thượng, nhìn xuống bên dưới. Từ đây cách mặt đất khoảng 12 mét, chỉ cần rơi xuống chắc chắn sẽ chết.

Anh ta nói: "Nếu cô trả lời không được, tôi sẽ tự tử. Tôi muốn cô bị bắt, bị buộc tội giết người, tôi sẽ chỉ điểm cô, cô chính là hung thủ giết tôi!"

Càng nói, Vương Sâm càng hưng phấn. Đến cuối, anh ta vui vẻ nhảy cẫng lên, con dao trong tay lóe sáng, như sẵn sàng đâm vào bản thân bất cứ lúc nào.

Thiệu Vi nhướng mày, giọng đều đều hỏi: "Đừng nói là anh bị điên rồi nha?"

"Tôi điên rồi? Tôi không điên!"

Vương Sâm suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: "Hình như tôi không điên... Đừng làm ồn! Đừng làm phiền tôi!"

"Có ai làm phiền anh đâu?"

"Một gã đàn ông." Vương Sâm lắc đầu: "Mà cũng có thể là một phụ nữ. Tóm lại là đừng làm phiền tôi! Tôi phải bắt đầu hỏi đây!"

Vương Sâm làm bộ hung dữ, anh ta hắng giọng, chuẩn bị hỏi câu đầu tiên thì điện thoại trong túi anh ta đột nhiên reo lên. Anh ta giật mình, lấy ra xem mới phát hiện đó không phải điện thoại của mình mà là của Thiệu Vi. Và người gọi đến, lại là kẻ mà anh ta ghét nhất.

Anh ta tức giận định ném điện thoại xuống đất, nhưng Thiệu Vi kịp thời ngăn lại.

"Nếu anh làm vỡ điện thoại của tôi, anh ấy lập tức sẽ biết có chuyện gì đó. Thà để tôi đối phó trước còn hơn."

Vương Sâm do dự, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thiệu Vi, anh ta sững lại một chút rồi nói: "Không được! Cô sẽ nói với anh ta là tôi đã bắt cóc cô!"

"Anh đang ở ngay đây, chẳng lẽ tôi có thể lừa qua mặt anh à?"

"Nhưng hai người chắc chắn có ám hiệu!"

"Nếu tôi đột nhiên nói một điều gì đó lạ lẫm, đối phương sẽ không thể phản ứng kịp. Anh có thể bật loa ngoài nghe thử, nếu có gì không ổn thì hẵng phá điện thoại của tôi."

Vương Sâm giằng co trong lòng, nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Thiệu Vi.

"Nếu không nghe máy thì cuộc gọi sẽ bị ngắt đó, như vậy càng rắc rối hơn."

Thiệu Vi ung dung thúc giục một câu. Vương Sâm không kịp suy nghĩ, thì đưa điện thoại cho cô.

"Bật loa ngoài lên."

Bình Luận (0)
Comment