Tít —
Thiệu Vi mở mắt, ngay lập tức nhìn về phía chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đang sáng màn hình. Cô cầm lên xem, phát hiện đó là tin nhắn thoại từ Hà Chấn Hoa.
Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang Hình Phong vẫn còn say ngủ. Cánh tay anh vắt ngang eo cô, khi bị gạt ra, anh khó chịu lẩm bẩm vài tiếng nhưng rất nhanh lại trở mình, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.
Thiệu Vi ngồi bên mép giường, quan sát anh bằng ánh mắt phức tạp. Đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của anh, cô mới đứng dậy vào phòng tắm. Cô mở vòi nước, để cơ thể tựa vào bức tường lạnh lẽo rồi nghe tin nhắn thoại của Hà Chấn Hoa.
Giọng nói của Hà Chấn Hoa lần này bình tĩnh đến lạ thường, không còn dáng vẻ hoảng loạn như lần gặp mặt trước đó.
"A Vi, chú vừa xuống máy bay, Sir Triệu dẫn theo một đội bao vây chú rồi. Chú biết mình không chạy thoát được nữa. Thím của con theo chú bao nhiêu năm, bệnh tật liên miên. Trước đây chú luôn nghĩ do bà ấy sức khỏe kém, mãi đến hôm nọ gặp một bà đồng, bà ta bảo nguyên nhân là do chú tạo nghiệt quá nhiều."
"A Vi, bà ấy nói không sai. Chúng ta thực sự đã làm sai rồi. Chú là nhân viên công vụ, lại dính đến tội hủy hoại chứng cứ, không thể tha thứ được. Chú không thể trốn tránh nữa. Lúc vợ chú hấp hối, chú đã luôn ở bên cạnh bà ấy, tận mắt chứng kiến bà ấy đau đớn thế nào. Chúng ta không thể sai thêm nữa."
"Mấy người Sir Triệu đến rồi, chú phải đi với họ đây. Con cũng... chuẩn bị tinh thần đi."
Tin nhắn thoại đột ngột kết thúc.
Thiệu Vi bỗng thấy dạ dày cuộn lên dữ dội, cô vội cúi xuống bồn rửa mặt, liên tục nôn khan. Cơn buồn nôn kéo dài không dứt, ngay cả tóc cô cũng bị giật ra vài sợi.
Mấy phút sau, khi nhìn chất dịch vàng nhạt bị dòng nước cuốn trôi, cô mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào gương.
Cô thấy khuôn mặt tiều tụy vì cả đêm không ngủ để chờ tin tức từ Hà Chấn Hoa.
Cô thấy đôi mắt đỏ ngầu, từng tia máu giăng kín như mạng nhện. Nước mắt trào ra, giống như những sợi tơ nhện vô hình.
Rồi cô thấy người trong gương dần dần nở nụ cười. Nụ cười đó rất công thức, rõ ràng trong mắt chẳng có lấy một tia vui vẻ, nhưng khóe môi vẫn vô thức nhếch lên.
"Đừng cười." Cô tự nhủ trong lòng, nhưng cơ mặt đã hình thành thói quen giả vờ quá lâu, không thể khống chế nổi.
Cho đến khi nụ cười trên gương mặt cô trở nên hoàn hảo như mọi ngày, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu lóe lên thứ ánh sáng dối lừa chính mình.
Đây chính là cô, một người trông có vẻ bình thường, nhưng bên trong đã rách nát không còn gì.
Cô vốc nước lạnh rửa mặt, đợi cảm xúc bình ổn lại rồi mới nhìn mình lần cuối trong gương. Cô xoa nhẹ gương mặt cứng đờ, bước ra ngoài và đi về phía phòng làm việc.
Rèm cửa trong phòng làm việc được kéo ra hoàn toàn, bầu trời ngoài kia xám xịt. Mới chỉ bảy giờ sáng, mặt trời vừa nhô lên. Cô ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, theo thói quen định bật máy tính, nhưng bàn tay khựng lại giữa chừng.
Thay vào đó, cô cúi xuống, lấy chiếc chìa khóa giấu dưới màn hình máy tính, rồi mở ngăn kéo đầu tiên bên trái của bàn làm việc.
Ngăn kéo đầy những mảnh móng tay xếp chồng lên nhau, dày đặc như những mảnh trăng khuyết rơi xuống. Thiệu Vi mở ngăn kéo thứ hai, lấy ra một chiếc bấm móng tay rồi “cạch cạch” bắt đầu cắt.
Cô cắt móng tay vô cùng tập trung, tỉ mỉ cắt từng cạnh thật tròn trịa. Từng mảnh trăng nhỏ từ đầu ngón tay cô rơi xuống, chất chồng lên những vầng trăng đã nằm sẵn trong ngăn kéo. Khi những mảnh trăng mới rơi xuống, chúng đẩy ra một bức ảnh cũ đã ố vàng, vốn bị chôn vùi bên dưới.
Đó là bức ảnh kỷ niệm cuối cùng của Thiệu Vi và Cận Phương Dung.
Khi đó, Thiệu Vi sắp tròn sáu tuổi, Cận Phương Dung nói muốn cùng cô đến tiệm chụp một bức ảnh nghiêm chỉnh. Nghe vậy, cô vui vẻ vô cùng, cố ý buộc kiểu tóc đuôi gà đang thịnh hành nhất lúc bấy giờ, rồi khoác tay Cận Phương Dung, nở nụ cười rạng rỡ trước ống kính.
Nhưng Cận Phương Dung thì không vui vẻ như vậy. Bà cau mày, nở một nụ cười gượng gạo.
Bức ảnh ấy, cùng với một phong bì tiền, đã mua đứt tương lai của hai người.
Mảnh móng tay cuối cùng rơi trúng khuôn mặt u sầu của Cận Phương Dung trong ảnh. Thiệu Vi chẳng thèm để tâm, đóng ngăn kéo đầu tiên lại, cất chìa khóa và bấm móng tay vào ngăn kéo thứ hai, sau đó ngồi thẫn thờ trên ghế mây ở ban công.
Hiếm khi cô có những khoảnh khắc nhàn rỗi như thế này. Cô lặng lẽ nhìn tháp đồng hồ đối diện, cảm nhận dòng chảy của thời gian.
Thiệu Vi không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi đám mây đen cuối cùng bị ánh mặt trời xua tan, cho đến khi Hình Phong thức dậy, cho đến khi anh khoác lên vai cô một chiếc áo len và đưa cho cô một tách cà phê nóng. Chỉ khi ấy, Thiệu Vi mới cảm thấy thế giới xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn.
Hình Phong ngồi xuống đối diện cô, đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên má cô.
"Sao lạnh thế này? Em đã ngồi đây bao lâu rồi? Sao không gọi anh dậy?"
Thiệu Vi đáp: "Em có chút chuyện cần suy nghĩ một mình."
Hình Phong đưa tách cà phê cho cô: "Uống chút cà phê cho ấm đi."
Thiệu Vi lắc đầu: "Không uống được."
Hình Phong không hỏi thêm, chỉ khẽ chạm vào gương mặt cô, muốn truyền hơi ấm của mình cho cô. Động tác của anh rất nhẹ, nhưng sự thô ráp nơi đầu ngón tay lại khiến cô đau nhói.
"Anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, có phải gặp ác mộng không?"
"Không." Thiệu Vi khựng lại, né tránh tay anh: "Em chỉ đang suy nghĩ về gen di truyền."
"Gen?"
"Ừ." Thiệu Vi khẽ gật đầu: "Hiện tại, hình sự chỉ có kỹ thuật kiểm tra Y-STR. Nó phân tích DNA của t*nh tr*ng nam giới để xác định sự di truyền phụ hệ, tức là một kỹ thuật chỉ áp dụng cho nhiễm sắc thể Y của nam giới. Nhờ Y-STR, chúng ta có thể lần theo dấu vết của một người đàn ông để truy ra gia phả và mối quan hệ của anh ta, từ đó khoanh vùng nghi phạm."
Hình Phong không hiểu vì sao cô bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này. Anh cười cười: "Lại có vụ án mới à?"
Thiệu Vi không trả lời mà tiếp tục nói: "Nhưng em luôn nghĩ rằng X cũng có một sợi dây liên kết đặc biệt dành cho phụ nữ, không chỉ là dây rốn về mặt sinh học, mà là một sự truyền thừa thực sự thuộc về nhiễm sắc thể X. Giống như Y-STR có thể lần theo dòng dõi của đàn ông, em tin rằng X cũng có thể giúp chúng ta truy vết sự di truyền giữa phụ nữ với nhau."
"Hả?"
"Giống như sự điên cuồng và tàn nhẫn trong xương tủy của mẹ em, chúng ẩn giấu trong nhiễm sắc thể X, rồi truyền lại cho em. Bà ấy đã tạo nên con người em. Và bây giờ, nhiễm sắc thể X của em cũng sẽ được truyền lại cho ai đó…"
Trong mắt Thiệu Vi lóe lên một tia sáng kỳ dị. Dường như cô chợt tỉnh ngộ điều gì đó, rồi đột nhiên hăng hái hẳn lên, phấn khởi nhìn Hình Phong. Nhưng trái ngược với cô, Hình Phong lại cảm thấy hoang mang và lo lắng.
Anh nắm chặt tay cô, cố kéo cô trở về thực tại: "Em lại mơ thấy mẹ em à?"
Thiệu Vi vẫn không để ý đến anh.
"Nhiễm sắc thể X của em sẽ mang đến điều gì cho con gái em đây? Em chỉ hy vọng, A Phong, em hy vọng ít nhất nó sẽ không phải là sự giả dối và dối trá. Cũng không phải sự điên cuồng và tàn nhẫn mà mẹ em đã truyền lại cho em. Em mong những gì em để lại cho con gái mình là sự trong sạch."
"Một môi trường trong sạch, một thân phận trong sạch, một tương lai trong sạch."
Cô bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Hình Phong, nở nụ cười nhẹ: "Em đột nhiên muốn thay đổi. Bắt đầu từ hôm nay."
---
Hà Chấn Hoa đã thú nhận mọi sai lầm của mình, nhưng chỉ có Triệu Trung Vi biết rằng vụ án này thực ra đã kết thúc từ lâu.
Hà Chấn Hoa xem nơi này như phòng cầu nguyện, bởi sau khi vợ qua đời, ông ta muốn thú nhận tội lỗi của mình. Nhưng cả hai đều hiểu rõ, chuyện này chẳng thể thay đổi được gì.
Vợ ông ta không thể sống lại. Vụ án đã quá hạn sẽ không được xét xử lại. Còn về Thiệu Vi, có thể cô ấy sẽ bị truy tố vì tội cung cấp lời khai giả, cản trở sự công bằng của luật pháp, nhưng khả năng cao là cô ấy sẽ thoát được.
Nói cách khác, mọi chuyện lại quay về điểm xuất phát. Triệu Trung Vi vẫn không gặp may như mọi khi.
Ông bảo Vu Tinh và A Văn tiếp tục thẩm vấn Hà Chấn Hoa, còn mình thì xuống tầng một hít thở chút không khí. Ở sân trước đồn cảnh sát có một cây đa lớn, không biết từ bao giờ nó đã cao đến vậy.
Triệu Trung Vi ngước nhìn lên, dõi theo những tia nắng xuyên qua tán lá rậm rạp, theo thói quen thò tay vào túi quần tìm bao thuốc. Nhưng không ngờ, tay ông lại chạm phải một mảnh giấy cứng.
Ông lấy ra xem, hóa ra đó là thiệp cưới mà Lâm Như Tuyết từng đưa cho ông.
Ngày cưới in trên thiệp là đầu tháng sau, tính từ bây giờ thì chỉ còn hai tuần nữa.
Triệu Trung Vi ngồi xuống ghế đá, nhìn chăm chăm tấm thiệp cưới, rồi cuối cùng thở dài thật sâu, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Như Tuyết.
Có vẻ Lâm Như Tuyết đang nghỉ ngơi, chỉ một lát sau đã bắt máy.
Triệu Trung Vi định nói gì đó nhưng lại do dự, mà Lâm Như Tuyết cũng không vội lên tiếng. Hai người cứ thế im lặng đối diện nhau qua điện thoại.
"A Vi."
"Dr. Lam, anh nghĩ… anh không thể đến dự lễ cưới của em vào tuần sau được. Chúc em tân hôn vui vẻ, trăm năm hạnh phúc bên Nick."
"..."
"Đám cưới của em bị hủy rồi."
Triệu Trung Vi suýt nữa làm rơi điện thoại, sững sờ: "Cái gì? Em… em…"
"Tan làm rồi nói." Lâm Như Tuyết dứt khoát cúp máy.
Sau khi liên tục thốt lên mấy tiếng "Được", Triệu Trung Vi bật dậy khỏi ghế đá rồi lao thẳng về văn phòng. Nhưng vừa đẩy cửa bước vào, ông thấy có người đang ngồi ngay trên ghế của mình.
Trong phòng còn có một nữ cảnh sát, dường như đang ở đây để trông chừng người kia trong lúc đợi ông.
Sự hào hứng trong lòng Triệu Trung Vi bỗng chốc nguội lạnh. Ông nhìn Thiệu Vi đang chăm chú quan sát khung ảnh trên bàn mình, rồi nghiêm giọng hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi đến tìm ông, nhưng ông lại không có ở đây. Tôi bảo cảnh sát khi nãy dẫn tôi vào văn phòng đợi. Cũng không biết phải chờ bao lâu, nên tôi ngồi xuống đợi thôi."
Giọng Triệu Trung Vi lạnh hẳn: "Cô biết tôi không hỏi chuyện đó."
Thiệu Vi đặt khung ảnh xuống, khẽ nhếch môi: "Tôi đến đầu thú."
"Đầu thú cái gì?"
"Tôi giết Chung Hán Đình."
Triệu Trung Vi sững sờ, đầu óc ông xoay chuyển thật nhanh: "Cô có biết mình đang nói gì không?"
"Biết chứ." Thiệu Vi bình thản đáp: "Thế nên tôi mới nói mình đến đầu thú. Tôi giết anh ta. Chai rượu vang là tôi đưa, tôi rời khỏi khách sạn Hương Loan, dọc đường đổi xe ba lần, thay mấy bộ quần áo. Còn bộ đồng phục giao đồ ăn mà các ông đang tìm, tôi đã ném vào thùng rác gần khách sạn Hương Loan trên đường về rồi."
"Tôi lừa anh ta rằng mình quay về để hàn gắn, sẽ không ly hôn nữa. Anh ta ngốc lắm, cứ tưởng là thật, còn vui vẻ mở chai rượu tôi mang về. Chính lúc đó, tôi bảo anh ta vào phòng tắm xả nước nóng. Đợi đến khi nghe tiếng nước chảy, tôi nghiền nát thuốc ngủ rồi bỏ vào ly rượu, sau đó đem vào phòng tắm dụ anh ta uống."
Khi kể lại mọi chuyện, gương mặt Thiệu Vi vô cảm, như thể đang nói về một chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Nghe giọng điệu của cô, Triệu Trung Vi bất giác thấy lạnh sống lưng.
"Sau đó nữa, chắc tôi không cần thuật lại chi tiết đâu nhỉ?"
"…Tại sao cô lại làm vậy?"
Thiệu Vi nghiêng đầu, như đang tự hỏi, nhưng cuối cùng chỉ bật cười: "Không còn yêu nữa, không muốn chơi cùng anh ta nữa."
"Còn…" Cái tên Hình Phong nghẹn lại trong cổ họng Triệu Trung Vi. Ông không dám hỏi, cũng không muốn hỏi. Giằng co trong lòng giây lát, ông rút còng tay từ bên hông, chuẩn bị bước đến.
Nhưng Thiệu Vi lại nói: "Ông vẫn chưa thể bắt tôi đâu."
"Ý cô là gì?"
"Tôi đang mang thai."
"Hai tháng."
"Tôi muốn nộp đơn xin tại ngoại để chờ xét xử."
--------------------
[ Toàn văn hoàn ]
Câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng vẫn còn ba phần ngoại truyện. Nếu mọi người đọc xong mà vẫn muốn tìm hiểu thêm về nhân vật nào, có thể để lại bình luận, tôi sẽ cân nhắc bổ sung.
(=^o^=)