Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 35

"Phạm nhân 337018, có người nhà đến thăm."

"Phạm nhân 337018."

"Phạm nhân..."

Dưới tiếng gọi ngày càng thiếu kiên nhẫn của cai ngục, người phụ nữ ngồi trên giường sắt với vẻ mặt lạnh lùng từ từ quay đầu lại --

Hai năm trước.

"Phạm nhân Thiệu Vi vì tội giết người có chủ ý, cản trở công lý, tình huống khá nghiêm trọng, tính số tội chịu mức án 15 năm tù. Vì phạm nhân tự thú và có thái độ hối cải, nên được giảm thời gian thụ án. Tòa tuyên án, phạm nhân Thiệu Vi bị kết án 10 năm tù, bắt đầu thi hành án ngay lập tức."

Búa gõ của thẩm phán vang lên, Thiệu Vi lập tức bị đưa vào tù. Cô không biểu cảm đi theo cai ngục qua các hàng rào, từ chỗ ngồi sáng sủa dành cho phạm nhân bước vào hành lang tù tối tăm chật hẹp, cuối cùng đẩy cánh cửa sắt mở ra, cô nhìn thấy Hình Phong ngồi ở bàn thăm.

Cai ngục cảnh cáo: "Thời gian thăm chỉ có một giờ, đừng trò chuyện quá lâu."

Hình Phong liên tục gật đầu: "Cảm ơn anh, Sir." Sau đó, anh vội vàng cầm lấy micro, quan tâm hỏi Thiệu Vi cũng đang cầm micro: "A Vi, dạo này em sao rồi?"

Thiệu Vi lạnh nhạt đáp: "Vẫn ổn."

Hình Phong nghe thấy giọng cô, bỗng nhiên cười lên: "Mấy lần trước anh đến thăm em, đều bị từ chối, anh còn tưởng em không khỏe. À, em nhận được thư anh viết chưa?"

"Đã nhận."

"Vậy là tốt rồi." Hình Phong lại gật đầu.

Trước khi vào tù, Thiệu Vi đã cắt tóc ngắn, bây giờ rõ ràng đã dài thêm một chút. Hai má cô hõm sâu, mắt cũng thâm xanh. Vẻ ngoài của cô so với lần đầu Hình Phong gặp đã không còn giống trước.

Hình Phong thấy cô không muốn nói về chuyện của mình, bèn nói: "À, giờ anh đã đổi công việc rồi, làm bảo vệ riêng cho ông chủ giàu có mà trước đây anh quen biết. Anh đã giúp ông ấy trong một vụ án, nên khi biết anh rời đội cảnh sát, ông ấy đã liên hệ với anh. Nhưng lúc đầu anh không đồng ý."

"Anh nghĩ, Lộ Lộ vẫn cần người chăm sóc..."

Hình Lộ, là tên con gái của họ.

Ban đầu Hình Phong muốn gọi con là Hình Vũ, vì chữ Vũ có thể dùng cho cả trai lẫn gái. Thiệu Vi không mấy quan tâm đến giới tính của đứa bé, nên anh chỉ mua một bộ đồ cho con trai và một bộ cho con gái.

Nhân viên cửa hàng mẹ và bé bảo anh có thể mua đồ màu xanh lam, như vậy cả trai và gái đều dùng được. Nhưng khi quay lại, anh thấy Thiệu Vi đang nhìn những bộ đồ màu hồng.

"Em muốn có con gái hơn à?" Hình Phong hỏi khi Thiệu Vi mang thai được 9 tháng.

"Đều được, dù sao sau khi qua thời kỳ cho con bú, em cũng sẽ đi tù. Con là trai hay gái, đối với em cũng không có gì khác biệt."

Hình Phong sượng trân, lặng im vài giây rồi lại hỏi: "A Vi, em thấy tên con là Tiểu Vũ thế nào? Anh đã xem qua vài tên khác, như Lâm hay Nhiên, nhưng anh thấy Vũ hợp hơn. Cộng với anh nữa thì gọi là Phong Vũ."

"Ừm." Thiệu Vi không chút do dự trả lời.

Hình Phong nhìn thấy tóc mai cô rối thì chỉnh lại cho cô.

Thiệu Vi bắt đầu chuyển dạ vào rạng sáng của ngày tiếp theo sau ngày dự sinh. Vì đã quá thời gian dự sinh, Hình Phong suốt đêm không ngủ. Cuối cùng, khi Thiệu Vi vỡ nước ối, anh vừa gọi xe vừa thu dọn quần áo.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ nói với anh rằng bà bầu không muốn anh vào phòng sinh. Anh đành phải đợi ngoài hành lang, chờ gần 5 giờ đồng hồ, cuối cùng Thiệu Vi và đứa bé cũng ra ngoài.

Anh đi xem Thiệu Vi trước, khi thấy cô không sao mới đi xem con.

Đó là một cô bé, rất đáng yêu.

"Xấu quá đi." Thiệu Vi nói trong trạng thái yếu ớt.

"Không xấu, rất đẹp, giống em mà." Hình Phong vui vẻ ôm lấy đứa bé.

Thiệu Vi lườm anh một cái, khi y tá chuẩn bị bế đứa bé đi và bảo Hình Phong đi đăng ký tên cho con, cô mới lại lên tiếng.

Cô nói: "Gọi là Lộ Lộ đi, Lộ trong giọt sương."

"Trời đổ mưa, không dễ đi, có lẽ nên cho nó một con đường."

Hình Phong không hiểu cô nghĩ gì, nhưng anh cảm thấy trong lòng mình chua xót thay cô.

"Lộ Lộ..."

Khi nghe thấy tên con gái, ánh mắt Thiệu Vi hơi sáng lên.

Hình Phong biết cô vẫn quan tâm đến con, vội vàng nói: "Con bé dạo này ở với bảo mẫu mới rất tốt, bà ấy làm việc nhanh nhẹn và rất thích Lộ Lộ. Thỉnh thoảng anh làm việc muộn, về nhà vẫn thấy bảo mẫu đang chơi với Lộ Lộ."

"Lộ Lộ rất thông minh, giờ đã biết gọi bảo mẫu là 'bà'. Khi em ra ngoài, có em dạy thì chắc chắn con bé sẽ thông minh hơn. Lúc đó, anh dạy con bé võ thuật phòng thân, em dạy con bé kiến thức pháp luật tự bảo vệ mình, một nhà ba người chúng ta..."

"Anh đừng đến thăm em nữa." Thiệu Vi đột ngột nói.

Nụ cười của Hình Phong cứng lại, anh gần như khó khăn lắm mới có thể mỉm cười: "Em lại nói những lời giận dỗi rồi, chúng ta đã nói rõ ràng mà..."

"Con bé không cần người mẹ có tì vết như em." Thiệu Vi nói: "Lý do em tự thú là để nó không phải đi vào vết xe đổ của em. Dù em có ra ngoài, cũng sẽ không đến gặp bọn anh đâu."

"Hình Phong, đừng đến thăm em nữa, cũng đừng viết thư cho em. Em sẽ không gặp anh, cũng sẽ không trả lời anh."

"Nhưng..." Hình Phong nghẹn ngào: "Lộ Lộ vô cùng đáng yêu."

Trong tim Thiệu Vi đau đớn vô cùng, cô nhớ lại hình ảnh Cận Phương Dung rời bỏ cô, lúc đó cô chẳng phải cũng là một đứa trẻ đáng yêu hay sao.

"Đáng yêu như vậy, đừng vì em mà lãng phí tương lai. Giờ đi học là sẽ kiểm tra lý lịch của phụ huynh, anh không muốn con gái bị người ta chỉ trỏ rằng có một người mẹ phạm tội chứ?"

"Lộ Lộ sẽ không để ý đâu."

"Anh đã hỏi con bé chưa?"

Hình Phong ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt yếu đuối của cô.

"Con bé..."

"Dù giờ nó không để ý, sau này nó sẽ để ý. Dù sau này nó không để ý, nhưng em để ý." Hai mắt Thiệu Vi đỏ ngầu: "Em rất để ý. Anh biết em đã sống như thế nào không? Em lớn lên với danh xưng là con gái của một kẻ giết người, con đường đó khó đi lắm, em hiểu rõ hơn ai hết."

"Em hiểu rõ mà." Cô lại bổ sung: "Lúc trước khi đặt tên, em nói phải cho nó một con đường để đi. Hãy cho nó một con đường nhé, Hình Phong."

Hình Phong cảm thấy mặt mình ngứa ngáy, anh đưa tay lên mới nhận ra mình đang khóc. Anh cố gắng che giấu nỗi buồn, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều.

"Được không?"

Âm thanh trong ống nghe vẫn thúc giục anh.

"Được không?"

"Hình Phong, anh đừng ích kỷ như vậy..."

"Được." Anh cắn răng, gật đầu.

Người đối diện dường như thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng nói một tiếng: "Cảm ơn anh, tạm biệt."

Hình Phong có chút không nỡ rời xa cô, anh cố gắng lau nước mắt, chỉ để nhìn cô thêm lần nữa, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, hình bóng cô càng lúc càng xa.

Sau tiếng cửa đóng nặng nề cuối cùng, tương lai cũng hoàn toàn biến mất.

Thiệu Vi rời đi, Hình Phong cũng không thể ở lại nữa.

Anh thất thần bước ra khỏi nhà tù, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bảo mẫu đang đẩy xe đẩy trẻ em, bên cạnh còn có một người quen.

"Sir Triệu."

Triệu Trung Vi đang bế Lộ Lộ, miệng phát ra tiếng tặc lưỡi để trêu đùa cô bé. Hình Phong nói bảo mẫu đi trước, còn mình ngồi xuống ghế dài cùng Triệu Trung Vi.

"Lộ Lộ, gọi ông đi, gọi ông -- ông --"

Lộ Lộ vẫn chưa hiểu, chỉ miễn cưỡng gọi một tiếng "on on ", chỉ thế thôi cũng khiến Triệu Trung Vi cười phá lên.

"Thật đáng yêu, khuôn mặt có chút giống Thiệu Vi, xinh đẹp đấy."

Hình Phong cười chua chát: "Ừ, nhìn con bé như thể thấy được hình ảnh Thiệu Vi lúc nhỏ. Đừng nhìn nó thế này, bình thường nó nghịch lắm, mỗi ngày đều bắt bảo mẫu hát ru ngủ."

Triệu Trung Vi lại trêu thêm vài câu, rồi đột ngột nghiêm túc hỏi: "A Phong, dạo này cuộc sống của cậu thế nào?"

"Khá ổn."

"Tôi nghe đồng chí kia nói, mấy tháng nay cậu đều xin thăm tù, nhưng đều bị Thiệu Vi từ chối."

"Ừ," Hình Phong hỏi lại: "Vậy hôm nay thầy đến đây tìm tôi à?"

Triệu Trung Vi thở dài: "Không hẳn vậy. Tôi chỉ tình cờ đến, muốn xem có thể gặp được cậu không. Bây giờ cậu làm gì?"

"Làm bảo vệ riêng cho một ông chủ giàu có, lương cũng ổn, chỉ là giờ giấc không cố định," Hình Phong mím môi: "Nghe nói thầy đã quay lại tuyến đầu?"

"Ừ," Triệu Trung Vi nói: "Dù sao tôi cũng là kẻ cô đơn, không ràng buộc gì, quay lại tuyến đầu chiến đấu thoải mái hơn."

Hình Phong ánh mắt hơi lóe lên: "Xin lỗi thầy, hôm đó tôi không đến tiễn bà cụ. Hôm đó Lộ Lộ sốt cao, tôi không thể rời đi."

Triệu Trung Vi dùng ngón tay chọc chọc vào mặt Lộ Lộ: "Con sốt à?"

Lộ Lộ ôm lấy ngón tay của ông, cười ha hả.

"Không sao đâu," Triệu Trung Vi vỗ vai Hình Phong: "Thầy trò với nhau, có lòng là được."

"Tôi không còn là cảnh sát nữa."

"Cậu không còn là cảnh sát, vậy chúng ta không quen biết nữa à? A Phong, có một số chuyện đừng quá cố chấp giữ lấy."

Hình Phong bỗng dưng nhướng mày, cố gắng ép nước mắt vào lại. Anh giả vờ thoải mái: "Không cố chấp nữa, người ta bảo tôi đừng cố giữ nữa rồi, về sau tôi sẽ không cố chấp nữa. Sau này chỉ có tôi và Lộ Lộ, hai cha con cứ thế mà sống thôi."

Triệu Trung Vi đã đoán trước kết quả này. Thực ra, Hình Phong cũng biết, chỉ là anh không muốn đối mặt với nó.

Triệu Trung Vi dùng cánh tay đẩy anh một cái: "Nói linh tinh gì vậy, không tính thêm tôi vào sao? Tôi cũng là ông của Lộ Lộ."

Hình Phong và Triệu Trung Vi nhìn nhau mỉm cười.

Triệu Trung Vi giơ Lộ Lộ lên cao, hô to: "Chúng ta về nhà thôi."

Từ ngày hôm đó, Hình Phong thật sự không còn đến thăm nhà tù nữa, cũng không viết thư cho Thiệu Vi. Họ như quay về điểm xuất phát, trở thành những người xa lạ.

"Phạm nhân 337018, vì có hành vi tốt, có thể ra tù sớm. Cô có muốn thông báo cho gia đình đến đón không?"

"Không cần."

Ngày Thiệu Vi ra tù, bầu trời u ám, thời tiết còn vương chút lạnh lẽo thấm vào xương. Cô đeo một chiếc ba lô, bước ra từ khe cửa của cổng nhà tù, phía sau là một cô gái trẻ.

Cánh cổng đóng lại kêu kèn kẹt, con phố vắng lặng ngay lập tức chỉ còn lại hai người họ.

Cô gái sờ sờ điếu thuốc trong túi, đưa cho Thiệu Vi một điếu. Đưa đến giữa chừng, bỗng nghe thấy một giọng nam hốt hoảng gọi: "Chung Hạ, mày lấy thuốc ở đâu ra đấy?"

Cô gái tên Chung Hạ không nói lời nào, vội vã nhét điếu thuốc vào tay Thiệu Vi rồi chạy về phía người đàn ông, vừa chạy vừa nói: "Vừa rồi cảnh sát giám sát đưa cho em."

Người đàn ông hơi khó chịu, xoa đầu Chung Hạ, ánh mắt liếc qua Thiệu Vi vẫn mang chút dò xét.

"Đợi về nhà tao sẽ làm một lễ tẩy uế cho mày, sau này tất cả những chuyện ở đây đều quên hết, có biết không?"

Giọng Chung Hạ đã mơ hồ, cô ấy được người đàn ông cẩn thận đỡ vào ghế phụ xe. Người đàn ông nhanh chóng chạy vào ghế lái, không lâu sau, xe rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lưu lại một vệt khói xe.

Thiệu Vi đột nhiên cảm thấy lạnh hơn, cô theo thói quen nhìn quanh, khi xác nhận không có ai, cô chỉnh lại chiếc ba lô trên vai rồi chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc này --

"A Vi, em tìm anh à?"

Thiệu Vi nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang. Hình Phong không biết từ lúc nào đã đứng trong một góc, tay cầm một bó tường vi, ánh mắt cong cong nhìn cô.

"Anh... sao anh lại ở đây?"

Hình Phong bước đến gần, nhét điếu thuốc trong tay cô vào túi, rồi đặt bó hoa vào lòng cô. Mùi hương tường vi lập tức xộc vào mũi Thiệu Vi, khiến cô lúng túng không biết làm gì.

"Không phải đã nói là không gặp nhau nữa sao."

Hình Phong không bận tâm đến lời lạnh nhạt của cô, tự nhiên nói: "Mấy năm nay thu nhập của anh khá tốt, tích góp được một khoản tiền, anh đã mua một căn hộ nhỏ đối diện nơi anh và Lộ Lộ ở, đợi em ra, sẽ cho em ở đấy."

"Anh biết em nghĩ gì. Lộ Lộ hiện đang học tiểu học, chẳng mấy chốc sẽ lên đại học. Nếu em lo lắng sẽ ảnh hưởng đến con bé, chúng ta sẽ không kết hôn."

"Không kết hôn?"

"Ừ, không kết hôn, anh sẽ ở bên em và con bé. Nếu em còn sợ thì đừng nói với Lộ Lộ em là mẹ nó, chỉ nói em là bạn gái của anh."

Thiệu Vi vô thức nhíu mày: "Hình Phong."

"Anh không bỏ được em," Lỗ tai Hình Phong đỏ ửng lên: "Em có thể bỏ được anh, nhưng em có bỏ được Lộ Lộ không?"

"Nếu thực sự không được nữa thì chúng ta có thể chuyển ra nước ngoài, đến nơi không ai biết chúng ta," Hình Phong hít một hơi thật sâu: "A Vi, anh..."

Thiệu Vi đặt tay lạnh toát lên môi anh, ngăn anh tiếp tục nói.

"Đừng nói nữa, đi thôi."

"Đi đâu?"

"Không phải anh đã mua một căn hộ sao, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Hình Phong ngẩn người không hiểu, đợi đến khi sắc mặt Thiệu Vi từ căng thẳng chuyển sang không kiên nhẫn, anh mới nhảy lên như một đứa trẻ ngớ ngẩn.

"Ồ, ồ, được rồi, đi thôi."

Thiệu Vi vừa bước đi được một bước, anh lại đột ngột dừng lại.

"Không đúng." Anh quay lại, rút cái gì đó từ trong túi: "Còn một chuyện chưa làm."

Thiệu Vi hỏi: "Chuyện gì?"

Anh lấy ra một quả trứng gà đỏ, đặt lên lòng bàn tay cô.

Trong khi đặt, anh hát: "Chúc em sống lâu trăm tuổi, chúc em sinh nhật vui vẻ."

"Năm nào cũng có hôm nay, tháng nào cũng như ngày này."

"Chúc mừng em."

"Chúc mừng em."

Bình Luận (0)
Comment