An Nhiên

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chàng đang tìm gì à?" – Thiếu phụ xinh đẹp tò mò nhìn người đàn ông xấu xí đang không ngừng lục lọi túi mình.


Geppetto mím môi suy nghĩ một lúc rồi trả lời nàng:


"Con dao ta thường dùng để điêu khắc không thấy đâu. Có lẽ là để quên ở nhà cũ."


"Vậy để em mua cho chàng một con dao mới."


"Không, ta chỉ cần con dao ấy."


Trước sự chấp nhất của người yêu, thiếu phụ đành phải sai người hầu chạy về nhà cũ của Geppetto để lấy đồ.


Gã người hầu vâng vâng dạ dạ rồi cưỡi ngựa chạy đi nhưng khi quay lại, hắn lâm vào tình trạng mặt cắt không còn một giọt máu.


"Sao vậy? Không tìm thấy à?" – Trước biểu hiện kì lạ của người hầu, thiếu phụ nghi ngờ nhìn hắn.


"Xác... xác chết ở khắp nơi! Là thiếu nữ đỏ, thiếu nữ đỏ đã đến đây rồi!"


Lúc ấy tại ngôi làng toàn xác chết, một thiếu nữ mặc áo choàng đỏ ngôi trên cây lẳng lặng ngắm những xác người đang chìm trong biển lửa.


*****


"Tui nói thật mà. Cả đời này tui chưa gặp một sinh vật nào mỹ lệ như chúng hết á."


Mạc Nhiên cúi xuống cầm lấy chiếc dây buộc tóc vừa được thiếu nữ bán kẹo bên đường tặng lên, bắt đầu chải đầu cho thiếu niên tóc trắng. Daniel bên cạnh đã sớm ngáy khò khò từ lâu. Nhưng người đánh xe ngựa dường như chưa nhận ra thái độ không quan tâm của những người cách lão một tấm rèm nên lão vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.


"Lúc ấy tui chưa làm nghề đánh xe đâu, nhà tui từ nhỏ có truyền thống đánh cá. Tui kể cho nghe nè, cha tui đánh cá siêu lắm, mỗi lần ra khơi là được một mẻ đầy luôn. Cá ổng đánh nhiều màu lắm, có xanh nè, đỏ nè, xám bạc nè... Ý chết mải kể quá quên luôn cốt chuyện chính. Khi ấy tui mới mười bốn mười nhăm thui. Cha dẫn tui đi câu cá sau đó ổng ngủ quên lun. Chả hiểu sao lúc ấy tui tỉnh rụi mắt cứ nhìn chằm chằm cái cần câu. Sau đó đột nhiên câu cần câu giật giật vài cái, tui sướng quá hổng nhớ gọi cha dậy cứ chiến đấu với cái cần câu hoài lun. Sau đó tui nhận ra thứ mình câu được là vỏ ốc. Các cậu không tưởng tượng được lúc ấy tui buồn thế nào đâu. Tui đã nghĩ quăng cái cần câu đi rồi á."


Mạc Nhiên ngáp vài cái tiếp tục tết tóc cho thiếu niên. Ngược lại Wittchen cùng hệ thống lại chăm chú nghe vô cùng.


"Sau đó đột nhiên mặt nước sủi bọt, một xinh vật từ dưới nước ngoi lên. Tui thề tui chưa bao giờ gặp sinh vật nào đẹp như vậy, nó còn đẹp hơn cả mấy con cá mà cha tui đánh được. Lúc ấy tui chưa biết được chúng gọi là gì đâu, tui toàn gọi là chị đẹp, anh đẹp không hà. Sau này mới biết người dân gọi chúng là nhân ngư."


"Nhân ngư như nào vậy?" – Cuối cùng Wittchen không nhịn được hỏi người đánh xe.


"Cậu hỏi đúng chủ đề rồi hờ hờ. Từ ngày gặp nhân ngư tui tìm hiểu rất kĩ về họ. Họ là những sinh vật mang nửa trên là người nửa dưới là một chiếc đuôi lớn của loài cá. Nhân ngư đẹp lắm lun á. Da họ trắng lắm, trắng hơn cả bà xã nhà tui. Tóc của họ không giống chúng ta đâu, chúng có màu san hô và luôn bồng bềnh trong nước. Tai nhân ngư cũng khác nữa, chúng mỏng dẹt và được nối với nhau bởi lớp màng mỏng như vây cá ấy. Tui thấy đẹp kinh lên được. Hôm nọ tui có nói với một ông làm nghề in ấn ấy, ổng có nói mấy câu rất hay, cái gì ý nhở, ý cha cái đầu đất của tui... A phải rồi, ổng có bảo "Nhân ngư là tạo vật đẹp nhất của thần, chúng được thần ưu ái cho một tuổi thọ dài vô tận cùng giọng ca có thể khiến bất cứ sinh vật nào nghe thấy đều mê mệt. Tuy nhiên để có được sự sống vĩnh hằng cùng vẻ đẹp phi giới tính như vậy, nhân ngư đánh đổi cho thần thứ gọi là cảm xúc. Vì vậy trong thế giới này, nhân ngư là sinh vật xinh đẹp nhất nhưng cũng là sinh vật vô tình nhất." Ổng nói thế đấy."


Nghe người đàn ông nói vậy, Mạc Nhiên hơi ngạc nhiên hỏi lại:


"Nhân ngư vô tình sao?"


Đù, thế nàng tiên cá vừa gặp đã yêu chàng hoàng từ thì sao? Hơn nữa nàng còn không thiết mạng sống mà muốn ở bên chàng.


Mạc người chơi cảm thấy bản thân một lần nữa lại bắt lệch sóng với thế giới này, khóc_ing.


"Ừa, tui nghe nói nhân ngư có thể sống cô độc dưới biển sâu 1000 năm lun á. Nhưng khi nhân ngư gặp được người mình yêu sẽ quấn quýt không rời, cả đời chỉ yêu người đó thui. Mà có người còn bảo nhân ngư thích ăn thịt bạn tình nữa."


"Ăn thịt bạn tình?"


Tưởng tượng nàng tiên cá Ariel đáng yêu mở chiếc miệng toàn răng là răng ra rồi nhai đầu hoàng tử, Mạc Nhiên liền rùng mình. Đây là rõ ràng là nàng bò ngựa chứ nàng tiên cá cái nỗi niềm!


Andersen, ông mau sống dậy cứu vớt hình tượng, công chúa tiên cá nhu mì vì người mình yêu mà chấp nhận hi sinh tất cả đi hu hu.


"Tui đoán có lẽ họ sợ bạn tình sẽ trở thành điểm yếu của họ nên nuốt vào bụng cho an toàn hờ hờ. À tui còn biết rằng nhân ngư không có nước mắt cơ. Từ bé đến lớn họ hổng bao giờ khóc luôn. Hơn nữa nghe nói, thịt nhân ngư có thể chữa được mọi căn bệnh, giúp đẹp da và kéo dài tuổi thọ. Đấy là tui nghe nói thui chớ ai ăn thịt nhân ngư bao giờ đâu hờ hờ."


Sau đó người đàn ông đánh xe liền chuyển sang đề tài khác liên quan đến bà vợ xấu tính của ông ta. Đề tài về nàng tiên cá coi như dừng ở đây.


"Xong." – Mạc Nhiên tự hào nhìn thành quả của mình.


Vì tóc Wittchen quá dài mà cắt thì tiếc nên Mạc xì tai lít (stylist) quyết định dùng gu thẩm mĩ picasso của mình để thiết kế cho thiếu niên tóc trắng.


Mạc Nhiên: Hệ thống, mau xem, mau xem.


[Kí chủ, tết tóc vương miện là dành cho con gái. Ngài có thể đừng coi thiếu niên như búp bê để phục vụ thú vui của ngài được được không?]


Mạc Nhiên vuốt cằm. Cậu chỉ nghĩ được kiểu tóc này thôi, dù sao thiếu niên cũng không tỏ vẻ khó chịu gì nên cứ để vậy đi. Mạc Nhiên cười hì hì đưa gương cho thiếu niên ngắm nhìn.


"Mạc Nhiên, tôi đẹp sao?" – Thiếu niên không nhận cái gương trên tay cậu mà nhìn chằm chằm chàng trai tóc nâu.


"Đẹp." – Mạc Nhiên mỉm cười đặt gương sang bên cạnh.


"Nhưng mọi người đều khác biệt. Họ sẽ không có mái tóc màu trắng, đôi mắt của họ cũng không phải màu đỏ." – Đôi mắt thiếu niên hơi rũ xuống. – "Mạc Nhiên cùng bọn họ giống nhau, nếu được lựa chọn Mạc Nhiên nhất định sẽ chọn người giống mình."


Nhìn dáng vẻ u buồn của Wittchen, Mạc Nhiên phì cười muốn vươn tay xoa đầu cậu nhóc nhưng lại sợ sẽ làm hỏng mái tóc mình vừa tạo ra cậu liền thu tay lại. Nhưng tay mới thu được một nửa thì thiếu niên liền bắt lấy sau đó để vào má mình.


[!!!]


"Ta có hơi ấm. Ta có nhịp tim. Mạc Nhiên chúng ta giống nhau phải không?" – Thiếu niên ngước khuôn mặt tinh sảo của mình lên nhìn Mạc Nhiên.


Qủa thật từ sau khi hoàn toàn vén hết tóc mình lên, Wittchen trở nên ngày càng mê người. Một cử chỉ của hắn, dù là vô tình, nhưng cũng toát lên vẻ vừa ngây thơ vừa mời gọi. Mạc Nhiên dù đã tiếp xúc với thiếu niên lâu ngày cũng bị đôi mắt rưng rưng kia chọc cho tim mềm nhũn. Bản năng làm cha trỗi dậy, Mạc người chơi bị đá vào một góc thay vào đó là Mạc ba ba.


"Wittchen, cậu là con người, dù cậu khác với những người kia thì tôi vẫn chọn cậu."


"Vì sao?" – Thiếu niên cố chấp nhìn vào đôi mắt người đối diện như muốn tìm đáp án mà hắn mong chờ trong con ngươi đó.


"Vì cậu đẹp chăng?" – Mạc Nhiên mỉm cười trêu chọc sau đó vươn tay búng trán thiếu niên.


Đúng lúc này xe cũng dừng lại. Giọng nói miền quê đặc trưng của người đánh xe vọng vào:


"Này chàng trai đến nơi rùi đó. Đoạn sau là dốc nên tui sẽ đợi ở ngoài."


Mạc Nhiên nhìn Daniel ngủ say như chết ở một góc rồi quay sang thiếu niên tóc trắng:


"Cậu ở trong này nhé. Tôi sẽ quay lại nhanh thôi."


Sau đó cậu nhanh chân nhảy xuống xe.


"Này chàng trai, tui hổng hiểu sao cậu muốn vào đấy nhưng tui khuyên là cậu vẫn không nên vào. Hổng phải tui nhiều chuyện đâu, tui nghe nói nơi đó ghê lắm."


"Chú đừng lo lắng. Cháu vào đấy lấy một món đồ sau đó ra ngay."


"Vậy cậu ra nhanh nhanh nha. Tui đoán trời sắp có bão to rùi."


Mạc Nhiên gật gật đâu rồi đi về phía trước. Cậu băng qua con dốc cao rồi, xa nơi xe ngựa đang dừng một đoạn mới lấy chiếc lọ thủy tinh ra. Cũng như lần trước, bên trong lọ thủy tinh có một tờ giấy nhỏ. Sau khi ra khỏi lọ, tờ giấy bắt đầu giãn ra.


Rapunzel là tên một loại rau và cũng là tên của thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc vàng óng. Phép thuật của rapunzel đã tác dụng lên mái tóc của nàng khiến nó có những khả năng diệu kỳ. Thiếu nữ xinh đẹp ngủ trên tòa tháp cao không có cửa vào và chỉ có hoàng tử mới có khả năng tìm ra lối vào. Khi mái tóc vàng được thả xuống cũng là lúc câu chuyện kết thúc.


"Hệ thống, ngươi có thấy cái tháp nào không?"


[Kí chủ, tầm nhìn của tôi cũng là tầm nhìn của ngài.]


"Chẳng lẽ không phải ngươi đi nâng cấp sao? Ta cứ nghĩ ngươi đã lên version 2 rồi chứ?"


Với cái thái độ vừa làm vừa chơi của ngài tôi không bị cắt thưởng cuối năm đã là may lắm rồi.


Hệ thống âm thầm phỉ nhổ. Tất nhiên nó cũng không dám nói ra cho Mạc Nhiên nghe. Ai biết được đại ma vương này sẽ bày ra trò gì để hành hạ nó.


Mạc Nhiên đi quanh quẩn một lúc cũng không nhìn thấy một tòa lâu đài nào. Chẳng lẽ quyển sách vớ vẩn của Daniel lừa cậu? Không đúng, nhiệm vụ phụ đã hiện ra rồi chẳng lẽ "Trò chơi" có thể ship hàng nhầm được sao! Nghĩ lại cái cú cua sấp mặt của Belle cũng đủ khiến cậu không còn chút niềm tin nào vào cổ tích mà "Trò chơi" nói nữa. Có khi Rapunzel sẽ hợp tác với bộ truyện "Jack và cây đậu thần" cũng nên.


"Trò chơi": Cười_ing.


Trong lúc Mạc Nhiên còn đang suy nghĩ nên đi hướng nào thì một người đàn ông tiến lại gần vỗ vai cậu. Hắn mặc một bộ trang phục đen từ đầu đến chân chỉ chừa lại chiếc khăn màu trắng buộc trên mặt, cả người hắn đều toát ra một mùi tử thi nồng nặc khiến cậu vô thức lùi lại vài bước.


"Nơi này không dành cho lũ quý tộc các người đâu! Muốn chơi bời thì chọn chỗ khác mà chơi." – Hắn nói với giọng điệu đầy khó chịu chỉ thiếu điều túm hẳn cổ chàng trai trước mặt mà quăng đi.


Mạc Nhiên làm như không quan tâm đến sự khó chịu của hắn tiếp tục đóng vài hoa hậu thân thiện:


"Anh trai, em đến tìm người nếu anh biết có thể chỉ cho em được không?"


Sau đó không quên dúi vào tay hắn vài đồng bạc mà mình thó được trên người Daniel.


Đồng tiền là đầu câu chuyện có khác, thái độ người đàn ông liền quay ngoắt 180 độ. Hắn dùng giọng điệu đầy ôn hòa mà nói chuyện với Mạc Nhiên:


"Cậu muốn tìm ai ạ?"


"Rapunzel."


****


"Thật ra cũng có nhiều người muốn đến ngắm ả ta lắm nhưng chúng tôi không cho. Tôi quý cậu lắm mới cho vào đấy nhé."


Qúy tôi hay quý cái đồng tròn tròn nặng nặng trong túi của tôi vậy anh trai?


Mạc hoa hậu thân thiện tiếp tục nở một nụ cười đúng chuẩn thương hiệu La Gioconda. Hai người dừng trước một bãi đất hoang vu, người đàn ông áo đen kia liền chỉ lên trên trời.


"Rapunzel đây."


Mạc Nhiên: Hệ thống, thế giới này có bao nhiêu Rapunzel vậy?


[Kí chủ, người này thật sự là công chúa tóc dài.]


Mạc Nhiên trợn tròn mắt nhìn cái xác gầy guộc bị nhốt trong một cái lồng sắt và bị treo lên cao. Cái xác gầy đến nỗi cậu không nhìn ra được dung mạo trước đây của cô như thế nào, điều duy nhất cậu có thể xác định được người này là Rapunzel là nhờ mái tóc vàng vẫn tỏa sáng mượt mà như ngày nào.


Thấy mặt chàng trai nghệt ra như ngỗng, người đàn ông áo đen liền mở miệng giải thích:


"Chắc khác so với những gì mà cậu nghe kể lại lắm đúng không? Thật ra ả từng là người xinh đẹp nhất cái vùng này. Ả đẹp và tươi trẻ đến nỗi người ta bắt đầu nghi ngờ ả. Sau một ngày rình mò, các phụ nữ có chồng bị quyến rũ đã tìm ra được bí mật của ả ta. Hóa ra ả ta là một phù thủy, họ tìm thấy trong phòng ả ta có cà độc dược, kỳ nham đen, hoa anh túc... Cái mái tóc vàng đẹp đẽ kia cũng do ả cắt trụi đầu của các cô gái rồi nối với nhau bằng một loại thuốc làm từ rau rapunzel. Vì vậy không ai gọi ả là Dame Gothel nữa thay vào đó là Rapunzel."


Crack. Gương mặt thân thiện của hoa hậu họ Mạc bắt đầu rạn nứt.


Mạc Nhiên im lặng thắp một nén hương trước "tuổi thơ chi mộ". Sau đó người áo đen dặn dò cậu ngắm nghía nhanh nhanh một tí vì ngày mai hắn phải dọn cái xác này đi rồi. Nhắc nhở xong hắn cũng không nán lại mà vận chuyển những cái xác khác đến lò hỏa thiêu.


"Qủa nhiên không có cửa vào thật." – Mạc Nhiên nhìn chằm chằm người phụ nữ bị nhốt trong lồng.


[Gợi ý đã nói khi mái tóc vàng thả xuống cũng là câu chuyện kết thúc. Kí chủ, ở thế giới này ngài chính là hoàng tử. Nếu như dựa theo đúng cốt truyện của anh em nhà Grimm thì ngài phải đọc lời thoại của hoàng tử.]


Mạc hoàng tử nuốt nước miếng nhìn các xác đang lửng lơ trên đầu mình. Nói lời âu yếm với cái xác sao?


Sau một hồi đầu tranh tâm lý dữ dội cùng sự thúc giục của hệ thống, cậu chỉ còn cách tiến lên và bày ra vẻ mặt của một hoàng tử si tình nói những lời mật ngọt với nàng Rapuzel "xinh đẹp":


"Rapunzel, Rapunzel, hãy thả tóc của nàng xuống đi."


Đờ mờ hệ thống, dù ta không nhìn thấy nhưng ta biết ngươi đang cười!


Hệ thống đang cười thầm: [...]


[Khụ, kí chủ, ngài mau nhìn xem.]


Mạc Nhiên lần nữa chuyển tầm mắt về phía người tình xác chết của mình. Qủa nhiên sau khi Mạc hoàng tử dứt lời, mái tóc vàng óng đã bắt đầu sinh trưởng, dài đến tận mặt đất. Từ trong mái tóc vàng óng một loài hoa xinh đẹp bắt đầu nở ra. Bông hoa như hút sinh khí của mái tóc thần, mái tóc dần trở nên xơ xác mất đi vẻ vàng óng ban đầu.


[Đó là hoa thủy tiên.]


"Nhiệm vụ đã xong. Mau về thôi."


Mạc Nhiên vuốt ve những bông hoa màu vàng một cách dịu dàng sau đó quay lưng bỏ đi. Để lại một cái xác khô khốc. Sẽ chẳng ai tưởng tượng được ả trước đây đã có một thời hoàng kim như thế nào. 


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


------------------------------------------------------


*Tết tóc vương miện:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


**Hình phạt mà Rapunzel chịu đựng mang tên là "Tra tấn quan tài". Tại đây tội nhân được đặt trong một cái lồng vừa đủ lớn để chứa cơ thể, nhưng không đủ lớn để cho phép di chuyển. Sau đó tội nhân sẽ bị treo lên bỏ đói đến chết và bị đám động vật đến rỉa. 


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


*** La Gioconda: Một cách gọi khác của Mona Lisa thôi. 


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment