An Nhiên

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đã thu thập xong nhiệm vụ thứ 2, Mạc Nhiên liền rời khỏi nơi bốc mùi tử thi này, quay lại con dốc cũ. Ở dưới chân dốc có một bóng người mặc áo choàng trùm đầu màu đen đứng sẵn ở đó đợi cậu.


"Wittchen?" – Nhìn những lọn tóc trắng thò ra khỏi mũ, Mạc Nhiên nhận ngay ra cậu nhóc nhà mình. – "Tôi đã dặn cậu ở trong xe rồi cơ mà. Sao mò ra đây vậy?"


Cậu biết bệnh bạch tạng rất nhạy cảm với ánh nắng mặt trời. Dù trời mới chuyển xuân nhưng vẫn không tránh được việc mặt trời rảnh rỗi ngó mặt ra nhìn đất trời. Có lẽ Daniel đã tỉnh dậy và thiếu niên bị mấy lời nói mang đậm phong cách Shakespeare của hắn dọa chạy ra ngoài.


Nghĩ đến cái tên tóc vàng mắt xanh chỉ được mỗi cái mã ấy, Mạc Nhiên chẳng buồn mắng nữa. Cậu tiến lên cài vào tóc thiếu niên tóc trắng một bông hoa thủy tiên. Wittchen có vẻ bị động tác của Mạc Nhiên làm cho ngây người, chỉ biết trơ mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.


"Nhóc con, nên cười nhiều một chút thế mới tốt."


Từ sau khi bị Belle coi là vật hiến tế, thiếu niên tóc trắng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều. Cũng phải thôi, phát hiện ra người cứu sống mình bấy lâu nay lại rắp tâm có mưu đồ khác, tâm hồn thủy tinh của thiếu nam bị đổ vỡ cũng không có gì là lạ.


[Nếu cậu nhóc biết bông hoa đấy ngài lấy ở đâu có cho vàng cũng không cười nổi.]


Mạc Nhiên: Hệ thống đại nhân, ngài đang ghen phải không? Nếu không để ta tặng ngài một bông nhé.


[Cảm ơn ý tốt của ngài. Hệ thống trực tiếp đóng cửa.]


Mạc lưu manh: Hệ thống chan, ngài đang đỏ mặt phải không~


Trong lúc Mạc Nhiên còn đang trêu ghẹo hệ thống, Wittchen đã gỡ bông hoa trên tóc xuống, ôm vào trong lòng, gương mặt trắng bệch bỗng nhiên đỏ lên. Sau đó hắn quay sang chàng trai tóc nâu kéo kéo ống tay cậu.


"Mạc Nhiên, mau về thôi."


"Wittchen, cậu có nhận ra cậu ngày càng cao không?" – Mạc Nhiên tò mò ướm thử chiều cao của hai người. Ban đầu thiếu niên chỉ cao đến ngực cậu, bây giờ đã cao đến cằm.


"Sẽ còn cao hơn nữa."


Thiếu niên thần bí nói rồi kéo tay chàng trai tóc nâu đi.


****


"Ỡi người anh em tốt bụng và nhân hậu của tôi, tôi không ngờ trong lúc tôi thiếp đi một lúc vì quá mệt mỏi cho một cuộc hành trình dài cậu lại bỏ ra ngoài và tìm cô gái tóc vàng thướt tha dịu dàng bị nhốt trên tòa pháp cao của mụ phù thủy."


Mạc Nhiên: ...


"Dù biết người anh em không nỡ đánh thức tôi nhưng nhỡ cậu lại gặp nguy hiểm thì sao? Hoàng tử ta đây sẽ cắn dứt lương tâm đến chết nếu không thể cứu được người anh em Soi của mình."


Mạc Nhiên: Hệ thống, không thể đâm chết nhân vật chính được sao?


[Hệ thống đã đóng cửa.]


"Daniel, cậu có biết chúng ta đang ở đâu không?"


"Người anh em Soi của tôi sao cậu có thể hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn như vậy được. Tất nhiên là chúng ta đang ở ngoài trời rồi." – Daniel ngây thơ đáp lại.


"Không chỉ ngoài trời thôi đâu, mà còn đang ở giữa trời mưa! Đờ mờ, Daniel cậu có chạy đi không hay là để sét đánh rồi mới chạy?"


Mạc Nhiên gần như hét vào màn mưa. Lúc này khung cảnh xung quanh đã bị màn mưa bao phủ thành một màu trắng xóa còn bản thân cậu và Wittchen đang trong tư thế chạy bão đúng chuẩn dáng chạy trong bức họa La Tempête. Vậy mà tên Husky Daniel vẫn còn thời gian ca cái giọng điệu kịch tuồng múa may giữa giông tố.


"Chúng ta là những vị anh hùng của thời đại làm sao có thể sợ hãi trước thiên nhiên được. Con người từ khi sinh ra đã mang sứ mệnh là chinh phục thiên nhiên vì vậy..."


Rầm.


Một tiếng sấm vang lên. Sau đó Mạc Nhiên nghe thấy có người đang gào thét gọi tên cậu:


"Người anh em Soi mau đợi tôi với!"


Người anh em Soi – Mạc Nhiên: Cười_ing.


Đúng lúc này một chiếc xe ngựa phóng ngang qua, Mạc Nhiên như người chết vớ được cọc vội vã vẫy tay. Người đánh xe cũng nhìn thấy được chàng trai tóc nâu, ngay lập tức hắn liền dừng xe lại.


"Xe của chúng tôi bị đất sạt lấp mất. Ngài có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường vào thị trấn được không?"


Người đánh xe ngây người nhìn chằm chằm Mạc Nhiên một lúc rồi thốt lên:


"Hoàng... hoàng tử Soi?"


"Olwen?"


Trái đất hình cầu là có thật!


****


"Sau khi ngài bị rơi xuống sông, tôi vội vã chạy xuống hạ lưu sông để tìm ngài nhưng lại không thấy ngài đâu. Sau đó tôi gặp ngài Alonzo và ngài ấy đã thu dưỡng tôi với vai trò là người đánh xe. Tôi nghĩ nếu làm đánh xe ngựa sẽ có cơ hội tìm được hoàng... cậu chủ của mình nên tôi chấp nhận cộng việc này. Thật trùng hợp và khi tôi đang giúp ngài Alonzo đem quà về cho các cô con gái của ngài lại gặp cậu chủ."


Olwen là người hầu trung thành nhất của nguyên chủ, dù trông hắn có vẻ lưu manh nhưng thật ra hắn lưu manh thật. Olwen vô tư không biết mình đang bị hoàng tử nói xấu vẫn vui vẻ đưa ba người vào trong một trang viên khá rộng mang phong cách kiến trúc Phục Hưng. Mạc Nhiên có nghe qua về phong cách đối xứng và việc tính toán tỷ lệ một cách chính xác của kiến trúc Renaissance (Phục Hưng) nhưng đến khi nhìn thấy tận mắt, cậu thật sự muốn quỳ lạy những nhà thiết kế thời đó.


Khi bước vào trong nhà, cậu liền bị hai cây cột điện đô con thu hút.


"Hai anh đẹp trai này là ai hả Olwen?" – Cây cột điện màu hồng lên tiếng.


Mạc Nhiên chưa kịp lên tiếng liền bị cây cột điện màu xanh lục kẹp cổ.


"Anh đẹp trai có muốn một đêm vui vẻ với em không?"


"Tiểu thư Anastasia, tiểu thư Drizella đây là cậu chủ mà tôi tìm kiềm bấy lâu nay, ngài ấy tên Soi."


Từ từ Anastasia? Drizella? Đây chẳng phải tên hai cô con riêng trong "Nàng lọ lem" sao? "Trò chơi" đổi sóng mà không thông báo là sao! Hơn nữa dù trong phim hai cô nàng có hơi... không đẹp một tí nhưng cũng không cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn như vậy. Thế này cũng quá Bara rồi!


"Daniel..." – Mạc Nhiên đưa mắt cầu cứu thanh niên tóc vàng. Nếu tiếp tục tình trạng này, cậu sẽ là người chơi đầu tiên bị con gái kẹp cổ đến chết mất.


"Người anh em Soi, cậu có nhìn thấy không? Ôi những đường cong ấy những đường cong săn chắc của cơ bắp mới đẹp làm sao. Nó khiến cho một người có tâm hồn nghệ thuật như ta cảm thấy sung sướng biết bao nhiêu."


Mạc người chơi sắp-bị-kẹp-cổ-đến-chết ngơ ngác nhìn hoàng tử Rhododendron đang chảy máu mũi trước cơ thể "xinh đẹp" của hai cô gái: !!!!!


Cơn shock đợt 1 chưa qua, thượng đế lại nhẹ nhàng tặng cậu shock đợt 2 với tần số x2. Thiếu niên Wittchen im lặng nãy giờ bỗng tiến lên kéo kéo ông tay áo của cậu.


"Ba ba." – Một tiếng gọi ngọt ngào phát ra.


Một khoảng im lặng kéo dài~ kéo dài~ tiếp tục kéo dài~


Mọi người: Oh~


Mạc Nhiên: ????


Cái ánh mắt nhìn thấu thế giới của mọi người là sao? Mị đột nhiên cảm thấy bản thân bị mất khả năng giao tiếp.


Tuy nhiên nhờ vậy mà sau đó cậu cũng được thả ra, dù ánh mắt kì quái của hai cô gái vẫn dính chặt lên người cậu. Ở một góc độ Mạc Nhiên không biết, cậu đã vô thức bị gắn mác sugar daddy.


"Chúng ta có khách sao?"


Một giọng nói dịu dàng vang lên khiến mọi người đều hướng mắt về phía giọng nói phát ra. Mạc Nhiên đoán nữ chính Cinderella đã lên sàn. Hy vọng nàng sẽ không giống như hai chị gái của mình. Nếu như nàng lọ lem mà lực lưỡng như vậy, cậu sẽ trực tiếp gả Daniel cho nàng để hoàn thành nhiệm vụ.


Nhưng khác với tưởng tượng của Mạc Nhiên, Cinderella không to cao đen hôi nhưng cũng không giống với bản gốc của cổ tích. Nàng xuất hiện với ngoại hình một cô gái phương Đông chính hiệu với các đặc trưng là tóc đen mắt đen. Từ khuôn mặt đến ngoại hình thiếu nữ đều đẹp đẽ tinh sảo giống như một búp bê phương Đông. Nàng ngồi trong lòng một người đàn ông cao to, hai chân đung đưa theo một nhịp điệu không tên.


Mạc Nhiên: Hệ thống, ngươi có nhận ra điều gì khác thường không?


[Khác thường thì rất nhiều nhưng tôi để ý nhất là đôi chân của Cinderella. Theo như tư liệu đây là cách thức bó chân của người Trung Hoa cổ. Tục lệ này rất phổ biến dưới triều đại nhà Thanh.]


Mạc Nhiên gật đầu. Nếu như sau này lọ lem đi vừa giày thì cậu cũng không lấy làm ngạc nhiên. Ở thời Trung Hoa cổ, bàn chân nhỏ đã trở thành biểu tượng của cái đẹp. Các tiểu thư quý tộc sẽ bắt đầu bó chân từ 5 đến 7 tuổi. Nói là bó chân nhưng chẳng khác nào một hành vi tra tấn lên cơ thể. Các ngón chân sẽ bẻ quặp hết vào lòng bàn chân rồi dùng vải cố định sau một thời gian thì chuyển sang bẻ lòng bàn chân vào trong. Việc này sẽ giúp hình thành "chân gót sen". Bó chân gót sen sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc đi lại cũng như sẽ gây nhiễm trùng ở bàn chân. Dù vậy vào thời nhà Thanh, rất nhiều phụ nữ có địa vị thấp kém sẽ bó chân họ với mong muốn được gả vào một gia đình quyền quý còn những tiểu thư tầng lớp thượng lưu bó chân là để thể hiện sự cao quý.


Nghĩ lại những hình ảnh mình xem được về tập tục này, Mạc Nhiên liền rùng mình. Nhưng không để cậu tiếp tục suy nghĩ về những bàn chân kì dị nữa, giọng la mà cậu cho rằng có thể chạm đến quãng 7 vang lên khiến Mạc Nhiên cùng Daniel đồng loạt giật mình.


"Ôi hoàng tử~ Ngài chính là hoàng tử của em!" – Nàng ôm mặt, hai má đột nhiên đỏ ửng đôi mắt trở nên mơ màng mà nhìn chằm chằm Mạc Nhiên.


"Tôi... tôi không phải..." – Mạc Nhiên lùi lại trước phản ứng phấn khích của thiếu nữ cũng không nhận ra ánh mắt u tối của Wittchen đang siết chặt tay mình.


"Em có thể nhìn ra được mà. Em đã nghiên cứu rất nhiều về bộ môn "Hoàng tử học", chỉ cần nhìn thoáng qua là em đã nhận ra thân phận của ngài"


Tiểu thư, bộ môn "Hoàng tử học" là bộ môn gì vậy? Tại hạ học 4 năm đại học cũng chưa từng nghe đến bộ môn này. Xin đừng lừa tại hạ, tại hạ dễ tin người lắm.


"Ta thì sao hả quý cô xinh đẹp? Ta biết với con mắt tinh tường của nàng sẽ nhìn ra được phong thái đầy cao quý của ta mà." – Daniel đột nhiên chen lời.


Thiếu nữ phương Đông nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi buông ra lời nói đầy ghét bỏ:


"Tên hầu vô học nào đây? Vì sao dám chen ngang cuộc nói chuyện của chủ từ mình."


Daniel từ nhỏ đã được huấn luyện đào tạo thành một hoàng tử chuẩn mực: Dafuq?


"Cinder à..." – Cây cột điện màu hồng, Anastasia, lên tiếng muốn ngăn cản nàng.


"Qủa nhiên các chị luôn muốn chia rẽ em với hoàng tử." – Ngay lập tức thiếu nữ ôm mặt khóc nước nở. – "Em biết các chị tính bảo em đi làm việc chứ gì. Sau đó các chị sẽ nhốt em ở căn hầm u tối~"


"Không phải đâu em gái đáng yêu của chị..." – Hai cô con riêng lúng túng dỗ dành thiếu nữ nhưng điều đó càng khiến cô khóc to hơn.


Mạc Nhiên chỉ biết bày ra poker face mà quan sát hai cô gái lực lưỡng đang lúng ta lúng túng dỗ dành thiếu nữ loli trong ngực người đàn ông.


"Tiểu thư Cinder lúc nào cũng như vậy. Nàng luôn nghĩ mọi người trong nhà muốn hãm hại nàng không cho mình đi tìm hoàng tử của đời mình. Hai cô chị thì thương em hết mực, chỉ cần nàng hắt xì một cái là toàn một người trong trang viên đều căng thẳng." – Olwen thở dài vỗ vai hoàng tử của mình. – "Cậu chủ à, nếu có kiếm vợ thì né xa ra nhé."


Mạc Nhiên: Cười_ing.


Cuối cùng sau bao cố gắng, Anastasia và Drizella cũng dỗ được nàng Cinder. Thiếu nữ phương Đông được người đàn ông đưa về phòng nhưng ánh mắt vẫn tha thiết dính chặt trên người Mạc Nhiên. Chàng trai tóc nâu bị nhìn đến nổi da gà, bèn lấy Wittchen ra chắn tầm mắt của thiếu nữ. Thiếu niên tóc trắng dù đã được bịt kín từ đầu đến cuối nhưng vẫn bộc lộ được sự tức giận của mình. Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ như nhìn một sinh vật đã chết khiến nàng sợ hãi rụt cổ lại.


Đến khi lên giường, bằng một cách vi diệu nào đó mà Mạc Nhiên cùng Wittchen bị xếp chung một phòng, cả người thiếu niên vẫn tỏa ra hơi thở lạnh băng.


Mạc Nhiên đã thay xong áo ngủ chuẩn bị lên giường đi ngủ. Chiếc áo ngủ này được Olwen riêng cho cậu, nó được làm bằng chất liệu đắt tiền tại một xưởng may nổi tiếng. Nhưng Mạc hoàng tử không cảm thấy vui vẻ gì khi mặc nó. Bởi vì đồ ngủ của họ không có quần! Điều đó khiến cánh đàn ông như cậu cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.


Mạc Nhiên: Hệ thống, ta có thể truyền đạt kiến thức về may Pyjama cho người dân ở đây được không?


[Kí chủ, ngài không thấy để như vậy sẽ thoáng mát, dễ hít thở hơn sao?]


Mạc Nhiên: Hệ thống ngươi thay đổi rồi. Người học hư rồi, khóc_ing.


[...]


Tuy nhiên, sự chú của Mạc Nhiên nhanh chóng chuyển dần sang thiếu niên đang ngồi một góc tựa như một chú cún nhỏ đang giận dỗi. Cậu gãi đầu không biết mở lời như thế nào đành phải tiến lại gần thiếu niên vỗ vỗ đầu hắn.


"Nhóc con, hôm nay trông cậu có vẻ không vui."


Thiếu niên mím môi muốn nói nhưng lại thôi. Hắn đột nhiên nhào vào lòng Mạc Nhiên dụi dụi tựa như đứa trẻ đang làm nũng.


"Từ từ..." – Mạc Nhiên kêu lên kéo thiếu niên ra khỏi người mình.


Wittchen ngơ ngác không hiểu vì sao mình "từ chối" nhưng rất nhanh sau đó hắn bị Mạc Nhiên nâng cằm bắt ngửa cổ lên.


"Xem đã lan ra đến cổ." – Mạc Nhiên hơi nhíu mày nhìn ấn kí dây leo đã lan lên cổ. Ấn kí tựa như một vết sẹo xấu xí khiến người khác nhìn vào chỉ muốn xóa sạch dấu tích của nó trên làn da non mịn của thiếu niên.


Mạc Nhiên: Hệ thống, không có cách nào chữa được sao?


[Những ác chú như vậy chỉ được giải bằng lời chính kẻ đã gây ra nó. Chúng ta là người ngoại lai, không thể thay đổi được nó.]


Mạc Nhiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Đúng vậy, cậu và hệ thống là người ngoại lai. Vì vậy có nhiều chuyện cậu không nên nhúng tay vào.  


------------------------------------


*Aschenputtel là tiếng Đức của Cinderella aka "Cô bé Lọ Lem".


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


** La Tempête (The Storm) là một bức tranh của họa sĩ người Pháp Pierre Auguste Cot. Hiện tại bức tranh đang được treo trong bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, New York.


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


***Kiến trúc Renaissance aka kiến trúc Phục Hưng: bắt đầu từ  giữa thế kỷ 14 và đầu 17,  thể hiện một sự hồi sinh và phát triển của một số yếu tố của tư tưởng Hy Lạp và La Mã cổ đại và văn hóa vật chất có ý thức.


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


(Nhà hát lớn Semper, Dresden, Đức)


****Anastasia, Drizella: Tên hai cô chị kế của Lọ Lem trong bản hoạt hình cũng như live action.


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment