An Nhiên

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày xửa ngày xưa, giữa mùa đông tuyết rơi trắng như bông, một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ. Bà mải nhìn tuyết nên kim đâm phải tay, ba giọt máu rơi xuống tuyết. Thấy máu đỏ với tuyết trắng thành một màu tuyệt đẹp, bà nghĩ bụng: "Ước gì ta đẻ được một người con gái, da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ khung cửa này". Sau đó ít lâu, bà đẻ được một người con gái da trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như mun, vì vậy bà đặt tên con là Bạch Tuyết.


-----------------------------------------------


Mạc Nhiên nhàm chán nhìn quyển sách rách nát mà mình thó được của Daniel. Cậu đã xem quyển sách này cả chục lần trên đường đi rồi và sự thật là dù có soi kĩ thế nào nó cũng chẳng khác gì một quyển sách tổng hợp các câu truyện cổ tích.


"Olwen, chúng ta đến đâu rồi?" – Mạc Nhiên vươn tay vén rèm lên. Vẫn là đoạn đường dài dằng dặc toàn cây là cây khi nãy.


"Hoàng tử, ngài có thể im lặng một lúc được không? Cứ cách vài phút ngài lại hỏi một lần tôi cũng sốt ruột theo ngài."


Olwen mệt mỏi lau lau trán mình, mái tóc xoăn đẹp đẽ của hắn đã bị cái nóng của mặt trời làm cho ướt nhẹp.


Sau khi gặp lại hoàng tử ở Mornada, hắn đã nghĩ hoàng tử của mình đã trưởng thành hơn nhưng không ngờ sau khi bị đức vua bắt về hoàng tử Soi không những không ngoan ngoãn đóng vai một hoàng tử hiểu chuyện mà cậu còn bắt đầu quậy phá ghê hơn. Tuy Nhiên điều khiến quốc vương Lavandula đau đầu là những trò nghịch ngợm của hoàng tử trở nên láu cá hơn trước. Dù biết do Soi gây ra nhưng không ai có bằng chứng chứng minh mọi việc là do hoàng tử giật dây. Sau một tháng đức vua bị hoàng tử Soi chọc cho giận đen người liền đưa ra lệnh đá hoàng tử sang Anemone để gặp mặt vợ chưa cưới của mình. Olwen là người hầu của Soi tất nhiên cũng phải đóng gói đi theo cậu. Và giờ đây hai người phải một mình đi sang đất nước Anemone dưới sự giám sát của vài tên lính lực lưỡng.


"Hoàng tử, nếu ngài rảnh quá ngài có thể đọc sách về Anemone." – Đoán được hoàng tử của mình nhàm chán, Olwen liền đề xuất mấy thứ có thể đọc được. Hắn là người học ít vì vậy mấy cuốn sách với lời lẽ hoa mỹ kia có cho tiền hắn cũng không nhớ nổi tên, thứ duy nhất hắn biết trong chồng sách mình tùy ý chọn cho hoàng tử là cuốn lịch sử Anemone mà thôi.


Mạc Nhiên đưa mắt nhìn cuốn sách dày cộm nằm chỏng chơ một góc kia, cậu nghĩ ngắm cảnh bên ngoài vẫn hơn.


[Kí chủ, ngài có hộp gợi ý.]


"Ngươi mà không nói thì ta liền quên mất "Trò chơi" có cái buff này. Năng suất làm việc của "Trò chơi" dạo này có vẻ kém thường xuyên ship hàng muộn."


[Hệ điều hành của "Trò chơi" đang gặp trục trặc nên mỗi đồ vật được giao đến tay người chơi đều phải qua nhiều tầng kiểm tra để tránh gặp virus. Hi vọng các kí chủ sẽ bỏ qua lỗi này của "Trò chơi".]


"Vậy người chơi có quà bồi thường không? Chẳng hạn như tăng phần thưởng?"


[Tất nhiên là không.]


Nghe hệ thống nói vậy, Mạc Nhiên liền bày ra vẻ mặt "biết ngay mà" sau đó yêu cầu hệ thống mở hộp gợi ý. Khác với lần trước, lần này trên tay Mạc Nhiên xuất hiện một mẩu giấy, quan sát vết cắt của nó có lẽ là cắt ra từ một quyển sách nào đó. Có lẽ vì lý do thời gian nên chữ trên mẩu giấy đã phai gần hết chỉ có thể nhìn rõ tiêu đề viết bằng bút máy: "Trận chiến Culloden."


[Trận Culloden nằm trong lịch sử của Scotland. Đây là một phong trào phục hồi vương vị cho dòng Stuart bị phế truất hay còn gọi là phong trào Jacobite. Charles Edward Stuart là người chỉ huy cuộc nổi dậy năm 1745 và bị đánh bại trong trận Culloden năm 1746. Đây cũng là cuộc hội chiến cuối cùng của Anh Quốc. Sau khi quân Jacobite bị đánh tan một cách tàn bạo trong trận Culloden, người Anh giành quyền kiểm soát vùng cao nguyên Scotland và trả thù người Scotland một cách tàn khốc. Các địa chủ Scotland bị tử hình, thành viên các thị tộc bị tước vũ khí. Họ bị cấm mặc váy kilt truyền thống và thổi kèn túi cho đến tận năm 1782.]


"Ngươi nghĩ trận Culloden thì liên quan đến quân bài nào được?" – Mạc Nhiên vuốt cằm suy nghĩ một hồi. Cuối cùng cũng không nghĩ ra được gì đành nhét mẩu giấy vào hệ thống. – "Thông tin còn quá ít. Có lẽ chúng ta nên đợi hộp gợi ý thứ hai. Bây giờ có nghĩ thêm cũng chỉ hại bản thân có thêm tóc trắng."


Sau khi cậu cất mẩu giấy đi, Olwen đột nhiên từ bên ngoài ngó đầu vào:


"Hoàng tử chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút chứ? Tôi sắp không chịu được rồi."


Nhìn khuôn mặt hết xanh lại tím của người hầu nhà mình, Mạc Nhiên cũng đoán được đi đường cả một ngày hắn cũng cần dừng lại giải quyết nỗi buồn. Cậu nhìn ra bên ngoài, mặt trời đã sắp xuống núi, có lẽ hai người sẽ không kịp vào thành trước khi trời tối.


"Được rồi, nghỉ ngơi tí đi. Sáng sớm mai ta bắt đầu cũng không muộn."


Mạc Nhiên vươn vai rồi nhảy xuống xe ngựa. Thấy bóng dáng cậu vừa xuất hiện, đám lính đi phía sau xe ngựa như có phản xạ bắt đầu co rúm người lại.


Mạc Nhiên: ...


"Hoàng tử, dù họ có là lính dưới quyền của người chú mà ngài ghét cay ghét đắng nhưng họ cũng rất nghiêm túc hộ tống ngài đến Anemone. Ngài vui lòng đừng gây áp lực lên họ nữa. Tôi sợ họ sớm nghỉ việc mất."


Olwen vỗ vỗ vai hoàng tử của mình sau đó chạy nhanh vào một bụi cây.


"Hệ thống, giảng dạy cho họ về hóa học cùng toán học là sai trái sao?" – Mạc Nhiên chớp chớp mắt đầy "ngây thơ".


Tất nhiên như mọi lần, hệ thống lựa chọn im lặng. Kí chủ nhà nó luôn thích trêu đùa người khác đến khi họ phát sợ thì thôi. Vì vậy để tránh trở thành nạn nhân tiếp theo, hệ thống quyết định đóng vai người qua đường.


"Đây chỉ là cách giải tỏa tâm lý mà thôi. Nó được gọi là schadenfreude." – Như đoán được suy nghĩ của hệ thống, Mạc Nhiên nhún vai giải. – "Schadenfreude là một từ tiếng Đức khá thú vị. Nó có nghĩa là vui sướng trên nỗi đau của người khác. Đây cũng là một dạng cảm xúc phức tạp của con người. Dù con người có cố gắng phủ nhận thế nào, tại một thời điểm nào đó nó vẫn sẽ xuất hiện trong lòng chúng. Vì vậy trước khi nó hiện lên bất ngờ và khống chế suy nghĩ bản thân mình chúng ta nên thỏa mãn nó trước, phải không nào?"


[Con người thật khó hiểu.]


Trước kết luận của hệ thống, Mạc Nhiên chỉ cười khẽ sau đó đưa mắt ngắm nhìn mặt trời lặn.


Khó hiểu mới được gọi là con người.


*****


Mạc Nhiên bị tiếng động bên cạnh làm cho tính giấc. Cậu hơi hé mắt ra. Nhận ra trời chưa sáng cậu tiếp tục ngủ nhưng ngủ chưa được bao lâu lại bị đánh thức lần nữa. Lần này, đập vào mắt Mạc Nhiên là một bóng đen cao to với mái tóc xoăn đặc trưng.


"Olwen? Ngươi đang làm gì vậy?"


Gã người hầu tóc xoăn giật mình quay sang làm dấu im lặng với Mạc Nhiên.


"Tôi tính đi săn. Bữa tối hôm nay quả thực không đủ no cho tôi." – Olwen khẽ thì thầm. Cũng phải thôi, vài miếng thỏ nướng sao có thể thỏa mãn một gã thanh niên cao to được.


Sau khi tìm đủ đồ nghề, hắn liền quay sang Mạc Nhiên đang mơ màng sắp ngủ:


"Hoàng tử, ngài có muốn đi săn không?"


Ăn đêm à?


Mạc Nhiên sờ sờ bụng mình. Cậu cũng cảm thấy hơi đói.


"Được thôi." – Mạc Nhiên thoải mái đồng ý.


Nói là cùng đi săn nhưng Olwen thừa biết hoàng tử nhà hắn không biết săn bắn. Vì vậy trong khi gã người hầu đang tập trung đi săn thì hoàng tử Lavandula lại nhàn nhã đi dạo đêm. Đi ngang qua một cái tháp cổ, Mạc Nhiên liền bị tiếng động bên trong thu hút.


"Có ai ở bên ngoài không? Làm ơn hãy cứu tôi với!" – Từ bên trong tòa tháp vọng ra tiếng khóc nỉ non của thiếu nữ.


Nghe tiếng khóc, có lẽ người bị nhốt bên trong là một thiếu nữ trẻ tuổi. Mạc Nhiên phân vân không biết nên lại gần không thì thiếu nữ đã lên tiếng trước:


"Tôi... tôi không phải người xấu! Tôi là công chúa Maleen của vương quốc Tulipa nếu ngài không tin ngài có thể hỏi mọi người xung quanh về nàng công chúa bị vua cha mình nhốt trong một tòa tháp cách đây 7 năm."


"Tulipa? Đất nước này đã bị tiêu diệt cách đây 4 năm rồi." – Mạc Nhiên kinh ngạc trả lời.


"Không thể nào!"


Người trong tòa tháp có vẻ bị lời nói của Mạc Nhiên làm cho sốc toàn tập. Nhân cơ hội đó cậu liền hỏi hệ thống về nàng công chúa tên Maleen.


[Nói về độ nổi tiếng, câu chuyện về công chúa Maleen không được thông dụng bằng những nàng công chúa khác nhưng nội dung câu chuyện vẫn khá là thú vị. Câu chuyện viết về một nàng công chúa tên Maleen bị vua cha ngăn cấm tình cảm và nhốt trong vào một tòa tháp trong bảy năm trời. Sau bảy năm thấy không ai đến cứu mình, công chúa và người hầu liền dùng dao dĩa khoét tường nhằm đào một lỗ hổng ra ngoài. Sau khi ra khỏi tòa tháp nàng nhận được tin đất nước mình đã bị kẻ thù xâm lược, nàng đành cùng người hầu đi lang thang đến vương quốc của người thương. Đen đủi thay, khi tìm được hoàng tử của mình, hắn ta đang chuẩn bị kết hôn với cô dâu khác. Vì mặc cảm bản thân mình xấu nên cô dâu yêu cầu Maleen đóng giả mình để kết hôn với hoàng tử. Kết truyện, hoàng tử nhận ra Maleen mới chính là người đã kết hôn với mình và cũng là người yêu năm xưa. Họ sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời.]


"Cuộc đời vị công chúa này cũng đủ lận đận." – Mạc Nhiên thở dài tiến về tòa tháp.


Tòa tháp trông có vẻ vững chãi hơn cậu tưởng rất nhiều. Có lẽ phải cần búa mới có thể phá được bức tường dày cộm này.


Sau một hồi sờ soạng, Mạc hoàng tử nhận ra có một mảng tường khác là mỏng, cậu đoán đây là do đám lính xây đã ăn bớt vật liệu xây dựng.


"Tiểu thư, cô có nghe tôi nói gì không?" – Mạc Nhiên khẽ gọi tên thiếu nữ bên trong tháp.


"Vâng, tôi có nghe thấy."


"Bây giờ tôi sẽ phá bức tường này vì vậy, cô lùi ra xa một chút. Tôi không đảm bảo khi bức tường nổ cô sẽ lành lặn mà ra ngoài đâu."


"Nổ? Ngài đang nói gì vậy?"


Mạc Nhiên không đáp lại thiếu nữ mà lôi từ trong túi ra một quả cầu bằng gang.


[Kí chủ?]


"Đây là bom Tetsuhau. Vỏ ngoài của nó được làm bằng gang bên trong là hỗn hợp lưu huỳnh, than củi và kali nitrat. Khi nghe đám lính nói về loại đá mang tên brimstone ta đã nghĩ ngay nó là lưu huỳnh. Vì vậy ta quyết định thử điều chế chất một hợp chất gây nổ mang tên thuốc súng. Tất nhiên ta sẽ không nói cho bọn họ biết về công dụng thật sự của hợp chất này." – Mạc Nhiên mỉm cười lắc lắc quả bom nhỏ trên tay. – "Vì nguyên liệu có hạn nên ta chỉ có thể điều chế được hai quả bom làm vật phòng thân. Haiz, thật đáng tiếc ta vốn định để dành quả bom này cho người chú thân yêu của mình."


Dứt lời Mạc Nhiên lùi ra một khoảng cách an toàn sau đó châm lửa rồi quăng quả cầu đen về phía bức tường.


Không ngoài dự đoán, quả bom phát nổ kèm theo một tiếng động rung trời. Bức tường đá cứng bị thủng một lỗ to, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Từ trong đám khói một thiếu nữ ôm mặt chạy ra. Nàng ho sặc sụa đến nỗi nước mắt ứa ra, cả gương mặt đều dính đầy bụi bẩn.


"Tiểu thư Maleen, cô không sao chứ?"


Chàng trai tóc nâu lo lắng đỡ nàng dậy đưa cho nàng một chiếc khăn tay sạch sẽ.


"Tôi... khụ khụ... không sao." – Thiếu nữ xua xua tay. Sau khi đã thoải mái hơn, nàng đứng dậy rối rít cảm ơn Mạc Nhiên. – "Cảm ơn ngài đã cứu tôi. Lượng thức ăn của chúng tôi đã gần cạn kiệt, người hầu đáng thương của tôi đã chết vì nhường thức ăn cho tôi. Nếu ngài không đến cứu có lẽ mấy ngày nữa tôi cũng đi theo cô ấy mất."


"Vậy công chúa Maleen, cô định làm gì tiếp theo?" – Dù đã biết nội dung câu chuyện nhưng Mạc Nhiên vẫn thuận miệng hỏi.


"Có lẽ tôi sẽ đi tìm người thương của mình. Chỉ mong chàng vẫn nhớ tôi là ai. Một lần nữa cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu có duyên gặp lại tôi nhất định sẽ trả ơn ngài."


Thiếu nữ mỉm cười vuốt mái tóc nâu rối bời của mình ra sau mang tai sau đó cúi người chào tạm biệt Mạc Nhiên. Biết mình không thể ngăn cản nàng, Mạc Nhiên đành nhét vào tay thiếu nữ mấy đồng tiền sau đó nhìn nàng một thân một mình đi hướng ngược lại. Dù sao câu chuyện về thiếu nữ này cũng không xuất hiện bên trong quyền sách mà nhân vật chính tin dùng nên cậu không muốn nhúng tay quá nhiều vào cuộc đời nàng.


Sau khi thiếu nữ đã đi mất, Mạc Nhiên tự hào nhìn bức tường bị thủng một lỗ do sức công phá của quả bom:


"Ta cũng có khiếu học hóa đấy chứ."


[...]


Cảm thán xong, Mạc Nhiên định quay lại tìm Olwen nhưng đi được vài bước cậu đột nhiên khựng lại.


"Hệ thống, người có cảm thấy có gì khác lạ không? Tiếng nổ to như vậy vì sao binh lính lẫn Olwen đều không đến tìm chúng ta?"


Một linh cảm bất an chợt xuất hiện trong lòng cậu. Mạc Nhiên nhanh chóng quay lại chỗ cũ và nhanh chóng bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây người. Trước mặt cậu, xác chết nằm la liệt khắp nơi, tất cả bọn họ đều bị giết trong trạng thái đột kích bất ngờ. Thậm chí binh lính gác đêm cũng bị giết trong tình trạng miệng còn há hốc.


"Hoàng tử..."


Olwen ôm bụng từ trong bụi cây bước ra. Máu từ kẽ tay hắn chảy ra rơi từng giọt trên mặt đất.


"Chuyện gì vậy? Vì sao mọi người đều bị giết?"


"Là thiếu nữ đỏ. Cô ta đến tìm chúng ta!" – Olwen hô lên một cái tên sau đó bất tỉnh nhân sự. 


-----------------------------------


*Tulipa: Là hoa tulip. Mang ý nghĩa tình yêu đích thực, hi vọng và sự thủy chung. 


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


**Bom Tetsuhau:


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773


***Thuốc súng hay bột đen: Được phát minh ở Trung Quốc vào thế kỷ IX và là một trong 4 phát minh vĩ đại của Trung Quốc. Thuốc súng bao gồm lưu huỳnh, than củi và kali nitrat. Lưu huỳnh hay Sulfur thường xuất hiện dưới dạng khoáng chất sunfua và sunfat. Trong kinh thánh, lưu huỳnh được gọi là đá brimstone có nghĩa là đá cháy. Cách để điều chế kali nitrat (diêm tiêu) có phần khó hơn. Qúa trình tinh chế sớm nhất được viết vào năm 1270 bởi Hasan al-Rammah.


68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773



Bình Luận (0)
Comment