An Nhiên

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anemone được biết đến là một đất nước kì lạ và nhiều bí ẩn. Khác hẳn với những vương quốc khác, Anemone rất hạn chế giao thương, đa số mọi sản phẩm được tạo ra đều tiêu thụ trong nước. Và ở đây, họ rất coi trọng phù thủy, những kẻ bị các vương quốc khác xua đuổi và tìm cách tiêu diệt. Tuy nhiên sau nhiều sự cố, nền kinh tế của Anemone dần trở nên suy kiệt, vì vậy hoàng gia Anemone quyết định liên minh với bên ngoài. Đất nước duy nhất đồng ý với yêu cầu của họ cũng chỉ có mình Lavandula.


"Hoàng tử, đã đến nơi rồi ạ."


Người đàn ông trung niên trong chiếc áo đuôi tôm màu đen đầu đội tóc giả cung kính cúi mình trước xe ngựa.


Cửa xe ngựa vừa mở ra, một người thanh niên điển trai bước xuống. Theo sau cậu là một người đàn ông cao to có mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, hắn trông có vẻ khá yếu ớt nên một người hầu đã nhanh chóng chạy lại đỡ hắn xuống xe. Hai người này không ai khác chính là Mạc Nhiên cùng hầu cận Olwen của mình.


Sau khi Olwen bị thương, Mạc Nhiên nhanh chóng gọi cứu viện. Thật may, nơi cậu bị tập kích cách kinh thành không quá xa, sau nửa ngày quân đội của Anemone đã tìm thấy hai người và đưa về kinh thành.


 Trên đường đi đến hoàng cung, Mạc Nhiên khá ngạc nhiên với sự phát triển vượt trội của Anemone. Dù ít khi giao thương lại trải qua nhiều biến động nhưng nền kinh tế của Anemone vẫn phát triển hơn rất nhiều nước, đặc biệt là ngành luyện kim còn rất mới lạ với các vương quốc khác.


"So với Lavandula quả thực khác xa một trời một vực." – Mạc Nhiên ngước mắt nhìn tòa nhà rộng lớn trước mặt trong lòng không ngừng cảm thán.


Cung điện Anemone được thiết kế theo phong cách Napoleon III, những đường nét tỉ mỉ, đối xứng với nhau cùng việc sử dụng polychromy đã tạo nên một cung điện nguy nga khiến người khác không rời mắt khỏi. Cung điện hoàng gia Anemone có thể xem là một Palais Garnier tồn tại ở thế giới này.


Trong lúc hoàng tử Lavandula còn bận ngắm nhìn kiến trúc của cung điện thì hai hàng người hầu khoác trên mình chiếc áo đuôi tôm màu đỏ viền vàng, cổ đeo khăn thắt nơ trắng, mặc quần ống túm, chân đi giày độn da dê, thẳng lưng đi về phía Mạc Nhiên. Từ trong đám người hầu, một người đàn ông bước ra sống mũi đeo kính mắt một bên cung kính cúi chào chàng trai tóc nâu.


"Chúng tôi thực sự xin lỗi vì đã tiếp đón ngài một cách chậm trễ như vậy. Tôi cũng rất lấy làm tiếc trước sự việc xảy ra hôm trước. Hoàng gia Anemone đảm bảo sẽ hộ tống ngài về Lavandula một cách cẩn thận."


Mạc Nhiên mỉm cười lịch sự không ngừng nói lời cảm ơn với quản gia nhưng trong lòng lại có nhiều suy nghĩ phức tạp đan xen. Xem ra hôn sự của cậu và bà cô kia khá là chắc kèo rồi. Anemone mượn cớ đưa cậu về Lavandula để đảm bảo an toàn nhưng thực chất là đề phòng Mạc Nhiên bỏ trốn thêm lần nữa.


"Hoàng tử, ngài có thấy độ giàu sụ của đất nước này không? Ngài liên hôn với hoàng hậu cũng đâu quá tệ." – Olwen mang gương mặt trắng bệch thò lại gần Mạc Nhiên trong mắt không giấu nổi tham lam.


"Ngươi có biết danh tiếng của bà ta thế nào không?" – Mạc Nhiên thở dài vỗ nhẹ vào vết thương của tên người hầu nhưng cũng đủ để hắn đau đến nhăn mặt.


"Cái tin đồn bà ta là phù thủy và có một cái gương biết nói á? Hoàng tử à, đó chỉ là tin đồn thôi. Hơn nữa đất nước này cũng không có kì thị phù thủy như đất nước chúng ta đâu."


Chàng trai , cậu không lo bởi vì cậu đâu phải là người lái máy bay! Tôi cảm thấy bay cao quá không khí loãng sẽ khó thở, cỏ non dưới mặt đất phù hợp với tôi hơn.


Mạc Nhiên giật giật khóe môi thầm nghĩ. Cậu không chịu cưới hoàng hậu của vương quốc này không phải vì bà cô này đã nhiều tuổi mà chi tiết trong lời đồn giống hệt nhân vật hoàng hậu trong truyện "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn". Dù phim Disney đã cắt gần hết những cảnh bạo lực nhưng cậu vẫn còn nhớ chi tiết cuối của câu chuyện này: Bạch Tuyết đáng yêu bắt hoàng hậu nhảy bằng đôi giày sắt nung đỏ.


Nếu cậu lấy hoàng hậu chẳng phải chúng ta sẽ có một cặp đôi khiêu vũ bằng giày sắt nung đỏ sao. Ha ha... Còn lâu nhé!


"Dạo gần đây hoàng hậu không khỏe nên hoàng tử Anemone sẽ thay hoàng hậu tiếp đón ngài."


Giọng nói trầm trầm của quản gia đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Mạc Nhiên.


Hoàng hậu tránh mặt người dân cũng không phải chuyện quá xa lạ. Mấy năm gần đây hoàng hậu Anemone chưa từng lộ diện trước công chúng, điều này càng làm tin đồn bà nhốt mình trong phòng nghiên cứu mấy loại bùa chú càng thêm chắc chắn. Trải qua sự kiện của Belle tại Rhododendron cùng ấn kí của Wittchen, Mạc Nhiên cũng không dám chắc Anemone là một nơi an toàn.


Mà khoan!


"Anemone có hoàng tử?" – Mạc Nhiên kinh ngạc kêu lên. – "Chẳng lẽ không phải là công chúa môi đỏ da trắng tóc đen như gỗ mun sao?"


Trước miêu tả về công chúa Bạch Tuyết của Mạc Nhiên, quản gia có chút mờ mịt lắc đầu:


"Tôi không biết ngài nghe tin đồn hoàng gia chúng tôi có công chúa ở đâu nhưng sự thật chúng tôi chỉ có một hoàng tử duy nhất."


Để chứng minh cho Mạc Nhiên thấy, ông ta chỉ vào một bức tranh chân dung:


"Đây chính là hoàng tử của chúng tôi."


Trong tranh là một thiếu niên tóc trắng mang gương mặt tinh sảo tựa như búp bê sứ. Thiếu niên ôm một con gấu bông vào lòng nghiêng đầu nhìn về phía người đối diện một cách đầy ngây thơ.


[Kí chủ, ngài có cảm thấy quen không?]


"Hoàng tử, ngài có cảm thấy quen không?"


Hệ thống cùng Olwen gần như cùng đồng thanh lên tiếng.


Quen không?


Có! Cực kì quen là đằng khác!


Đây chính là thiếu niên bé nhỏ bị Mạc cặn bã lừa tình - Wittchen.


Wittchen... Wittchen... Schneewittchen!


Đờ mờ, Mạc người chơi lại bị "Trò chơi" hố một lần nữa.


Mạc Nhiên: Hệ thống, ngươi có thể liên hệ với công ty bảo hiểm giùm ta được không? Khóc_ing.


[Chúc ngài may mắn lần sau.]


"Quản gia..." – Mạc Nhiên run rẩy quay sang nhìn người đàn ông. – "Hoàng tử của các ông có ở trong cung điện không?"


Trước nụ cười gần như khóc của hoàng tử Lavandula, quản gia dù thắc mắc nhưng vẫn thành thật trả lời:


"Hoàng tử của chúng tôi đã ra ngoài vi hành. Nếu ngài có chuyện gấp cần gặp tôi sẽ cho người truyền tin..."


"Khỏi!" – Mạc Nhiên trực tiếp từ chối. – "Ta cảm thấy vẫn nên dành thời gian chăm sóc vợ chưa cưới của mình vẫn hơn."


"Ngài thật sự muốn gặp hoàng hậu?" – Quản gia nhìn chàng trai đầy dò xét.


"Đúng vậy."


Dù sao bây giờ cậu cũng bị nhóc con kia ghim rồi. Bây giờ chỉ còn cách lên chung thuyền với hoàng hậu sau đó tìm đường cứu cả hai mà thôi. Vì vậy trên đường đi, Mạc Nhiên không ngừng nghĩ cách để thuyết phục hoàng hậu lên chung thuyền với mình. Đến khi quản gia gọi tên, Mạc Nhiên mới bừng tỉnh.


"Hoàng hậu ở trong này." – Quản gia nắm lấy tay cầm cửa nhìn Mạc Nhiên đầy khó hiểu sau đó mở cửa ra. – "Nếu có vấn đề gì ngài có thể gọi tên tôi. Tôi sẽ ở bên ngoài đợi ngài."


Đến đây dù kẻ ngốc cũng cảm nhận được điều khác thường trong lời nói của quản gia. Chẳng lẽ hoàng hậu thực sự đang pha chế gì đó? Nếu cậu bước vào mà nhìn thấy bà ta đang pha táo độc liệu cậu có bị thủ tiêu không?


Mạc Nhiên băn khoăn bước vào bên trong. Nhưng khác với suy nghĩ của cậu, căn phòng chẳng có dụng cụ hóa học hay những bình thủy tinh đang sôi ùng ục với chất lỏng đủ màu sắc. Phòng của hoàng hậu chỉ là một căn phòng bình thường không thể bình thường hơn và đã bị chủ nhân của nó làm cho rối tung lên. Vì căn phòng quá tối nên Mạc Nhiên vươn tay kéo rèm cửa ra. Hành động này của cậu khiến người ngồi trong góc giật mình.


"Hoàng hậu?" – Mạc Nhiên dò hỏi tiến lại gần.


"Ta..."


Người trong bóng tối mở miệng, giọng nói có thô ráp tựa như giấy nhám khiến Mạc Nhiên hơi dừng lại, phân vân không biết nên tiến thêm bước nữa không. Nhưng khi cậu chưa kịp phản ứng người kia đã tiến ra ngoài sáng níu lấy tay chàng trai tóc nâu.


"Ta xinh đẹp sao? Ta xinh đẹp sao?"


Mạc Nhiên bị người phụ nữ đột nhiên nhảy xổ ra làm cho giật mình.


Đây là hoàng hậu sao?


Cậu nhíu mày nhìn người phụ nữ. Gương mặt bà ta bị bao phủ bởi rất nhiều vết sẹo phồng rộp với đủ kích thước khác nhau. Mạc Nhiên dù không mắc hội chứng Trypophobia cũng bị gương mặt bà ta dọa cho rùng mình.


[Kí chủ, đây là hội chứng của đậu mùa!]


Hệ thống đột nhiên kêu lên khiến Mạc Nhiên sợ hãi vội nhảy ra xa ba bước. Dù ở thế giới hiện đại, căn bệnh này không phải mối e ngại đối với mọi người nhưng nó lại là cơn ác mộng thời trung cổ. Số người bị chết do bệnh đậu mùa không phải là ít nếu có khỏi bệnh cũng để lại rất nhiều di chứng đối với bản thân sau này.


[Không đúng, người phụ nữ này đã hoàn toàn khỏi bệnh. Nhưng vì sao bà ta vẫn còn những triệu chứng của bệnh đậu mùa?]


Mạc Nhiên: Hệ thống à, ngươi mau đưa ra kết luận đúng đắn đi đừng dọa ta nữa hu hu.


Thấy Mạc Nhiên tránh xa mình, đôi mắt đờ đẫn của người phụ nữ chợt đỏ lên, bà ta dùng tay cào lấy gương mặt mình khiến những bọc mủ vỡ ra rồi chảy máu.


"Ta không đẹp sao? Ta không đẹp sao!" – Người phụ nữ gào lên. Trông bà lúc này chẳng khác gì một con thú hoang đang lên cơn điên dại. Sau đó người phụ nữ ôm lấy gương mắt máu me của mình bắt đầu khóc tức tưởi. – "Ai cũng yêu nó. Nó xinh đẹp như vậy nên ai cũng yêu nó."


Mạc Nhiên bị hành động của người phụ nữ làm cho đứng hình, cậu muốn gọi quản gia vào nhưng chưa kịp kêu lên người phụ nữ đã ngẩng mặt lên nhìn cậu. Bà ta nhìn chằm chằm Mạc Nhiên tựa như một một con kền kền đang nhìn con mồi của mình, gương mặt cả người phụ nữ lúc này bình thản đến đáng sợ, tựa như những biểu cảm điên cuồng vừa rồi không phải do bà ta gây ra. Nhìn chán chê, người phụ nữ đột nhiên ngoẻn miệng cười. Nụ cười của bà ta kết hợp cùng gương mặt toàn máu là máu kia khiến lông tơ của Mạc hoàng tử đồng loạt dựng đứng lên.


"Không... ta rất xinh đẹp. Ngươi nhìn xem ta rất xinh đẹp phải không? Gương kia ngự ở trên tường, Thế gian ai đẹp được dường như ta?" – Bà ta vuốt ve một vật thể trong bóng tối rồi phá lên cười khanh khách. – "Đúng rồi, ta là đẹp nhất! Ta là đẹp nhất! Wittchen không bao giờ đẹp bằng ta."


Mạc Nhiên nhíu mày nhìn vật thể mà bà ta ôm nãy giờ. Cậu nhận ra đó không phải cái gương. Từ khi cậu bước vào cung điện cậu chưa từng thấy một tấm gương nào, trong phòng hoàng hậu cũng vậy. Đồ vật mà người phụ nữ yêu thích không buông kia chỉ là một khung tranh. Người trong tranh có lẽ là bà ta trước khi bị đậu mùa tàn phá nhan sắc. Nhưng hoàng hậu vẫn một mực đinh ninh đây là một chiếc gương phản ánh lại hình ảnh của bà.


Mạc Nhiên im lặng nhìn người phụ nữ nửa điên nửa dại kia. Đây thật sự là hoàng hậu Anemone sao?


*****


Mạc Nhiên mơ màng nhìn xung quanh. Đây là đâu? Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh. Cậu nhớ rõ bản thân bị hình ảnh "đẹp đẽ" của hoàng hậu gây ám ảnh nên cậu quyết định bỏ bữa tối trực tiếp ngủ luôn nhằm quên đi những hình ảnh đáng sợ lúc chiều. Chẳng lẽ cậu đang rơi vào Lucid Dream?


Mạc Nhiên chưa kịp cảm thán thì từ xa một vật thể tiến về phía cậu. Đó là một sinh vật tuyệt mỹ mang hình hài con người nhưng phần dưới lại là đuôi cá.


Thật sự quá đẹp!


Mạc Nhiên vị vẻ đẹp của sinh vật làm cho ngây người. Dù đã tưởng tượng rất nhiều qua lời kể của người đánh xe hôm nọ về nhân ngư nhưng đến khi nhìn thấy trực tiếp, cậu mới nhận ra mọi tưởng tượng của bản thân chẳng khác nào một sự sỉ nhục đối với thành phẩm đẹp nhất của tạo hóa.


Nhân ngư ngày càng tiến gần Mạc Nhiên hơn, nó dùng chiếc đuôi mềm mại của mình lướt nhẹ lên chân cậu nhưng lại sợ một thế lực nào đó nên nó chỉ dám bơi vòng quanh Mạc Nhiên. Dần dần rất nhiều nhân ngư xuất hiện không ngừng lượn lờ xung quanh chàng trai tóc nâu. Mỗi nhân ngư ở đây đều sở hữu những vẻ đẹp khác nhau, nó khiến người khác ảo giác rằng họ đang đứng giữa một rừng trang sức rực rỡ, thứ gì cũng muốn chạm thứ gì cũng muốn lấy nhưng lại không thể lấy được thứ gì.


Có lẽ vì lượn lờ quá lâu nên một nhân ngư có vẻ đã mất kiên nhẫn. Nàng vuốt mái tóc mềm mại như sóng nước của mình nhằm thu hút sự chú ý của Mạc Nhiên, người thanh niên lúc này đã bị thuật thôi miên của người cá làm cho ngây ngốc. Cậu tựa như một con rối bị giật dây, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nhân ngư xinh đẹp liếm môi đỏ mọng, bơi về phía chàng trai. Nhưng khi bàn tay trắng nõn của nàng chạm lên lồng ngực của Mạc Nhiên một bàn tay khác đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ tay nàng. Nhân ngư ăn đau không ngừng la hét ra những thứ ngôn ngữ kì lạ. Cho đến khi nàng cảm nhận được cổ tay mình đã vỡ vụn người kia mới buông tay nàng ra.


Các nhân ngư khác thấy vậy liền nhanh chóng tản ra nơi khác. Mất đi sự không chế của nhân ngư, Mạc Nhiên cũng dần khôi phục lại thần trí. Cậu nhận ra có một đuôi cá đang phe phầy dưới chân mình. Đuôi cá này có vẻ to hơn những nhân ngư khác, màu cũng có vẻ sậm hơn, ở phần cuối của đuôi cá có một vết rách lớn có vẻ là đã lâu rồi. Đánh giá đủ đuôi cá, Mạc Nhiên dần chuyển tầm mắt lên gương mặt chủ nhân đuôi cá. Đập vào mắt cậu là một người thanh niên có khuôn mặt giống hệt Wittchen.


"Wittchen?!" – Chàng trai bị dọa sợ theo bản năng muốn bỏ chạy nhưng bị người kia giữ chặt lấy.


"Cậu thật sự là nhóc con Wittchen?"


Sau khi bình tĩnh lại, Mạc Nhiên nghi hoặc nhìn nhân ngư trước mặt. Lần gặp này Wittchen thay đổi rất nhiều. Thiếu niên ngày nào đã trở thành một thanh niên to lớn, màu tóc cũng chuyển sang màu đỏ của san hô. Nếu không phải gương mặt giống hệt thiếu niên tóc trắng có lẽ Mạc Nhiên sẽ không nhận ra hắn.


"Đây là hình thái nhân ngư của tôi." – Người thanh niên mở miệng, chất giọng trầm khàn của một người đàn ông trưởng thành vang lên.


Mạc Nhiên gật gù giấu kinh ngạc vào trong lòng sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác:


"Đây là đâu? Đừng nói chúng ta đang ở biển nhé."


"Là giấc mơ của tôi." – Wittchen rũ mắt nhìn đỉnh đầu Mạc Nhiên. Hắn đã to lớn hơn rất nhiều, có thể ôm gọn người này vào trong lòng. – "Bọn chúng đều đã chết. Đó chỉ là phần linh hồn còn sót lại."


"Ai cơ? Những nhân ngư này sao?"


Mạc Nhiên kinh ngạc chỉ về phía những nhân ngư đang trốn chui trốn nhủi. Những nhân ngư này dường như không hiểu được nội dung của cuộc trò chuyện giữa hai người, khi Mạc Nhiên nhìn về phía chúng, chúng liền nấp sau rặng san hô. Có lẽ chúng vẫn chưa nhận ra bản thân đã chết.


"Tôi là nhân ngư duy nhất con sót lại..." – Wittchen vươn tay nghịch ngợm những ngón tay nhỏ nhắn của Mạc Nhiên. Giọng của hắn đều đều tựa như đang kể một câu chuyện của người khác chứ không phải của mình. – "Tất cả những nhân ngư khác đã bị con người giết hại."


Mạc Nhiên đột nhiên nhớ đến lời kể của người đánh xe. Gã nói thịt nhân ngư có khả năng trị mọi loại bệnh, trong lịch sử về Anemone cũng từng nói về dịch đậu mùa cách đây vài năm. Chẳng lẽ lí do nhân ngư gần như tuyệt chủng là do người dân săn lùng chúng để trị đậu mùa?


Cậu mím môi một lần nữa nhìn về phía vết thương ở đuôi cá của Wittchen. Trong vô thức Mạc Nhiên vươn tay chạm vào vết thương của hắn, khẽ vuốt nhẹ. Wittchen đột nhiên rên lên, đôi tai bọc màng tựa như cánh quạt bắt đầu phe phẩy. Nhận ra bản thân lại lần nữa nghịch ngu, Mạc Nhiên vội thu tay lại nhưng người đối diện cậu đã nhanh hơn một bước, nắm lấy nó rồi kéo cả người cậu vào lòng.


Nhân ngư vốn không cần quần áo vì vậy cả khuôn mặt Mạc Nhiên tiếp xúc trực tiếp với lồng ngực săn chắc của nhân ngư. Cậu nghe thấy giọng nói vốn trầm này càng trầm hơn của Wittchen vang trên đỉnh đầu mình.


"Mạc Nhiên, đây là giấc mơ của tôi nên tôi có thể tri phối bất cứ thứ gì... bao gồm Mạc Nhiên."


----------------------------------------------


*Schneewittchen: Tên tiếng Đức của "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn".


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình Luận (0)
Comment