An Nhiên

Chương 31

"Tim tôi, cánh chim vùng hoang dại, đã thấy cả một phương trời trong mắt em. Mắt ấy là nôi ngủ của bình minh; mắt ấy là vương quốc các vì sao đêm."


Tap... tap...


Tiếng giày cao gót va trên sàn nhà đánh sâu vào màng nhĩ của người trốn.


Váy trắng đính ngọc trai vốn hơi dài với cô dâu nhưng khi khoác lên bản thể chính lại khiến người khác cảm thấy vừa vặn đến bất ngờ. Nhưng dù vậy với thân thể kiện tráng của một người thanh niên trưởng thành, bộ váy nhu mì của phái nữ vẫn không phù hợp chút nào với chàng trai tóc trắng. Tất nhiên hắn cũng chẳng buồn quan tâm mấy chuyện này, khóe môi đỏ đóng mở, âm thanh tuyệt diệu của tạo hóa biển sâu ngân lên theo mỗi bước chân.


"Lời tôi ca biến tan trong chiều sâu mắt em. Xin cho tôi bay vút bay vút lên cao trong phương trời ấy, trong mênh mông cô quạnh của phương trời ấy."


[Kí chủ, ngài có hộp quà gợi ý.]


"Đờ mờ hệ thống, không thấy ta đang trong tình thế gì sao?"


Mạc Nhiên run rẩy khẽ than với hệ thống.


Qúa khủng bố rồi!


Ngoài kia có một tên điên mặc váy cô dâu với đôi mắt đỏ lử không ngừng lùng sục tìm cậu. Tệ hơn là hầu hết người dân trong thành lúc này đều bị những sợ dây leo kì lạ từ trong chính cơ thể họ chui ra tấn công. Những sợi dây leo sẽ siết chặt cổ họ cho đến khi hoàn toàn đứt lìa. Giờ đây chỉ cần bước ra ngoài ba bước, khả năng cậu gặp một cái đầu rơi lăn lóc là 99%.


Để bảo vệ cho nhân vật chính của thế giới này không bị Wittchen giết, Mạc Nhiên chỉ có thể chơi trốn tìm với hắn. Người thanh niên tóc trắng có vẻ khá thích trò chơi mèo vờn chuột này. Dù đã xác định được vị trí của hoàng tử Lavandula nhưng hắn vẫn vờ như không thấy mà dùng cách tra tấn tinh thần buộc Mạc Nhiên phải xuất đầu lộ diện.


Tap... tap...


Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng biểu thị chủ nhân của nó đang ở rất gần đây.


[Kí chủ, ngài có hộp gợi ý.]


Hệ thống dường như không nhân ra sự căng thẳng tột độ của chủ nhân mình. Nó không ngừng phát ra thông báo khiến dây thần kinh của Mạc người chơi suýt nữa đứt phừn phựt.


"A..." – Mạc Nhiên khẽ kêu lên.


Tiếng bước chân dừng lại rồi? Vì bị tiếng kêu của hệ thống mà Mạc Nhiên không kịp lắng nghe tiếng bước chân.


Vậy hắn đang ở đâu? Ở đâu vậy?


Mạc Nhiên hoang mang suy nghĩ. Không gian tĩnh lặng càng khiến tinh thần người khác trở nên sa sút. Mạc Nhiên gần như nín thở trong những giây phút ấy bên tai vẫn là tiếng nói lạnh băng của hệ thống. Một giọt mồ hôi từ trên trán cậu trượt xuống theo đường cong khuôn mặt rơi thẳng xuống sàn gỗ. Trong không khí sặc mùi máu ấy, một tiếng cười khẽ từ không khí truyền thẳng vào tai người thanh niên tóc nâu:


"Xin cho tôi xé tan những màn mây rủ che và tung rộng đôi cánh trong ánh triêu dương thuộc phương trời trong mắt em."


Hắn ở ngay đấy! Cách cậu một cánh cửa.


Mạc Nhiên trợn mắt nhìn cánh cửa mở trước mắt bị mở ra một cách bất ngờ. Người thanh niên trong chiếc váy cưới xinh đẹp thích thú nhìn chàng trai nhỏ bé ngồi dưới sàn gỗ lạnh băng, khóe mắt đỏ ửng tựa như tô phấn khẽ cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.


"Tìm thấy rồi~"


Da trắng như tuyết


Môi đỏ như máu


Tóc đen như gỗ mun


...


Đó là nàng Bạch Tuyết với trái tim thánh thiện.


Còn hắn, hắn có mái tóc trắng như tuyết


Đôi mắt đỏ như máu


Và một tâm hồn đen tối tựa như màn đêm.


"Chúng ta còn lễ cưới nữa phải không hoàng tử của ta?"


****


Lễ đường nhuộm một màu đỏ tang thương. Những "vị khách" được mời đến tham dự đám cưới chỉ biết dùng đôi mắt trắng dã của mình nhìn chằm chằm về phía trước. Mạc Nhiên sớm đã bị ánh mắt lạnh băng của xác chết dọa cho lông tơ dựng đứng nhưng vì bị dây leo không chế nên cậu hoàn toàn bất lực với tình cảnh hiện tại. Hệ thống dường như đã gặp sự cố, kể từ khi bị Wittchen tóm lấy, cậu không tài nào liên hệ được với hệ thống.


Tap... tap...


Tiếng động quen thuộc vang lên, Mạc Nhiên theo bản năng co rúm người lại.


Từ ngoài cửa, người thanh niên trong bộ váy cô dâu xuất hiện. Từ khi bước vào ánh mắt của hắn luôn dính rịt lấy Mạc Nhiên như sợ chỉ cần chớp mắt một cái người thanh niên tóc nâu này sẽ tìm cách chạy trốn hắn.


Dù biết người trước mặt là trap nhưng Mạc Nhiên vẫn bị vẻ đẹp của hắn làm cho ngây người một lúc. Đến khi bàn tay lạnh băng của Wittchen chạm vào tay cậu, Mạc Nhiên mới giật mình hồi thần. Theo bản năng, cậu liền rút tay ra khỏi gọng kìm lạnh băng kia nhưng người thanh niên nắm quá chặt khiến cậu chỉ có thể giãy giụa một cách vô vọng.


"Wittchen..." – Dẫu biết tỉ lệ thành công lúc này còn thấp hơn khả năng bị sét đánh trúng nhưng Mạc người chơi vẫn đánh liều đi đàm phán với đại boss. – "Nếu nhóc thích tôi như vậy chúng ta có thể bắt đầu bằng việc tìm hiểu nhau trước."


Đáp lại cậu chỉ là tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng. Wittchen mân mê chiếc vòng cổ vỏ sò trước ngực Mạc Nhiên, giọng nói trầm ấm vang bên tai cậu:


"Mạc Nhiên, ngươi từng nói ngươi thích những thứ diễm lệ phải không?"


Đại ca, lúc đó là em nói bừa anh có thể coi như lời nói gió bay được không?


Người thanh niên làm như không thấy khuôn mặt méo xẹo của Mạc Nhiên, bàn tay trắng nõn khẽ chạm vào cổ cậu tựa như đang đánh giá một tác phẩm tuyệt mỹ.


"Lúc ấy ta đã cho rằng bản thân ta không đủ mỹ lệ, không đủ xinh đẹp để ngươi để ý. Ta chỉ biết thấp thỏm đóng vai một đứa trẻ, ngoan ngoãn đi bên cạnh ngươi. Nhưng sau hai lần bị bỏ rơi ta nhận ra..." – Bàn tay của người thanh niên dừng lại ở yết hầu Mạc Nhiên. – "Trong mắt ngươi vốn chẳng tồn tại thứ gì diễm lệ cũng chẳng có thứ gì khiến ngươi lưu luyến. Vì không có thứ gì khiến ngươi lưu luyến nên ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào."


Đôi mắt Wittchen dần chuyển sang màu đỏ rực tựa như hắn chỉ cần chớp mắt một cái là máu sẽ chảy ra từ khóe mắt. Hắn bị bỏ rơi hai lần. Ngay khi hắn nghĩ người nọ đã chấp nhận hắn thì hắn nhận ra đó chỉ là một trong hàng nghìn lời nói dối khác của Mạc Nhiên.


Mạc Nhiên... Mạc Nhiên... Mạc Nhiên...


Cái tên người nọ bị Wittchen nghiền nát nơi cuống họng. Ngay từ đầu hắn không nên tin tưởng người này, cũng không nên đón nhận sự dịu dàng của cậu. Sự ân cần của Mạc Nhiên chẳng khác nào loại độc tố mạnh nhất. Rõ ràng khi uống, đầu lưỡi nếm ra vị mật ong nhưng khi chảy vào cổ họng lại là thạch tín. Dẫu biết vậy hắn vẫn vui lòng nhấm nuốt nó xuống dạ dày.


"Ta nhận ra có một cách khiến ngươi không thể rời đi."


Wittchen dùng bàn tay lạnh băng của mình ôm lấy má người nọ. A, thật ấm! Là nhiệt độ của Mạc Nhiên!


"Đó là trở thành thế giới."


{Đó là trở thành thế giới.}


Mạc Nhiên tròn mắt nhìn gương mặt tinh xảo gần mình trong gang tấc. Trong vô thức cậu bật thốt ra một câu hỏi:


"Vì sao?" – Mạc Nhiên ngây người nhìn Wittchen. – "Rõ ràng cậu ghét con người lắm mà vì sao cậu lại giữ tôi lại?"


"Là tự vệ."


{Là tự vệ.}


Người thanh niên tóc trắng rũ mắt nhìn cậu.


"Con người muốn lợi dụng ta bởi vậy ta chỉ có thể giết chúng trước khi chúng giết ta."


{Con người muốn lợi dụng ta bởi vậy ta chỉ có thể giết chúng trước khi chúng giết ta.}


"Mạc Nhiên, ngươi là ngoại lệ. Là ngoại lệ duy nhất."


{Mạc Nhiên, ngươi là ngoại lệ. Là ngoại lệ duy nhất.}


"Ngươi cứu vớt ta cũng khiến ta hoàn thiện."


{Ngươi cứu vớt ta cũng khiến ta hoàn thiện.}


"Ngươi là thần của ta, người duy nhất chấp nhận sự tồn tại của ta."


{Ngươi là thần của ta, người duy nhất chấp nhận sự tồn tại của ta.}


{Mạc Nhiên là thần của...}


"Bởi vậy... Để ngươi không chạy trốn, chúng ta cần có một sự liên kết." – Wittchen nhếch môi nắm tay Mạc Nhiên tiến về phía cha đạo.


Cha đạo vốn đã chết từ khi Maleen xuất hiện nhưng giờ đây lại xuất hiện trước mặt hai người. Gã tựa như một con rối gỗ bị giật dây, cứng ngắc bước lên bục. Lúc này Mạc Nhiên mới để ý, trên cổ cha đạo xuất hiện những sợ dây leo quen thuộc. Xem ra Wittchen đã toàn quyền kiểm soát Rhododendron. Nếu như vậy cậu chỉ có thể hi vọng Olwen đã mang Daniel đi xa. Với liều thuốc cậu đưa cho Olwen, chắc chắn sẽ khiến cho vị hoàng tử này tạm quên đi đau thương và ngủ một giấc thật sâu. Nhân cơ hội đó cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính rồi rời khỏi thế giới này trước khi Daniel tỉnh dậy. Như vậy chắc chắn sẽ không vi phạm quy tắc của "Trò chơi": Nhân vật chính của thế giới không thể bị tàn phá tinh thần lẫn thể xác. Tuy nhiên kế hoạch lần này gặp chút rắc rối rồi.


[Kí chủ.]


"Hệ thống, ngươi cuối cùng cũng quay lại." – Nghe thấy giọng nói quen thuộc. Mạc Nhiên sung sướng suýt nữa nói thành lời.


[Thế giới này gặp rắc rối. Dường như có kẻ cố tình ngăn cản các thiết lập của "Trò chơi" nên tôi buộc phải di chuyển đến trung tâm của thế giới để lấy hộp gợi ý. Kí chủ, trông tình cảnh hiện tại của ngài có vẻ không được tốt lắm nhỉ?]


Mạc Nhiên: Phải nói là cực kì không tốt mới đúng! Ngươi đến muộn thêm chút nữa là ta đã thành vợ người ta rồi.


[...]


[Ngài chẳng phải đã có cách giải quyết rồi sao?]


"Đúng vậy." – Mạc Nhiên không phủ nhận. Sau đó cậu đột nhiên ôm lấy người bên cạnh.


Wittchen bị tấn công bất ngờ có chút ngây người. Hắn nhìn gương mặt điển trai đang gần kề trong gang tấc, đầu óc trở nên trì độn không biết làm gì. Dù sao kinh nhiệm yêu đương của hắn là con số âm làm sao có thể địch lại với kẻ thường xuyên trêu hoa ghẹo nguyệt kia. Vì vậy Wittchen nhanh chóng bị biểu cảm tán tỉnh của Mạc Nhiên hớp hồn.


Nghe thật nực cười, loài nhân ngư xinh đẹp dưới biển sâu, lạnh băng tàn nhẫn và vô cảm lại bị loài người với sinh mệnh ngắn ngủi dụ hoặc. Mỹ lệ nhân ngư bị nhân loại tóc nâu đè xuống thảm nhung đỏ, sau đó một thứ mềm mại dán lên môi hắn. Ban đầu chỉ là một nụ hôn đơn thuần nhưng Wittchen cảm thấy thế nào cũng không đủ, hắn liền tìm cách tấn công vào vòm miệng người đối diện. Khác với sự giãy giụa lần trước, lần này Mạc Nhiên có vẻ chủ động mở cửa chào đón hắn. Wittchen được đáp lại sung sướng gần như quên mất sự bất hợp lý của Mạc Nhiên. Trong phút giây hắn buông lỏng cảnh giác, một cảm giác nhói đau từ cổ truyền đến.


"Ngươi..." – Wittchen dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Mạc Nhiên.


Thu lại kim tiêm, Mạc Nhiên chỉ có thể mấp máy môi nói xin lỗi với hắn.


"Mạc Nhiên a Mạc Nhiên..." – Nhân ngư đột nhiên bật cười. Đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm cậu như muốn nhét cả người này vào trong mắt của hắn. Wittchen sắp hỏng đến nơi rồi... Hoặc có thể nói ngay từ đầu hắn đã vốn hỏng hóc chỉ là Mạc Nhiên khiến hắn càng thêm tàn tạ hơn.


Wittchen vươn tay muốn xuyên cả bàn tay qua cái cổ họng toàn lời nói dối kia nhưng cuối cùng hắn lại lựa chọn giữ chặt tay người nọ.


"Qủa nhiên... Ta vẫn quá bao dung đối với ngươi." – Wittchen bật cười con ngươi dần mất đi tiêu cự.


[Kí chủ ngài...Rõ ràng ngài có thể sử dụng loại độc mấy năm trước đã khiến nhân ngư tuyệt chủng vì sao cuối cùng ngài lại đổi sao loại độc Juliet?]


"Có lẽ vì hắn là nhân ngư duy nhất nên ta muốn bảo vệ động vật quý hiếm chăng?"


Mạc Nhiên nửa đùa nửa thật trả lời. Trong quyển sách cổ của hoàng hậu Anemone, Mạc Nhiên đã vô tình tìm thấy công thức điều chế loại độc giết chết nhân ngư. Ban đầu cậu chỉ tò mò mà thử điều chế không ngờ nó lại thành công. Khi bị Wittchen bắt Mạc Nhiên vốn có ý định làm hắn mất cảnh giác rồi dùng nó nhưng cuối cùng cậu lại âm thầm đổi sang một loại độc khác.


"Hệ thống, mau mở hộp gợi ý." – Mạc Nhiên ra lệnh.


Ngay lập tức trên tay cậu xuất hiện một mẩu giấy cùng chất liệu với mẩu giấy gợi ý trước. Tuy nhiên lần này thay vì là một mẩu thông tin thì đây lại là một bức vẽ thu nhỏ. Người được vẽ là một người phụ nữ tóc nâu đang khoác trên mình bộ váy hoàng gia màu đỏ.


[Đây là tranh vẽ của họa sĩ François Clouet. Người được ông ta vẽ chân dung chính là Mary Stuart, nữ hoàng xứ Scotland.]


"Lại là Scotland sao?" – Mạc Nhiên vuốt cằm suy đoán. – "Hệ thống, ta đột nhiên phát hiện ra một thứ rất thú vị về các mốc lịch sử mà "Trò chơi" gợi ý. Đầu tiên là mẩu giấy có ghi sự kiện "Trận chiến Culloden". Công tước Cumberland là 1 người rất ưa chuộng các lá bài và trong người ông lúc nào cũng mang theo hai lá bài. Sau thắng lợi tại trận đấu ở Culloden, ông ta đã viết lệnh tàn sát hết tất cả binh lính bị thương trong trận đấu lên một quân bài mà ông ta mang theo. Tiếp theo là đến Mary Stuart, vào thời của bà có một tên trộm tên George Campbell đã lẻn vào lâu đài Edinburgh và lấy cắp chín viên kim cương. Để bù lại phần mất nữ hoàng đã đánh nặng thuế lên người dân. Điều kì lạ là sự kiện này cũng liên quan đến quân bài của công tước Cumberland. Chính vì vậy người dân Scotland đã gọi nó là "Lời nguyền Scotland". Hệ thống, ta muốn rút bài tây."


"Kí chủ, ngài đã chắc chắn?"


"Ta chắc chắn."


Ngay lập tức bảng điện tử với 52 lá bài hiện ra trước mặt Mạc Nhiên.


"Lời nguyền Scotland – 9 rô."


[Vui lòng xác nhận.]


"Xác nhận."


[Loading...]


[Nhiệm vụ chính mở ra: Truy tìm gương thần.


Nhiệm vụ chất bài mở ra: Lấy một giọt nước mắt nhân ngư.]


[Nhiệm vụ chất bài là một nhiệm vụ đặc biệt do "Trò chơi" thiết lập. Sẽ có 4 vật phẩm đại diện cho 4 chất bài: Bích, nhép, rô, cơ mà người chơi phải thu thập. Sau khi tìm đủ 4 vật phẩm đại diện và đưa chúng về đúng vị trí, "Trò chơi" sẽ kết thúc và người chơi sẽ trở về thế giới thực. Ở thế giới này, giọt nước mắt nhân ngư là vật phẩm đại diện cho chất cơ.]


"Rõ ràng "Trò chơi" muốn troll ta mà. Nhiệm vụ này là bất khả thi!" – Mạc Nhiên đau khổ rên rỉ. – "Nhân ngư vốn đâu có nước mắt. Bây giờ ta dí hành tây vào mắt Wittchen liệu tỉ lệ thành công có cao hơn không?"


[Ngài có thể thử.]


Mạc Nhiên thở dài liền dẹp nhiệm vụ chất bài sang một bên mà chuyên tâm nghiên cứu nhiệm vụ chính. Gương thần sao? Nó không có ở chỗ hoàng hậu vậy nó ở đâu được nhỉ?


"Nếu là gương bình thường thì ở đây có rất nhiều nhưng để nói gương thần... Hmm, theo như người lùn nói: Gương thần có thể cho ta biết mọi bí mật. Cho ta biết mọi bí mật sao?" – Khoe môi Mạc Nhiên khẽ cong lên. – "Hệ thống, ngươi đã nghe đến "nguyên lý gương soi" bao giờ chưa?"


[Những người xung quanh ta chính là tấm gương phản chiếu chính ta.]


Simon Peter Fuller đã nói: "Những đặc điểm mà ta thấy khó chịu ở người khác lại thường là những khía cạnh tiêu cực của chính ta. Nếu xóa bỏ được những mặt tiêu cực đó rồi thì ta đã không thấy khó chịu khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của nó từ đối phương".


Ta thường xuyên thấy người xung quanh ta có một tính cách nào đó thì đó chính là tính cách của ta. Vì nếu ta không có đặc điểm tính cách đó, ta sẽ không nhìn thấy nó ở người khác. Lấy một ví dụ đơn giản: A là người theo chủ nghĩa vô thần và cậu ta đang cố thuyết phục B, một người theo chủ nghĩa thần học rằng Chúa không tồn tại. Tuy nhiên sau một hồi giải thích B vẫn kiên định với ý kiến của mình nên A cho rằng B là một kẻ cứng đầu và bướng bỉnh. Nhưng A không nhận ra bản thân cậu ta cũng rất cứng đầu khi ép người khác đi theo ý kiến của mình.


"Theo như truyền thuyết mà chúng ta nghe được về gương thần. Gương

Bình Luận (0)
Comment